- Đúng, trong chuyện này tồn tại khả năng mớm cung rất lớn, Vương Mãnh tự khai báo, từ đầu tới cuối gần như không có phải hỏi gì. Trong đó có một chi tiết là màu áo lọt của người bị hại, Cố Nhâm Hùng khai là màu trắng, nhưng Vương Mãnh khai là màu đỏ. Vào năm 95, phụ nữ dùng đồ lót đỏ ít thấy, hơn nữa ghi chép và ảnh hiện trưởng cho thấy người bị hại đúng là dùng đồ lót màu đỏ. Đây cũng là nghi vấn rất lớn.
Trình Tân Kiến trầm giọng nói, ngữ khí nghiêm túc chưa từng có.
Liễu Tuấn cau mày:
- Nghi vấn rõ ràng như thế, sao công an cục Lộc Môn năm xưa không phân biệt rõ ràng?
- Nếu đây là án oan thì là lời giải thích rõ ràng rồi.
Công an Lộc Môn vì sớm ngày phá án, nào có đi phân biệt chuyện đó? Nói không chừng ngay cả hiện trường vụ án Cố Nhâm Hùng cũng chưa bao giờ tới.
- Nói như thế cơ bản có thể xác định Vương Manh mới là hung thủ thực sự?
-Theo kinh nghiệm của tôi mà nói, Vương Mãnh có 8 phần là hung thủ, Cố Nhâm Hùng bị oan.
Chỉ với Liễu Tuấn thì hắn mới nói thẳng không chút vòng vèo nào như thế, còn nếu là người khác, Trình cục trưởng có thô lỗ tới đâu cũng giữ mồm mép, phải biết rằng vụ án này liên quan tới một vị bí thư chính pháp ủy tỉnh.
Liễu Tuấn hỏi:
- Như vậy vụ án này chính pháp ủy TW rốt cuộc có quyết định gì?
- Không có quyết định gì, Lương bộ trưởng chính thức đưa ra kiến nghị thẩm tra lại vụ án này, Bộ bộ trưởng cũng đồng ý. Nhưng báo lên trên rồi thì không có câu trả lời.
Trình Tân Kiến nói thật.
Liễu Tuấn nhíu mày càng chặt, vụ án Cố Nhâm Hùng không chỉ liên quan tới bên công an mà còn cả tòa án và viện kiểm sát. Chỉ riêng bộ công an đưa ra quyết định là không được, cần chính pháp ủy đồng ý. Nói cách khác, Cao Kính Chương không tỏ thái độ vụ án này không thể điều tra chính thức.
Liễu Tuấn hỏi:
- Có biện pháp khác không?
Trình Tân Kiến hiểu biện pháp khác là không đợi Cao Kính Chương phê duyệt, ngầm điều tra vụ này, loại chuyện như thế bọn Trình Tân Kiến đã làm mấy lần. Liễu Tuấn muốn "giở trò cũ".
- Chuyện này rất khó, căn cơ của Bành Dũng Học ở Giang Hán rất chắc chắn. Hơn nữa Cao bí thư không tỏ thái độ, nếu xảy ra vấn đề gì thì rất phiền phức.
Trình Tân Kiến khó xử nói, mập mờ nhắc Liễu Tuấn, chuyện này liên quan tới gốc rễ của Cao hệ.
Tỉnh Giang Háng vốn là một tỉnh truyền thống ảnh hướng của Cao hệ rất lớn, vợ của Bành Dũng Học lại là nhánh phụ của nhà họ Cao, thậm chí có thể lên tiếng trước mặt Cao lão gia tử. Chẳng phải là vợ hắn có gì hơn người, nhưng người lớn tuổi rồi, chỉ cần con cháu tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, là lấy được sự yêu thích của họ.
- Cao Trường Hoành cũng ở tỉnh Giang Hán, nghe nói Cao hệ bối dưỡng hắn hai năm sau làm tỉnh trưởng Giang Hán.
Trình Tân Kiến nói.
Lúc này Nghiêm Liễu hệ, nhất là Liễu Tuấn cố ý nhúng tay vào một vụ án hình sự ở tỉnh Giang Hán, hơn nữa là vụ án mười năm trước, không có gì phải nghi ngờ, sẽ bị Cao hệ hiểu lầm là cố ý nhắm vào Cao hệ. Liễu Tuấn ít hơn Cao Trường Hoành ba bốn tuổi đã là tỉnh trưởng, còn đẩy Thai Duy Thanh đi "cướp" vị trí tỉnh trưởng, hiện giờ lại tới Giang Hán làm loạn, đại lão Cao hệ có thể ôn hòa đối diện với việc này mới là lạ.
Người không phạm ta, ta không phạm người mà.
Liễu Tuấn im lặng.
- Nghe nói Tống Tiểu Lôi đúng là cứng đầu, hơn một tháng qua đều thu thập chứng cứ, tìm luật sư biện hộ cho Cố Nhâm Hừng mười năm trước tìm hiểu tình hình. Tiểu cô nương vì một người không quen biết mà chạy đi chạy lại, tinh thần đáng khen.
Trình Tân Kiến cảm khải.
Liễu Tuấn nói:
- Vì sao chuyện thế này người trong thể chế chúng ta không giải quyết được, cần một cô gái phải bôn ba? Chẳng lẽ cô ấy phải chịu trách nhiệm về cái chết oan của Cố Nhâm Hùng sao?
Trình Tân Kiến đỏ mặt, nuốt nước bọt nói:
- Tiểu Tuấn, cậu không cần khích tôi, con mẹ nó, lão Trình liều luốn, tôi đi tra, tôi sai người tra, xảy ra chuyện tôi chịu, không liên lụy tới ai.
Tính cách Trình Tân Kiến là thế, mặc dù không phải là hoàn toàn là chính nhân quân tử, nhưng ở chuyện thị phi quan điểm rất rõ ràng. Một câu nói nhẹ nhàng của Liễu Tuấn làm trong lòng Trình Tân Kiến khó chịu, lòng chính nghĩa sôi lên.
Nói ra thì cũng phải, các quan lớn, các vị lão gia vốn phải chịu trách nhiệm thì rút đầu làm rùa, để một cô gái trẻ vì công bằng và chính nghĩa đấu tranh không biết sợ.
- Không! Chuyện này anh đừng xen vào. Anh là cục trưởng cục trị an, xen vào vụ án hình sự khó rút lui an toàn. Cố Nhâm Hùng đã oan rồi, còn các thêm anh vào nữa là lỗ vốn.
Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh, câu vừa rồi của y không phải vì khích tướng Trình Tân Kiến, quan hệ giữa bọn họ không cần chơi thù đoạn đó.
- Vậy thì phải làm sao? Nói thật nhé Tiểu Tuấn, chuyện này tôi uất lắm, đám người của cơ quan tư pháp Lộc Môn thực sự rất chó đẻ.
Trình Tân Kiến hậm hực nói.
Hắn cũng biết Liễu Tuấn nói đúng, dù hắn có dùng tư cách cá nhân đi thẩm tra vụ án này cũng không tra ra được vấn đề, Bành Dũng Học đang làm bí thư chính pháp ủy Giang Hán cũng chẳng phải hạng vừa, kết quả cuối cùng rất có khả năng các thêm hắn vào.
- Thế này đi, để em nghĩ thêm một chút đã.
- Được rồi.
Trình Tân Kiến rầu rĩ nói, chỉ thấy trong lòng rất khó chịu.
Cúp điện thoại xong, Liễu Tuấn dựa vào chiếc ghế da, châm thuốc, rơi vào trầm tư. Từ khi y quyết định ủng hộ Tống Tiểu Lôi, đã dự liệu được chuyện này không dễ làm. Nếu như y thuần tùy là một chính khách, hay là quan viên thì sẽ không xen vào chuyện này, Nghiêm Liễu hệ và bên kia đấu đá đã tới giai đoạn nước sôi lửa bỏng, vì một vụ án đầu đâu, vì một oan hồn mười năm trước mà khai chiến với Cao hệ, đúng là không sáng suốt.
Nhưng như Liễu Tuấn nói với Trầm Nhiêu, chuyện này nếu y bỏ mặc, y sẽ coi thường bản thân.
Hiện giờ tình hình còn khó nhằn hơn cả dự liệu.
Hút xong điếu thuốc, di động vang lên, Liễu Tuấn mỉm cười ấn nút nghe.
- Ba ơi, ba đang làm gì thế?
Trong điện thoại truyền tới giọng của Hà Nam Phương.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, con trai nhỏ của Liễu Tuấn đã sắp ba tuổi, đã nói rất sõi. Mỗi lần Hà Mộng Doanh gọi điện cho Liễu Tuấn, nó đều giành nói.
- Ba đang làm việc, Nam Phương đang làm gì?
Liễu tỉnh trưởng giọng nói trở nên nhu hòa, cười ha hả hỏi.
Hà Nam Phương đáp:
- Con đang chơi, ba ơi, nhà trẻ có vui không?
Liễu tỉnh trưởng ngẩn ra, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Nam Phương sắp đi nhà trẻ à?
- Vâng, mẹ nói nhà trẻ rất vui, có nhiều bạn và đồ chơi. Ba ơi có phải thật không?
Liễu tỉnh trưởng nghĩ một chút rồi nói:
- Nam Phương, nhà trẻ đúng là có rất nhiều bạn, nhiều đồ chơi. Có điều Nam Phương giờ con nhỏ, năm sau mới đi nhà trẻ được không?
- Không, con muốn đi nhà trẻ chơi với các bạn.
Hà Nam Phương lắc đầu quầy quậy, nói rất kiên định.
Chiếu theo suy nghĩ của Liễu tỉnh trưởng, trẻ con ít nhất phải 4 tuổi mới nên "quản chế", con trai mới ba tuổi, phải đi nhà trẻ "giam giữ" là chấp nhận được.
- Này, em làm sao lại đưa Nam Phương tới nhà trẻ thế hà?
Hà đại tiểu thư vừa mới nhận lấy điện thoại từ tay con trai, Liễu tỉnh trưởng đã đùng đùng tức giận hỏi tội, ngữ khí cực kỳ bất thiện.
- Con nhà người ta 2 tuổi đã đi nhà trẻ, Nam Phương sắp 3 tuổi rồi, sao lại không được đi?
Hà Mộng Doanh không thua kém, hùng hổ hỏi ngược lại.
- Nam Phương nói không sai, em là mẹ xấu. Con mới nhỏ như thế đá đưa tới nhà trẻ chịu quản chế, sao em lại nhẫn tâm như thế.
Hà Mộng Doanh cực kỳ bất mãn với "sự thật méo mó" của Liễu tỉnh trưởng:
- Con trai nói em là mẹ xấu bao giờ? Anh đừng có làm lẫn lộn trắng đen! Tự mình làm cha không hợp cách, còn trơ mặt chỉ trích em à?
Liễu tỉnh trưởng hơi xấu hổ, nghĩ một lúc, đổi sang giọng dịu dàng nói:
- Này, chúng ta thương lượng nhé, năm sau mới để Nam Phương đi nhà trẻ được không? Ài, nhà trẻ chẳng phải là chỗ hay ho gì, trẻ em hai ba tuổi bị quản chế sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của trí thông minh. Như thế là không tốt, phải không? Con trai chúng ta sau này làm đại tướng quân, không đủ thông minh thì đâu có được.
Đây là thủ đoạn nhất quán của Liễu tỉnh trưởng, cứng không được thì chơi mềm.
Vô số sự thực chứng minh, Hà đại tiểu thư luôn dính đòn này, Hà cố vấn thông minh, nhưng trước mặt chồng trí tuệ sụt giảm, rất dễ bị lừa.
Có điều lần này Hà đại điểu thư không dễ bị qua mặt:
- Anh nghe đâu ra cái lý luận đó, nhà trẻ làm sao lại ảnh hưởng tới sự phát triển trí thông minh của trẻ nhỏ. Em chỉ thấy Nam Phương sắp ba tuổi rồi, không có bạn cùng tuổi chơi cùng, sẽ ảnh hưởng tới trí thông minh. Cho anh biết, nhà trẻ em chọn cho Nam Phương rất tốt, lực lượng giáo viên hùng hậu, trang thiết bị tiên tiến. Hừ, con gái của Bạch Dương cũng ở nhà trẻ đó, để chị em chúng gặp mặt chơi với nhau, nếu không sau này sẽ rất đau đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1774: Chính nghĩa nằm ngoài thể chế
Chương 1774: Chính nghĩa nằm ngoài thể chế