TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1517: Liễu nha nội

- Bí thư , thành lập ban chỉ huy kiến thiết không phải là do tôi muốn tranh quyền, chỉ muốn giảm bớt mộ số khâu trung gian, nâng cao hiệu xuất.

Lý Đào nói rất chân thành, hai chữ "tranh quyền" cũng nói ra khỏi miệng.

Liễu Tuấn chỉ lắng nghe, không tỏ thái độ.

Tranh quyền hay không không phải do anh nói sao người ta nghe vậy. Có điều Lý Đào cảm giác Liễu Tuấn tựa hồ không để ý tới chuyện này lắm. Một ban chỉ huy nắm hơn tỷ đồng cùng bổ nhiệm một cán bộ cấp chính xử có lẽ không đủ để một phó bí thư tỉnh ủy quá coi trọng.

Nhận ra điều này, Lý Đào giật mình.

Xem ra trình độ của mình còn cần phải được đề cao, Thai Duy Thanh, thậm chí toàn bộ đại lão Cao hệ đều hi vọng Lý Đào có thể trở thành đối thủ của Lễu Tuấn, nhưng nếu như ngay cả suy nghĩ trong lòng Liễu Tuấn không làm rõ được, thì nói gì tới đối thủ.

- Nhưng một số đồng chí tư tưởng có vấn đề, trong lòng họ không đặt công tác ở vị trí hàng đầu, tất cả mọi chuyện đầu lấy tranh quyền đoạt lợi làm đầu, đây là điều không tốt. Ngọc Lan là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế của tỉnh, phải giữ vị trí đứng đầu, tổng GDP đứng đầu, kiết thiết thành phố đứng đầu, đâu có phải dễ dàng gì. Tinh lực của chúng ta phải đặt vào công việc nhiều hơn, cứ đấu tranh vô vị mãi thì rất không hay.
Lý Đào nói với vẻ khá kích động.

Liễu Tuấn hơn nhướng mày lên.

Trước đây Lý Đào đa phần công tác ở bộ ủy ban quốc gia, phương thức nói chuyện và hành động khác cán bộ địa phương rất lớn. Ví dụ nếu là Thôi Phúc Thành hoặc Uông Quốc Chiêu sẽ không bao giờ nói ra những lời này, cho dù trong lòng bọn họ có phẫn nộ hơn cả Lý Đào.

Ở bộ ủy ban quốc gia có lẽ vấn đề nhân sự văn phòng phức tạp hơn ở địa phương rất nhiều, nhưng chính trị lại không phức tạp bằng. Dù sao công tác ở cơ quan quốc gia khá đơn thuần, giữa các bộ không có liên hệ vắt chéo nhiều, không có chuyện phải điều hòa quan hệ giữa đảng ủy và chính phủ như ở địa phương.

Chính trị ở địa phương, rất nhiều căn nguyên sinh ra mâu thuẫn, chính do phối hợp giữa các ban, nhất là hai ban chính phủ và đảng ủy không tới nơi tới chốn.

Năng lực kiểm soát của bí thư thể hiện nhất ở việc điều hòa các ban.

Một vị bí thư quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh không có nghĩa là hợp cách, phải phát huy được tính năng động của mỗi một thành viên trong ban mới là một bí thư đảng ủy ưu tú.

Liễu Tuấn không tỏ thái độ gì về những lời ca thán của Lý Đào, vẫn bình tĩnh lắng nghe.

Lý Đào cũng không thái quá, phàn nàn một hồi rồi quay về chủ đề chính.

- Bí thư, tôi cho rằng việc tập đoàn Hải Thiên đầu tư nhà máy xi măng là chuyện tốt, một vụ đầu tư trên một tỷ, cung cấp hơn một nghìn công ăn việc làm rất quan trọng với Ngọc Lan. Chúng ta đã từ bỏ thu nhập ở mảng bán đất thì phải nghĩ thêm biện pháp ở các phương diện khác, đó là điều bí thư luôn dạy bảo.

Giọng Lý Đào đã hoàn toàn bình tĩnh lãi.

Nhưng ý tứ thì rõ ràng.

Anh bình ổn nhà đất, không tranh lợi với dân, được, tôi phối hợp. Hiện giờ tôi mời gọi đầu tư, kiến thiết công nghiệp lại nói không được, còn lý lẽ gì nữa không? Làm ra thành tích đâu phải chỉ mình tôi hưởng.

Lý Tuấn chậm rãi nói:
- Thị trưởng, tôi đồng ý thành lập ban chỉ huy kiến thiết, đúng như thị trưởng nói, giảm thiểu các khâu trung gian, tăng cường hiệu suất công tác. Các đồng chí có ý kiến bất đồng là điều có thể hiệu được. Tình hình ở Tiềm Châu và Ngọc Lan đúng là khác nhau.

Lý Đào thầm thở phào.

Vốn hắn lo lắng nhất là Liễu Tuấn ngăn cả thành lập ban chỉ huy kiên thiết. Miệng hắn nói không vì tranh quyền, kỳ thực rõ ràng có ý tranh quyền. Khi thảo luận ở cuộc họp thị trưởng Chung Vĩnh Minh đã đề xuất ý kiến rõ ràng, cuối cùng miễn cưỡng thông qua, Phiền Chí Vĩ cũng phản đối, Lý Đào không khỏi cho rằng Liễu Tuấn bảo Phiền Chí Vĩ làm thế.

Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn nói rõ đồng ý thành lập ban chỉ huy kiến thiết, khối đá trong lòng Lý Đào được bỏ xuống.

Xem ra Liễu Tuấn sở dĩ không lên tiếng ở cuộc họp thường ủy chỉ là muốn nhắc nhở Lý Đào, rốt cuộc ai mới là người lèo lái Ngọc Lan. Khi các thường ủy lần lượt phản đối, Liễu Tuấn không thể gạt bỏ ý kiến của mọi người ngay tại chỗ được.

Có lẽ không cần đưa lên cuộc họp thường ủy nữa, được Liễu Tuấn đồng ý chính phủ cứ trực tiếp thành lập ban chỉ huy này là được, không có ai nhảy ra phản đối nữa.

Còn về việc đầu tư của tập đoàn Hải Thiên, Lý Đào chẳng lo.

Ngăn cản một hạng mục lớn như vậy, phải có lý do chính đáng.

Lý Đào tạm thời không nghĩ ra Liễu Tuấn có lý do gì để phản đối, Liễu Tuấn nối tiếng về kiến thiết kinh tế, thì phải hiểu cái lợi của hạng mục này với kinh tế Ngọc Lan.

Không ngờ lời tiếp theo của Liễu Tuấn laị làm Lý Đào cả kinh.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Thị trưởng tối thấy việc đưa nhà máy xi măng cỡ lớn vào đúng là đáng cân nhắc lại. Đồng chí Tiền Tiến và đồng chí Chí Vĩ nói rất có lý, có lẽ sản xuất xi măng ở Ngọc Lan chúng ta cung không đủ cầu. Nhưng trên quy mô cả nước, thì sản xuất xi măng đã cung vượt quá cầu, hiện tượng đầu tư trùng lặp vô cùng nghiêm trọng, chúng ta không thể chỉ nhìn vào mỗi Ngọc Lan mà suy nghĩ vấn đề.

Lý Đào lúc này mới rõ, điều Liễu Tuấn thực sự phản đối không ngờ lại là đưa nhà máy xi măng vào.

Đột nhiên Lý Đào nhớ tới công ty Vĩ Phong, việc này ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều cán bộ trong cơ quan quốc gia đều được nghe thấy. Vị Liễu bí thư này có "tiền án" từ chối đầu tư. Nhưng sự thực chứng minh phán đoán của Liễu Tuấn là hết sức chính xác, cơn sóng ổn định vĩ mô ập tới, đám Uông Quốc Chiêu , Lạc Vĩ Phong bị cuốn chìm.

Ổn định vĩ mô.

Lý Đào chớt nhớ ra, vị bí thư trẻ ngồi trước mặt mình đây còn là một nha nội đỉnh cấp, cha y quản đại cục kiến thiết kinh tế cả nước, tin tức ở phương diện này khẳng định nhạy bén hơn cán bộ bình thường rất nhiều.

Chẳng lẽ nhà nước ắp ổn định vĩ mô nhắm vào nghành xi măng?

Nếu quả thật là thế chỉ sợ tập đoàn Hải Thiên lại là công ty Vĩ Phong thứ hai.

Lý Đào không khỏi rung mình.

Vết xe đổ của Uông Quốc Chiêu ở ngay trước mắt.

Một vị cán bộ cấp phó bộ tiền đồ như gấm bị trì hoãn mấy năm.

- Bí thư nói nhà nước có thể ổn định vĩ mô với sản nghiệp xi măng.

Lý Đào trấn tĩnh lại cẩn thận nói, ngữ khí kính cẩn hơn nhiều.

Liễu Tuấn hơi ngả người ra sau, trầm ngâm nói:
- Có khả năng này, hiện gờ toàn quốc đều có vấn đề phát triển quá nóng, hiện tượng này không thể tiếp tục quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng tới gốc rễ phát triển quốc gia.

Lý Đào im lặng gật đầu.

Lời của Liễu Tuấn kỳ thực rất rõ ràng, ổn định vĩ mô là không thể tránh khỏi.

Lý Đào bỗng có chút chán nản.

Đó không phải vì một hạng mục đầu tư hơn một tỷ bị hỏng, mà đa phần là tức giận bản thân thiếu mẫn cảm, vẫn đề mà đám Phiền Chí Vĩ và Ngưu Tiền Tiến đều nhìn ra được mà hắn lại không phát giác, còn tranh luận với người ta trên cuộc họp thường ủy, đúng là hơi mất mặt.

Lý Đào không tin Phiền Chí Vĩ và Ngưu Tiền Tiến được Liễu Tuấn chỉ điểm trước, chỉ vì một chuyện như vậy, Liễu Tuấn không cần tốn công, hay nói cách khác, trong lòng Liễu Tuấn phân lượng của Lý Đào hắn còn chưa lớn tới thế.

Xem ra thủ trưởng ở cơ quan quốc gia và chấp chính địa phương đúng là không giống nhau, cần suy nghĩ quá nhiều vấn đề, mình phải học rất nhiều thứ.

- Bí thư, tôi tin vào phán đoán của bí thư, có điều nhà nước chưa bắt đầu ổn định vĩ mô, chúng ta có thể lập hạng mục báo lên, nếu được phê duyệt có thể làm thử.

Bất kể thế nào thì đây là hạng mục lớn, liên quan tới chính tích của Lý Đào hắn. Nhưng hiện giờ Lý Đào không dùng giọng thương lượng mà có ý lấy lòng Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn trầm ngâm nói:
- Hạng mục này quy mô quá lớn, tôi đoán khả năng được phê duyệt rất thấp, công hàm qua lại, mở cuộc họp nghiên cứu, sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Điều này Lý Đào hoàn toàn hiểu, mặc dù ổn định vĩ mô còn chưa bắt đầu, nhưng không phải có thể được phê duyệt trong thời gian ngắn, bên qua bên lại phí không ít thời gian, có lẽ tới lúc đó đã bắt đầu ổn định vĩ mô rồi.

Lý Đào nói:
- Hay là tôi trao đổi với người phụ trách của tập đoàn Hải Thiên một chút, giảm thiểu đầu tư, không làm quy mô lớn như thế nữa...

Liễu Tuấn khá tán thưởng sự kiên trì này của Lý Đào, tuy nói hắn là vì nghĩ cho chính tích bản thân, nhưng không loại tự nguyện vọng nỗ lực kiến thiết thành phố.

- Ừm, như vậy cũng được, tốt nhất là tiến hành hợp tác kiểu cổ phần với mấy nhà máy xi măng lớn của chúng ta, cải tiến dây chuyền sản xuất, nâng cao sản lượng. Như thế dễ được thông qua hơn, có thể khôi phục lại tài sản vốn có.
Liễu Tuấn biểu thị tán thành.

Lý Đào có chút hưng phấn, chỉ cần Liễu Tuấn gật đầu, kiếm được phê duyệt của các cơ quan quốc gia không phải là vấn đề quá lớn

Đọc truyện chữ Full