Một ngày sau khi đại hội kết thúc, Liễu Tuấn ăn tối ở nhà cha vợ.
Trong nhà còn có một vị khách là Dung Bách Duyên, ông cũng tới thủ đô họp, nên tới nhà lãnh đạo cũ chơi, dùng bữa cơm là chuyện bình thường.
Trong hai lãnh tụ dự bị mà Nghiêm Liễu hệ ra sức bồi dưỡng, quan hệ của Dung Bách Xuyên với Nghiêm Liêu thân thiết hơn Quách Kỳ Lương. Đương nhiên cả hệ phái không chỉ bồi dưỡng hai vị này, Tương Hướng Kiệt bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, có được sự ủng hộ lớn hơn Dung Bách Xuyên và Quách Kỳ Lương, Lý chủ tịch hết sức coi trọng Tương Hướng Kiệt.
Rất nhiều đại tướng Nghiêm Liễu hệ trước mặt Nghiêm Ngọc Thành đều hết sức cẩn thận, so ra mà nói, mọi người kính sợ Nghiêm Ngọc Thành hơn Liễu Tấn Tài nhiều.
Dung Bách Xuyên là một ngoại lệ.
Ông ta luôn khá tự nhiên trước mặt Nghiêm Ngọc Thành.
Vừa tới đại nội, Dung Bách Xuyên liền trò chuyện vui vẻ với Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm bí thư luôn uy nghiêm thi thoảng cũng bật cười gật gù liên tục. Giải Anh thấy thế thì vui mừng, ông chồng già mặt nghiêm lại tối ngày, Giải Anh thấy mà lo, chỉ có số ít người như Liễu Tuấn tới, mới nhìn thấy nụ cười khoan khoái thực sự trên mặt ông.
Dung Bách Xuyên nói:
- Đại hội lần này rất thành công, mọi người thống nhất nhận thức, đồng tâm hiệp lực, thật không dễ dàng.
Câu nói này Dung Bách Xuyên cảm khái mà nói, trước đại hội , bên kia liên tục xuất chiêu, nhân vật lãnh tụ còn đích thân xuất hiện, "khua chiêng gõ trống" chuẩn bị chiến đấu. Làm không khí chính trị hết sức khẩn trương, Nghiêm Liễu hệ từ trên xuống dưới đều không dám lơi lỏng, nỗ lực chuẩn bị ứng phó. Liễu Tuấn vì chuyện này mà đi bái phỏng Hồng lão tổng, và nguyên lão trọng lượng như Biện lão.
Mấy vị nguyên lão đức cao vọng trọng, đều xuất hiện ở trường hợp khác nhau, biểu thị sự quan tâm với hiện tượng này, Hà lão gia tử thậm chí trực tiế phê bình hành vi trên, nói là cách làm cực độ vô trách nhiệm với đảng, có một số kẻ muốn làm loạn đại cục, làm loạn quốc gia.
"Có dã tâm, thích kéo bè phái, không sửa được.
Đó là lời bình luật công khai của Hà lão với nhân vật lớn siêu cấp kia.
Hà lão gia tử gần đây đã rất ít khi phát biểu ý kiến trực tiếp rồi, khiến cho rất nhiều người cho rằng ông đã hoàn toàn lánh đời ẩn cư. Nhưng lần này lớn tiếng phát biểu, hơn nữa chỉ đích danh phê bình đồng chí đó, làm mọi người cám thấy áp lực vô cùng.
Hổ già uy phong vẫn còn.
Chỉ cần ngày nào ông còn sống, áp lực vô thượng này vẫn còn tồn tại.
Còn về Biện lão nhân vật nguyên lão tư cách lão thành nhất của hệ phái cũng phát biểu kịch liệt không kém Hà lão gia tử, biểu thị bất mãn lớn với cách làm "mưu đồ khác thường" đối với nhân vật cá biệt.
Hồng thủ tướng không phát biểu trực tiếp kịch liệt như thế, có điều cá nhân cũng làm một số công tác, yêu cầu mọi người lấy đại cục quốc gia làm trọng, đấu tranh chính trị không thể lấy lợi ích quốc gia ra làm vật hi sinh.
Tình hình này xuất hiện khả năng mấy nhân vật lớn bên kia không ngờ tới, nhất thời ứng phó không kịp. Quan trong nhất là việc này càng làm cho nội bộ bên kia chia rẽ lớn. Một số quan lớn vốn phản đối càng thêm kiên định ý kiến của mình.
Mặc dù có chính trị là có đấu tranh, nhưng đấu tranh cũng phải có giới hạn, có nguyên tắc, không thể vì đạt được mục tiêu, bất chấp thủ đoạn.
- Quan trọng là ở Tiết Viễn Sơn.
Nghiêm Minh xen vào một câu.
Luận tuổi Dung Bách Xuyên, được coi như bậc cha chú của bọn họ, Nghiêm Minh và Liễu tuấn cũng có thân phận hiển hách, nhưng trước mặt Nghiêm Ngọc Thành và Dung Bách Xuyên ngồi bên tiếp đãi.
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn con trai một cái.
Lời này của Nghiêm Minh đã nắm được trọng điểm.
Nếu như nói ngoài Nghiêm Liễu lệ ra, còn có một tập đoàn chính trị không muốn hai hệ phái lớn quan hệ quá căng thẳng, đó là nhà họ Tiết, Tiết Viễn Sơn muốn thực hiện hoài bão chính trị của mình, lên tới đỉnh cao quyền lực, thì phải cần đại đa số nhân vật lớn trong đảng thừa nhận. Nếu như Nghiêm Liễu hệ và Minh Châu hệ lần này đấu tranh, nếu bên kia có thể thu được toàn thắng, nhân đà thắng lợi đưa Tiết Viễn Sơn lên.
Nhưng hiện thực không lạc quan như thế.
Đánh bại hoàn toàn một tập đoán lớn đang ở thế thăng tiến mạnh mẽ bất kể thế nào là không thể, dù bên kia có thể giành thắng lợi cục bộ, thì cách thắng lợi hoàn toàn rất rất xa.
Vì lợi ích bản thân, Tiết Viễn Sơn và cả nhà họ Tiết đều phải cố gắng "hàn gắn" được " ngăn cách" giữa hai tập đoàn lớn.
Cho nên trước khi đại hội diễn ra, Tiết Viễn Sơn đột nhiên tới bái phỏng Liễu Tuấn, bày tỏ thái độ của mình.
Hanhd động này thành phòng tuyến cuối cùng ngăn cản thế công ở bên kia, thấy trong ngoài cùng khó, mấy vị đại lão cấp tiến nhất của bên kia cũng chỉ đành im lặng rút lui.
Khư khư ý mình kết quả càng tồi tệ.
Chẳng những Chiêm Tú Hoa rút lui, ngay cả Vu Hướng Hoành luôn vênh váo phô trương cũng phải lăng lẽ thu kiến nghị đã chuẩn bị sẵn lại. Đại hội thành công tốt đẹp, là một đại hội đoàn kết, chung sức tiến lên.
Nhưng Liễu Tuấn không cho rằng chuyện như thế là xong, vì lần này bên kia bị bóp nghẹt thế công, cục hận này nén lại, khi bùng phát sẽ còn mãnh liệt hơn.
Mục Tiêu bên kia luôn rất rõ ràng.
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, không nói lời nào.
- Nào nào nào, mọi người ăn cơm.
Giải Anh ở phía bên kia gọi.
Nghiêm Ngọc Thành cười sang sảng:
- Lãnh đạo hạ lệnh rồi, chúng ta tới thôi.
Có thể thấy đại hội kết thúc thuận lợi, tảng đá trong lòng Nghiêm Ngọc Thành cũng được bỏ xuống, không ngờ lại nói đùa với mọi người, tất cả cười lớn, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Cơm nước ở Nghiêm phủ luôn rất được, đó là thói quen nhiều năm của Giải Anh, khi ở huyện Hướng Dương, đã không hề tiết kiệm ở mặt ăn uống, ăn ngon, đủ dính dưỡng mới có sức khỏe tốt.
Hôm nay chiêu đãi khách lại càng thịnh soạn hơn thường ngày, đều là món ăn hương vị tỉnh N, đủ cả sắc hương vị.
Dung Bách Xuyên cười nói:
- Chị Giải, món ăn này rất ngon, tôi đã lâu lắm không được ăn món hương vị quê nhà chính tống như vậy rồi.
Kỳ thực lời này của ông có chút xu nịnh, Dung Bách Xuyên không phải quê ở tỉnh N, nhưng công tác ở tỉnh N nhiều năm, quen vị cay của tỉnh N. Hơn nữa thân là bí thư tỉnh ủy, muốn ăn đồ quê nhà chẳng khó gì, bên cần vụ tuyển một đầu bếp tỉnh N là được.
- A, vậy ăn thêm một chút đi, ăn no vào.
Giải Anh rất vui, cười rất tươi.
Quy củ nhà họ Nghiêm không nghiêm như nhà họ Liễu, trên bàn ăn không cấm nói chuyện.
- Liễu Tuấn, ăn xong con nói chuyện với Nghiêm Minh, truyền thụ cho nó chút kinh nghiệm.
Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn vừa nói.
Liễu Tuấn vâng lời:
- Dạ, con cũng muốn nói chuyện với Nghiêm Minh, kinh tế Hải Tây khả năng có chỗ giống với tỉnh A.
Liễu Tuấn trước kia gọi là anh Nghiêm Minh, giờ tuổi lớn hơn một chút rồi, thân phần cao rồi, cũng dần thay đổi cách xưng hô, gọi thẳng tên, ngược lại càng thêm thân cận.
Gọi là truyền thụ kinh nghiêm cũng là có nguyên nhân.
Nghiêm Ngọc Thành định đưa Nghiêm Minh rời khỏi trung tổ bộ, tới tỉnh Hải Tây rèn luyện.
Nghiêm Minh công tác ở TW cũng khá lâu rồi, làm cục trưởng cục hai trung tổ bộ cũng không ngắn nữa, ngược lại kinh nghiệm chấp chính địa phương thành thiếu một chút.
Theo tuổi của Nghiêm Ngọc Thành mà xét, cơ bản làm hết khóa này là lui về tuyến hai rồi, lúc này đưa Nghiêm Minh ra ngoài cũng là bồi dưỡng hắn, có hai năm kinh nghiệp chấp chính khu hành chính cấp tỉnh, tới thời điểm tiến cấp càng thuận tiện hơn.
Chức vụ dự định của Nghiêm Minh là phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Hải Tây.
Kiến nghị bổ nhiệm này cũng từng có một số chia rẽ, đương nhiên không phải nghi ngờ tư cách kinh nghiệm của Nghiêm Minh, hắn là cán bộ cấp phó bộ điều làm phó tỉnh trưởng thường vụ chỉ là điều ngang cấp, không hề có vấn đề gì, chia rẽ nằm ở chỗ chức vụ và hướng đi của Nghiêm Minh, xảy ra giữa vị đại lão hệ phái.
Có người đề nghị đưa Nghiêm Minh tới tinh J, hỗ trợ công việc của Quách Kỳ Lương.
Ý tứ là bồi dưỡng trong hoa viên, dù tỉnh N hay tỉnh J đều được coi là đại bản doanh kiên cố của Nghiêm Liễu lệ, Nghiêm Minh tới tỉnh J cơ bản không có phong ba lớn.
Nghiêm Ngọc Thành phủ quyết ngay, ba vãn bối trực hệ Nghiêm Liễu hệ, Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn đều tự đảm đương một phương, sinh tồn trong hoàn cảnh "bốn bề thụ địch", Nghiêm Minh tiếp tục ở trong nhà kính là không hợp lý, cũng không có lợi gì cho sự phát triển của hắn.
Hải Tây tuy do Dung Bách Xuyên làm bí thư tỉnh ủy, nhưng còn xa mới tới cảnh giới hậu hoa viên, Nghiêm Minh tới đó vừa rèn luyện, cũng là trợ thủ tốt cho Dung Bách Xuyên là nhất cử lưỡng tiện.
Một ý kiến khác cũng có hai lựa chọn, một là bí thư thành phố cấp tỉnh kiêm thường ủy tỉnh ủy, dù sao bí thư thành ủy là người đứng đầu, phó tỉnh trưởng là trợ thủ, từ góc độ rèn luyện mà nói thì làm bí thư thành ủy thích hợp hơn.
Cuối cùng Liễu Tấn Tài vỗ bàn quyết định Nghiêm Minh làm phó tỉnh trưởng.
Lý do của ông rất đơn giản: Làm tốt trợ thủ, cũng là khóa học cần thiết của cán bộ lãnh đạo.
Bất kể là ai không thể là người đứng đầu mãi được, đôi khi làm cấp phó càng khảo nghiệm năng lực một cán bộ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1814: Quan trọng là ở Tiết Viễn Sơn
Chương 1814: Quan trọng là ở Tiết Viễn Sơn