TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1172: Sợ vỡ mật

Ông chủ mặt tỏ ra xấu hổ, khom mình nói:
- Xin lỗi Đinh thiếu gia, khách đặt phòng bao đó sắp tới rồi.

Đinh Quảng Hải cười lạnh:
- Nói thể là hôm nay là ông không kiếm được phòng bao cho ta hả?
Lão Trương sắc mặt hơi tái đi.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói:
- Đinh thiếu gia, tôi thấy không nên làm khó người ta nữa, nơi này không có phòng bao thì chúng ta tìm chỗ khác vậy.

Chẳng phải là hắn thương hại lão Trương, mà không muốn vì một cái phòng bao mà ra vẻ oai phong với một chủ quán ăn, để truyền ra người ta cười cho.

Uông thị trưởng đã khi nào "xuống cấp" tới mức này?

- Ha ha, Uông thị trưởng là khách từ tỉnh xa tới, ở địa bàn của tôi, thế nào cũng không thể để anh mất mặt được phải không nào? Mặc kệ hó, có phòng trống là chúng ta cứ vào.
Đinh Quảng Hải ngông nghênh nói.

Uông Quốc Chiêu nhíu mày.

Đinh Quảng Hải nói quá tự tin rồi, kinh sư là nơi thế nào? Đứng nói con trai một phó cục trưởng, cho dù là thị trưởng thủ đô cũng chẳng dám nói đây là địa bàn của mình .

Dưới chân thiên tử cơ mà.

Tên vệ xử kia không biết vì sao mời tên hoàn khố như Đinh Quảng Hải tới, phá hỏng hết không khí, nếu có việc nhờ vả người ta thì phải mời riêng chứ?

Đinh Quảng Hải cũng chẳng để ý tới Uông thị trưởng không vui, ngang nhiên đi thẳng vào phòng bao, ngồi ngay chính giữa, vẫy tay gọi:
- Uông thị trưởng, Tiểu Vệ, vào đi, nếu có phòng trống thì ai tới trước của người đó.

Kỳ thực Đinh Quảng Hải không phải cứ bắt buộc phải ăn ở đây mới được, nhưng đâylà vấn đề thể diện cả Đinh thiếu gia, ở nơi này mà hắn không kiếm nổi một phòng bao thì quá mất mặt.

Vệ xử tươi cười đi tời nói:
- Uông thị trưởng, giám đốc Lạc, xin mời.

Uông Quốc Chiêu cau mày:
- Vệ xử, làm thế này có đúng không? Người ta đặt phòng trước rồi, tí nữa lại tới cãi nhau, ảnh hưởng không tốt, tâm tình cũng không tốt.

- Uông thị trưởng quá lo rồi, không có cãi nhau gì đâu, thể diện của Đinh thiếu gia rất đáng tin, một cái phòng bao thôi mà. Cho dù khách tới thì hiệu ăn phải đi giải thích, chẳng liên quan gì tới chúng ta.

Uông Quốc Chiêu còn do dự, Lạc Vĩ Phong đã nói:
- Vệ xử nói có lý, đó là chuyện của bọn họ, không phải chuyện của chúng ta. Mời Uông thị trưởng.

Uông Quốc Chiêu thầm lắc đầu, dù sao hôm nay là bọn họ mời cơm, cứ khăng khăng giữ ý mình thì không tránh khỏi đắc tội với người ta, hạng mục hợp tác với công ty Vĩ Phong đã khởi động, chỉ có thể tiến, không thể lui, lúc này đi đắc tội với cán bộ ủy ban phát triển là không sáng suốt.

Đinh Quảng Hải ngổi thẳng vào vị trí chính, vẫy tay gọi phục vụ.

Lão Trương thấy thế thì chỉ đành lấy điện thoại ra gọi điện cho khách đặt phòng giải thích tình hình.

Không ngờ ông ta còn chưa kịp bấm số, thì cô gái tiếp khách có thắt bím lớn dẫn mấy vị khách tới trước phòng bao.

Hiển nhiên mấy vị này là khác đặt phòng trước rồi.

Lão Trương vội vàng đi tới.

Nhóm khách này tổng cộng bốn người, trong đó ba người khí độ đường đường, vừa nhìn là biết địa vị không kém, lại xung quanh một người trẻ tuổi nhìn như chỉ hai mấy, người đó lại nhìn một cái là biết ngay nhân vật lớn nắm quyền lực tuyệt đối.

Hỏng rồi.

Thấy cảnh này Lão Trương thầm kêu khổ không thôi, vốn chỉ tưởng là khách thường đặt phòng thôi thì còn dễ giải thích xin lỗi, hoặc ưu đãi thêm một chút là có thể qua ải, nhưng nhìn bốn người này một cái Lão Trương liền bỏ ngay ý nghĩ đó.

Đây không phải là nhân vật mà cái hiệu ăn có thể đối phó nổi.

Gần như ngay tức thì Lão Trương quyết định để mặc cho Đinh Quảng Hải đối phó, nếu bọn họ đều là "đại ca" cả, thì đàn em này tốt nhất đừng xen vào.

Mà cũng hết sức trùng hợp bốn vị này là Liễu Tuấn, Lưu Quang Hưng, Sài Thiệu Cơ và Minh Dục trưởng ti điều phối sản nghiệp. Người đặt phòng là Tiểu Viên, Lưu Quang Hưng tới đây mấy lần, thấy ăn cũng được nên mời Liễu nha nội tới.

Không ngờ tới nơi thì bên trong đã có khách.

Lưu Quang Hưng liền sầm mặt xuống, cực kỳ khó chịu:
- Chuyện gì thế này? Không phải là chúng tôi đặt phòng trước rồi sao?

Trước kia đại đa số là Liễu Tuấn mới khách, khó khăn lắm mới tới lượt Lưu ti trưởng mời khách lại có chuyện này, sao mà chấp nhận được.

Cô phục vụ cũng chẳng hiểu ra sao, nhìn lại số phòng thì đúng rồi mà.

Lão Trương tới trước mặt đám Lưu Quang Trương rối rít giải thích.

- Giải thích cái gì? Các người làm nghề phục vụ mà lừa khách thế này à?
Lưu Quang Hưng tức giận vô cùng hoàn toàn không thèm nghe giải thích gì hết.

Lúc này trong phòng bao Vệ xử mặt tái đi không biết phải làm sao, hắn sao lại chẳng nhận ra giọng nói của cấp trên đã quá quen thuộc, ngàn vạn lần không ngờ khách đặt phòng là Lưu Quang Hưng.

Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong cũng từ vừa văn phòng của Lưu Quang Hưng ra, cũng quen thuộc với giọng nói của hắn, đều cùng lắc đầu.

Thế giới thật là nhỏ.

Chỉ mỗi Đinh Quảng Hải không rõ tình hình, thấy mặt mọi người khác thường, to tiếng nghênh ngang nói:
- Sao thế? Có chuyện gì?

Uông Quốc Chiêu thở dài đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài, phải chủ động một chút, nếu để Lưu Quang Hưng đi vào thì hỏng to.

Không ngờ động tác của hắn vẫn chậm một bước, Lưu Quang Hưng và Liễu Tuấn đã xuất hiện ở cửa phòng.

Nhìn thấy Uông Quốc Chiêu, đám Liễu Tuấn cũng giật mình, hiển nhiên không ngờ kẻ chiếm phòng bao lại là Uông Quốc Chiêu.

- Chào Liễu thị trưởng, Lưu ti, Sài ti, Minh ti.

Dù công phu tu dưỡng của Uông thị trưởng ất cao, nhưng gặp phải cảnh hết sức xấu hổ này cuối cùng khuôn mặt "cõi âm" cũng phải lộ vẻ bối rối, có điều chưa rối loạn, vẫn đặt Liễu thị trưởng ở vị trí trên cùng.

Cán bộ cấp ti ở ủy ban phát triển không ai dám coi mình cao hơn Liễu đại thiếu gia.

- Chào Uông thị trưởng.
Liễu Tuấn chào một câu.

Vệ xử và Cát xử đều đứng dậy cúi đầu trong phong bao, không dám nhìn đám Lưu Quang Hưng một cái, thậm chí thở mạnh cũng chả dám.

To chuyện rồi.

- Uông thị trưởng gặp được bạn bè gới thiệu cho mọi người đi.

Đinh Quảng Hải cũng ý thức được chuyện không ổn, có điều chẳng bận tâm, nhìn dáng vẻ đám Tiểu Vệ là biết gặp phải trong ủy ban phát triển rồi.

Đinh đại thiếu gia đứng dậy đi tới ông oang hỏi, đột nhiên giọng ngưng bặt cứ như bị ai đó thình lình bóp cổ, toàn thân run lên.

- Liễu thị trưởng, xin lỗi , xin lỗi, tôi không biết ngài tới đây ăn cơm, tôi đáng chết, ngài là đại nhân đừng trách tiểu nhân, tha cho tôi một lần.

Đinh Quảng Hải cố gắng trấn tĩnh, cúi người liên tục cứ như thắt lưng lắp máy gập của người Nhật Bản vậy.

Chỉ có điều Đinh thiếu gia sợ vỡ mặt, còn Liễu nha nội bị hắn làm chả hiều ra sao?

- Cậu là ai nhỉ?

Liễu Tuấn hỏi với vẻ mù mờ, với địa vị của y, một tên hoàn khố chỉ gặp mặt đúng một lần như Đinh Quảng Hải lại qua một năm sao lưu được mấy dấu vết trong ký ức của Liễu Tuấn.

- Liễu thị trưởng đúng là quý nhân hay quên, tôi là Đinh Quảng Hải, ba tôi là Đinh Hoài Dương.

Nghe Liễu Tuấn hỏi như thế Đinh Quảng Hải mới hơi yên lòng một chút, thì ra Liễu đại thiếu gia sớm quên mình rồi.

- À, ra thế.

Liễu Tuấn lúc này mới nhớ ra chuyện ăn cơm ở Lục Uyển với Lăng Nhã, đó là còn nhờ cầu nối Đinh Hoài Dương, nếu không Liễu thị trưởng thực sự chẳng có ấn tượng gì với Đinh Quang Hải.

Nhưng Liễu Tuấn có thể không nhớ Đinh Quang Hải, nhưng hắn sao lại dám không nhớ Liễu Tuấn? Lần đó hắn nghe ngóng được từ chỗ Thi Thi đại danh của Liễu Tuấn, tuy nói Liễu Tuấn bảo không thèm chấp với y, nhưng Đinh Hoài Dương vẫn không thể yên tâm. Mình không may đắc tội với một nha nội có thể kinh động tới Lương Quốc Cường, mà không làm rõ được thân phận của người đó, một tảng đá lớn cứ đè mãi trong lòng.

Cuối cùng chuyện này đặt trên người Tư Uy, người chồng không làm ăn bất chính của Thi Thi, Tư Uy giờ công phu miệng lưỡi hầu hạ ngon ngọt dụ dỗ Thi Thi, cuối cùng cũng moi ra được thân phận của Liễu Tuấn.

Nghe nói đối phương là con trai của Liễu thủ tướng, hai cha con họ Đinh vỡ lẽ, lại toát hồ hôi một lần nữa.

- Vâng vâng, chính là tôi ạ, Liễu thị trưởng là đại nhân không trách tội tiểu nhân.

Đinh Quảng Hải còn muốn lải nhải thêm, Liễu Tuấn khoát tay, hắn liền ngậm miệng lại.

- Uông thị trưởng, đây là khách các vị mời sao?

Liễu Tuấn bỏ qua hắn, hỏi Uông Quốc Chiêu.

Uông Quốc Chiêu cười khổ lắc đầu.

Liễu Tuấn phất tay với Đinh Quảng Hải, hắn như được đại xá, liên hồi vái chào Liễu Tuấn rồi mới chạy đi như bay, không dám dừng lại một giây.

Thấy Đinh thiếu gia sợ vỡ mật, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Đọc truyện chữ Full