TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1737: Tôi còn có đường lùi sao

- Thưa thủ tướng, căn cứ vào bố trí thống nhất của chính phủ, phương hướng phát triển của Tiềm Châu sau này vẫn kiên định đi theo đường lối thành phố du lịch, thích hợp với cuộc sống. Giang Thành là khu kiến thiết lễ hội văn hóa thu được hiệu quả nhất định, ngoài ra hai năm qua du khách không ngừng tăng lên ở khu phong cảnh Hồng Sơn. Phát triển theo hướng du lịch là có thể thực thi. Đó là điều thư nhất. Điều thứ hai, chúng tôi tiếp tục tăng cường đầu tư cho tam nông, từ năm 2002 chúng tôi đã từ bỏ toàn diện thuế nông nghiệp, hiện giờ nông thông Tiềm Châu phát triển khá nhanh. Năm ngoái thu nhập bình quân đầu người toàn tỉnh là 2500 đồng, thu nhập bình quân nông dâm Tiềm Châu là 3000, đứng ở vị trí đầu tiên. Liễu tỉnh trưởng luôn dạy bảo chúng tôi, phải cùng nhau giàu có. Đất nước chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, đất nước muốn giàu mạnh, nông thôn phải giàu có, đây là điều căn bản, cho nên chúng tôi tiếp tục đầu tư cho tam nông...
Vừa nhắc tới phương sách chấp chính, tư duy Lý Huệ trở nên nhanh nhạy, giọng nói rõ ràng, mạch lạc. Liễu Tấn Tài nghe rất chăm chú, không tùy tiện xen vào.

- Thứ ba, Tiềm Châu chẳng những phát triển nhanh, còn mang trọng trách dẫn đầu đưa kinh tế khu vực phát triển. Chính phủ tỉnh yêu cầu chúng tôi tiếp tục tăng cường mời gọi đầu tư đồng thời đưa tài chính kỹ thuật, thúc đầy vùng tây nam tỉnh A cùng phát triển. Trong năm mười năm sau, Tiềm Châu là thành phố trung tâm của khu vực.

Cơ bản những điều này hắn đều báo cáo với Liễu Tuấn, được tán đồng, cho nên hôm nay nói ra rất tự tin.

Tư tưởng chấp chính của Liễu Tuấn khẳng định được truyền thừa từ cha mà.

- Ừ, nói như thế mục tiêu cuối cùng của Tiềm Châu là cùng nhau phát triển, cùng nhau giàu có?

Lý Huệ ngừng báo cáo một lúc, Liễu Tấn Tài mới hỏi.

- Vâng thưa thủ tướng, đó chính là mục tiêu cuối cùng của Tiềm Châu chúng tôi.

- Đồng chí Lý Huệ, mục tiêu này được quyết định bởi thực lực kinh tế, đồng chí có cho rằng phát triển kinh tế của Tiềm Châu mấy năm sau có thể duy trì phương án này không?

Lý Huệ vội đáp:
- Thưa thủ tướng, tôi cho rằng có thể, hiện giờ công thương nghiệp ở Tiềm Châu cơ bản hoàn thành chuyển hình. Nhất là khu Nam Than đã trở thành khu khoa học kỹ thuật lớn nhất của tỉnh chúng tôi, có hi vọng đột phá tổng giá trị sản lượng 10 tỷ và lợi thuế 3 tỷ vào năm sau. Sát ngay sau khu Trường Hà của Ngọc Lan. Sau này chúng tôi ra sức đẩy mạnh phát triển khoa học kỹ thuật cao, làm nền móng chống đỡ cho tài chính thành phố, thêm vào nghề du lịch và công thương nghiệp khác, năm tới mười năm sau, chúng tôi có đầy đủ tài chính.
Nói tới đây Lý Huệ không khỏi thêm khâm phục Liễu Tuấn.

Sáu năm trước Liễu Tuấn vừa mới làm thị trưởng Tiềm Châu đã định ra kể hoạch phát triển 10 năm của Tiềm Châu, đặt cơ sở vững chắc. Lý Huệ hắn thực ra chỉ hái trái ngọt.

Liễu Tấn Tài gật đầu, không bình luận gì mà nhắc tới một đề tài khác.

- Đồn chí Lý Huệ, vì nhu cầu công tác, ban lãnh đạo của Giang Khẩu, phải điều chỉnh một chút. Trung tổ bộ tiến cử đồng chí làm thị trưởng tạm thời của Giang Khẩu. Ý đồng chí thế nào?

Tim Lý Huệ nhảy loạn, dù Quách Kế Hiền đã tìm hắn nói chuyện, cơ bản đã chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng do chính miệng thủ tướng chúng thực vẫn làm hắn kích động. May là hắn cũng trải đời rồi, mau chóng bình tĩnh lại, nói:
- Thưa thủ tướng, tôi cám ơn tổ chức tín nhiệm. Nhưng kinh nghiệm của tôi quá mỏng, trước kia chưa từng công tác ở khu vực phát đạt duyên hải, Giang Khẩu là tiền đồn cải cách mở cửa, địa vị trọng đại, tôi lo năng lực của bản thân không gánh vác được...

Lời này của Lý Huệ cũng không phải hoàn toàn khiêm tốn, ít nhiều có suy nghĩ thực sự của hắn. Mặc dù Liễu Tuấn đã giới thiệu của Nhan Hải Quân và Khâu Tình Xuyên, hai nhân vật quan trường lẫn dân gian am hiểu Giang Khẩu cho hắn, xác định phương pháp chấp chính, nhưng trong lòng hắn vẫn thấp thỏm bất an.

Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu:
- Khiêm tốn cẩn thận là cần thiết, là truyền thống của Đảng ta. Có điều đồng chí cũng không nên xem nhẹ bản thân, Trung tổ bộ đã tiến cử đồng chí, khẳng định là có lý do. Đồng chí công tác ở Tiềm Châu rất đắc lực, điều này mọi người đều thừa nhận. Tình hình Giang Khẩu có khác biệt lớn với Tiềm Châu. Quản lý Giang Khẩu và quản lý Tiềm Châu ở phương diện chi tiết cụ thể có khác biệt. Nhưng bản chất là nhất trí, đó là kiên trì nguyên tắc cùng nhau giàu có, kiên trì tuyển chọn cán bộ đủ tài lẫn đức, đảm bảo thành phố phát triển.

Chắc chắn đầy là lời cổ vũ của ông cho Lý Huệ.

- Vâng, cám ơn thủ tướng chỉ dạy, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Lần này tổ chức quyết định để đồng chí tới Giang Khẩu chủ trì công tác chính phủ, nguyên nhân lớn nhất là do đồng chí kiến thiết dân sinh ở Tiềm Châu. Giang Khẩu phát triển cao tốc, tài phú xã hội tích lũy tới một mức độ nhất định, một số vấn đề tư tưởng nổi lên, nhất định phải thể hiện ra tính ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa, tất cả quan điểm hướng tới tiền là sai lầm.

- Phương hướng phát triển sau này của Giang Khẩu là phải cùng thúc đẩy kiến thiết kinh tế và tinh thần văn minh, cả hai cũng phải vững chắc. Giang Khẩu là thành phố phát triển nhất toàn quốc, đồng thời là thành phố gánh nặng dân sinh lớn nhất, thành phố phân hóa lớn nhất. Điều này đồn chí phải chú ý.
Liễu Tấn Tài nghiêm túc nói.

Lý Huệ vội gật đầu đáp lời, trong đầu cuối cùng hình thành mạch suy nghĩ rõ ràng.

Chắc chắn Liễu Tuấn tiến cử hắn với cao tầng là có liên quan tới cuộc đấu tranh đang triển khai, Giang Khẩu là lá cờ đầu cả nước, thái độ đối đãi với chính sách ổn định vĩ mô của TW ra sao sẽ là phương hướng cho rất nhiều thành phố.

Khâu Tình Xuyên khi chấp chính Giang Khẩu kiên định chấp hành ổn định vĩ mô của TW, kiên quyết kiềm chế giá nhà đất tăng vọt, đã hỗ trợ lớn cho Nghiêm Liễu hệ, hiện giờ đước điều tới chức vụ quan trọng hơn, Nghiêm Liễu hệ không muốn Giang Khẩu rút lui. Vì giữ vững lá cờ này, Nghiêm Liễu hệ phá cách trọng dụng hắn.

- Xin thủ tướng yên tâm, tôi nhất định đem hết sức lực đưa Giang Khẩu thành thành phố kiểu mẫu, không những kinh tế phát triển, dân sinh cũng sẽ phát triển.
Lý Huệ đáp, giọng hùng hồn.

Liễu Tấn Tài mỉm cười khích lệ.

- Sau khi đồng chí tới Giang Khẩu phải chú ý đoàn kết đồng chí, tôn trọng cấp trên. Đồng chí Cung Chiêu Lễ là một cán bộ lãnh đạo kinh nghiệm phong phú, đồng chí phải học tập đồng chí ấy. Đương nhiên, đồng chí Cù Hạo Cẩm là cấp trên cũ của đồng chí, hãy thỉnh giáo đồng chí ấy nhiều hơn, hiểu chưa?
Liễu Tần Tài lộ ra vẻ quan tâm.

Lý Huệ không khỏi cảm động. Liễu Tấn Tài đang nhắc nhở hắn, tỉnh D tình hình phức tạp, Cù Hạo Cẩm có mạnh mẽ cũng phải xử lý tốt các quan hệ phức tạp này.
- Vâng, cám ơn thủ tướng chỉ bảo.

.....

- Anh Lý, trọng trách của anh không nhẹ nhỉ...
Cận Hữu Vi nằm trên giường mát xa, liếc nhìn Lý Huệ, cười như không cười nói.

Đây là một câu lạc bộ tư không lớn ở thủ đô, trong phòng chỉ có Cận Hữu Vi và Ngọc Lan, Cận công tử vốn thong dong hưởng thụ cuộc sống như thần tiên ở Ngọc Lan, vừa nghe Lý Huệ có khả năng làm thị trưởng Giang Khẩu, liền bay tới thủ đô hẹn gặp Lý Huệ.

Giao tình giữa Cận Hữu Vi và Lý Huệ mới là sâu sắc nhất, tính từ khi Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thật, giữa hai người đã có giao tình mười mấy năm , Lý Huệ gần như thành một thành viên nhà họ Cận.

Lý Huệ cau mày:
- Nói cái này làm gì? Chẳng lẽ tôi nói với thủ tướng, tôi không đi.

- Đúng thế, điều động cán bộ là phải phục tùng tổ chức, biết rõ ràng là lò lửa cũng phải nhảy.
Cận Hữu Vi gật gù.

Lý Huệ không tán đồng:
- Cũng chẳng phải lò lửa.

- Hắc hắc, em thấy anh bị cái cấp phó bộ làm đầu óc mê muội rồi hà? Anh cho rằng Giang Khẩu là Tiềm Châu? Tỉnh D là tỉnh A chắc? Khâu Tình Xuyên bản lĩnh ra sao, bối cảnh ra sao mà thiếu chút nữa vĩnh viễn không trở mình được! Đừng quên bí thư tỉnh ủy tỉnh A là ai.
Cận Hữu Vi lạnh lùng nói, Lý Huệ nheo mắt lại có chút sợ hãi.

Cù Hạo Cẩm là trọng thần của Minh Châu hệ, Lý Huệ mang ý chí của Nghiêm Liễu hệ tới Giang Khẩu tiến hành "kiến thiết dân sinh", Cù Hạo Cẩm sao có thể để hắn tùy ý phát huy.

Phàm là cán bộ tỉnh A, có ai không kính sợ Cù Hạo Cẩm? Ngay cả Liễu nha nội trước mặt Cù Hạo Cẩm cũng không dám sơ xuất.

Có thể nói lần thăng chức này với Lý Huệ là cơ hội chưa từng có, cũng là nguy cơ chưa thường có. Hắn đứng vững chân ở Giang Khẩu, sau này trời cao biển rộng, tiền đồ gấm vóc. Nếu như chống không nổi, bại trận rút lui, sĩ đồ của hắn sẽ kết thúc. Bất kỳ một hệ phái nào cũng sẽ không dùng một quan viên đã từng thất bại.

Chính trị chẳng thiếu nhân tài.

Cơ hội như thế tuyệt đối không thể cho một người hai lần.

- Tôi cũng biết tiền đồ gian khó. Nhưng tôi có đường lùi sao?

Đọc truyện chữ Full