TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1150: Nhất cử lưỡng tiện

Đợi tới hơn mười phút vẫn chưa thấy Từ Hữu Nghị về, hai người Tô - Phượng sốt ruột, hai vị nha nội này đâu phải hạng tầm thường, để lãnh đạo đợi quá lâu thật không ra sao.

Khi đó nông thôn cũng không có điện thoại, nếu không gọi điện hẹn trước thì tốt rồi.

Tiểu Tôn cũng ý thức được không ổn, gượng cười với Liễu Tuấn, nói:
- Thị trưởng, tôi... Tôi đi xem sao.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Tiểu Tôn khom người với mấy vị lãnh đạo, vội vàng đi ra ngoài, kết quả cô bé con đi tìm cha kia chạy về khóc thút thít nói:
- Cãi nhau.. Ba ba cãi nhau với người ta.

- Cãi nhau?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.

Tô - Phượng biến sắc, tên Từ Hữu Nghị này làm gì thế, lúc nào cãi nhau thì không cãi, lại đúng vào cái lúc này, thật xui xẻo.

- Thị trưởng, Cao ti, tôi đi xem.
Phượng Trí Dũng không ngồi yên được nữa, xin chỉ thị.

Dù vừa rồi hắn còn nói Tô Duyên Quang rất thông thuộc xã Bình Xuyên, nhưng giờ xảy ra chuyện, lời xã giao trên quan trường không cần chú ý nữa, Tô Duyên Quang mới tới nhậm chức chưa được một năm, sao có thể thông thuộc bằng hắn thật.

Phượng Trí Dũng dù quê không phải ở Giang Thành, nhưng lại công tác ở đây gần 20 năm rồi.

- Được, đồng chí đi đi.

Liễu Tuấn không để ý, cán bộ thôn cãi nhau với thôn dân là hết sức bình thường, chẳng có gì phải ngạc nhiên.

Phượng Trí Dũng còn chưa ra ngoài đã nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó một hán tử trên ba mưởi sải bước đi vào, vừa thấy Phượng Trí Dũng liền cười nói:
- Ái dà, Phượng thị trưởng , khách quý khách quý..

Phượng Trí Dũng thở phào:
- Tiểu Từ, về rồi.. Mau, Liễu thị trưởng và Cao ti trưởng ở TW đang ở nhà cậu đó.

Từ Hữu Nghị choáng váng.

Vừa rồi Tiểu Nha nói với hắn trong nhà có "quan lớn" tới chơi, Từ Hữu Nghị còn cho rằng là cán bộ xã, không còn tâm tư cãi nhau với người ta nữa, vội bỏ đối thủ chạy về nhà, gặp ngay Phượng Trí Dũng, lòng đã ngạc nhiên rồi. Tuy nói làm khu ruộng thí điểm này, lãnh đạo Giang Thành thường tới thị sát, những một trấn trưởng tới nhà rất hiếm thấy.

Từ Hữu Nghị chưa được gặp Liễu Tuấn, nhưng thân là bí thư chi bộ, đại danh của thị trưởng Tiềm Châu như sấm nổ bên tai.

Bị đại danh Liễu thị trưởng làm ù hết tai, không nghe rõ đằng sau còn có một "Cao ti trưởng ở TW"

- Ngây ra cái gì đó, mau đi vào đi.

Nhìn thấy chính chủ, tâm tình Phượng Trí Dũng tốt hẳn lên, cười ha hả giục.

- Vâng, vâng...

Từ Hữu Nghị gật đầu như cái máy, bước chân vốn rất mạnh mẽ trở nên mềm nhũn ra.

- Xin chào, đồng chí Từ Hữu Nghị phải không? Tôi là Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay hắn, hiện giờ y là khách, Từ Hữu Nghị là chủ, khách không mời gặp chủ nhà tất nhiên là phải khách khí.

Từ Hữu Nghị được tôn trọng đâm cuống, vội nắm chặt tay Liễu Tuấn, luôn miệng chào.

Tiếp đó Liễu Tuấn giới thiệu Cao Trường Hoành cho hắn, Liễu Tuấn đứng dậy thì Cao Trường Hoành cũng đã đứng dậy rồi, mỉm cười bắt tay hàn huyên với Từ Hữu Nghị.

Từ Hữu Nghị giờ mới biết người này là nhân vật lớn chẳng kém gì Liễu thị trưởng.

Hôm nay là cái ngày gì mà nhà họ Từ tới một lúc nhiều nhân vật lớn như thế.

Chào hỏi xong, Từ Hữu Nghị trước tiên vội bảo vợ làm cơm nước chiêu đãi khách quý.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí hữu nghị, chúng tôi là khách không mời, làm phiền đồng chí và Tiểu Tôn rồi. Làm qua loa mấy món thường ngày là được, đừng tốn công quá. Trừ tôi ra, mấy vị này ăn không nhiều đâu.

Mấy người kia đều bật cười.

Từ Hữu Nghị cứ xoa tay, cười mộc mạc:
- Liễu thị trưởng, nông thôn điều kiện không tốt, trừ chút cơm rau thường cũng không kiếm được thứ gì ngon, thất lễ với quý khách rồi.

Liễu Tuấn cười, hỏi tới tình hình trong thôn.

Có thể nhìn ra đối diện với thị trưởng, Từ Hữu Nghị rất căng thẳng, tuy nói trước kia hắn làm quản đốc, ở thôn Xuyên Khẩu được coi là người thấy nhiều biết rộng, nhưng đã khi nào nghĩ tới lại có thể ngồi nói chuyện ngay trước mặt thị trưởng? Lần đầu tiên gặp Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng đã đủ khẩn trương rồi, lần này không nói năng lộn xộn đã là khá lắm.

May mà những câu Liễu Tuấn hỏi không khó lắm, chỉ tìm hiểu một số tình hình bình thường, Từ Hữu Nghị còn ứng phó được.

Vốn mấy người Liễu Tuấn tới đây không phải là để thị sát công việc, chỉ thuận miệng hoi thôi, không có mục đích gì đặc biệt.

Liễu Tuấn lại nói:
- Đồng chí Hữu Nghị, thị trấn làm khu ruộng vạn mẫu này với thôn có lợi gì không?

- Thị trưởng, đương nhiên lợi nhiều lắm... Nhiều ruộng tập trung lại một chỗ như thế, thuốc trừ sâu, phân bón mua thống nhất, giá rẻ hơn, còn có thể nợ một chút, đợi thu hoạch mới trả. Trước kia làm riêng không dám nghĩ tới cho chuyện tốt như thế.

Chuyện này nhiều lãnh đạo hỏi tới rồi, Từ Hữu Nghị trả lợi rất lưu loát.

Liễu Tuấn hỏi tiếp:
- Chỉ có chút lợi thế thôi à?

Từ Hữu Nghị tuy căng thẳng, nhưng đầu óc không ngốc, thấy Liễu thị trưởng cười rất ôn hòa, cũng biết khôn gphải chuyện xấu. Dù thế vấn bất giác nhìn Phượng Trí Dũng, thấy hắn gật đầu rồi mới yên tâm hơn, nói:
- Thưa thị trưởng, đương nhiên là không chỉ có thế, tập trung cầy cấy hơn một vạn mấu ruộng, cục nông nghiệp quản lý thống nhất, mang tới nhiều máy móc nông nghiệp, như máy reo mạ, máy cầy... Nhanh hơn người làm nhiều, bớt được sức lực. Trước kia phải mấy người khỏe mạnh chăm sóc một mẫu ruộng, cơ giới hóa rồi, chỉ một người làm mấy tiếng là xong, tính ra tiền dầu mỗ, máy móc còn rẻ hơn thuê nhân công. Trước kia những nhà không có người khỏe mạnh làm đồng, căn bản phải bỏ hoang ruộng, giờ có máy móc rồi, trong thôn chúng tôi năm nay không có hoang một mẫu ruộng nào. Thị trưởng, chính sách này tốt lắm, chỉ không biết, năm sau cũng có làm hay không..

Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Duyên Quang, đồng chí Trí Dũng, ý thế nào?

- Đương nhiên sẽ làm ạ, nếu có lợi, lại được anh em nông dân hoan nghênh thì phải làm tiếp, làm mãi.
Tô Duyên Quang tỏ thái độ ngay.

Từ Hữu Nghị cười:
- Thế thì tốt quá, mấy ngày qua nhiều người trong thôn cứ hỏi câu này, có lời của Tô bí thư, tôi có thể lớn tiếng trả lời họ rồi.

- Các đồng chí, đây là sự thăm dò hữu ích, anh em nông dân có hoan nghênh hay không, là căn bản của đánh giá tốt xáu. Trừ quản lý máy móc thống nhất, thị trận còn phải theo nhu cầu thị trưởng, đưa vào giống tốt, đây là điều rất quan trọng. Ngôn nghiệp được mùa là một khái niệm tổng hợp, không chỉ là sản lượng cao, mà còn phải có chất lượng cao. Tiềm Châu chúng ta nhiều sông ngòi, là quê hương lúa gạo. Trước kia trong tỉnh có rất nhiều nơi phải dựa vào Tiềm Châu chúng ta cung cấp gạo, nhưng hiện giờ không được thế nữa, tình huống xấu hổ đã xuất hiện. Đó chính là người trong tỉnh ăn gạo ngoài tỉnh. Vì sao, là thị trưởng tự lựa chọn, gạo của tam giác Châu Giang chẳng những giá rẻ lại ngon, mọi người đương nhiên chọn nó rồi. Cho nên sản lượng cao thôi chưa phải là thu hoạch lớn, điều này phải tổ chức chuyên gia nông nghiệp tiến hành nghiên cứu, cùng là một mẫu ruộng, nhưng chất lượng chênh lệch, giá cả hơn kém mấy đồng, các đồng chí tính xem, mấy trăm nghìn nông dân Giang Thành tổn thất bao nhiêu?
Liễu Tuấn thong thả nói:

Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng đều trở nên nghiêm nghị, Tô Duyên Quang gật đầu:
- Thị trưởng nói chuyện này vô cùng quan trọng, chúng tôi nhất định tranh thủ thực thi.

- Ừm, phải tranh thủ, hơn nữa phải làm chính xác, làm chính xác ở Giang Thành rồi, có thể phổ biến ra các khu huyện khác, thậm chí là toàn tỉnh, đây là chuyện lớn, không thể sơ xuất.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói.

Tô - Phượng liên tục gật đầu.

- Ngoài ra còn có một chuyện nữa, hai đồng chí phải nghĩ một chút, xã Bình Xuyên vì có địa lợi có thể làm ruộng mấu, vậy các xã khác thì sao? Giang Thành có tổng cộng hơn 23 xã, tôi cho rằng phải thống nhất mô hình quản lý máy móc. Tôi đưa ra một ý kiến, là các đồng chí có thể đi thuê máy móc của công ty cơ khí nông nghiệp, nhà nào cũng mua máy móc là không thực tế, cho nên đi thuê có thể giải quyết vấn đề này. Như vậy người dân có thể tập trung đi thuê cùng nhau trong vụ mùa, tốt ít tiền hơn, giảm bớt được nhân công và thời gian, mà công ty cũng có thêm tiền thuê, nhất cử lương tiện.

Tô - Phượng đưa mắt nhìn nhau, ánh lên vẻ vui mừng.

Đọc truyện chữ Full