Đoàn khảo sát Tiềm Châu ở Chicago tám ngày, kỳ thực nếu chỉ đàm phán một hạng mục với tập đoàn họ Liêu thì không cần mất nhiều thời gian đến thế, có điều đó là thông lệ rồi, rất nhiều cán bộ trong nước lần đầu tiên ra nước ngoài, lại tới quốc gia được xưng là phồn hoa nhất thế giới, tất nhiên phải đi khắp nơi ngắm nghía, cảm nhận phong tình xứ lạ.
Lịch trình của đoàn đại biểu có quá nửa thời gian là đi thăm quan ngắm cảnh, đều này đều được Liễu Tuấn cho phép. Thực tế đại bộ phận chuyện đàm phán được giao cho Triệu Sư Phạm, còn vừa tới Chicago, Liễu thị trưởng bốc hơi luôn, đám Triệu Sư Phạm mặc dù không hiểu, nhưng giữ vững quy tắc, tuyệt không hỏi bừa.
Có lẽ Liễu thị trưởng còn mang trọng trách khác thì sao? Chuyện của lãnh đạo ai mà biết được? Không nên lắm mồm thì hơn.
Đại bộ phận thời gian Liễu Tuấn bầu bạn với Bạch Dương, vì có thai nên Bạch Dương đã lâu lắm không lên lớp rồi, chỉ thông qua điện thoại liên hệ với thầy hướng dẫn.
Chuyện này cũng được an bài từ trước.
Các giáo sư cũng rất coi trọng cô học trò xinh đẹp tới từ quốc gia phương đông xa xôi này, dù sao sự chăm chỉ cần cù Bạch Dương biểu hiện trước đó khiến các giáo sư vô cùng hài lòng. Hiện giờ vì nguyên nhân đặc thù không thể lên lớp, vậy thông qua điện thoại học hỏi cũng là không tệ, qua liên hệ điện thoại, các giáo sư rất vui vì Bạch Dương không bỏ bê học tập.
Thế là đủ rồi cách học tập và phương pháp giáo dục ở Mỹ khác hẳn Trung Quốc, nhất là học tới MBA, các giáo sư chú trọng là "ngộ tính", nếu không có đọc thuộc lòng toàn bộ tài liệu MBA cũng vô dụng.
Chiều ngày thứ Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Vu Hoài Tin.
Vu Hoài Tín rất chú ý, không hỏi ngay Liễu Tuấn ở đâu, chỉ nói việc đàm phán có chút rắc rồi, tập đoàn họ Liêu đưa ra mấy điều kiện làm phía Tiềm Châu thấy khó khăn, ba vị lãnh đạo thấy không dễ làm, muốn xin chỉ thị Liễu thị trưởng.
- Được, cậu bảo mọi người ở khách sạn đợi một chút, tôi tới ngay, mọi người ra đường đi dạo, tìm hiểu thêm về khu phố người Đường.
Liễu Tuấn nói rất thoải mái, tựa hồ chẳng đặt khó khăn trong đàm phán vào trong lòng, ngay cả khó khăn gì cũng không hỏi tới.
Vu Hoài Tín cũng không nói nhiều, cúp điện thoại rồi thông báo cho Triệu Sư Phạm, Tô Duyên Quang, Trang Ích Khiêm, ba người liền thở phào.
Ba người chưa tới mức sùng bái Liễu Tuấn một cách mù quáng, có điều Liễu thị trưởng nghe nói gặp phải khó khăn, còn có tâm tình mời bọn họ đi dạo phố, làm bọn họ rất yên tâm. Mọi người hào hứng tới quán cà phê sát đường của khách sạn Thu Thủy, vừa uống cà phê, vừa thưởng thức cảnh sắc trên đường.
Khách sạn Thuy Thủy tọa lạc ở con đường Michigan đẹp nhất Chicago, con đường này đẹp không kém đại lộ Champs Élysées của Paris, những cửa hàng thời trang thời thượng, khách sạn nhà hàng xa hoa, kiến trúc huy hoàng đều tập trung ở nơi này.
Khách sạn Thu Thủy có thể xây dựng ở đây tự chứng minh thực lực siêu phàm của nó, đám Triệu Sư Phàm cũng biết người sáng lập khách sạn Thu Thủy là người huyện Hướng Dương, tên cụ thể là gì thì không rõ, tóm lại là kiêu hùng vươn lên sau thời cải cách mở cửa, trong 20 năm ngắn ngủi, đem chi nhánh trải khắp thế giới, há chẳng ghê gớm.
Đoán chừng tổng tài sản của tập đoàn chuỗi khách sạn Thu Thủy phải tới cả trăm tỷ rồi.
Ngoài đường xe hơi đi lại như mặc cửi, tới tối, những tòa nhà cao tầng rực sáng đèn, như ngọn nến khổng lồ tỏ sáng giữa trời, đằng xa, trên hồ Michigan những cánh buồm lay động. Khung cảnh đêm đan xen giữa động và tĩnh như thế, làm đám Triệu Sư Phạm dù tới đây mấy ngầy, vẫn cứ tấm tắc khen không ngớt.
Triệu Sư Phảm cảm khái nói:
- Ích Khiêm, không biết khi nào Tiềm Châu của chúng ta mới phát triển được thành thế này.
Trang Ích Khiêm tính trầm ổn, nghe thế chỉ cười không nói.
Vu Hoài Tín đáp:
- Thành phố Chicago có lịch sử phát triển không lâu lắm mới hơn 100 năm, năm xưa chỉ là một thị trấn nhỏ, cơ sở còn chẳng bằng Tiềm Châu.
- Hơn một trăm năm?
Triệu Sư Phàm lắc đầu cực kỳ kinh ngạc.
Ở bên kia, Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, Bạch Dương quan tâm hỏi:
- Có phải đàm phán gặp phải rắc rối?
Bạch Dương cũng biết, một số đoàn đại biểu thương mai trong nước đi ra nước ngoài kỳ thực đa phần là chẳng có thu hoạch gì, hạng mục gì cũng không đàm phán nổi, chỉ ý hợp đồng mang tính định hướng. Còn về sau này có thành được hay không chỉ trời mới biết. Điều này đã thành thông lệ rồi, chẳng có ai hỏi tới cả, nhất là với uy thế của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu chẳng có ai dám tùy tiện chất vấn.
Nhưng Bạch Dương biết tính cách của Liễu Tuấn, tuyệt không làm chuyện vất vả mà tốn công, nếu đã tới Chicago, thế nào cũng phải có thu hoạch mang tính thực chất, cho nên Bạch Dương cũng rất quan tâm tới tiến triển đàm phán. Tiểu ngoan đồng ngày đêm bầu bạn ở bên, là mong ước của chị Bạch Dương, nhưng vì thế mà ảnh hưởng tới công việc thì không tốt.
Liễu Tuấn cười:
- Không, có gì rắc rối được cơ chứ?
Bạch Dương không yên tâm, tiểu ngoan đồng giỏi thì giỏi, nhưng phải chăng quá khinh địch?
- Tiểu Tuấn, đừng xem thường tập đoàn họ Liêu, bọn họ rất bản lĩnh. Hơn nữa, dù bọn họ nói tiếng Hán, nhưng nhập quốc tịch Mỹ lâu lắm rồi, bản chất là người Mỹ chính hiệu. Tuyết đối không vì cái gì gọi là "chung dòng máu" mà bỏ qua nguyên tắc thương nghiệp.
Chung dòng máu!
Ha ha ha, cái thư này rất rất nhiều người trong nước mang cảm giác thân thiết thuần phác với Hoa kiều ở nước ngoài, cũng giống như rất nhiều năm trước trong nước tuyên truyền, toàn thế giới có 2/3 người lao động sống trong nước sôi lửa bỏng, chưa được giải phóng. Thế là một số thanh niên nhiệt huyết cho rằng mình có nghĩa vụ giải phóng cho bọn họ. Thậm chí số ít thanh niên còn sang nước ngoài tham gia nội chiến, kết quả không may ù ù cạc cạc bị giết chết.
Liễu Tuấn cười, vươn tay ra ôm chị Bạch Dương vào lòng, khẽ vuốt chóp mũi của cô:
- Chị thấy em có phải là người ngây thơ như vậy không? Nếu cha con Liêu Hoa Thành nói với em một giọt máu đào hơn ao nước là em còn chẳng dám tin... Là người kinh doanh, bọn họ chẳng có lý do gì không hợp tác với Tiềm Châu.
- Kiếm được tiền thì đương nhiên bọn họ sẽ hợp tác, nhưng sẽ đưa ra một số điều kiện quá đáng, đó là thủ đoạn thường dùng của rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài.
- Không sao, chỉ cần chỉnh thể công bằng, lợi ích cục bộ nhường bọn họ một chút không hề gì. Có điều quyền chủ đạo phải nắm trong tay chúng ta, em có có mỏ quẳng chục tỉ trong tay, bọn họ không hợp tác thì thiếu gì xí nghiệp muốn hợp tác. Nói thật nếu bọn họ không ở Chicago, bọn họ không phải nhân tuyển hợp tác hàng đầu đâu.
Liễu Tuấn cười lớn.
- Cậu đó, chỉ biết lợi dụng việc công làm chuyện riêng.
Bạch Dương lườm y một cái, cười hết sức quyến rũ.
Liễu Tuấn không khỏi lòng xao xuyến, nói:
- Dương Dương, chuyện em sinh con, ba chúng ta, Bạch bộ trưởng có biết không?
Bạch Dương lườm y cái nữa, vùng mình thoát khỏi lòng y, nói:
- Chỉ biết nói lung tung, chuyện này chị nào dám nói với ông cụ chứ, chán sống hay sao?
Liễu Tuấn kêu lên rất màu mè:
- Không phải chứ? Bạch bộ trưởng ác vậy sao? Đây là cháu ngoại của ông mà!
- Đúng đấy , lại họ Bạch nữa chứ.
Bạch Dương thêm ngay một câu.
Liễu nha nội gãi đầu cười hăng hắc, dáng vẻ rất ngốc nghếch.
Bạch Dương muốn "châm chọc" Liễu thị trưởng mấy câu nữa, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, cúi đầu xuống.
Liễu thị trưởng tức thì áp sát tới, ôm lấy eo, đặt tay lên bụng cô, khẽ vuốt ve, hỏi:
- Sao, còn chuyện gì giấu em à? Ừm, để em nghĩ xem..
Bạch Dương vốn định nói với Liễu Tuấn, nghe y nói vậy liền thôi, để xem xem tên nhóc này có nghĩ ra được không?
- Ừm.. Chuyện này chị không dám nói với ba chúng ta, khẳng định là nói với mẹ rồi.
Trầm ngâm một lúc hai mắt Liễu Tuấn phát sáng, reo lên.
Bạch Dương thực sự kinh hãi, cánh môi kiều diễm há ra như không tin nổi:
- Cậu.. Cậu làm sao lại biết.
Lần này tới lượt Liễu thị trưởng kinh hãi, cũng trố mắt ra:
- Chị... Chị nói với bác gái thật à?
Bạch Dương giàu môi lên thật cao, bất mãn nói:
- Không nói mà được à? Tới khi đó chị mang con về phải nói ra sao? Cậu cho rằng ba chị dễ lừa thế à? Phải dựa vào mẹ chị che chở chứ.
- Vậy, mẹ chúng ta nói gì?
Liễu Tuấn vội vàng hỏi.
- Còn nói gì được nữa?
Bạch Dương thở dài, rầu rĩ nói:
Liễu thị trưởng thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1160: Tập đoàn họ Liêu thay đổi
Chương 1160: Tập đoàn họ Liêu thay đổi