Trong phòng bao xa hoa của CLB Trường Thành, Liễu Tuấn mời phó tỉnh trưởng Tào Hiểu Quốc.
Tào Hiểu Quốc là phó tỉnh trưởng phân quản nông lâm thủy lợi và tư pháp, vốn công tác là mảng nông nghiệp, hần tư pháp chỉ đeo cái danh, chính quản vẫn là Trang Quốc Thắng. Vì Tào Hiểu Quốc là thân tín của Lưu Phi Bằng, cho nên mới đem mảng tư pháp cho hắn quản, không cho phó tỉnh trưởng phân quản tranh quyền với Trang Quốc Thắng nảy sinh xung đột.
Lần này Tào Hiểu Quốc cũng chạy tới TW xin hạng mục, Liễu Tuấn dù là tỉnh trưởng tỉnh A, nhưng người ta thường coi hắn là người tỉnh N hoặc người thủ đô, dù sao vì Liễu Tấn Tài cũng ở thủ đô, nói như vậy, Liễu Tuấn cũng là địa chủ rồi. Mình tới thủ đô xin hạng mục, Liễu Tuấn cũng ở thủ đô, về tình về lý phải mời hắn ăn cơm, liên hệ tình cảm.
Thế cục chính trị tỉnh A, trong mắt người ngoài, thậm chí là trong mắt cán bộ bình thường của tỉnh A, là "phong ba quỷ dị", bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng mâu thuẫn đã công khai, đấu đá dữ dội. Mặc dù nhìn qua thời gian này sóng yên biển lặng, nhưng ai biết bên trong đấu đá thế nào.
Thế nhưng với quan lớn cấp Tào Hiểu Quốc, cục diện tỉnh A kỳ thực đã dần sáng tỏ rồi, Liễu Tuấn chưa nói chiếm ưu thế, ít nhất có thực lực để ngang hàng với Lưu Phi Bằng. Chuyện chính phủ tỉnh chính quản, tuyệt đại bộ phận do Liễu Tuấn định đoạt, ít nhất bề ngoài Lưu Phi Bằng không can dự vào, còn công tác cán bộ Liễu Tuấn cũng không chịu thua kém, căn cứ vào tình hình gần đây, ít nhất có một phần điề chình cản bộ là do ý của Liễu Tuấn, nhất là cán bộ chính phó chức của cơ quan trực thuộc tỉnh, đại đa số là do Liễu Tuấn định đoạt.
Thân là tỉnh trưởng, trước tiên phải đảm bảo cho chính lệnh của mình thông suốt trong cơ quan trực thuộc tỉnh. Điều này rất hợp lý, không ai bắt bẻ được, ở vấn đề này Liễu Tuấn đưa ra ý kiến mạnh mẽ của mình, không ai có thể nói gì.
Tào Hiểu Quốc nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, trong lòng thấp thỏm bất an.
Gần đây có tin đốn nói Liễu Tuấn muốn điều chỉnh phân công của phó tỉnh trưởng và trợ lý tỉnh trưởng, thậm chí tin đồn nội dung điều chỉnh cũng đã có rồi, những cán bộ thân cận với Lưu Phi Bằng như hắn, trong lòng sao không khỏi có chút lấn cấn.
Theo tính cách của Liễu Tuấn, y rất có thể sẽ làm thế.
Phòng bao của CLB Trường Thành gọi là xa hoa không phải là chỉ vì diện tích lớn, phòng bao Liễu Tuấn chọn này, diện tích không lớn, trang trí rất cáo cấp, có điều chỉ có hai vị khách nên có vẻ trống trải một chút.
Phòng bao có một quầy bar, một mỹ nữ đang pha chế rượu, hai phục vụ mặc đồ bó mình đứng ở khá xa, đứng gần quầy ba, mắt chú ý về bên này, như thế không gây trở ngại khách nói chuyện, lại có thể phục vụ cho khách bất kỳ lúc nào.
- Hiểu Quốc, nào, làm một chén, mấy ngày qua vất vả cho anh rồi.
Liễu Tuấn nâng chén Mao Đài lên mời.
Tào Hiểu Quốc chừng 50, lớn tuổi hơn Liễu Tuấn rất nhiều, có điều Liễu Tuấn gọi thẳng tên cũng chẳng ai thấy đột ngột, trừ thân phận địa vị của y ra, bản thân sự trầm tĩnh của y đôi khi làm mọi người quên đi tuổi tác thực, Tào Hiểu Quốc đối diện với Liễu Tuấn, cảm giác không khác gì đối diện với Lưu Phi Bằng.
- Cám ơn tỉnh trưởng.
Tào Hiểu Quốc khẽ chạm cốc với Liễu Tuấn, ngửa cổ uống cạn.
- Hiểu Quốc, xin hạng mục ra sao rồi.
Liễu Tuấn vừa đưa đũa ra gắp thức ăn vừa hỏi, vẻ mặt rất thoải mái, tuy mọi người không cần phe cánh, cũng chẳng cần phải làm quá nghiêm túc. Tường lũy là do con người làm nên, Liễu Tuấn luôn cho rằng, trong công tác cụ thể, không cần mang chia rẽ về tư tưởng chính trị vào, những khó khăn do con người gây ra như thế tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho công tác.
Trong con mắt Liễu Tuấn, là phó tỉnh trưởng, chức trách chủ yếu là phối hợp với công tác của tỉnh trưởng.
Tào Hiểu Quốc vội đáp:
- Các hạng mục thì tương đối thuận lợi, chỉ có tiền là khó xin...
Liễu Tuấn cười:
- Xin tiền vốn là chuyện khó nhất trên đời mà.
Tào Hiểu Quốc cũng cười:
- Đúng là thế, xin chình sách thì dễ làm, nghe nói là người tỉnh A, cán bộ của cơ quan nhà nước rất khách khí, rất ủng hộ chúng ta. Nhưng xin tiền thì không sảng khoái nữa, ha ha ...
Liễu Tuấn là tỉnh trưởng tỉnh A, cho nên các hạng mục của tỉnh A, những người đứng đầu bộ ủy ban quốc gia đều có chút nể tình. Chưa nói hiện nay Liễu Tấn Tài là thủ tướng, riêng bằng mối quan hệ lớn của Liễu Tuấn, rất nhiều người không thể không nể mặt.
- Chủ yếu là tiền ở mảng nào khó xin?
Liễu Tuấn ăn một miệng rồi ra hiệu bảo Tào Hiểu Quốc ăn, y mời khách riêng, chưa bao giờ hẹp hòi, trên bàn này sơn hào hả vị đều đủ, trứng cá muối của Nga cũng được đưa lên.
Tào Hiểu Quốc lần này tới thủ đô xin hạng mục, phương diện tài chính chủ yếu liên quan tới hai phần, thứ nhất là tiền hỗ trợ hợp tác xã nông nghiệp. Đương nhiên hợp tác xã này và hợp tác xã trước kia là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Trước đó rất lâu, khi Liễu Tuấn chấp chính huyện Ninh Bắc, đã bắt đầu thử thí điểm ở phương diện này, nói đơn giản là một tổ chức hợp tác mang tính tự phát của nông dân, nông dân tự quản, chính phủ chỉ dẫn dắt, có hơi giống kiểu hiệp hội thương nghiệp. Rất nhiều loại hàng hóa nông thông, dựa vào hợp tác xã nông nghiệp này có tình hình tiêu thụ rất tốt. Liễu Tuấn khi chấp chính ở Tiềm Châu, liền đưa phương thức này vào, hiện giờ đã mở rộng sang quy mô toàn tỉnh.
Thứ này kinh doanh ở Tiềm Châu rất thành công, thu nhập bình quân nông dân Tiềm Châu hơn xa bình quân thu nhập nông dân toàn tỉnh, đứng ở vị trí đầu tiên. Vì thế Tào Hiểu Quốc rất quan tâm tới việc đưa mô hình này phổ biến toàn tỉnh, đã có ví dụ thành công, lại chứng minh được tính khả thi thiết thực, làm tốt rồi sẽ là công lớn của Tào Hiểu Quốc.
Liễu Tuấn ở tỉnh A mười năm, mọi người đều biết tính cách của y, tuy uy thế, nhưng không bao giờ tranh công với cấp dưới, lại còn nghĩ cách tính công cho cấp dưới, hành động này coi như hiểu tinh túy của người nắm quyền.
Cấp dưới càng giỏi, càng thể hiện tài năng của lãnh đạo.
Có nhiều cấp dưới giỏi, là tài bá vương của lãnh đạo.
Một con cừu không thể thống soái một bầy sư tử.
Thực tế trong quá trình phổ biến hợp tác xã nông nghiệp, Liễu Tuấn đúng là hỗ trợ cho Tào Hiểu Quốc rất nhiều, cấp tài chính, điều hòa quan hệ, đều do Liễu Tuấn làm, hiện giờ thế phát triển của hợp tác xã nông nghiệp ở tỉnh A rất tốt.
Tào Hiểu Quốc muốn tính kế với tài chính quốc gia, hi vọng bên trên có thể cấp cho một chút, bổ xung cho quỹ hợp tác nông nghiệp của tỉnh. Là phó tỉnh trưởng phân quản nông nghiệp, Tào Hiểu Quốc không có quyền tài chính mấy, quỹ này nằm trong tay hắn, càng dư dả tài chính lưu động càng lớn.
Cái gọi là quyền lực, nói trắng ra là quân chia chức vị và tiền bạc.
Một khoản tài chính nữa là trợ cấp công tác tam nông, Liễu Tấn Tài đại biểu quốc vụ viện tuyên bố, trong ba năm triệt tiêu thuế nông nghiệp, tài chính TW phải trợ cấp nhất định cho các tỉnh.
Khoản tiền này xin không khó.
Có điều lần này Tào Hiểu Quốc cũng mang lòng "tham", tỉnh A là tỉnh lớn nông nghiệp, một số huyện xa xôi, thuế ngông nghiệp và thuế nông lâm thủy sản là thu nhập tài chính chủ yếu. Lấy ví dụ thành phố Nguyên Nam, trước đó không lâu đóng cửa tất cả nhà máy giấy để cải tạo, cắt đứt nguồn tài chính chủ yếu. Tiếp nhận sản nghiệp ở vùng duyên hải di dời mới có bước khởi đầu, chưa thể hiện ra ưu thế , lần này lại trừ bỏ thế nông nghiệp, đừng nói là tài chính cấp huyện mà tài chính thành phố cũng khó duy trì nổi. Tài chính tỉnh không dồi dào lắm, toàn bộ do tỉnh trợ cấp là khó khắn.
Tình hình giống như ở Nguyên Nam có không ít.
Cho nên Tào Hiểu Quốc muốn tranh thủ thêm chút trợ cấp.
Hai chuyện này đều là công tác nghiêm chỉnh, Liễu Tuấn rất quan tâm, nếu người khác làm tỉnh trưởng tỉnh A không thể trừ bỏ thuế nông nghiệp đúng hạn, thì còn có thể giải thích, Liễu Tuấn thì hết đường trốn tránh.
Ai bảo y là con trải Liễu Tấn Tài.
Liễu Tuấn cũng không thể quán triệt chỉ thị của Quốc vụ viện, các tỉnh các càng có nhiều lý do hơn.
Thủ tướng không thể ngay cả con mình cũng không quản được chứ?
Tào Hiểu Quốc cười méo xẹo:
- Cả hai đều khó, người thò tay ra xin quá nhiều, Sở bộ trưởng trốn rồi, không dám gặp ai nữa.
Sở bộ trưởng tất nhiên là bộ trưởng bộ tái chính, cái chức này của ông ta chẳng dễ làm.
Liễu Tuấn cười :
- Đừng vội, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, mảng hợp tác xã anh đi tìm Thôi chủ nhiệm chưa?
Thôi Phúc Thành hiện giờ là phó chủ nhiệm xếp thử hai của ủy ban phát triển quốc gia, là đồng nghiệp cũ của Tào Hiểu Quốc, khi ở tỉnh A rất thân. Tuy hắn không quản lý công tác nông nghiệp, nhưng cũng có tiếng nói.
Tào Hiểu Quốc cười nói:
- Thôi chủ nhiệm chắc chắn phải đi tìm rồi, tôi vừa mới thấy ông ấy, ông ấy liền lắc đầu than thở, nói là biết không trốn thoát rồi.
Liễu Tuấn cũng cười lớn.
Thôi Phúc Thành có tình cảm rất sâu nặng với tỉnh A, cho dù không có quen hệ với Liễu Tuấn, chuyện của tỉnh A hắn cũng ra sức giúp đỡ. Có điều xin tiền thì chẳng thoải mái cả , chẳng trách Thôi Phúc Thành lắc đầu than thở.
- Kệ ông ấy, không thể bỏ mặt chúng ta đâu đầu chứ? Chủ tịch nói, toàn cầu chia sẻ nóng lạnh, hiện giờ chúng ta cả nước đâu đầu, ha ha ... Hiểu Quốc, chuyện do người làm. Tài chính của hợp tác xã anh cứ tóm chặt lấy Thôi chủ nhiệm, thể nào cũng xin được một ít. Còn mảng trợ cấp thì ngày mai tôi hẹn Sở bộ trưởng, tới khi đó anh cũng tới, mọi người ăn cùng, thăm dò ông ấy trước rồi hẵng hay.
- Nếu được thế thì tốt quá rồi.
Tài Hiểu Quốc mừng khôn xiết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1800: Xin tiền rất khó
Chương 1800: Xin tiền rất khó