- Bí thư, đề xuất bán đấu giá tòa nhà thành ủy chính phủ mà tôi đưa ra là căn cứ vào suy tính của mấy phương diện. Thứ nhất do công trình này xây dựng vào đầu thập niên 80, rất nhiều trang thiết bị đã xuống cấp nghiêm trọng, căn cứ vào cục quản lý sự vụ báo cáo thì mỗi năm chi phí duy tu bảo dương đều rất lớn, hơn nữa ngà càng xuống cấp hơn, không còn phù họp với tình thế toàn thành phố biến đổi từng ngày nữa, cho nên kiến tạo nơi làm việc mới của chính quyền là điều cần thiết, phải theo kịp tình thế mà.
Liễu Tuấn cười nói.
Đinh Ngọc Chu chỉ im lặng lắng nghe không tỏ ý kiến gì.
Ông ta biết lý do của Liễu Tuấn khẳng định không chỉ có thế.
Liễu Tuấn nói tiếp:
- Điểu thứ hai, cơ quan chính quyền đều đặt ở khu Dương Xuyên, đối với khu Dương Xuyên mà nói đó là một món tài phú quý giá, dựa vào cơ quan chính quyền, mấy năm qua khu Dương Xuyên luôn phát triển đi đầu toàn thành phố. Nhưng từ ý nghĩa công bằng mà nói, cơ hội này cũng phải cấp cho các khu khác. Có cơ quan chính quyền, có thể thúc đẩy rất nhiều ngành nghiệp trong khu phát triển nhanh tróng ... Thứ ba, hiện giờ cơ quan chính quyền chiếm dụng khoảng đất vàng, dùng tấm nhìn thuần thương nghiệp mà nói, là vùng đất trung tâm náo nhiệt nhất của khu Dương Xuyên, chúng ta chiếm lấy làm văn phòng hơi lỗ, ha ha ha...
Đinh Ngọc Chu lắc đầu, cười:
- Tỉnh trưởng không thẹn là chuyên gia kiến thiết kinh tế, tính toán rất khôn khéo.
Liễu Tuấn biết, Đinh Ngọc Chu đùa thì đùa, thực tế vẫn còn băn khoăn về kiến nghị của y, liền nói tiếp:
- Cho nên tôi đề xuất bán tòa nhà chính phủ thành ủy, chúng ta lấy tiền thu được, tới nơi hẻo lánh hơn một chút, xây dựng văn phòng làm việc mới, về kinh tế sẽ không tốn quá nhiều. Sau khi chúng ta rời đi, nơi hiện tại có thể xây dựng một trung tâm mua sắm quy mô lớn sẽ không ảnh hưởng tới sự phồn hoa của khu Dương Xuyên. Mà cùng với sự thành lập của cơ quan chính quyền mới, có thể thúc đẩy khu vực xung quanh nhanh chóng phát triển, nhất cử lưỡng tiện. Kế hoạch của tôi là phải xây dựng một khu vực làm việc lớn, sau này các ban ngành trực thuộc thành phố dần dần chuyển tới đó. Vùng đất hoàng kim những cơ quan đó chiếm giữ sẽ chuyển nhượng ra dùng cho thương nghiệp, như thế về quy hoạch thành phố cũng chỉnh tề hơn.
Đinh Ngọc Chu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vậy tỉnh trưởng định đem cơ quan mới xây dựng ở đâu?
- Cá nhân tôi kiến nghị xây ở giữa khu Trường Hà và khu Hoa Thành. Căn cứ vào tình hình hiện nay mà xét, khu Trường Hà trải qua mấy năm phát triển, không ngừng mở rộng về phía nam, cơ bản đã tiếp giáp với nội thành cũ rồi, nhưng ở giữa chỗ tiếp giáp đó còn hơi vắng vẻ một chút, chúng ta đem văn phòng làm việc chuyển tới đó, vừa khéo lấp vào khoảng trống hình thành một khu thành phố hoàn chỉnh, như thế diện tích thành phố cúng ta đã thực sự mở rộng lên gấp đôi, thu nạp hoàn toàn khu Trường Hà vào.
Đinh Ngọc Chu có hơi động lòng.
Không có gì phải nghi ngờ, câu cuối cùng của Liễu Tuấn đã đánh động ông ta, tính thêm nhiệm kỳ thị trưởng, ông ta đã ở Ngọc Lan hơn 10 năm, hiện giờ sắp lui về tuyến hai, làm sao để lại cho hậu nhân nhiều tượng niệm hơn là vấn đề Đinh Ngọc Chu suy nghĩ nhiều nhất. Con người càng về dà càng để ý tới thanh danh phía sau, nếu như theo ý tưởng của Liễu Tuấn, đem khu Trường Hà và nội thành hoàn toàn dung hợp làm một, thành phố Ngọc Lan mở rộng lên gấp đôi sẽ là điểm sáng lớn nhất trong cả đời sự nghiệp của ông ta.
Đương nhiên, nhiệm kỳ của ông ta tới tháng ba năm sau là kết thúc, đoán chừng trong một năm khó mà xây dựng xong cơ quan mới, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần kế hoạch được đưa ra và thực thi ở trọng nhiệm kỳ của ông ta, thì công lao này đại bộ phận vẫn tính lên người ông ta, về sau trong lịch sử Ngọc Lan sẽ có dòng chữ in đậm tên Đinh bí thư của ông ta.
- Bán cơ quan cũ đi, còn phải thêm bao nhiêu tiền nữa mới xây được cơ quan mới.
Đinh Ngọc Chu bắt đầu tính toán tiền bạc rồi.
Thường mà nói, tầng cấp phó bí thư tỉnh ủy thì chỉ nắm phương hướng chung, ít tính toán tỉ mỉ, nhưng Đinh Ngọc Chu được coi là một ngoại lệ, vì tính cách của ông tha thích xen vào mọi chuyện, hai cũng là bởi vì ông ta kiêm nhiệm bí thư thành ủy, công tác chủ yếu ở Ngọc Lan, quan lý thành phố không tỉ mỉ không được.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Căn cứ vào tính toán của chuyên gia, sau khi bán cơ quan cũ đi ước chừng có thể thu được 200 triệu, cơ quan mới giá đất tương đối rẻ, nếu tiết kiệm một chút không xây dựng quá xa hoa, thêm vào chục triệu nữa là tạm ổn rồi. So với việc thúc đẩy kinh tế xung quanh phát triển, cái giá này có thể chấp nhận được, từ góc độ lâu dài mà nói là lợi nhiều hơn hại.
Đinh Ngọc Chu gật đầu:
- Không nên xây quá xa hoa, đây là điều rất quan trọng, nếu như công trình xa hoa nhất của thành phố lại và cơ quan chính quyền thì đó là bi ai của thành phố đó, sẽ bị người dân chỉ trích.
Liễu Tuấn sắc mặt trở nên nghiêm túc, khom người với Đinh Ngọc Chu nói:
- Đinh binh thư dạy lời này vô cùng chí lý, tôi nhớ kỹ rồi.
Đinh Ngọc Chu cười ha hả:
- Tỉnh trưởng khách khí qua, tôi chỉ cảm xúc bộc phát mà nói thôi, không phải là dạy tỉnh trưởng đâu.
- Dạy bảo củng nên mà.
Nhận thức của Liễu Tuấn với Đinh Ngọc Chu cũng có một quá trình chuyển biến, mới ban đầu vì Đinh Ngọc Chu thích chuyên quyền và bảo thủ làm Liễu Tuấn hết sức phản cảm. Về sau vì tình thế ép buộc hai người kết thành đồng minh, đó chỉ là hợp tác về công việc hay nói cách khác là chính trị, cảm quan tư nhân không có thay đổi mấy.
Y lần nữa quay về Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu hoàn toàn ủng hộ, trong lòng Liễu Tuấn rất cảm kích, cũng quan sát Đinh Ngọc Chu từ một góc độ khác. Đinh Ngọc Chu dù bảo thủ chuyên quyền, nhưng đạo đức không tệ, có thái độ nhiêm túc kỷ luật của cán bộ đảng viên, đảm nhận chức vị cao nhiều năm không lợi dụng chức quyền mưu lợi gì cho cá nhân, tác phong sinh hoạt không có chỗ nào vượt ngoài khuôn khổ, điều đó làm người ta vô cùng khâm phục.
Câu nói vừa rồi rất đơn giản, nhưng chỉ ra bản chất chấp chính vì dân, Liễu Tuấn phải cung kính tiếp thu.
- Tỉnh trưởng, về nguyên tắc tôi đồng ý với kiến nghị của tỉnh trưởng, có điều chuyện này liên quan tới rất nhiều phương diện, tôi hi vọng bên phía chính phủ có thể đưa ra một phương án chi tiết, chúng ta trao đổi rồi đưa lên thường ủy thảo luận, chưng cầu ý kiến mọi người rồi ra quyết định cuối cùng.
Đinh Ngọc Chu trầm ngâm một lúc rồi tỏ thái độ rõ ràng.
Liễu Tuấn gật đầu, rất hài lòng với hiệu quả cuộc trao đổi này.
......
Trở về văn phòng không lâu, Liễu Tuấn đang thẩm duyệt báo cáo của đường cao tốc Ngọc Tiềm thì điện thoại đỏ trên bàn làm việc vang lên.
- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Ba đây.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu Tuấn mỉm cười chào:
- Lão ba.
Nghiêm Ngọc Thành thông báo một tin tức quan trọng:
- Vấn đề của Quách Tranh có đột phá mới.
Sắc mặt của Liễu Tuấn tức thì trở nghiêm ngiêm túc, theo cấp bậc của Quách Tranh, vốn không đủ tư cách để Nghiêm Ngọc Thành đích thân quan tâm tới việc này, tuy liên quan tới số tài sản lớn trên triệu đồng, cũng không đủ kinh động tới bí thư chính pháp ủy. Nghiêm Ngọc Thành quan tâm tới chuyện này đương nhiên là bởi vì thân phận của Quách Tranh, vì Thiên Nam thời sự sau lưng hắn.
Liễu Tuấn cẩn thận hỏi:
- Câu được cá lớn rồi ạ?
Nghiêm Ngọc thành nói:
- Căn cứ vào lời khai của Quách Tranh, tổng biên tập Lý Lương Vân của Thiên Nam thời sự cũng có hiềm nghi phạm tội lớn, hắn và Quách Tranh tham dự mấy vụ án kinh tế.
Liễu Tuấn bình tĩnh đáp:
- Trong dự liệu.
Câu trả lời này của Liễu Tuấn cũng trong dự liệu của Nghiêm Ngọc Thành, khi Lưu Phi Bằng đề xuất kiến nghị sửa hình luật đã bị Nghiêm Ngọc Thành chú ý rồi, với trí tuệ của ông sao không hiểu hắn nhắm vào ai? Sau đó ông trao đổi với Liễu Tuấn, ý của Liễu Tuấn là chuyện này để y xử lý, Nghiêm Ngọc Thành không có dị nghị gì, nếu đối phương nhắm vào Liễu Tuấn để y ra tay hợp lý hơn. Nghiêm Ngọc Thành luôn tin vào Liễu Tuấn, nên tới khi Quách Tranh tham dự đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ông không hề nhúng tay vào.
Chỉ tới khi Liễu Tuấn đem tình hình nắm được báo cáo cho ông, Nghiêm Ngọc Thành mới chỉ thị cục hai ra tay bắt Quách Tranh.
Hiện giờ Quách Tranh lôi Lý Lương Vân ra, Liễu Tuấn nói trong dự liệu ông cũng không bất ngờ, theo hiểu biết của ông về con rể, thì một khi y ra tay, mọi "điểm sáng" của đối thủ đều nằm trong phạm vi quan tâm của y. Thế lực ngoại vi của Liễu Tuấn có thể tra ra vấn đề của Quách Tranh thì cũng có thể tra ra vấn đề của Lý Lương Vân. Hơn nữa căn cứ vào thời gian phân tích, vấn đề của Lý Lương Vân còn lọt vào tay Liễu Tuấn trước, sở dĩ Liễu Tuấn nhẫn nhịn là thời cơ chưa tới, Nam Thiên thời sự chỉ là một tờ báo, nhưng nhân vật đứng sau nó thì ai cũng biết là ai, đối phương không gây chuyện Liễu Tuấn cũng an phận, đối phương thò tay ra thì khó mà thu lại được nữa.
- Con thấy chuyện này thế nào?
Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Theo con thấy, phải đuổi giết tới cùng, nếu không uổng công ra tay.
Người ta đã không giữ quy củ rồi, chúng ta cần gì giữ quy củ nữa
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1385: Đuổi giết tới cùng
Chương 1385: Đuổi giết tới cùng