TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1626: Triệt để tiêu diệt Cty Triều Lưu

Sau khi gặp Khâu Tình Xuyên, Lăng Nhã trở về Ngọc Lan trước, Liễu Tuấn đến Tp Nam Phương, trong căn biệt thự thật lớn triệu kiến hai người Hắc Tử và Bàn Đại Hải.

Mặc dù Lương Kinh Vĩ đã rời khỏi quân khu phía nam, Xảo Nhi vẫn mang theo Nhạc Nhạc ở tại TP Nam Phương. Dù sao Xảo Nhi đã sinh sống ở thành phố này tới 20 năm, từ lâu đã quen tất cả, dung nhập vào vòng tròn xã hội của TP.Nam Phương. Huống hồ, tổng bộ của tập đoàn Hoa Hưng đặt tại TP.Nam Phương, tổng bộ của tập đoàn Thu Thủy tại TP Giang Khẩu, chủ tịch tọa trấn ở TP.Nam Phương cũng là điều cần thiết.

Lần này Liễu Tuấn tới đây ngoại trừ triệu kiến Hắc Tử và Bàn Đại Hải còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là biểu thị chúc phúc tân hôn cho Dư Đan và Cố Khải Tú. Đôi vợ chồng trẻ này sau khi đã trải qua mấy năm yêu nhau, rốt cuộc thời cơ chín muồi, dắt tay đi lên thảm đỏ.

Vốn Cố Khải Tú và Dư Đan định là ngày 1/5 năm nay kết hôn, nhưng sau đó mời tiên sinh tới hợp bát tự, xem ngày, cho rằng kết hôn vào ngày 1/5 không phải là ngày tốt, sau đó chuyển dời hai ngày sau.

Tại tỉnh D, nhất là tại TP.Nam Phương, vẫn rất chú ý những kiêng kỵ này.

Có người chê là "phong kiến mê tín", nhưng Liễu Tuấn không đồng ý. Mặc dù bản thân Liễu Tuấn cũng không tin cái gọi là "bát tự", "mệnh cách", nhưng không phản đối người khác tin tưởng. Vốn chính là lo liệu việc vui, chỉ cần bản thân người ta cảm thấy ngày đó tốt thì đó chính là tốt, có thể tăng không ít không khí vui mừng. Nếu chê "phong kiến mê tín", ngược lại sẽ khiến người ta không vui, phá hủy bầu không khí.

Tiệc cưới nghiêm chỉnh Liễu Tuấn vẫn chưa tham gia.

Đây cũng là bất đắc dĩ.

Thực sự thân phận hiện tại của y quá hiển hách, toàn bộ thanh uy của Nghiêm Liễu hệ càng như mặt trời ban trưa, vượt xa hồi còn thị trưởng Tiềm Châu lúc trước. Nếu như Liễu Tuấn xuất hiện trên tiệc cưới, các bạn bè của Cố Đồng Huy khẳng định có người sẽ nhận ra y, đến lúc đó lại không biết dẫn ra bao nhiêu suy đoán. Tại thời khắc mẫn cảm như thế này, Liễu Tuấn cũng không nguyện chọc vào phiền phức như vậy.

Dư Đan cũng hiểu chuyện, không có "trách tội" dượng.

Về phần cha con Cố Đồng Huy và Cố Khải Tú thì càng không dám trách tội. Có thể gần với Liễu gia, đó là việc vinh quang cỡ nào? Hơn nữa Liễu Tuấn chỉ không tham gia tiệc cưới, lễ tiết khác vẫn tận sức, lấy địa vị hôm nay của y, có thể làm được điểm này đã đủ để Cố Đồng Huy cảm kích không ngớt.

Sau tiệc cưới, hai vợ chồng già Lương Quốc Thành dưới vòng vây của tụi vãn bối đến Cố gia làm khách, nói chuyện. Thân thích của Cố gia biết hai vị này chính là cha mẹ của Lương chủ tịch của khách sạn Thu Thủy thì giật mình không ngớt, ngồi bao quanh hai người biểu thị ngưỡng mộ.

Quy mô của tập đoàn khách sạn Thu Thủy vượt xa Cố gia có thể so bì. Gia sản của Cố Đồng Huy khi so sánh với người ta, không nói chín trâu mất sợi lông, ít nhất hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, trên cơ bản không có thứ gì có thể so sánh.

Trên thương trường, mọi người kính ngưỡng vĩnh viễn đều là người có tiền hơn mình rất nhiều.

Liễu Tuấn ở lại khu biệt thự Hải Cảnh, cùng Hắc Tử và Bàn Đại Hải ngồi quây quanh pha trà.

Nói là pha trà, kỳ thực cũng không đúng, trên mặt bàn còn có một gói thịt bò chính tông của huyện Thanh An và mấy món ăn quê nhà, một ít bia. Dù sao thì huynh đệ nhà mình gặp nhau, cũng không chú ý nhiều, cứ đem tất cả đồ ăn đồ uống đặt lên bàn, thích cái gì thì chén cái đó.

"Tuấn thiếu gia, tôi kính cậu một ly!"

Hắc Tử không nói nhiều, giơ ly rượu hướng về Liễu Tuấn.

Hôm nay Hắc Tử cũng đã ngoài 40t, thắt lưng vẫn còn ưỡn rất thẳng, gân cốt như sắt, không có chút thịt thừa, cũng như Liễu Tuấn, vóc người rất tiêu chuẩn.

Liễu Tuấn nâng chung trà cạn với Hắc Tử.

Đối với hai huynh đệ sinh tử như họ, uống trà hay là uống rượu hoàn toàn không khác nhau, then chốt là gặp lại mặt, trong lòng Hắc Tử đã rất vui rồi.

Uống một ngụm trà, Liễu Tuấn vươn ngũ trảo kim long, nắm lấy thịt bò bỏ thẳng vào miệng.

Bàn Đại Hải cười to: "Tuấn thiếu gia, trước đây chúng ta tại tiệm bánh mì của Xảo Xảo cũng ăn như thế này. . .Ôi, chỉ chớp mắt đã 23,24 năm, thời gian qua thật nhanh, ngày tháng thoi đưa a. . ."

Liễu Tuấn không khỏi cười nói: "Không sai, Đại Hải, câu thành ngữ ngày tháng thoi đưa dùng rất đúng chỗ!"

Bàn Đại Hải vươn bàn tay to mũm mỉm gãi đầu: "Hắc hắc, Tuấn thiếu gia, tốt xấu gì tôi cũng là ông trùm của giới truyền thông trong nước, dùng một hai thành ngữ vẫn là không thành vấn đề."

Có vẻ như rất nhiều năm trước đây, khi Liễu Tuấn vẫn là một đứa trẻ tinh nghịch, bình thường hay lên mặt cụ non dạy bảo Bàn Đại Hải, nói hắn dùng từ ngữ nào là không thoả đáng, từ ngữ nào là dùng thỏa đáng, giống như thể thầy Giáo Dục học vậy. Hồi đó, ít nhiều trong lòng Bàn Đại Hải cũng không phục, bây giờ sau rất nhiều năm nên đã thành thói quen.

Hắc Tử nói: "Tuấn thiếu gia, cậu đừng nói vậy, từ khi Đại Hải chuyển tới Cty Triều Lưu đã tiến bộ rất nhiều, hiện tại đã dùng YY để nói chuyện, còn chơi game online. . . rốt cuộc coi là một nhân sĩ tinh anh của ngành IT, ha ha. . ."

Ngay cả Hắc Tử xưa nay trầm mặc ít lời cũng ngoại lệ nói nhiều, có thể thấy được hắn rất mừng đối với biến hóa của Bàn Đại Hải. Trước đây Bàn Đại Hải không hề nghi ngờ là một người làm ăn khôn khéo, tuy nhiên ngoại trừ kiếm tiền chính là đàn bà. Hôm nay không ngờ sài cả "văn hóa", đương nhiên khiến Hắc Tử nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Thật không? Vậy là tốt rồi. Này Đại Hải, mấy năm nay lợi nhuận của Cty Triều Lưu vẫn tốt chứ?"

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi. Kỳ thực y hoàn toàn không cần để ý Cty Triều Lưu làm ăn được bao nhiêu tiền, tuy nhiên Cty Triều Lưu phát triển càng nhanh, càng có thể chứng minh ánh mắt lúc trước của y chính xác thế nào. Còn nhớ khi Cty internet này mới bắt đầu, Bàn Đại Hải rất không hiểu gì, theo Bàn Đại Hải thấy, kiếm tiền phải dựa vào công thương nghiệp, mấy thứ hư cấu trên internet có thể kiếm được bao nhiêu chứ?

Nghe Liễu Tuấn nhắc tới Cty Triều Lưu, Bàn Đại Hải nhất thời hưng phấn không ngớt: "Tuấn thiếu gia, cậu đừng nhắc tới. Trước đây tôi thật không ngờ làm internet lại kiếm được tiền như thế. Nhất là YY và games, chà chà, thực sự là cây rụng tiền. . ."

Kiếp trước Liễu Tuấn cũng không phải người thích Game Online, cũng chỉ chơi qua mấy trò game offline. Dù sao thời gian Game Online hưng khởi thì y đã ngoài 30t trong một thế giới khác, để nuôi gia đình nên không có thời gian, mấy năm đặt trên game internet. Tuy nhiên trong ký ức của y, game internet quả thực mấy năm nay đã từ từ hưng khởi, mấy Cty internet nổi tiếng đã được thành lập, lão tổng của những Cty này đã có một lần leo lên vị trí của bảng thủ phủ quốc nội. Trong đó nơi phát ra lợi nhuận lớn nhất chính là Game Online.

Trước đây Liễu Tuấn nhắc nhở qua vài câu với Trương Thiên, Trương Thiên rất nhạy cảm, lập tức bắt được trọng điểm. Sự thực chứng minh, phàm là đề tài Liễu Tuấn điểm qua đều sẽ phổ biến nhanh trên internet, trở thành cơ hội kiếm tiền rất lớn. Đối với năng lực dự kiến phi phàm của Liễu Tuấn, Trương Thiên bội phục sát đất. Theo Trương Thiên nghĩ, cần phải có cơ trí cỡ nào mới có thể khiến một quan lớn Chính phủ đối với thế giới internet lại có tầm nhìn xa hiểu rộng như thần thoại như vậy.

Thấy Liễu Tuấn hình như hứng thú đối với đề tài này, miệng Bàn Đại Hải liền thao thao bất tuyệt.

Phải nói, qua 2,3 năm, Game internet vẫn còn trong thời kì vỡ lòng.

Quốc gia đối với sản nghiệp thông tin và giải trí vẫn kiên quyết nâng đỡ, vì thế tốn hao đại lượng tài lực vật lực và tinh lực, các loại danh mục, chính sách nâng đỡ rất nhiều, mặc dù chi phí có lớn nhưng cuối cùng cũng đổi lấy nên kinh tế quốc dân vững bước phát triển.

Nhưng đối với ngành nghề Game Online, Chính phủ lại không chiếu cố chút nào, càng không nói đến nâng đỡ, ngược lại bởi vì vấn đề "Game Internet phải chăng như chất gây nghiện" khiến Game Online trở thành đối tượng bị chỉ trích.

Tuy vậy, ngành Game Online lại lặng lẽ sáng tạo một sản nghiệp thần thoại. Vì vậy xí nghiệp bắt đầu có yêu cầu vốn của Chính phủ để giúp đỡ. Mỗi bộ môn cũng bắt đầu quan tâm tới chính sách ngành nghề, mỗi ngành nghề càng chú ý tới tỉ suất tiền vốn hồi báo.

"Tuấn thiếu gia, thứ này quả thực nhiều tiền. . ."

Bàn Đại Hải lập tức nói một vài con số, đối với người thường đây là một con số thiên văn, cho dù đối với trùm thương giới như Cố Đồng Huy, con số này cũng đủ khiến hắn đầu váng mắt hoa, không dám tin tưởng. Khi Bàn Đại Hải nói ra con số này còn có phần tự đắc, không ngờ sau đó Bàn Đại Hải lập tức lại phiền muộn.

Không chỉ nói Hắc Tử đã sớm nghe xong báo cáo, dù cho Liễu Tuấn nghe xong chữ số lợi nhuận này ngay cả lông mi cũng chưa từng nhảy lên, hình như Bàn Đại Hải đang nói "bánh nướng hai đồng tiền một cái" cũng không thèm để ý.

Bàn Đại Hải lập tức định thần lại, mình ở trước mặt người này nói tiền nhiều tiền ít không phải là không có việc gì mà tìm việc sao?

Hôm nay cậu ta đâu còn để ý đến vấn đề này bao nhiêu tiền.

Bàn Đại Hải kinh doanh Cty điện ảnh và truyền hình Phượng Hoàng và Cty internet Triều Lưu, tại thương trường quốc nội đã đứng đến đỉnh cao kim tự tháp, rất ít xí nghiệp gia trong nước có thể vượt lên trước hắn. Nhưng nếu như nói về năng lực lợi nhuận, nói về cống hiến của đế quốc tài chính của Tuấn thiếu gia đã làm ra, tuyệt không thể đánh đồng cùng tập đoàn Thịnh Nghiệp, tập đoàn Thu Thủy và tập đoàn Hoa Hưng.

Theo Bàn Đại Hải phỏng đoán, tổng gia sản hiện giờ của Tuấn thiếu gia chí ít cần phải lấy đơn vị trăm tỷ đô la để tính toán. Qua mấy năm nữa, nói không chừng phải lấy đơn vị ngàn tỷ để tính toán.

Đương nhiên, một người có tiền đã đến tình trạng này, số tiền thực tế đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa, có nhiều tiền tài mấy cũng chỉ là một con số mà thôi.

Cũng may mọi người vốn chính là huynh đệ của Tuấn thiếu gia, phiền muộn trong lòng Bàn Đại Hải cũng chợt lóe rồi trôi đi, nói: "Tuấn thiếu gia, phương thức kinh doanh khác của Game Online và Cty internet quả thực là kiếm rất nhiều tiền. Tuy nhiên tình hình hiện tại cũng phức tạp hơn nhiều so với trước đây. . . Ừ, Cty Triều Lưu đã bị người ta chú ý."

Bàn Đại Hải nói xong hình như lại phiền muộn.

Liễu Tuấn vẫn không kinh ngạc chút nào, nâng chung trà lên, khẽ uống một ngụm rồi mới thản nhiên hỏi: "Là Cty Tư Thanh đang phá phải không?"

"Đúng!"

Đầu Bàn Đại Hải gật như con gà mổ thóc, động tác này thật khiến người quan tâm cho cái cổ của hắn. Không vì cái gì khác, cái đầu của hắn thực sự quá nặng, xương cổ chưa hẳn đã chịu đựng được!

"Mấy người bạn của tôi tại Bộ Sản nghiệp thông tin nói cho tôi biết, Đào Tư Thanh tuyên bố muốn tiêu diệt Cty Triều Lưu, triệt để đá ra khỏi ngành IT!"

Bàn Đại Hải tức giận nói.

Đọc truyện chữ Full