TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1693: Lưu Phi Bằng lần thứ hai khai chiến

Việc Lăng Nhã lo lắng rất nhanh biến thành sự thực.

Sau khi hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh được tổ chức không lâu liền tổ chức hội nghị Thường ủy Tỉnh ủy. Trình tự của hội nghị Thường ủy Tỉnh ủy có phần tương tự hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, thông thường đều sẽ xác định mấy đề tài chủ yếu, sau khi do bí thư Tỉnh ủy gõ nhịp mới phát tư liệu cho các Thường ủy Tỉnh ủy, sau đó y theo trình tự thảo luận từng cái. Đương nhiên, các Thường ủy tham dự hội nghị cũng có thể tạm thời đề xuất đề tài thảo luận, nhưng loại việc lỗ mãng này thông thường không phải là việc làm của các Thường ủy, trừ phi có tình huống đặc biệt.

Hội nghị Thường ủy Tỉnh ủy Tỉnh A nhìn qua biến hóa không lớn, vẫn là 13 Thường ủy cấu thành, chỉ gia tăng thêm hai gương mặt mới - Uông Quốc Chiêu và Sài Thiệu Cơ.

Lúc này hội Thường ủy Tỉnh ủy do các nhân viên phía dưới cấu thành.

Bí thư Tỉnh ủy Lưu Phi Bằng, phó bí thư Tỉnh ủy, thay quyền tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh Liễu Tuấn, phó bí thư Đảng Tỉnh ủy La Tự Lập, phó bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư Kỷ ủy tỉnh Hứa Hồng Cửu, phó bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư Thành ủy Ngọc Lan Lưu Quang Hưng, bộ trưởng bộ Tổ chức Tỉnh ủy Hướng Hàm, bí thư Chính pháp ủy Tỉnh ủy kiêm sở trưởng Sở công an Trang Quốc Thắng, phó tỉnh trưởng Thường vụ Uông Quốc Chiêu, bộ trưởng bộ Tuyên truyền Tỉnh ủy Dương Nguyên Ích, bộ trưởng bộ Thống chiến Tỉnh ủy Chu Thành Bồi, tư lệnh viên Quân khu tỉnh Vương Trung, phó tỉnh trưởng Sài Thiệu Cơ, thư ký trưởng Tỉnh ủy Triệu Đan.

Trước khi Liễu Tuấn ở trên hội Thường ủy đã nhận được điện thoại của Phan Tri Nhân, nói là hai khu Khai phá mới xây của TP.An Phong đã được xác định, hai ngày trước Thành ủy An Phong đã tuyên bố cán bộ bổ nhiệm văn kiện, các thành viên của Uỷ ban công tác khu Khai phá và lưỡng sáo ban tử quản lý Uỷ ban đều đã kết luận và chính thức ban bố.

Văn kiện thỉnh cầu phê chuẩn xây mới hai khu Khai phá này đến nay vẫn còn đặt ở trên bàn của Liễu Tuấn, nhưng họ đã triển khai hành động trước.

Liễu Tuấn cũng có điều lý giải tình huống của TP.An Phong. Hồng Thiên Kính bí thư Thành ủy An Phong chính là cán bộ do một tay Cù Hạo Cẩm đề bạt lên, tuổi tác không lớn, chỉ hơn 40 tuổi. Đặc điểm lớn nhất của người này chính là biết ăn nói, có thể "lừa dối" cả Cù Hạo Cẩm thì có thể thấy được năng lực của người này không thường. Lúc Cù Hạo Cẩm cầm quyền thì Hồng Thiên Kính vẫn là phó thị trưởng Thường vụ của TP.An Phong nên mới hùng tâm bừng bừng, muốn xây dựng TP.An Phong thành thành phố xinh đẹp nhất toàn tỉnh, thành phố có trình độ hiện đại hoá nhất toàn tỉnh.

Đối với "kế hoạch to lớn" này của Hồng Thiên Kính, rất nhiều người đều phản đối. TP.An Phong tiếp giáp với Tống Đô và Ngọc Lan, cũng là một thành phố có nguồn tài nguyên than đá lớn, trên cơ bản là dựa vào tài nguyên than đá để xây dựng thành phố, phát triển công nghiệp điện lực là sản nghiệp trụ cột. Phải nói, mấy năm nay TP.An Phong phát triển kinh tế vẫn tương đối nhanh chóng, bài danh GDP cũng ở trận doanh thứ nhất, đằng sau TP.Ngọc Lan, Tiềm Châu và Ngô Tây, đứng hàng thứ 4 toàn tỉnh. Nhưng khi so sánh với kinh tế tổng thể và phát triển của tỉnh A thì vẫn có chênh lệch không nhỏ. Ngay cả thành phố "tam giáp" như Ngọc Lan cũng không dám nói như thế, nhưng Hồng Thiên Kính một phó thị trưởng Thường vụ lại dám phóng ra "đại ngôn" như vậy, vị miễn quá dối gạt người.

Tuy nhiên Cù Hạo Cẩm rất tán thưởng tinh thần dám nghĩ dám làm của Hồng Thiên Kính, càng coi trọng hắn hơn và liên tục đề bạt, rất nhanh thì lên tới vị trí bí thư Thành ủy, bởi thế Hồng Thiên Kính càng vênh váo, tại TP.An Phong mở hết mã lực nhằm đại kiền khoái thượng. Hôm nay càng theo sát bước tiến của Lưu Phi Bằng, không đợi ý kiến phúc đáp của Chính phủ tỉnh đã xây nên khu Khai phá trước rồi.

Có thể dự kiến, tại tương lai không lâu sau còn có nhiều thành phố hơn sẽ tiến hành trước, tạo thành việc đã rồi sau đó mới nói.

Sau khi Liễu Tuấn nghe nói tình huống này thì không nói gì thêm, chỉ yêu cầu Phan Tri Nhân nghiêm ngặt thẩm kế các hạng mục của TP.An Phong, nhất định phải tìm hiểu kỹ tình huống. Về phần hai khu Khai phá mới xây, Liễu tỉnh trưởng thì không hề đề cập tới.

Khi lên hội Thường ủy cũng không nhìn ra nỗi lòng của Liễu tỉnh trưởng bị ảnh hưởng quá lớn.

Quan lớn đã đến tầng cấp này, thông thường đều có thể làm được hỉ nộ không hiện ra sắc mặt.

Khí sắc của Lưu Phi Bằng rất tốt, trên mặt mỉm cười, tuyên bố họp. Trước tiên trên hội nghị thảo luận vài đề tài bổ nhiệm nhân sự, trên cơ bản cũng không phải đặc biệt mẫn cảm, cũng không nhắc đến việc lần trước cùng Liễu Tuấn trao đổi qua có quan hệ tới bố trí cán bộ của TP.Ngọc Lan và Tống Đô. Trong lòng mọi người biết rõ đây là hai vị ban trưởng chưa đạt được nhất trí. Lưu Phi Bằng không hề nghi ngờ muốn 'sảm sa tử' qua TP.Ngọc Lan, Liễu Tuấn khẳng định không cho nên giằng co, trong nhất thời, ai cũng thuyết phục không được ai.

Lẽ ra ở trên việc an bài nhân sự, quyền ngôn ngữ của Liễu Tuấn không bằng Lưu Phi Bằng, thế nhưng liên quan đến vấn đề của TP.Ngọc Lan thì lại là một chuyện khác. Từ Lưu Quang Hưng đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan là có thể nhìn ra quyết tâm Liễu Tuấn nắm chắc trong tay TP.Ngọc Lan, đây là một mặt cờ đỏ Liễu Tuấn tự tay tạo lên và sẽ không cho phép nó lặng yên phai màu.

Quay quanh vấn đề an bài nhân sự nội bộ của TP.Ngọc Lan, giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn sẽ còn thêm một phen tranh đấu .

Chuyện an bài mấy người này không có gặp phiền phức gì, đều là nhất trí thông qua.

Kế tiếp, dựa theo nghị trình đã định, tất cả mọi người tiến hành thảo luận cũng hoà hợp êm thấm, không có bất đồng bao nhiêu. Chỉ nhìn vào hội nghị Thường ủy này, ai có thể nghĩ đến hai cự đầu của tỉnh A kỳ thực thế như nước với lửa?

Vốn các Thường ủy đều cẩn thận cũng thầm thở dài một hơi, thoạt nhìn, chí ít hội nghị Thường ủy lần này sẽ không xuất hiện vấn đề tranh chấp gì.

Sau khi đề tài thảo luận hoàn tất, Lưu Phi Bằng hướng về Liễu Tuấn ở bên trái, mỉm cười hỏi: "Tỉnh trưởng, bên Chính phủ tỉnh còn có đề tài gì muốn đề xuất thảo luận không?"

Đây cũng là quy tắc của hội nghị, theo thường lệ dù sao vẫn phải hỏi một câu. Nếu như Chính phủ tỉnh không có thêm đề tài gì, vậy Lưu Phi Bằng sẽ làm tổng kết, nói một đoạn ca ngợi nhìn xa trông rộng rồi đem hội Thường ủy này trở thành một hội nghị đoàn kết, tiến bộ.

Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.

Ánh mắt của Lưu Phi Bằng liền chậm rãi đảo qua trên mặt mỗi thành viên tham dự hội nghị, khi đến phiên Uông Quốc Chiêu, Uông Quốc Chiêu giơ tay lên, nói: "Lưu bí thư, tôi có một đề tài, muốn đề xuất thảo luận!"

Trong lòng mọi người đều chấn động.

Thường thì ở trên hội Thường ủy đề xuất thêm một đề tài mới, đều là một thủ trưởng bộ môn, thí dụ như đám người bí thư Kỷ ủy, bí thư Chính pháp ủy, bộ trưởng bộ Tuyên truyền, bộ trưởng bộ Thống chiến đều có thể lấy lĩnh vực mình quản lý mà đề xuất đề tài thảo luận. Có đôi khi tư lệnh viên quân khu tỉnh Vương Trung cũng sẽ đề xuất đề tài tương quan với quân đội.

Nhưng Uông Quốc Chiêu không phải là thân phận như vậy, hắn là phó tỉnh trưởng Thường vụ, là trợ thủ của Liễu Tuấn. Nếu có đề tài gì theo lý cũng nên do Liễu Tuấn đề xuất, trừ phi Liễu Tuấn vắng họp thì Uông Quốc Chiêu mới có thể đại biểu Chính phủ tỉnh đề xuất. Hiện giờ Liễu Tuấn ngồi ngay ngắn ở trên, Uông Quốc Chiêu lại làm như thế, chưa mở miệng cũng đã khiến mọi người thấy bất an.

Từ lúc nào Uông Quốc Chiêu trở nên không giữ quy củ như vậy?

Điều này rất không hợp với tác phong ổn trọng xưa nay của hắn.

Lưu Phi Bằng hơi gật đầu, nói: "Đồng chí Uông Quốc Chiêu, mời nói."

Uông Quốc Chiêu hướng Lưu Phi Bằng gật đầu, bình tĩnh nói: "Về bốn thành phố Ngô Tây, An Phong, Nguyên Nam, Đan Dương, ở đây tôi đề xuất xây mới một khu Khai phá cơ cấu cấp Phó sở, báo cáo đã trình lên Chính phủ tỉnh, trên nguyên tắc tôi biểu thị đồng ý. Hiện tại đệ trình hội Thường ủy xem xét. . ."

Lời vừa nói ra, trên mặt vài Thường ủy đều lộ vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên. Cùng loại đề tài thảo luận như vậy nhất định phải do tỉnh trưởng đề xuất mới hợp quy củ, sao Uông Quốc Chiêu có thể bao biện làm thay được? Đây không phải là nói rõ đang muốn khai chiến với Liễu Tuấn còn gì?

Các Thường ủy ngoài khiếp sợ đều chuyển ánh mắt sang Liễu Tuấn ngồi ở phía bên trái Lưu Phi Bằng, nhưng chỉ thấy hai vị trưởng ban này đều trầm tĩnh như nước, trên mặt không chút gợn sóng, hình như đề tài mà Uông Quốc Chiêu đề xuất chính là điều rất đương nhiên vậy.

Quả thật là quỷ dị!

Uông Quốc Chiêu cũng không màng đến vẻ kinh ngạc của mọi người, vẫn thong thả giới thiệu tình huống của bốn thành phố. Trên danh nghĩa hơi có chút khác biệt, thí dụ như khu Khai phá của TP.An Phong và Ngô Tây là khu Khai phá kỹ thuật cao tân, khu Khai phá của TP.Đan Dương thị gọi là khu Khai phá hợp tác trong và ngoài nước, khu Khai phá của TP.Nguyên Nam được gọi là khu Khai phá kinh tế. Quy mô đều khá lớn, nhỏ nhất là khu Khai phá kỹ thuật cao tân của TP.An Phong cũng có hai Kiến chế trấn cộng thêm hai Nhai đạo bạn sự xứ.
+ kiến chế trấn: Đơn vị hành chính ngang với thôn và địa khu nông thôn, do Chính phủ nhân dân của tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc TW phê chuẩn thiết lập.
+ Nhai đạo bạn sự xứ(hay khu phố): là một cấp hành chính địa phương, thấp hơn huyện cấp thị, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam. Cấp này ngang với hương và trấn về địa vị hành chính.

Thời gian Uông Quốc Chiêu giới thiệu cũng không lâu, cũng chỉ hơn 10p, lời ít mà ý nhiều đều nói rõ tình huống cơ bản của bốn khu Khai phá. Nếu như bỏ qua các nhân tố khác không nói tới, triển vọng của bốn khu Khai phá này tựa hồ là rất tốt. Khi Uông Quốc Chiêu giới thiệu tình huống đã trích dẫn một đoạn trong báo cáo của Hồng Thiên Kính bí thư Thành ủy An Phong, nói là sau khi khu Khai phá kỹ thuật cao tân này được thành lập, trong ba năm tăng thêm tổng giá trị sản xuất quốc dân 50 tỷ, tạo ra lợi thuế ngoài 3 tỷ, giải quyết tựu nghiệp không dưới 5 vạn người, có hi vọng trở thành khu Khai phá kinh tế đệ nhất tỉnh A.

Đại pháo vừa bắt đầu đã nổ vang thế rồi!

Sau khi Uông Quốc Chiêu lên tiếng xong, phòng họp một mảnh vắng vẻ, các thành viên tham dự hội nghị đều nhìn sang Lưu Phi Bằng.

Lưu Phi Bằng bình thản nói: "Đối với nghị án này của đồng chí Uông Quốc Chiêu mọi người có ý kiến gì không?"

Thấy Lưu Phi Bằng lại tỏ thái độ như vậy mọi người liền hiểu ngay. Lưu Phi Bằng vì "đại kiền khoái thượng", hoàn toàn không để ý quy tắc, chuẩn bị ngang nhiên nhúng tay vào sự vụ hành chính.

Nếu đứng vào lập trường của Lưu Phi Bằng thì hắn hiển nhiên có nỗi khổ tâm. Thời gian làm tỉnh trưởng muốn "đại kiền khoái thượng" thì lại bị Liễu Tuấn kiên quyết ngăn cản, sau đó vì thực hiện mục tiêu chính trị của mình lại tạm thời hợp tác với Liễu Tuấn đối phó Thai Duy Thanh, chuyện này sau đó bị đè xuống một đoạn thời gian. Hôm nay mấy tỉnh thị chung quanh đều đã bắt đầu với thanh thế to lớn, Lưu Phi Bằng là tướng đắc lực của bên kia, tân nhiệm bí thư Tỉnh ủy, nếu như tiếp tục vô thanh vô tức như thế, không hưởng ứng lời hiệu triệu, không có chút biểu thị, sợ rằng mấy vị đại lão bên kia sẽ rất không vui.

Lúc trước tận lực ủng hộ cho anh thượng vị là vì cái gì?

Vốn bí thư Tỉnh ủy trực tiếp nhúng tay vào sự vụ hành chính và hạng mục kiến thiết kinh tế cụ thể xem như là đã phạm vào điều tối kỵ, sẽ bị người lên án, nhưng Lưu Phi Bằng không thèm quan tâm, xem ra là tự nhận có thể hoàn toàn nắm trong tay thế cục của hội Thường ủy, chuẩn bị lợi dụng ưu thế đa số trên hội Thường ủy để ép buộc Liễu Tuấn tiếp thu phương lược thi chính của hắn, kiên quyết tại tỉnh A tạo nên thanh thế "đại kiền khoái thượng" để hô ứng theo.

"Lưu bí thư, Liễu tỉnh trưởng, tôi có lời muốn nói!"

Lưu Phi Bằng vừa dứt lời thì Sài Thiệu Cơ đã lớn tiếng nói, sắc mặt hầm hầm, hình như có phần kích động.

Đọc truyện chữ Full