TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1803: Dụng tâm vất vả

Liễu tỉnh trưởng một lần nữa xuất hiện trong tòa nhà tinh xảo ở khu Bắc Hoàn.

Lần này Liễu Tuấn tới là nhận lời mời làm khách.

Một ngày sau khi mời khách ở CLB Trường Thành, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của Bạch Vô Hà mời tới nhà, nói là người nhà mang chút đặc sản tới, mời Liễu tỉnh trưởng tới nếm thử.

Chắc chắn là Bạch Vô Hà rất muốn móc nối quan hệ với Liễu Tuấn, có điều nhìn từ thời gian lời mời này, thì đúng là có hơi gấp gáp. Nhưng có thể hiểu được, Bạch Vô Hà tất nhiên là cô gái xinh đẹp hơn người, Liễu Tuấn điều kiện cũng quá ưu việt.

Nhìn khắp cả nước, cô gái xinh đẹp không ít, công tủ thủ tướng, tỉnh trưởng chưa tới 40 lại chỉ có một.

Bạch Vô Hà phải tranh thủ, nếu không Liễu Tuấn về Ngọc Lan rồi, lại theo tới Ngọc Lan thì quá khó coi, hơn nữa Bạch Vô Hà không quen thuộc Ngọc Lan, hành động không thuận tiện.

Liễu Tuấn đồng ý ngay, làm Bạch Vô Hà tăng thêm tự tin không ít.

Khi Liễu Tuấn tới, Bạch Vô Hà mặc một chiếc áo len trắng mỏng, cổ cao bó người, làm đường uốn lượn của bầu ngực lộ rõ ràng, một chiếc quần tây, phối thêm giây ruy băng , mái tóc dài vẫn sau đầu, mặt thoa phấn nhạt, toàn thân cấp cho người ta một cảm giác vô cùng yên tĩnh.

Một cô gái như thế đứng đợi phòng khách, khiến cảm giác "về nhà" nổi lên rõ ràng, ấm áp vô cùng.

Thấy trang phục này của Bạch Vô Hà, ngay Liễu Tuấn cũng ngẩn ra một chút, mắt thoáng hiện vẻ nóng bỏng.

Bạch Vô Hà hé môi cười.

Ánh mắt này của nam nhân cô thấy nhiều rồi, không ngờ Liễu tỉnh trưởng nổi danh thiên hạ cũng không ngoại lệ.

Liễu Tuấn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, cười hỏi:
- Những món đặc sản ở quê mang tới có phải chế biến không?

Bạch Vô Hà cười nhẹ đáp:
- Đều là nguyên liệu phải chế biến, tài nghệ của tôi không tệ, mời tỉnh trưởng thưởng thức món ăn Tô Châu chính tông.

Lời này của Bạch Vô Hà chẳng phải nói xuông, trên bàn ăn đã bày mấy món ăn, đều đặt trong đồ gốm Thanh Hoa tinh xảo, hương thơm ngào ngạt.

- Nào, ngài ngồi trước uống trà đã, sắp ăn cơm được rồi.

Bạch Vô Hà đưa Liễu Tuấn tới ghế sô pha, mang tới một cốc trà đặc, ngữ khí hết sức tự nhiên, cứ như người vợ hiền đón người chồng đi làm về. Còn chu đáo đưa cho Liễu Tuấn một tờ báo, tất nhiên là để đọc tạm chờ cơm rồi.

Không biết thói quen thích uống trà đặc của Liễu Tuấn cô nghe được từ đâu.

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp.

Liễu Tuấn cũng vui vẻ tiếp nhận, cầm lấy tờ báo châm điếu thuốc, vắt chân lên ngồi đọc.

Thấy cảnh này, Bạch Vô Hà lại hé môi cười, yểu điệu xoay người, eo thon đung đưa, vào nhà bếp nấu nướng.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, trong phòng bốc lên mùi món ăn Tô Châu nguyên vị.

Liễu Tuấn cười ha hả, đặt báo xuống:
- Cô còn không mang lên thì tôi đói chết mất.

Bạch Vô Hà nói:
- Không phải chứ, quan lớn các ngài thì sơn hào hải vị nào chưa từng nếm qua?

- Sơn hào hải vị đúng là thường ăn, nhưng hiện giờ bụng rỗng rồi.

- Vậy ngài mau qua đây, làm Liễu tỉnh trưởng bị đói, tiểu nữ tử không gánh được tội.

Bạch Vô Hà cười duyên, lên tiếng mời.

Liễu Tuấn đi vào phòng ăn, ngồi thẳng xuống ghế chính, Bạch Vô Hà đã bày sẵn bát đũa, bát trắng trắng nhu hòa, đũa không phải bằng ngà voi, mà là gỗ lim.

Đũa ngà voi chỉ được cái đẹp, dùng không tiện bằng đũa tre đũa gỗ.

Ngồi xuống rồi, Liễu Tuấn nhìn lướt qua mặt bàn, quả nhiên là hết sức thịnh soạn:
- Vô Hà cô nương, tôi là người tỉnh N, nói thật không biết mấy về món ăn Tô Châu, cô giới thiệu trước cho tôi một chút.

- Vâng.
Bạch Vô Hà liếc y một cái, nói:
- Liễu tỉnh trưởng, chỉ có hai chúng ta, ngài gọi trực tiếp tên tôi được không?

- Vậy cô vẫn gọi tôi là Liễu tỉnh trưởng sao?

Bạch Vô Hà cười:
- Tuổi anh lớn hơn tôi, gọi thẳng tên không tiện, gọi tiên sinh càng xa lạ... Được, nếu tỉnh trưởng đã có lệnh, tôi xin vượt quá giới hạn.

- Món này gọi là Thái Hồ Tam Bảo, dùng Tôm trắng, cá bạc của Thái Hồ Tô Châu, nấu thành, món anh này có công hiệu giải độc nhuận phổi, nhiều chất dinh dưỡng, ăn cũng không tệ. Đây là món sườn xào, cũng là món truyền thống của Tô Châu...

Bạch Vô Hà giới thiệu từng món ăn trên bàn một cho Liễu Tuấn.

Món sườn kia màu đỏ sốt, mùi rượu thơm lừng, ai thấy cũng phải chảy nước miếng. Loại động vật ăn thịt như Liễu tỉnh trưởng càng chẳng cần phải nói nữa.

- Vậy trong món ớt kia có gì?

Liễu tỉnh trưởng không thẹn là người tỉnh N, chung tình với món ớt, hỏi.

Bạch Vô Hà không chỉ mỗi giới thiệu món ăn, vẫn đang bận rộn, mở một chai rượu vang, rót vào cốc cho Liễu Tuấn, đáp:
- Đó là món Phỉ thúy hà đấu, món này dùng tôm trắng của Thái Hồ, tôm trắng là một trong ba thứ trắng của Thái Hồ, vị tươi ngọt, món ớt là phụ liệu, tôm nõn đặt trong đó mới là món chính..

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừm không tệ, tôm nõn và ớt cay, đúng là rất mê người.

- Món ăn Tô Châu chú trọng năm yếu tố sắc, hương, vị, hình, khí. Không thể thiếu một cái nào, cho nên món ăn Tô Châu rất độc đáo. Nhất là vẻ ngoài càng không thể qua loa.

Bạch Vô Hà nói với vẻ kiêu ngạo.

Liễu Tuấn cười:
- Hơi giống quảng cáo nhỉ, ha ha.. Ấy, con sóc kia là sao?

Trên một cái đĩa Thanh Hoa, có một con "sóc" trông như thật trong đó.

Bạch Vô Hà cười tinh nghịch, nói:
- Anh đoán xem đó là món gì?

- Ha ha , còn kiểm tra tôi à? Có phải đoán không trúng thì không được ăn không?

- Chẳng phải vậy sao? Tần Thiếu Du không đáp được câu đối của Du Tiểu Muội, còn không được vào động phòng nữa đó.

Bạch Vô Hà hiển nhiên tâm tình hết sức vui vẻ, vọt miệng nói, lập tức nhận ra ví dụ này có vấn đề, gò má xinh xắn ửng hồ, hơi quay đầu đi, không dám nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thì chẳng đề ý, cũng không đi đính chính, Tần Thiếu Du chẳng phải là em rể của Tô Thức (Tô Đông Pha), càng chẳng có điển cố lịch sử " Tô Tiểu Muội ba lần làm khó Tần Thiếu Du", đó chẳng qua là do dân gian bịa ra thôi. Có điều câu chuyện này rất hay, rất giải trí. Chỉ cần không phải là lớp học lịch sử chính thống, thường ngày tán gẫu cũng không tệ...

- Tôi thấy, đó là ... Hẳn là cá...

- Vậy là cá gì?

Bạch Vô Hà chỉ thoáng xấu hổ một chút là bình thường lại, mỉm cười hỏi.

- Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì.

Liễu tỉnh trưởng ngâm hai câu thơ.

Bạch Vô Hà tròn mắt:
- Không phải chứ? Thế mà anh cũng nhìn ra? Lại còn nói không nghiên cứu món ăn Tô Châu.

- Sao, đoán đúng rồi à? Tôi đúng là không biết đây là cá rô, chỉ đột nhiên nhớ tới hai câu thơ của Trương Chí Hòa mà thôi! Gió xéo, mưa nghiêng, chẳng nên về!
Liễu tỉnh trưởng tấm tắc khen, nhìn con cá rô kia nói:
- Làm cá rô thành hình con sóc, kỹ thuật này thật đáng nể, Vô Hà, cô không đi làm đầu bếp thật đáng tiếc.

Tùng thử quyết ngư, cũng là món ăn nổi tiếng ở Tô Châu, có điều không phải nhà hàng nào ở Tô Châu cũng làm được, Bạch Vô Hà nghề chính là đánh đàn, có tài này đúng là rất đáng nể.

Bạch Vô Hà cắn môi lí nhí nói:
- Tôi rất muốn làm đầu bếp, chỉ cần có người cho tôi một cái nhà, tôi tình nguyện mỗi ngày làm đầu bếp cho người đó, không phải suốt ngày lộ mặt ra ngoài nữa...

Liễu Tuấn mắt ánh lên, rồi cười chỉ vào một món ăn khác nói:
- Món kia không cần cô nói, tôi biết là Hồng thiêu sư tử đầu.

*** Chẳng qua là thịt kho, chưa nói tới điển cố liên quan, cách đặt tên như Rồng xanh vượt biển chẳng qua là canh rau muống, nên mấy cái tên kiểu này khỏi chú giải, đau đầu lắm...

Bạch Vô Hà cũng chỉ cảm khái mà thôi, một số chuyện không thể gấp được.

- Vậy anh biết món này có tên từ đâu không? Trước kia nó có tên là Quỷ hoa trảm nhục.

- Lại đố tôi à? Lần này chịu thật, tôi không biết nguồn gốc của nó.
Liễu tỉnh trưởng thành thật giang tay ra nói.

- Thực ra đó là món ăn Dương Châu, vào thời Đường, Tuân quốc công mời khác, một đầu bếp nổi tiếng trong phủ Vi Cự Nguyên làm món "Quỳ hoa trảm nhục" này, có đầu rất giống sư tử, khách dự tiệc lại nói Tuân quốc công nửa đời người chinh chiến, chiến công hiển hách, đáng được sư tử soái ấn. Cho nên món ăn này liền đổi tên thành Đầu sư tử.
Bạch Vô Hà giải thích.


Xem ra vì bữa cơm hôm nay, cô bỏ công sức lớn.

Người ta nói nữ nhân muốn giữ được nam nhân, trước tiên phải khống chế được dạ dày của hắn, Bạch Vô Hà đúng là hiểu tinh túy trong đó.

- Ha ha ha, đầu sư tử rất hay, tôi thích ăn thịt.

Liễu tỉnh trưởng không ngại lộ sở thích "nhà quê" của mình.

Bạch Vô Hà cười nói:
- Tôi biết mà.

- Cô biết?

- Đúng thế lần ở CLB Quảng An đó, trên bàn toàn là thịt, hôm qua ở CLB Trường Thành, trên bàn đa phần cũng là thịt, tôi nghĩ chắc chắn đó là sở thích của anh .
Bạch Vô Hà cười khẽ.

Liễu Tuấn lắc đầu, cô gái này quan sát rất tỉ mỉ, có thể thấy rất chú ý tới y.

- Anh Liễu, tôi mời anh một chén! Cám ơn anh giúp tôi giải quyết một khó khăn lớn.
Bạch Vô Hà nâng ly thủy tinh lên.

Khó khăn lớn kia chắc chắn là nói tới Cổ Chấn Quốc rồi, loại lưu manh như thế với Liễu tỉnh trưởng chẳng đáng nhắc tới, còn với cô gái bình dân yếu đuổi như Bạch Vô Hà lại như quả núi lớn đè lên mình, thở không nổi.

Liễu Tuấn đã ra tay, Cổ Chấn Quốc đoán chừng về sau không dám quấn lấy Bạch Vô Hà nữa.

Liễu Tuấn mỉm cười nâng ly lên chạm vào ly Bạch Vô Hà.

Đọc truyện chữ Full