TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1619: Giữa hai cha con

Lương Quốc Cường liếc nhìn con trai đang thành thật ngồi ở đó, rất không vui nói: "Nó không làm ở Chính pháp ủy thì đi đâu? Ngoại trừ ngồi ở văn phòng thì nó còn làm được gì?"

Viên Hiểu Mai nghe Lương Quốc Cường nói thế, trong đầu cũng phát bực!

Phải nói, Viên Hiểu Mai xem như là một người vợ rất hiền lành, đối với công tác của Lương Quốc Cường vẫn rất ủng hộ, bất kể Lương Quốc Cường quan cao chức trọng thế nào, Viên Hiểu Mai cũng chưa từng coi mình là bà lớn bà nhỏ, lại chưa từng dùng chiêu bài của Lương Quốc Cường đi kiếm chút ích lợi gì, điều này bà cũng không oán giận. Nhưng cách làm của Lương Quốc Cường đối với mấy đứa con khiến Viên Hiểu Mai khó có thể chịu được.

Nhất là Lương Tuyết Bình, từ nhỏ đã rất nghe lời, trong nhà có một lão tử "Bao Công mặt đen" như thế nên càng cẩn thận hơn. Nhiều năm nay không chỉ nói hưởng chút hào quang nào của Lương Quốc Cường, trái lại còn bị ảnh hưởng không nhỏ. Đã 28, 29 tuổi nhưng vẫn chỉ là cán bộ cấp khoa, còn không phải là quản sự mà chỉ là đãi ngộ cấp khoa, khoa viên chủ nhiệm các loại.

Xưa nay người làm mẹ nào mà không hy vọng con trai của mình có thể trở nên nổi bật?

Nhiều gia đình đều có tình cảnh giống như nhà Lương Quốc Cường, Thí dụ như tiền nhiệm bí thư Chính pháp ủy tỉnh A hiện giữ phó bộ trưởng bộ Tư pháp Hoa Quân Đình. Trước đây thái độ đối với con trai Hoa Viễn Hàng cũng không khác gì Lương Quốc Cường.

Viên Hiểu Mai mất hứng nói: "Lão Lương, ông cũng đừng nói con trai cái này không được, cái kia thì kém mãi như thế. Thằng bé Tuyết Bình từ nhỏ đã nghe lời, cũng vì ông đã khiến nó sợ hãi đến thế. Sao hả? Con tôi nó ngốc hay là nó ngu hơn con người ta? Công việc người khác làm được thì chẳng lẽ nó làm không được? Ông luôn miệng nói không thể có thành kiến đối với đồng chí, nhưng tôi thấy ông lại có thành kiến với con trai của mình!"

Lời Viên Hiểu Mai vừa nói ra, bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.

Những người đang ngồi mặc dù đều là bạn tốt chí thân, tuy nhiên dưới ảnh hưởng của Lương Quốc Cường, ngoại trừ Liễu Tuấn, những người khác vẫn rất sợ cơn giận lôi đình của Lương Quốc Cường.

Ai ngờ Lương Quốc Cường đối với con trai mặc dù nghiêm khắc, nhưng đối với vợ lại rất nhường nhịn, cũng không tức giận, chỉ nói: "Tôi không phải là có thành kiến với nó. Từ nhỏ tính cách nó đã thế, nhu nhược không thích hợp tranh đấu với người ta. Hiện tại làm ở văn phòng cũng rất tốt, cả đời mặc dù không thể đại phú đại quý nhưng cũng áo cơm không lo."

Lương Tuyết Bình ngẩng đầu, hình như muốn nói, ánh mắt thoáng nhìn qua mặt cha mình, cuối cùng lại không cầm nổi lòng cúi đầu, không dám mở miệng.

Lương Tuyết Kiều cũng không giống em trai mình sợ cha như sợ hổ, nói: "Ba, mẹ nói ba có thành kiến với Tuyết Bình cũng không oan uổng chút nào đâu. Sau khi Tuyết Bình tốt nghiệp đại học vẫn làm tại cơ quan, có bao giờ ba cho nó cơ hội rèn luyện đâu? Người nào mà không phải đi ra từ rèn luyện? có ai vừa sinh ra đã hiểu hết? Nếu như ba cho Tuyết Bình cơ hội, nói không chừng có thể thể hiện ra được tài hoa của nó?"

Lương Quốc Cường lại nghiêm mặt, nói: "Con thì biết cái gì? An bài cán bộ thế nào tổ chức sẽ tự có suy xét. Nếu như nó thật có năng lực, lãnh đạo của Chính pháp ủy lại không biết sao?"

"Điều này cũng khó nói. Tỷ như nói Hằng Hoa đi, không phải là ba cũng khen anh ấy có năng lực mà? Thời gian trước, đơn vị anh ấy tranh cử tổng giám đốc, bất kể Hằng Hoa khi thi viết hay là công khai diễn thuyết đều là xếp hạng nhất, cuối cùng thì sao? Không phải cũng bị người khác đoạt mất chức tổng giám đốc, lý do cũng rất đường hoàng, nói cái gì anh ấy còn quá trẻ, còn cần rèn luyện gì đó, thật sự khiến người khác tức chết mà!"

Lương Tuyết Kiều nói xong, vẻ mặt tức giận, rất không cam lòng.

Mặc dù Lương Tuyết Kiều là con gái của Lương Quốc Cường, cũng không phải "mặt đen" mà nhã nhặn xinh xắn, khuôn mặt rất đẹp, được coi là một mỹ nhân. Vừa tức giận thì miệng chu lên, khi nhìn kỹ còn có vài phần như trẻ con.

Liễu Tuấn cười hỏi: "Tuyết Kiều, Hằng Hoa đang làm ở đơn vị nào?"

Lương Tuyết Kiều nói: "Tại Cty đầu tư Hằng Viễn."

Long Hằng Hoa ở một bên giải thích thêm vài câu: "Là Cty đầu tư quốc hữu, đơn vị cấp Chính xử, đơn vị chúng em trước đó không lâu đã làm cải cách là cạnh tranh bình đẳng, em cũng tin thôi, ai ngờ cũng chỉ làm bộ cho người ta nhìn. Cấp trên muốn thay người, tìm không được lý do nên mới dùng biện pháp như thế. Ha ha, coi như là có thêm kiến thức thôi. . ."

Long Hằng Hoa khoảng chừng 34,35 tuổi, tuổi tác tương đương với Liễu Tuấn. Một thanh niên nhìn qua có phần trầm ổn, khi nói những lời này vẫn thong thả, hình như bị người ta "chơi" mà cũng không tức giận. Chỉ riêng công phu nhẫn nại này cũng đã rất khá rồi, cũng xứng với lời khen của Lương Quốc Cường.

Liễu Tuấn qua lại với hắn cũng không nhiều, nghe xong chậm rãi gật đầu, rồi chuyển qua nói với Lương Quốc Cường: "Con cũng tán thành ý kiến của Tuyết Kiều, thầy nên cho Tuyết Bình một cơ hội để rèn luyện."

Lương Tuyết Kiều, Lương Tuyết Bình vừa nghe Liễu Tuấn cũng nói như vậy, nhất thời vui mừng.

Chị em họ biết rõ, nếu như nói trên thế giới này còn có một vãn bối có thể khiến Lương Quốc Cường coi trọng, người này không ai ngoài Liễu Tuấn. Trước kia khi ở nhà, chỉ cần nhắc tới Liễu Tuấn là Lương Quốc Cường khen không dứt miệng, nói ông ta cả đời này chưa từng thấy qua một thanh niên như Liễu Tuấn.

Lấy biểu hiện của Liễu Tuấn, Lương Quốc Cường thừa nhận như vậy chắc chắn không giả.

Quả nhiên Lương Quốc Cường vừa nghe Liễu Tuấn cũng nói như vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ trịnh trọng, nói: "Tiểu Tuấn, ý kiến của cậu cũng muốn để cho nó thử sao?"

Liễu Tuấn cười nói: "Đương nhiên, không thử một lần cũng không biết đến cùng Tuyết Bình có được hay không? Thầy ạ, như vậy đi, con biết thầy rất nguyên tắc, chúng con làm vãn bối cũng làm khó thầy. Nếu như thầy và dì Viên bỏ được để cho Tuyết Bình đi xa, con cũng có một kiến nghị. Hai lựa chọn, một là Tuyết Bình trở về tỉnh N, an bài tại TP Bảo Châu hay Đại Ninh cũng được, nếu không để Tuyết Bình về tỉnh A, con sẽ an bài cho cậu ấy!"

Vốn đã đến cán bộ lãnh đạo cấp bậc như Liễu Tuấn, nói gì cũng đều chú ý tới lề lối không thể lung tung. Ăn nói lan man đây chỉ thuần túy là hội họp cá nhân, ngoại trừ Long Hằng Hoa, mọi người ở đây đều đi ra từ huyện Hướng Dương, giao tình cả 20 năm, Liễu Tuấn đâu thể ở trước mặt mọi người coi mình là phó bí thư Tỉnh ủy được?

"Thật sao Liễu bí thư, vậy thật tốt quá. . ."

Lương Tuyết Kiều hoan hô trước, khi còn bé cô vẫn gọi Liễu Tuấn là "tiểu sư huynh", bây giờ thân phận địa vị của Liễu Tuấn đã xảy ra biến hóa thật lớn, Tuyết Kiều cũng rất tự giác sửa lại. Cô rất rõ, lấy thân phận hiện nay của Liễu Tuấn, việc này cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi. Tỉnh N là đại bản doanh của Nghiêm Liễu hệ, TP Bảo Châu càng là pháo đài kiên cố nhất, mà Liễu Tuấn hiện giữ phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh A, bất kể an bài đi tỉnh nào, hầu như đều làm việc dưới sự quan tâm trực tiếp của Liễu Tuấn, há lại không xuôi gió xuôi nước?

Lương Tuyết Bình vừa được "thả" ra ngoài, cẩm tú tiền đồ tuyệt đối có thể mong chờ.

Lương Tuyết Bình thì lại khá "trấn định", mặc dù trong lòng cũng rất chờ mong những vẫn còn lo nghĩ, chỉ nhìn cha mẹ, trong mắt lộ vẻ mong mỏi.

Trình Tân Kiến cười ha ha, nói: "Việc này rất tốt, đi nơi khác rèn luyện dù sao vẫn tốt hơn ở cơ quan nhiều. Bộ trưởng à, tôi thấy ông cũng đừng nghiêm khắc mãi thế, để cho tụi nhỏ ra ngoài xông pha, có Tiểu Tuấn chỉ bảo rồi, ông còn lo lắng cái gì?"

Lương Quốc Cường hơi do dự, nhìn sang Viên Hiểu Mai.

Viên Hiểu Mai đột nhiên nghe được muốn để con trai rời khỏi kinh sư, rời khỏi bên người mình thì rất không muốn. Lúc trước Lương Tuyết Bình tốt nghiệp đại học vẫn ở lại kinh sư công tác, có thể nói, từ sau khi lên đại học, Lương Tuyết Bình cũng rất ít khi ở cùng cha mẹ. Thật vất vả Lương Quốc Cường mới được điều đến thủ đô công tác, một nhà đoàn tụ, hôm nay Liễu Tuấn lại đề nghị để cho Lương Tuyết Bình rời khỏi thủ đô, Viên Hiểu Mai cũng bắt đầu do dự. Tuy nhiên do dự cũng không lâu, suy nghĩ hy vọng con trai trở nên nổi bật lập tức chiếm thượng phong.

Trình Tân Kiến nói đúng, đây là điều chính miệng Liễu Tuấn đã hứa hẹn, chẳng khác nào như chính miệng ưng thuận tiền đồ gấm vóc, cũng chỉ là con trai của Lương Quốc Cường, chứ đổi lại một người khác, Liễu Tuấn người ta đâu có chịu phiền mà cho anh công việc?

"Tiểu Tuấn, như vậy có hợp quy định của tổ chức không?"

Viên Hiểu Mai có chút lo lắng hỏi, dù sao "sự kiện Cẩm Quan Thành" vẫn còn chưa kết thúc. Mặc kệ nói như thế nào, việc này chính là chủ tịch Lý Trị Quốc đích thân quan tâm.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Chỉ cần tổ chức nói có thể thì đó chính là hợp quy định."

Trình Tân Kiến liền hướng về Liễu Tuấn giơ ngón tay cái.

Đề nghị này của Liễu Tuấn không xung đột chút nào với chỉ thị của chủ tịch Lý Trị Quốc. Xử lý cán bộ trên tổ chức ngoại trừ xử phạt kỷ luật, dời cương vị công tác cũng là một loại trong đó. Lương Tuyết Bình không phải có quan hệ tới "sự kiện Cẩm Quan Thành" sao? Được thôi, chúng tôi sẽ xử lý anh ta, một cước đá anh ta ra khỏi thủ đô, sung quân xa xa, khiến các vị không lời nào để nói.

Về phần đến nơi nào, ở mấy tháng, nên sử dụng thế nào thì sử dụng thế đó, chẳng lẽ còn không cho phép người ta sửa chữa sai lầm?

Huống hồ, nếu những người khác biết việc này là Liễu Tuấn đích thân nhúng tay xử lý, muốn điều tra cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Cho tới bây giờ, phàm là người chủ động đi tìm Liễu Tuấn gây rắc rối, mặc kệ là ai, không một người có thể sống yên lành.

"Lão Lương?"

Viên Hiểu Mai lại nhìn sang hỏi ý kiến Lương Quốc Cường.

Bất kể như thế nào, đại sự như vậy vẫn phải có Lương Quốc Cường gật đầu.

Lương Quốc Cường trầm ngâm một lát mới nói với con trai: "Tuyết Bình, chuyện này ba không làm chủ cho con, tự con bày tỏ ý mình đi!"

Từ khi Liễu Tuấn nhắc tới vấn đề này, trong lòng Lương Tuyết Bình vẫn một mực bồn chồn, rất sợ ông già mình phát tác tính tình, mặt mũi của ai cũng không cho, cả đời này cậu ta quả thật chỉ là một khoa viên nhỏ nhỏ đến hết đời. Khi tại vị ông già cũng không cho cậu ta "mưu cầu phúc lợi", đợi đến khi lui xuống rồi, khi đó còn có thể trông chờ vào điều gì?

Thật vất vả Liễu Tuấn mới chủ động biểu thị nguyện ý hỗ trợ, trong lòng Lương Tuyết Bình miễn bàn hài lòng cỡ nào, bây giờ ông già mình thốt ra lời này, Lương Tuyết Bình như trút được gánh nặng, biết đây là đã đáp ứng.

"Ba, mẹ, con muốn đi. . . Tỉnh A, con muốn đi theo Liễu bí thư, có thể từ anh ấy học được không ít. Sau đó cũng có thể tiến bộ!"

Lương Tuyết Bình hít sâu một hơi rồi hạ quyết tâm nói, trên mặt tỏa ra hào quang khác thường, hưng phấn không ngớt.

Đọc truyện chữ Full