TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1716: Liễu Tuấn khai hỏa dữ dội

Nhưng mọi người không ngờ rằng bão tổ bùng nổ trước thời hạn, chính tại cuộc họp thường ủy nhìn như hết sức bình thường, khi Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng không tỏ chút động tĩnh gì lại bùng phát mãnh liệt, mà tiêu điểm ở việc điều động Vương Cam.

- Xét thấy ủy viên chủ nhiệm tài chính hội đồng nhân dân tỉnh còn thiếu, Lưu bí thư tiến cử đồng chí Vương Cam, thị trưởng An Phong làm phó thư ký trưởng, kiêm ủy viên chủ chiệm tài chính ...
Hướng Hàm chậm rãi đọc.

Điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của mọi người, gần như không một ai biết chuyện điều chỉnh này, đoán chừng thực sự chỉ có mấy vị chính phó bí thư và Hướng Hàm là biết.

Lần này công tác bảo mật làm không tệ, đại bộ phận thường ủy lúc này mới hay tin, không khỏi cực kỳ ngạc nhiên. Vương Cam chẳng phải là cán bộ Lưu Phi Bằng coi trọng sao? Vì nguyên nhân gì mà mất tín nhiệm, đẩy vào "lãnh cung" dưới tình huống không có chút dấu hiệu nào như thế?

Nhưng thường ủy tỉnh ủy ai chẳng là người tinh minh, ngay cả Sài Thiệu Cơ được mọi người công nhân là thành thực cũng thế, mọi người gần như là nghĩ ngay tới chuyến "thường phục vi hành" của Liễu Tuấn, nghe nói lần đó Liễu Tuấn nổi trận lôi đình với Hồng Thiên Kính và Vương Cam, quan trường ở giải đoạn hiện tại, đây là tìn hình rất khó tưởng tượng ra.

Nghe vị bí thư thành ủy ở tỉnh phía đông khai, tới vị trí của hắn cơ bản là không một ai giám sát nữa rồi, liền buông lỏng yêu cầu với bản thân, cho nên nhanh chóng sa đọa.

Hồng Thiên Kính và Vương Cam ở tỉnh A được coi là chư hầu một phương rồi, thể diện rất quan trọng, đương nhiên không phải nói là không thể phê bình, nhưng phải chú trọng phương pháp, có thể đóng cửa lại trong phạm vi nhỏ, Liễu Tuấn tha hồ lên mặt tỉnh trưởng, chửi mắng cho Hồng Thiên Kính và Vương Cam tối tăm mặt mũi cũng không sao, nhưng ở trưởng hợp công chúng làm thế sẽ bị người ta "sinh hận".

Nghe nói "đề nghị" gây động tĩnh trên đại hội nhân dân tỉnh lần này ban đầu do An Phong truyền đi, Hồng Thiên Kính gần như bán công khai thao tác chuyện này. Chắc chắn Hồng Thiên Kính làm thế đã được Lưu Phi Bằng ủng hộ, nếu không cho hắn thêm ba cái gan nữa cũng chẳng dám mạo hiểm. Làm không khéo không phải là vấn đề mất mũ ô sa nữa, mà là vào tù.

Phạm thượng, công khai chống đối với quyết định của TW, liên kết đại biểu nhân dân, quấy nhiễu tuyển cử chính thức, là phạm tội hình sự.

Từ đó có thể nhìn ra Hồng Thiên Kính đúng là sinh thù hận với Liễu Tuấn, bất chấp tất cả để báo thù, thêm vào có Lưu Phi Bằng chống lưng, Hồng Thiên Kính dám đi ngược "ý trời".

Nghe nói sau khi Liễu Tuấn tới An Phong, Vương Cam và Hồng Thiên Kính bắt đầu đối lập, Vương Cam mơ hồ có ý "quy thuận minh chủ mới", hẳn đây là thủ đoạn "thanh lý môn hộ" của Lưu Phí Bằng, nghĩ tới đây trong lòng mọi người liền yên tâm.

Với "kẻ phản bội", tâm tư của tất cả mọi người đều giống nhau, không cần thiết phải đi "cứu" hắn, cứ để cho hắn đi uống trà hóng mát đi.

- Thưa các đồng chí, tôi đã phát biểu xong.

Giới thiệu xong tình hình cơ bản của Vương Cam, Hướng Hàm lịch sự gật đầu với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, đòng tài liệu lại.

- Các đồng chí, lần điều chỉnh cán bộ này tương đối nhiều, thời gian lại khẩn trương, mời các đồng chí cho ý kiến với những sự điều chỉnh nhân sự này.
Lưu Phi Bằng mỉm cười nói, lập tức mấy ánh mắt như vô tình liếc qua mặt Liễu Tuấn, thấy y bình tĩnh uống trà.

Xem ra Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng đã đạt được nhất trí rồi.

- Tôi tán thành những sự điều chỉnh này, hi vọng có thể nhanh chóng thực thi, có lợi cho triển khai công tác.

La Tự Lập chờ một chút, thấy Liễu Tuấn không có ý phát biểu, liền lên tiến tỏ rõ thái độ.

Tiếp theo đó Trang Quốc Thắng, Uông Quốc Chiêu cũng tỏ thái độ đồng ý với quyết định của tỉnh ủy, thường ủy Liễu hệ không lên tiếng, Hứa Hoành Cửu và Vương Trung cũng không tỏ thái độ.

Lưu Phi Bằng cau mày.

Chuyện đã bàn xong, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ! Thế này tính là tán thành hay bỏ quyền? Chẳng lẽ công tác bình thường cũng không cần phải triển khai nữa?

- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì phát biểu đi.
Lưu Phi Bằng cố trấn áp sự khó chịu, mày giãn ra nói.

- Lưu bí thư, các đồng chí, tôi phát biểu vậy.

Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều bất giác ngồi thẳng dậy, cho dù Liễu Tuấn tán thành hay phản đối, ý kiến của y đều đáng coi trọng. Có điều mọi người phát giác trong chớp mắt lên tiếng, mặt Liễu Tuấn trở nên vô cùng nghiêm túc, mọi người đều lo thon thót, đoán c hừng sắp xảy ra chuyện gì rồi. Nếu chỉ vì nói một câu tán thành thì đâu cầu nghiêm túc như thế!

- Đối với tuyệt đại bộ phận kiến nghị điều chỉnh cán bộ, tôi không có ý kiến gì, nhưng đối với việc điều động đồng chí Vương Cam, tôi có ý kiến bất đồng. Đối với đồng chí Vương Cam, tôi tạm thời không hiểu lắm, cho nên nguyên tắc tôi không có ý kiến. Sở dĩ tôi tạm thời không đồng ý điều chỉnh đồng chí Vương Cam, không phải nguyên nhân đồng chí này, mà là vì Hồng Thiên Kính!
Liễu Tuấn chậm rãi nói, ngữ khí nghiêm khắc, câu chữ rõ ràng, tất cả mọi người đều biến sắc.

Lưu Phi Bằng cau mày:
- Liễu tỉnh trưởng, hiện giờ chúng ta đang thảo luận bổ nhiệm cán bộ.

Ý tứ của Lưu Phi Bằng rất rõ ràng, nếu Liễu Tuấn cậu lại chơi trò "tập kích bất ngờ" thì để chuyện gì ra chuyện nấy đã, cứ làm trò đó ai chẳng ghét?

- Lưu bí thư, chuyện mà tôi hiện giờ nói tới có liên quan tới vấn đề điều chỉnh cán bộ, đó là triệu bỏ chực vụ đảng và bí thư thành ủy của Hồng Thiên Kính.
Liễu Tuấn nói từng chữ một.

- Cái gì?

Chẳng những Lưu Phi Bằng, gần như tất cả thành viên tham dự cuộc họp đều chấn kinh, đang yên đang lành tại sao vị này đột nhiên ném ra quả lựu đạn lớn?

- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí làm thế có quá đáng không?
Lưu Phi Bằng cực độ bất mãn, hừ một tiếng nói.

Liễu Tuấn bình tĩnh đáp:
- Lưu bí thư, tôi nghĩ tôi không làm gì quá đáng. Hiện giờ tôi lấy thân phận phó bí thư tỉnh ủy, tình trưởng tạm quyền chính phủ nhân dân tỉnh A, chính thức đề xuất kiến nghị, triệt bỏ chức vụ ủy viên, thường ủy, bí thư thành phố An Phong của Hồng Thiên Kính, tiến hành cách ly thẩm tra với hắn.

Lần này càng tiến thêm một bước chẳng những cách chức còn cách ly thẩm tra.

Không khí của phòng hội nghị đột nhiên trở nên hết sức căng thẳng, không ai còn nụ cười trên mặt nữa, mà nghiêm túc nhìn Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng. Mọi người đều nín thở tựa hồ như phát ra âm thành hơi lớn một chút là không ổn.

Lưu Phi Bằng mặt sầm xuống, nghiêm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí có lý do gì để đề xuất ra kiến nghị này không?

- Có.

Liễu Tuấn gật đầu chắc chắn, lấy ra từng bản tư liệu trọng cặp, ra hiệu cho nhân viên công tác phan phát cho các vị thường ủy.

- Các đồng chí, đây là tài liệu cơ bản việc cải tạo khu nhà lán trực thuộc phường Ái Nguyên khu Tam Sơn thành phố An Phong. Mọi người nhìn những bức ảnh đầu tiên, là tháng 12 năm ngoái tôi tới An Phong thị sát chụp, cùng với chủ thích nói rõ. Đây là khu lán trại lâu năm của khu thành phố cũ ở An Phong, sau khi lập nước, có rất nhiều công nhân mỏ cùng gia đình tụ cư... Năm 2004, thành phố An Phong lấy tiếng là hưởng ứng hiệu triệu của Quốc vụ viện, bắt đầu ti hành cải tạo, nhưng trên thực tế là đem bán cho thương nhân địa ốc, đem hơn 5.000 hộ dân, tổng cộng hơn 160.000 nghìn người cưỡng ép di dời tới khu vực rừng núi, cưỡng ép rỡ bỏ nhà cửa, chuẩn bị xây dựng nhà thương phẩm cao cấp. Bời vì thành phố An Phong bố trí nhà cho quân chúng cách thành phố rất xa, đi tới hơn 40 phút, trang thiết bị cuộc sống không hoàn thiện. Trừ mỗi hộ được thành phố trợ cấp cho 30.000 còn phải bỏ thêm 20.000 mới có thể vào ở. Ý thức được bị lừa, đại bộ phận quần chúng không muốn tới nơi bố trí, lại quay về chỗ cũ, lập lều trại cố thủ, tổng cộng có bao nhiêu người không chịu đi? Có 4.000 hộ hơn 102.000 người.
Liễu Tuấn mở tư liệu trước mắt ra thong thả nói.

- Các đồng chí cũng đã nhìn thấy ảnh chụp rồi, từ trong ảnh có thể nhìn ra, khu lán trại này điều kiện sinh sống cực kỳ tồi tệ! Bời vì các công trình điện nước đã bị thành phố cưỡng chế dỡ bỏ, cho nên những cư dân kiên thủ ở trên đống đổ nát này chỉ có thể dựa vào đào riếng lấy nước uống, kéo tạm bợ bừa bãi đường điện chiếu sáng. Căn cứ vào kiểm nghiệm ban ngành vệ sinh, nước ngầm ở đó có hàm lượng kiềm quá cao, quần chúng uống vào dễ bị cách bệnh sỏi thận, cao huyết áp. Trừ điều này ra, ảnh chụp cho thấy, an toàn điện ở đó không hề có chút đảm bảo nào, ẩn họa cực lớn. Những khu nhà tạm đó đa phần lấy giấy dầu làm tường, là chất liệu rất dễ bắt cháy, một khi xảy ra hỏa hoạn, sẽ có thương vong nhường nào? Hồng Thiên Kính và lãnh đạo chủ yếu của thành ủy chính phủ An Phong chẳng những không hề ngó ngàng gì đến, mà là kẻ gây ra tình trạng này. Những người dân nơi đây bị dồn tới tỉnh cảnh này hoàn to là do Hồng Thiên Kinh và thành ủy chính phủ dồn ép chỉ vì lấy đất bán cho thương nhân. Một kẻ mất đi nguyên tắc cơ bản của đảng viên, thậm chí mất đi đạo đức cơ bản của con người. Cán bộ như thế chúng ta sao có thể để hắn ở vị trí bí thư thành ủy nữa? Sao có thể yên tâm giao sinh mạng của hơn 102.000 người kia cho hắn? Sao có thể giao tương lai 2 triệu 600 ngàn người dân An Phong vào tay hắn?
Giọng của Liễu Tuấn ngày càng lớn, như tiếng sấm nổ trong phòng hội nghị

Đọc truyện chữ Full