- Anh, anh đồng bệnh tương lân với ai?
Đằng sau vang lên tiếng cười của Vương Manh Manh, một làn hương thơn ngát ào tới.
Hôm nay mặc dù Vương Manh Manh làm chủ mời bọn họ tới câu cá, nhưng cô ta không thích hoạt động này, không ngồi nổi, bảo cô ta ngồi ngây ra bên sông đợi cả tiếc đồng hồ câu một con cá bé bằng lòng bàn tay thật quá nực cười.
Vương Manh Manh không sao hiểu nổi vì sao có người thích câu cá như thế? Nhất là Liễu Tuấn, tuổi trẻ chức cao quyền lớn, làm gì không làm, lại đi câu cá.
Tất nhiên mặc kệ chuyện này có nhàm chán hay không, chỉ cần Liễu Tuấn thích cô ta sẽ bồi tiếp.
Nhưng câu "đồng bệnh tương lân" này Vương Manh Manh lại không ngờ phát ra từ miệng Khâu Tình Xuyên, lại còn nói với Liễu Tuấn, hai vị này còn cần đồng bệnh tương lân, điên đảo hết cả rồi.
Trong mắt cô ta, cả hai đều là điển hình của nam nhân hùng mạnh.
Khâu Tình Xuyên cười không đáp, có điều mày lập tức nhíu vào.
Vì Vương Manh Manh không tới một mình, mà còn có hai cô gái ăn mặc hết sức gợi cảm, dáng người cực chuẩn, tựa hồ còn hơi quen mắt.
Vương Manh Manh cười nói:
- Anh, Liễu bí thư, em gọi A Tú và Tiểu Nghiên tới tiếp chuyện.
Liễu Tuấn nghe thế liếc mắt qua sau lưng Vương Manh Manh, quả nhiên là nhìn thấy diễn viên A Tú mắt to kia, chính là thần tượng mà kiếp trước Liễu bí thư thích nhất. Có điều hiện giờ A Tú không phải quá được ưa chuộng, có hơi qua tuổi xuất tươi đẹp rồi. Đương nhiên đó là chỉ với nghề diễn viên thôi, thường mà nói diễn viễn đi theo lối ngọc nữ thanh xuân, qua ba mươi là có thể nghỉ hưu.
Vương Manh Manh từng dẫn A Tú tới trước mặt Liễu Tuấn một lần, bị Trình Tân Kiến ngăn lại, nhưng khi Liễu Tuấn nhìn thấy A Tú ánh mắt hiện vẻ khác lạ vẫn bị Vương Manh Manh nhạy cảm nắm bắt được.
Tiểu Nghiên cũng gần giống như A Tú, trong giới biểu diễn cũng là nhân vật đàn chị rồi, tuổi xuân đã qua, nhưng tiếng tăm vang vọng. Vương Manh Manh đặc biệt mời hai cô gái này tới bồi tiếp bọn họ tán gẫu đoán chừng vì nguyên nhân này, những tiểu cô nương quá nhỏ, hoàn toàn không thể có chủ đề chung với hai vị này.
Vương Manh Manh cũng không hi vọng Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn có chuyện gì với hai cô diễn viên này, đó chỉ là đạo đãi khách. Nếu như chỉ có một mình Liễu Tuấn ở đây, Vương Manh Manh tất nhiên chẳng gọi ai tới mà bản thân bầu bạn bên cạnh. Cô ta biết rõ giữa hai người rất khó phát sinh ra chuyện gì, nhưng Vương Manh Manh vẫn thích tới gần Liễu Tuấn, thi thoảng nhìn thấy vẻ xấu hổ của y, đã thành một thú vui của cô ta.
Loại tâm lỳ kỳ quái này đôi khi khó mà giải thích rõ được.
Hiện giờ Khâu Tình Xuyên cũng ở đây, Vương Manh Manh mà dám chơi trò "ám muội" với Liễu Tuấn là tự chuốc khổ vào thân.
Khâu Tình Xuyên phật ý nói:
- Manh Manh, em làm cái gì thế?
- Không có, chỉ là nói chuyện thôi mà, không thì pha trà rót nước phục gì gì cũng được.
Lời này nghe qua kỳ thực rất làm tổn thương người khác, A Tú và Tiểu Nghiên tốt xấu gì cũng là diễn viễn nổi tiếng, thường ngày không biết bao nhiêu người muốn được âu yếm. Hiện giờ tới nói chuyện với người ta cũng là một loại đãi ngộ xa xỉ, không khỏi quá mất mặt, có điều hai người không dám thể hiện ra mặt.
Họ không biết Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, nhưng biết Vương Manh Manh.
Vương Manh Manh gọi Khâu Tình Xuyên là "anh".
Chẳng lẽ là con trai Vương phó chủ tịch?
Còn "Liễu bí thư" lại không làm người ta ngạc nhiên, có thể ngồi ngang hàng với "anh" của Vương Manh Manh, hẳn là quan lớn trong thể chế.
- Nếu tới rồi thì ngồi đi.
Không đợi Khâu Tình Xuyên cau mày lần nữa Liễu Tuấn đã nói.
Khâu Tình Xuyên không nói nữa.
- Á, có cá cắn câu rồi kìa...
A Tú chưa ngồi xuống đã khẽ nhắc.
Khâu thị trưởng và Liễu bí thư đồng thời nhìn về phía sông, đúng là phao câu sớm đã không thấy đâu, cần câu đang không ngừng rung rinh, có thể thấy cá đã cắn câu một lúc rồi, hai vị quan gia chỉ mải nói chuyện, thiếu chút nữa quên mất việc này.
Vương Manh Manh cười khúc khích.
Nhấc cần câu lên quả nhiên là có thu hoạch, câu được hai con cá trắm to.
Liễu Tuấn cười:
- Loại cá này không tệ, thịt khá ngọt, Manh Manh, bảo người rửa sạch đi, nướng ăn ở đây luôn.
Khâu Tình Xuyên liếc y một cái, người này chỉ thích ăn thịt cá. Đáng tiếc cách kính râm, Liễu bí thư không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Khâu thị trưởng.
Liễu bí thư có lời sai bảo, Vương Manh Manh tất nhiên tuân theo, liền đưa tay gọi nhân viên phục vụ đưa cá đi, không lâu sau nhân viên phục vụ đưa lò nướng tới, Vương Manh Manh chỉ huy A Tú và Tiểu Nghiên ở bên cạnh chuẩn bị nướng cá.
Thấy Vương Manh Manh chân tay lóng ngóng, Liễu Tuấn trêu:
- Manh Manh, các cô có làm được không thế, đây là một loại kỹ thuật đấy.
- Liễu bí thư, anh nói thế là không được, là phân biệt giới tính, là chủ nghĩ dậi nam nhân.
Vương Manh Manh liếc Liễu bí thư một cái, tựa cười tựa không, mang theo ba phần hờn dỗi.
A Tú và Tiểu Nghiên hơi kinh ngạc nhìn nhau, có được thanh danh như bọn họ hiện nay, có ai không cực kỳ khôn khéo? Vương Manh Manh tựa hồ có chú ý tứ với Liễu Tuấn, bọn họ sao chẳng nhìn ra? Nhưng Liễu bí thư là thần thành phương nào mà Vương đại tiểu thư lại có ý tự dâng mình tới tận nơi, người này còn từ chối "thu nhận".
Hai cô liền càng trở nên cẩn thận.
Liễu bí thư bị Vương Manh Manh ghép cho tội danh lớn, đành giơ cao miễn chiến bài, giả vờ lắp mồi.
Khâu Tình Xuyên đặt xong cần câu, nằm xuống ghế, hỏi:
- Lưu Phi Bằng có động tĩnh gì không?
- Tạm thời chưa có, đoán chừng cũng sắp rồi.
Ngọc Lan có hành động lớn như thế, quan viên thực sự quan tâm nhất chính là Lưu Phi bằng, hắn là tỉnh trưởng, Tiềm Châu và Ngọc Lan là hai thành phố có tổng lượng GDP cao nhất lại tiên phong bình ổn giá nhà đất, như vậy các thành phố khác có nối gót hay không là một vấn đề rất đau đàu. Cho dù Liễu Tuấn và Lý Huệ có giỏi tới đâu, không dựa vào bán đất mà kiếm được đủ tài chính kiết thiết, đủ tài chính chi tiêu, không đảm bảo người chấp chính thành phố khác cũng có bản lĩnh này. Nếu như không theo thì quần chúng tác thành phố khác khẳng định là có ý kiến, có gây chuyện hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng trên mạng chắc chắn không chịu yên.
Áp lực dư luận cũng rất lớn.
Đoán chừng Lưu Phi Bằng sẽ rất nhanh trao đổi với Liễu Tuấn rồi.
Chính đang nói chuyện, trên lò nướng bốc lên mùi cá, Liễu nha nội không khỏi chảy nước miếng.
- Hi hi, biết là anh thèm rồi mà...
Vương Manh Manh lấy một cái đĩa nhỏ gắp một miếng cá ngoài cháy trong mềm, bưng tới bên cạnh Liễu Tuấn, tươi cười nói:
- Đại bí thư, có cần tiểu nữ phục vụ ngài dùng bữa không?
Nói rồi gắp một miếng cá, làm ra vẻ muốn đút vào miệng Liễu Tuấn.
Khâu Tình Xuyên không khỏi cau mày lại, quát:
- Manh Manh, đừng nghịch.
Vương Manh Manh từng quyến rũ Liễu Tuấn vô cùng lộ liễu, Khâu Tình Xuyên biết chuyện này, đã mắng cô ta một trận. Hiện ra xem ra Vương Manh Manh không chịu chừa, mặc dù hắn tin Liễu Tuấn giữ được mình, nhưng Vương Manh Manh cứ làm thế không phải hay ho gì.
Vương Manh Manh lè lưỡi ra, đặt chiếc đĩa vào tay Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười, gắp cá cho vào miệng, khen:
- Khá đấy, Manh Manh, tài nghệ rất tốt, trước kia coi thường cô rồi, chỉ nghĩ Diệp chủ nhiệm mới biết làm thức ăn, thì ra cô lười, bắt nạt người hiền lành.
- Anh ấy thích bị bắt nạt tôi làm sao được đây? Đó gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái.
Tiểu Nghiên cũng mang cho Khâu Tình Xuyên một đĩa cá.
Thường ngày Khâu Tình Xuyên ăn khá thanh đạm, có điều loại cá tươi nướng này không mỡ, mùi vị tươi ngon, Khâu Tình Xuyên cũng không từ chối. Chẳng bao lâu hai con cá bị tiêu diệt sạch. May là cần câu Liễu bí thư rung lên, lại câu được một con cá còn giãy đành đạch, còn nặng hơn con trước, phải hơn một cân, tất nhiên vẫn làm như cũ, mọi người lại lần nữa múa đũa.
Trong lúc câu cá A Tú và Tiểu Nghiên cũng ngồi xuống bên cạnh bọn họ nói chuyện vui trong giới điện ảnh, có điều hai minh tinh đều có chút buồn bực, rất nhiều "đại nhân vật" trong giới biểu diễn mà hai cô nghĩ là gần như ai cũng biết cả rồi, hai vị này lại lần đầu nghe thấy. Thường thường phải để A Tú và Tiểu Nghiên giải thích tỉ mỉ, hai vị này mới gật gù như hiểu như không, chẳng biết có phải nhớ ra thật không.
Có lẽ chỉ là lễ tiết xã giao thôi.
Tán gẫu một hồi, Khâu Tình Xuyên đứng lên tới phòng vệ sinh.
- Liễu Tuấn, anh và Khâu thị trưởng giống nhau, đều là nam nhân tẻ ngắt, một chút tình thú cuộc sống cũng không có, xuốt cả ngày chỉ biết quốc gia đại sự..
Khâu thị trưởng vừa đi, Vương đại tiểu thư đã nói xấu sau lưng.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười:
- Hay lắm, câu này lát nữa cô tự đi nói với anh ấy.
- Nói thì nói chứ, tôi sợ à?
Vương Manh Manh mạnh miệng.
Liễu Tuấn cười ha hả, đang muốn mạnh miệng trêu cô ta vài câu, thì phía nhà về sinh đột nhiên nổ ra tiếng tranh cãi, trừ tiếng nữ chói tai, phía bên kia không ngờ lại là đồng chí Khâu Tình Xuyên.
Liễu Tuấn và Vương Manh Manh không khỏi ngạc nhiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1487: Vương Manh Manh ám muội
Chương 1487: Vương Manh Manh ám muội