Biệt thự số mười sáu của thường ủy Tiềm Châu chiếm diện tích không được lớn lắm, chỉ có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có một cái cái lán cỏ là chỗ Liễu thị trưởng thích nhất.
Nghiêm khắc mà nói không phải là cái lán cỏ vì nó bị dây trường xuân leo kín mít, biến thành một nơi giống như chòi nghỉ mát.
Cái chòi nghỉ mát này có một cái bàn đá và hai cái ghế đá, Liễu thị trưởng về sau đặt một một cái ghế tựa dài lắp thêm một cái đèn thế là thành ngoại thư phòng.
Trời thu mát mẻ, khỉ hậu dễ chịu, Liễu thị trưởng thi thoảng rảnh rỗi ra chòi nghỉ mát này uống trà xem sách, hoặc đánh một giấc.
Hôm nay vừa mới về nhà Liễu Tuấn liền tới chòi nghỉ mát châm một điếu thuốc nhắm mắt dưỡng thần.
Phi Phi thấy thế pha một ấm trà khẽ đặt trên bàn, biết y có chuyện phải suy nghĩ cũng không quấy nhiễu, Dương Dương như cái đuôi theo sau lưng mẹ, vốn muốn trèo lên đùi cha làm nũng, nhưng Phi Phi xua tay bảo nó không nên quấy nhiễu cha.
Chớp mắt một cái Dương Dương đã sắp bốn tuổi rồi, đã tới nhà trẻ của thành ủy, Liễu Tuấn vốn không tán thành Dương Dường học ở nhà trẻ thành ủy Tiềm Châu, ở đó thân phận của Dương Dương không thể giữ bí mật, cô giáo, viện trưởng nhà trẻ thậm chí đám trẻ con ở đó biết nó là con trai thị trưởng ai chẳng nhường nhịn? Thậm chí thi thoảng có tranh chấp với đứa bé khác các cô giáo cũng sẽ ngầm ngả về phía nó.
Sống trong hoàn cảnh đó dể nuôi dạy thành tư tưởng đặc quyền của Dương Dương.
Trẻ con chưa hiểu chuyện, bất kể ở nhà cha mẹ dạy dỗ như thế nào, sống trong hoàn cảnh đó khó mà kháng cự được. Liễu Tuấn không muốn Dương Dương từ nhỏ đã thành một quý tộc kiêu ngạo, như thế không có lợi gì cho sự trưởng thành về sau của nó.
Ví dụ như Nhạc Nhạc được Xảo Nhi kiên trì cho đi học ở nhà trẻ bình thường, không một ai biết cô bé là phú bà số một trong nước tương lai.
Nhạc Nhạc lớn lên rất thuận lợi, không bị nhiễm cái tính hoàn khổ, Liễu Tuấn sau khi trùng sinh tiếp xúc với đám con cháu hoàn khổ không ít, y hoàn toàn chẳng có chút thiện cảm nào với chúng, không đụng vào y thì thôi, một khi đụng vào là y xử lý bọn chúng không chút nương tay. Rất nhiều vị quan cao vì con hoàn khố mà bị Liễu Tuấn hạ, ví dụ như thế nhiều vô số kể.
Hiện giờ xã hội âm thầm khơi lên phong trào trường học quý tộc, quản lý khép kín học phí đắt vô cùng, thế mà lại có rất nhiều người tranh nhau đưa con mình vào mấy cái trường học quý tộc đó, hi vọng có thể bồi dưỡng nên một quý tộc ưu nhã. Nếu là gia đình có điều kiện giàu có làm thế thì cũng được, nhưng thậm chí có cả gia đình điều kiện bình thường cũng dè xẻn tiết kiệm cái ăn cái mặc cho con vào, mong gà hóa phượng, làm Liễu Tuấn vừa buồn cười lại thấy thú vị.
Vì việc Dương Dương vào nhà trẻ Tiềm Châu hay là nhà trẻ thủ đô, hai bà thông gia Nguyễn Bích Tú và Giải Anh đã chuyên môn gọi điện tới hỏi vợ chồng Liễu Tuấn, hai vị nhất phẩm phu nhân tất nhiên muốn cháu về thủ đô học, bất kể như thế nào điều kiện nhà trẻ thủ đô cũng tốt hơn nhà trẻ Tiềm Châu, hơn nữa còn có thể thường xuyên gặp cháu, chẳng phải quá tốt sao?
Có điều cuối cùng không thành công.
Phi Phi ở lại Tiềm Châu với Liễu Tuấn thì Dương Dương tất nhiên cũng ở lại Tiềm Châu.
Nguyên Bích Tú còn đỡ dù sao Liễu Yên cũng công tác ở thủ đô, Vũ Mục Dã cứ ba năm ngày lại theo mẹ tới công viên Long Sơn ở vài ngày. Người thực sự không vui là Giải Anh, con trai con gái đều không có bên cạnh, cháu nội cháu ngoại cũng không ở bên, cả ngày không có việc gì làm, thực sự buồn bã.
Chẳng lẽ phu nhân ủy viên cục chính trị cả ngày đến tối chỉ đánh mạt chược?
Cũng may sau tết Nghiêm Minh điều về thủ đô, làm ti trưởng ti quản lý xã hội tổng cục điện ảnh quảng cáo, Nghiêm Minh trước kia là thường ủy Đại Ninh kiêm bí thư khu Cách Hồ, là cán bộ cấp phó sở, chấp chính khu Cách Hồ đâu vào đó, khá được mọi người hi vọng, hiện giờ lên tới chính sở là chuyện đương nhiên.
Ti quản lý xã hội nằm trong phạm vi phân quản của phó cục trưởng Dương Nguyên Ích, Nghiêm Minh làm ti trưởng này vẫn được coi như là ở hậu hoa viên của Nghiêm Liễu hệ, có thể thấy sĩ đồ sẽ không gặp nhiều khúc khuỷu lắm.
Nghiêm Minh tới thủ đô, chị hai Liễu Diệp đương nhiên mang Nghiêm Minh tới.
Con cháu tới cả Giải Anh mới đổi giận thàn mừng, không đi cằn nhằn Liễu Tuấn và Nghiêm Phi nữa.
Dương Dương đi nhà trẻ rồi hiểu chuyện hơn nhiều, thấy mẹ ngăn cản không dám trèo kên chân cha nữa, đang chuẩn bị theo mẹ quay về biệt thự thì Liễu Tuấn mở mặt ra nói:
- Nào Dương Dương lại đây chơi xích đu.
Cái gọi là xích đu thực là lấy chân của Liễu thị trưởng đánh đu.
Dương Dương reo lên một tiếng chạy tới, đặt mông lên bàn chân của cha, đưa đôi tay mũm mĩm ôn chặt lấy bắp chân Liễu Tuấn, y co chân lên lắc lư.
Dương Dương cười nắc nẻ vui vẻ vô cùng.
Thấy hai cha con chơi đùa vui vẻ Phi Phi cũng không vội vào nhà mà ngồi xuống xuống ghế đá, Phi Phi vẫn mặc trang phục toàn một màu trắng, chân đi giày thể thao màu trắng, tóc buộc tùy ý buông sau lưng, vẫn trẻ trung diễm lệ như như thời đôi mươi, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không thay đổi gì, vẫn mang nét ngây thơ khờ khạo.
Liễu Tuấn nhìn vợ chăm chú.
Nghiêm Phi lườm y một cái:
- Chưa nhìn thấy bao giờ à?
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Anh có một vấn đề tâm lý thấy rất kỳ quái.
Tâm tư Nghiêm Phi rất đơn thuần, nghe vậy vội hỏi:
- Vấn đề gì?
- Em nói xem chúng ta quen nhau đã hai mươi năm rồi. Yêu nhau cũng mười mấy năm, Dương Dương cũng sắp bốn tuổi, sao em vẫn chẳng già hơn xưa chút nào? Cứ tiếp tục như thế này hai chúng ta sẽ bị người ta hiểu lầm thành chú cháu mất.
Liễu Tuấn "nói nhăng nói cuội" trêu vợ.
Nghiêm Phi giờ mới biết chồng vòng vo trêu mình, vừa cười vừa trách:
- Đừng có nói bậy, Dương Dương còn ở đây đó.
Liễu Tuấn cười ha hả, đưa tay bế con ngồi lên đùi, hỏi:
- Dương Dương, con nói xem mẹ con có xinh đẹp không?
Dương Dương quay đầu lại nghiêm túc nhìn mẹ một lúc rồi gật đầu nói chắc chắn:
- Đẹp.
Thấy vẻ nghiêm túc của con trai, hai vợ trồng đều bật cười, Nghiêm Phi giơ ngón tay cái lên với con trai. Liễu thị trưởng vẫn rất hứng thú, tiếp tục đùa với con:
- Dương Dương, vậy con lớn lên rồi cũng muốn lấy một cô vợ đẹp như mẹ con chứ?
Liễu Dương lập tức gật đầu:
- Đương nhiên rồi, con muốn lấy Giai Giai làm vợ.
Lần này làm vợ chồng Liễu thị trưởng kinh hãi.
Có mấy muổi đầu vậy mà có cô vợ ở đâu chui ra rồi?
- Giỏi, con trai ba rất giỏi.
Liễu Tuấn buông một tiếng thở dài, giơ ngón tay cái lên với con trai.
Phi Phi thì vội hỏi:
- Dương Dương, Giai Giai là ai? Là bạn học trong nhà trẻ của con sao?
Dương Dương lại gật đầu, nói:
- Vâng ạ, là bạn cùng bàn của con, xinh đẹp như chị thần tiên trong truyện cổ tích, còn xinh đẹp hơn cả mẹ.
Liễu Tuấn cười lớn một hồi nói:
- Con nói khoác đấy à? Con đi tìm một cô gái xinh đẹp hơn được mẹ con xem! Tí tuổi đầu mắt lại còn hơn được ba hay sao?
Phi Phi càng tức giận trừng mắt nhìn con trai.
Liễu Dương rất không phục nói:
- Đúng là xinh đẹp mà, Giai Giai xinh lắm, con rất thích bạn ấy.
Liễu Tuấn hỏi tới:
- Con thích bạn ấy, thế bạn ấy có thích con không?
- Thích, bạn ấy nói cũng thích con.
Liễu Dương kiêu ngạo hếch mũi lên dương dương đắc ý nói.
- Vậy con phải học cho giỏi, lớn lên có tài Giai Giai mới tiếp tục thích con, nếu không bạn ấy sẽ thích người khác. Con trai không giỏi con gái sẽ không thích đâu.
Liễu thị trưởng tranh thủ cơ hội giáo dục con.
Liễu Dương nghiêm túc gật đầu:
- Vâng con lớn lên cũng sẽ giống như ba, làm thị trưởng.
Liễu nha nội choáng.
Xem ra chú nhóc đã hạ mục tiêu trong đời, đúng là lý tưởng cao xa, nhắm ngay cái ghế dưới mông cha nó.
Phi Phi có vẻ như vì có cô bé "xinh đẹp hơn" mà không cam lòng, con trai lớn lên có làm thị trưởng hay không cô không quan tâm lắm, dù sao nam nhân trong nhà cô chẳng ai không phải là quan lớn trong thể chế, cho nên quan lớn với cô mà nói là quá quen mắt rồi.
- Dương Dương, con nhìn kỹ lại xem, Giai Giai thực sự xinh đẹp hơn mẹ sao?
Liễu Dương thấy mẹ nói rất nghiêm túc, liền đem tâm tư "chiếm đoạt bảo tọa thị trưởng" lại, cẩn thận nhìn mẹ một lúc mới nói:
- Mẹ và Giai Giai xinh đẹp như nhau.
Phi Phi lúc này mời đổi giận thành vui.
Liễu nha nội lại choáng phát nữa, than:
- Nhóc con đúng là có chút tài, biết làm thế nào để vẹn cả đôi đường rồi, lớn lên làm tới thị trưởng, đoán chùng không phải là chuyện khó lắm.
Phi Phi lườm chồng một cái nói:
- Làm thị trưởng thì có cái gì mà hay? Anh làm chức thị trưởng này, em thấy anh có ngày nào thực sự vui vẻ đâu? Có phải thành phố lại xảy ra chuyện lớn gì?
Phi Phi trước nay vốn chẳng để ý tới chính sự, thấy chồng cau mày lo lắng nên mới hỏi như thế.
Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.
Thế cục thành phố ngày càng phức tạp, nhưng chuyện này Liễu Tuấn sẽ không nhắc tới với Phi Phi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1235: Lý tưởng cao xa
Chương 1235: Lý tưởng cao xa