Liễu Tấn lờ những lời móc máy của Cận Hữu Vi đi, thay đồ nằm xuống giường mát xa, nói với Hà Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, trình độ thợ mát xa ở đây không tệ.
- Ngay cả cậu cũng khen thì chắc chắn là không tệ rồi.
Hạ Hâm Xương ở bên cạnh khom lưng cúi đầu cám ơn Liễu bí thư khen ngợi.
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:
- Giám đốc Hạ, nghe nói ông có ý tiến quân vào nghề địa ốc?
Hạ Hâm Xương ngẩn ra một lúc mới xác định được đúng là Liễu Tuấn đang nói chuyện với mình, tim đập thình thịch.
Liễu Tuấn mặc dù thường tới Thúy lam chi dạ, nhưng mỗi lần tới gần như chẳng mấy khi nói gì với Hạ Hâm Xương, tối đa chỉ hàn huyên một hai câu đối đáp.
Hạ Hâm Xương rất muốn lấy lòng nhân vật số một Ngọc Lan này, nhưng luôn không tìm được cửa, hắn biết người như Liễu Tuấn không thể suy đoán theo lẽ thường, cứ cố áp sát tới sẽ làm Liễu Tuấn phản cảm, từ lâu Hạ Hâm Xương vẫn luôn vắt óc nghĩ cách làm vui lòng Liễu Tuấn nhưng quá khó khăn.
Nếu là quan viên khác thì dễ xử lý.
Nam nhân mà sở thích chẳng gì ngoài một là tiền một là sắc, trùng hợp là hai thứ này Hạ Hâm Xương đều không thiếu, vì thế qua Thúy lam chi dạ, hắn kết giao một đống quan viên, toàn là nhân vật có vai vế.
Nhưng thủ đoạn này hoàn toàn không dùng được với Liễu Tuấn.
Bất kể Hạ Hâm Xương an bài thợ mát xa trẻ trung mơn mởn ra sao, giở đủ thủ đoạn quyến rũ Liễu Tuấn thế nào, y vẫn chẳng động lòng. Hạ Hâm Xương lại chẳng dám để các cô phụ vụ làm quá, chẳng may chọc giận Liễu Tuấn thì chẳng phải đùa.
Còn nói tới tiền thì Hạ Hâm Xương chẳng dám làm bừa, biết quy củ quan trường, không có quan hệ tới mức nào đó, lỗ mãng mang tiền tới chỉ chuốc lấy rắc rối. Vì thế Hạ Hâm Xương hỏi ý kiến Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi cười nói ngàn vạn lần đừng nảy ra ý nghĩ đó.
Không ngờ hôm nay Liễu bí thư lại phá lệ nói chuyện với ông chủ Hạ, sao chẳng khiến Hạ Hâm Xương vừa mừng vừa sợ.
Nhưng câu hỏi của Liễu bí thư không dễ trả lời.
Hạ Hâm Xương trước đó đúng là có ý định tiến quân vào nghề địa ốc, nhìn xu thế cả nước, giá nhà đất tăng vọt, kể cả những huyện thành nhỏ, không hề thấy thành phố nào giá nhà đất hạ xuống. Hạ Hâm Xương biết, kinh doanh địa ốc không có quan hệ đủ vững là không được, trải qua thời gian dài tích lũy nhân mạch, Hạ Hâm Xương cảm thấy bạn bè trên quan trường mình không ít, mạng lưới quan hệ này khá ổn rồi, lúc này làm địa ốc, mấy năm sau là cây mọc ra tiền.
Khi Hạ Hâm Xương đang xoa tay múa chân chuẩn bị thì văn kiện 028 chính thức công bố, Hạ Hâm Xương như bị một chậu nước lạnh dội từ đâu đến chân, suy nghĩ muốn kiếm một khoản lớn từ nhà đất biến mất sạch, lau mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn mình chưa bước chân vào, nếu không tiền không kiếm được lại chuốc lấy một đống rắc rồi.
Có điều hiện giờ thương nhân địa ốc đang chống đối chính phủ, Hạ Hâm Xương biết rất rõ, hình như Cận công tử cũng là một trong số những người đó.
Hiện giờ trước mặt Cận Hữu Vi, bảo ông ta phải trả lời vấn đề này như thế nào?
Hạ Hâm Xương bất giác liếc nhìn Cận Hữu Vi một cái.
Cận Hữu Vi hừ lạnh:
- Ông nghĩ gì thỉ nói nấy, nhìn tôi làm cái gì?
Hạ Hâm Xương xấu hổ lắm.
Cận Hữu Vi kiểu cách nói chuyện là thế, làm sao cuống lên thế nào lại quên mất, để bị trách một phen.
- Vâng, Liễu bí thư, trước đó tôi đúng là có suy nghĩ này, có điều hiện giờ chính phủ thành phố đã ra lệnh giới hạn, nói thật, tôi hơi sợ, tạm thời không dám nữa...
Hạ Hâm Xương ngần ngừ một hồi mới cắn rắn nói.
Liễu Tuấn gật đầu rồi nằm xuống giường.
Hà Hâm Xương lại vả hết mồ hôi ra, nhìn dáng vẻ của Liễu bí thư tựa hồ không cao hứng rồi, chẳng lẽ câu nói vừa rồi đã đắc tội với y?
Phải làm sao đây?
Trong lúc luống cuốn, Hạ Hâm Xương nhìn Cận Hữu Vi cầu viện, bốn người khách trong phòng chỉ Cận Hữu Vi quan hệ với ông ta không tệ.
Cận Hữu Vi cau mày đưa tay phất một cái.
- Vậy các vị lãnh đạo thong thả hưởng thụ. Tôi... Tôi cáo lui trước.
Hạ Hâm Xương giọng khàn khàn nói, chắp tay một cái không dám ở lâu, run run đi ra khỏi cái gian phòng làm người ta ngạt thở này.
- Ba...
Hạ Tông Diến thấy dáng vẻ cha như thế thì giật mình, trong ký ức của hắn chưa bao giờ thấy cha hoảng hốt như thế, chẳng lẽ bị trách mắng ở bên trong? Thế cũng hợp tình hợp lý, cha con họ tuy hô phong hoán vũ trong tỉnh nhưng bốn vị khách bên trong bất kỳ ai bọn họ cũng không kháng cự được.
Hạ Hâm Xương vội xua tay bảo hắn đừng vội nói, rồi nhanh chóng rời khỏi cửa phòng bao.
Không khí bên trong có hơi nặng nề, vì Liễu Tuấn không nói, những người khác cũng không tiện lên tiếng, đều im lặng giao thân thể cho thợ mát xa "hành hạ".
- Hạ công tử lần đầu tới tỉnh A hả?
Một lúc sau, Lý Huệ không nhịn được lên tiếng.
Cận Hữu Vi không nói, Lý Huệ có thể hiểu, nhưng Hà Thắng Lợi chưa chắc đã hiểu. Lần đầu tiên gặp mặt người ta mà lại lạnh nhạt như thế là không thích hợp, nói không chừng sẽ bị hiểu lầm bạn bè Liễu Tuấn ở Ngọc Lan là thứ không đáng tin.
Liễu bí thư và Cận công tử bắt bí nhau, Lý Huệ đành làm người hòa giải.
Hà Thắng Lợi cười đáp:
- Cũng không phải là lần đầu, trước kia cô tôi ở tỉnh A, tôi có tới một lần rồi.
- Ha ha, Hà chính cục ở tỉnh A bình dị dễ gần, tới giờ rất nhiều cán bộ còn đang nhớ... Vậy lần này Hà công tử định ở chỗ chúng tôi bao lâu?
Lý Huệ cười hỏi.
Vốn hắn muốn nịnh Hà Duyên An mấy câu, ngại Cận Hữu Vi nên chỉ nhắc tới rồi thôi, dù sao khi Hà Duyên An ở tỉnh a không hòa hợp với Cận Tú Thật, khi ấy Lý Huệ là thư ký của Cận Tú Thật bây giờ lại khen quá lời, không tránh khỏi làm Cận công tử bất mãn.
- Một hai ngày.
- Một hai ngày thì ngắn quá, rất nhiều danh làm thắng cảnh không kịp thưởng thức, lần này Hà công tử tới thăm bạn, hay ở thêm vài ngày, ở chúng tôi có một số khu phong cảnh không tệ đâu.
Hà Thắng Lợi cười:
- Lần này cũng không phải là tôi đặc biệt tới thăm bạn bè, tôi nhận lời mời tới Ngọc Lan khảo sát môi trường đầu tư, nếu điều kiện có thể, cũng định lập một công ty địa ốc ở nơi này.
Hà Thắng Lợi nói làm Lý Huệ ngẩn người, còn Cận Hữu Vi cau mày.
Không còn nghi ngờ gì, Hà Thắng Lợi là "viện binh" Liễu Tuấn mời tới, thương nhân địa ốc Ngọc Lan chống lại chính phủ, rõ ràng là gây chuyện với Liễu Tuấn. Với tính khí của y, tuyệt đối không có khả năng cúi đầu, cho dù Liễu bí thư ra mặt công tác tư tưởng cho thương nhân địa ốc cũng là chuyện khó tưởng tưởng được.
Liễu bí thư có thể công tác tư tưởng cho nông dân, công nhân tuyệt đối không công tác tư tưởng cho thương nhân địa ốc. Các người dám chọi cứng với Liễu bí thư, thì Liễu bí thư tiếp là được.
Chung Vĩnh Minh đã nói rõ ràng, công ty địa ốc không chịu ký tuyên bố đồng y sẽ bị đình chỉ kinh doanh, tất cả thủ tục đợi phê duyệt bị loại bỏ, những khu nhà được phê duyệt đang xây dựng, hai ba ngày lại tới tìm gây phiền toái, cho ngươi không sống được nữa mới thôi.
Hiện giờ thương nhân địa ốc Ngọc Lan nhất trí không ký tên, không bán nhà, đợi người dân không mua được nhà cuống lên. Dùng phương thức này đối chọi với Liễu Tuấn cùng với chính phủ thành phố.
Giống như Cận Hữu Vi vừa rồi nói với Lý Huệ ở đại sảnh, trò này chỉ vùng vẫy một chút thôi, chẳng được việc gì.
Hiện giờ chẳng phải Hà Thắng Lợi đã được Liễu Tuấn gọi tới rồi sao, ý tứ quá rõ... Các người không xây nhà, không bán nhà cũng chẳng sao, tôi gọi người tới làm.
Trong cuộc đấu tranh này chính phủ chiếm cứ vị trí hết sức có lợi, nếu như không có thế lực ngoài cực kỳ mạnh mẽ quấy nhiễu, thì kết quả đấu tranh không khó đoán.
Cận Hữu Vi tin Liễu Tuấn nói được làm được, tuyệt đối không nhượng bộ thương nhân địa ốc.
Trong lòng người này, thương nhân địa ốc là hạng bất lương.
Có thể thấy, chỉ cần Hà Thắng Lợi thành lập công ty địa ốc ở Ngọc Lan, "liên minh thương nhân địa ốc" kia sẽ tan ra, chỉ cần có người đầu tiên phối hợp với chính phủ, những người khác chống đối mất đi tác dụng. Căn cứ tình hình bình thường mà phân tích, chỉ cần có người dẫn đầu, lập tức sẽ có người theo.
Dù sao không phải ai cũng có gan, nhất là có thực lực chống đối chính phủ mãi.
Đợi tới khi Liễu Tuấn tự bồi dưỡng ra Cty địa ốc của mình, những thương nhân địa ốc hiện có ở Ngọc Lan hoàn toàn rơi vào thế bị động. Xây dựng nhà tiêu hao lớn, không công ty nào có thể để nhà trống không bán thời gian dài , nếu không chỉ riêng khoản tiền lưu động đủ ép chết người rồi.
Cận Hữu Vi kỳ thực không để ý lắm, giống như hắn nói với Lý Huệ, cho Liễu Tuấn chút khó khăn, cảnh tỉnh Liễu bí thư ngày càng tự cho mình là đúng.
Ai ngờ Liễu bí thư lại không chịu cho họ thời gian.
Muốn ủng hộ thì nhanh chóng một chút, còn muốn ngồi chơi trò chân trong chân ngoài thì đừng có hòng.
Tên Liễu Tuấn này quá ác.
Cận Hữu Vi nguyền rủa trong lòng mấy câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1501: Đừng giở trò
Chương 1501: Đừng giở trò