Hạ luật sư và hai tên tay chân hắn mang theo bị còng tay lại.
Trần Nguyệt Sơn và Diệp Ninh há hốc mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra, viên thanh tra cảnh sát bắt xong đám Hạ luật sư với nói với đôi vợ chồng họ:
- Lão Trầm, không cần phải sợ, đám này sớm đã bị cơ quan công an chúng tôi theo dõi rồi, ha ha ha, lãnh đạo cấp trên biết bọn chúng sẽ tìm hai người gây chuyện cho nên sớm đã bố trí sẵn, chỉ còn đợi bọn chúng tới cửa, thế này nhé, vừa rồi bọn chúng uy hiếp hai người thế nào phiền hai người theo chúng tôi về cục lấy lời khai, nhanh thôi. À, quên tự giới thiệu tôi là Trình Tân Kiến cục trưởng cục ba bộ, trước làm phó cục trưởng cục công an Đại Ninh.
Trầm Nguyệt Sơn chớp mắt một hồi mới xem như tỉnh ra, mơ mơ hồ hồ, nhưng cái danh "phó cục trưởng cục công an Đại Ninh " thì nghe rất rõ ràng, kỳ thực cái đó chẳng liên quan gì tới nhà họ Trầm, nhưng xa hương xứ người trong lúc nguy nan có một người cùng quê nhảy ra giải quyết vấn đề cho bọn họ, trong lòng Trầm Nguyệt Sơn tự nhiên sinh ra tín nhiệm Trình Tân Kiến.
Huống hồ kinh sư trọng địa, không phải ai cũng dám giả mạo thanh tra cảnh sát.
Hạ luật sư nghe thấy Trình Tân Kiến báo danh thì đầu óc hồ đồ cả.
Cục ba là quản lý trị an, sao lại xen vào vụ án hình sự, lại còn do đích thân cục trưởng cũng quá bé xé ra to? Nhưng vừa ăn một cái tát nổ đom đóm, nửa bên mặt tới giờ còn tê buốt, cho hắn 10 cái lá gan cũng không dám đề xuất chất vấn.
Hơn nữa vượt quyền phá án cũng chẳng phải là chuyện hiếm có, chẳng lẽ Trình cục trưởng xen vào người khác còn dám đi chất vấn hay sao.
Rõ ràng có thể sai phái cục trưởng cục thuộc bộ công an đích thân ra tay phá án vượt quyền không phải chỉ là một nhân vật lớn bình thường được. Vệ Côn Lôn mặc dù có chút thế lực ngầm nhưng so với những đại nhân vật kia không đủ nhắc tới.
Nhưng Hạ luật sư nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra Vệ nhị gia sao lại đắc tội với nhân vật lợi hại như thế?
Hơn nữa rõ ràng là đắc tội vì vụ án này.
Giả sử trước kia đắc tội người ta chẳng đợi tới hôm nay mới ra tay, loại nhân vật quyền lực như thế đối phó với đám Vệ Côn Lôn bất kể lúc nào cũng có thể phất tay một cái cho Vệ Côn Lôn thành tro bụi, không có cả cơ hội lên tiếng.
Vậy đó là Mễ Kính Đạt?
Hạ luật sư lập tức nghĩ ngay tới Mễ Kính Đạt, hình như đó là người có lý do ra tay nhất, chỉ có quan lớn như vậy mới có năng lực này?
Nhưng Mễ Kính Đạt dám ra tay thật sao?
Vệ Côn Lôn dám bắt Mễ Tòng Hậu nhận tội thay cho Vệ Vũ Minh, khẳng định trong tay có đủ quân bài cần thiết, nếu không sao có thế lỗ mãng tìm lấy cái chết?
Không phải Mễ Kính Đạt thì là ai?
Không rõ!
Những thứ này chỉ quanh quẩn trong đầu Hạ luật sư, tuyệt đối không dám nói ra.
Trầm Nguyệt Sơn đi tới bắt tay Trình Tân Kiến, lắc lấy lắc để:
- Cám ơn, cám ơn Trình cục trưởng.
- Ha ha, không cần cám ơn, đi thôi.
Trình Tân Kiết phất tay nói.
Trầm Nguyệt Sơn thăm dò:
- Trình cục trưởng, chỉ một người đi được không? Vợ tôi ở lại một lát nữa con tôi về cần chiếu cố.
- Không sao, đi cùng đi, yên tâm, Trầm Nhiêu có người chiếu cố rồi.
Trình Tân Kiến nói.
Thấy Trình Tân Kiến khí thế như vậy Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh không dám nói thêm, nghe lời đi theo đoàn cảnh sát, kết quả ra khỏi phòng bệnh tới chỗ rẽ gặp được Trầm Nhiêu được Liễu Tuấn đỡ.
Trình Tâm Kiến thấy Liễu Tuấn ngoạc miệng cười, đưa tay ra hiệu, không tới nói chuyện. Tiểu Tuấn mặc dù không căn dặn gì đặc biệt nhưng ở thủ đô một mình bầu bạn với cô gái trẻ chạy đi chạy lại không biết chán, sự ảo diệu trong đó không khó đoán, Trình Tân Kiến là kẻ thô lỗ nhưng chuyện thế này thấy nhiều rồi.
Nếu nói Tiểu Tuấn còn có tật xấu gì, đoàn chứng chính là mỗi cái này.
Làm huynh đệ phải hiểu chuyện.
Có điều thế trận này làm Trầm Nhiêu hoảng sợ, vội vã gọi:
- Ba , mẹ làm sao thế?
Thấy con gái mặt tái đi, Diệp Ninh đau lòng, vội đi tới nói:
- Không sao, Nhiêu Nhiêu, các đồng chí cảnh sát đây tới bảo vệ ba mẹ, không sao nữa rồi, ba mẹ tới cục công an khai báo rồi trở về.
Trầm Nhiêu nhìn qua tên mắt tam giác liền hiểu ra nguồn cơn sự việc, chính kẻ này mấy ngày trước tới tìm mình "đàm phán", hẳn vì mình "không giữ lời" cho nên hôm nay mới tới báo thù, không ngờ bị cảnh sát bắt ngay tại trận.
- Vậy ba mẹ đi đi.
Lúc này không tiện nói chuyện kỹ càng, Trầm Nhiêu vội nói.
- Ừ, Liễu tiên sinh, làm phiền cậu tạm thời giúp chúng tôi chăm sóc Nhiêu Nhiêu.
Diệp Ninh nhờ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Trình Tân Kiến trước khi đi lại há miệng cười với Liễu Tuấn, ý là Liễu bí thư ghê gớm làm bảo mẫu cho người ta rồi, Liễu bí thư mặt dầy như thở cũng lộ chút xấu hổ.
Có điều nghĩ lại mình chăm sóc cho "vợ" là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Liễu bí thư mau chóng thản nhiên.
Vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn theo cảnh sát ra cửa, Liễu Tuấn dìu Trầm Nhiêu chầm chập đi tới phòng bệnh, Diệp Ninh "kinh hoàng" nhìn thấy con gái gần như dựa vào người Liễu Tuấn, thần thái cực kỳ thân mật.
Chẳng nhẽ trong thời gian ngắn như thế đã bị Liễu Tuấn "hạ gục" rồi?
Kỳ thực Diệp Ninh "đề cao" Liễu bí thư quá rồi, dù Liễu bí thư thủ đoạn rất cao, nhưng cũng chưa lợi hại tới mức độ đó, quan trọng là y hoàn toàn không thi triển thủ đoạn với Trầm Nhiêu còn đang thận trọng tìm hiểu.
Có điều Trầm Nhiêu chân chưa lành, cầm nạng đi đường khá mệt, bất giác dựa vào người Liễu Tuấn, người nay luôn biểu hiện vẻ chính nhân quân tử, tự hồ đáng tin, không nhân cơ hội lợi dụng.
Liễu Tuấn đỡ cô tất nhiên một tay đặt ở vòng eo nhỏ nhắn kia rồi.
Ở một thế giới bình hành khác, Hạ Hiểu Tình cũng từng được Liễu Tuấn dìu như vậy, nên y con như thạo việc rồi, cơ hồ không cần suy nghĩ, toàn là hành động theo tiềm thức.
Cảm thụ được mùi nồng nồng đặc biệt của nam nhân luồn vào mũi, Trầm Nhiêu có chút rung động, khuôn mặt xinh hồng lên, may mà không có ai nhìn thấy.
Nếu không xấu hộ chết đi được.
- Này, anh nói xem có phải bọn chúng tới tìm ba mẹ em gây phiền toái không?
Trầm Nhiêu hỏi.
Mặc dù Liễu Tuấn và cô đều không cùng nhìn thấy sự cố xảy ra, nhưng người này thường làm ra vẻ cao thâm, bất tri bất giác Trầm Nhiêu bị ảnh hưởng coi y thành vật vật trí tuệ cao rồi.
May Liễu nha nội không thẹn với sự kỳ vọng của Trầm tiểu thư.
- Hiện giờ không còn phiền toái gì nữa rồi.
Trầm Nhiêu lại hỏi:
- Có phải những cảnh sát kia sớm đã mai phục đợi bọn chúng mắc câu không?
- Hẳn là thế, nếu không sao lại trùng hợp như thế được.
Chuyện này kỳ thực hoàn toàn do Liễu bí thư an bài, nhưng lại giả vờ không biết gì cả, Trầm Nhiêu hiện giờ với y có tâm thái rất bình đẳng, giống như Hạ Hiểu Tình kiếp trước vậy, Liễu Tuấn không muốn phá hỏng nó. Đương nhiên điều Liễu bí thư mong muốn có thể kéo dài được hay không thì khó nói trước.
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Trầm Nhiêu đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của y hoàn toàn là chuyện ngoài dự liệu.
- Hi hi, thế thì tốt rồi, nói thật vừa rồi em rất là lo.
Trầm Nhiêu thở phào, dang vẻ rất vui.
Liễu Tuấn mỉm cười không nói gì.
Liễu Tuấn đỡ cô nằm xuống giường, Trầm Nhiêu la ầm lên:
- Em khát rồi.
Liễu Tuấn liền vội rót cho cô một cốc nước, Trầm Nhiêu nhận lấy uống như trâu, Liễu Tuấn cười:
- Chậm thôi, trời nóng uống nước không nên quá nhanh.
- Ồ.
Trầm Nhiêu đáp lời, quả nhiên uống chậm lại, thời gian gần đây Trầm Nhiêu thấy rất kỳ quái với chính bản thân, sao luông nghe lời y, hình như Trầm tiểu thư đâu phải cô bé ngoan ngoãn nghe lời như thế. Bình thường cùng bạn bè mồm mép chẳng thua kém ai.
Uống nước xong Liễu Tuấn ngồi bên cạnh gọi táo cho cô.
Trầm Nhiêu nhìn quả táo to tướng cười khổ lắc đầu:
- To quá, em ăn sao hết.
Liễu Tuấn cười chia quả táo ra làm hai.
Trầm Nhiêu lúc này mới vui vẻ nhận lấy cắn một miếng, đột nhiên nhìn Liễu Tuấn nói:
- Liễu Tuấn, em hỏi anh một chuyện.
- Ừ.
Trầm Nhiêu không hỏi ngay mà nhìn y rất cổ quái.
Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
- Vì sao anh lại tốt với em như thế?
Trầm Nhiêu khi hỏi câu này vẻ mặt nhìn y rất chăm chú, mắt không chớp lấy một cái, tựa hồ đây là chuyện rất quan trọng.
Liễu Tuẩn ngẩn ra:
- Thế hả?
- Đương nhiên, là anh cứu em đâu phải em cứu anh, nếu em cứu anh còn giải thích được.
Trầm Nhiêu nói chẳng suy nghĩ.
Liễu Tuấn cười, nói với chút trêu ghẹo:
- Vô cớ ân cần, ắt có mưu đồ.
Không ngờ Trầm Nhiêu lập tức reo lên:
- Đúng, em cũng đang nghĩ như thế đấy.
Vẻ mặt Liễu bí thư lúc này khỏi cần nói tới thú vị như thế nào
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1326: Vô cớ ân cần
Chương 1326: Vô cớ ân cần