Liễu Tuấn triệu kiện Đặng Văn bí thư thành ủy Đơn Dương ở văn phòng.
Đặng Văn cũng được coi là khách quen trong văn phòng tỉnh trưởng rồi, có điều đó là chuyện trước kia, văn phòng tỉnh trưởng là của Lưu Phi Bằng.
Vốn chuyện tỉnh trưởng thường triệu kiến bí thư tỉnh ủy là điều phạm kỵ húy, tỉnh trưởng phải triệu kiến thị trưởng mới là đúng.
Có điều Lưu Phi Bằng chẳng bận tâm, tính cách của hắn cũng khá mạnh mẽ.
Lưu Phi Bằng sau khi tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy, Đặng Văn rất ít khi tới trụ sở chính phủ tỉnh, bề ngoài Liễu Tuấn rất giữ quy tắc, không thường xuyên tiếp xúc với các bí thư thành ủy.
Lần triệu kiến này đối với Đặng Văn có chút bất ngờ, Kha Khải Phải trong điện thoại cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói Liễu tỉnh trưởng hẹn hắn 9h sáng hôm sau tới văn phòng nói chuyện, mời hắn tới đúng giờ.
Đặng Văn không dám chậm trễ, nhận được điện thoại là lên đường ngay.
Khoảng cách giữa Đơn Dương và Ngọc Lan không phải là gần, nếu tới sáng mới xuất phát thì thế nào cũng không tới đúng giờ, chẳng may trên đường bị kẹt xe, Đặng Văn sẽ phải thất hẹn ròi. Ở tỉnh A, không có mấy người lớn gan thất hẹn với Liễu tỉnh trưởng.
Nên Đặng Văn tới tỉnh trước.
Trên xe, Đặng Văn gọi điện báo cáo với Lưu Phi Bằng.
Đó là lễ tiết cần thiết, Liễu Tuấn triệu kiến Đặng Văn là quyền lực của y, nhưng Đặng Văn không báo cáo trước với Lưu Phi Bằng là tự chuốc lấy phiền phức, hơn nữa Liễu Tuấn đột nhiên triệu kiến, mục đích khó nắm bắt, Đặng Văn muốn được chỉ thị hoặc ám thị gì đó ở chỗ Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng nghe báo cáo, lập tức nhíu mày lại.
Căn cứu vào tác phong nhất quán của Liễu Tuấn mà phân tích, lần triệu kiến này ắt phải có chuyện khá đặc thù muốn sai Đặng Văn làm. Lưu Phi Bằng lập tức nghĩ tới Tằng Vĩnh Chính.
Liễu tỉnh trưởng "anh hùng cứu mỹ nhân" ở Thúy lam chi dạ sớm đã truyền khắp quan trường Ngọc Lan, mọi người kể sống động như thật, thậm chí Liễu tỉnh trưởng nắm tay "cô gái phong trần" gặp nạn dịu dàng an ủi ra sao cũng rất chi tiết. Vì một cô gái mát xa, Liễu tỉnh trưởng muốn ra tay với Tằng Vĩnh Chính.
Lưu Phi Bằng luôn chú ý cao độ chuyện này.
Tằng Vĩnh Chính chẳng là cái gì, cán bộ cấp đó không đáng nhắc tới với bí thư tỉnh ủy, quan trọng là Lưu Phi Bằng biết thái độ của Hứa Hoành Cửu trong việc này --- Bảo vệ Tằng Vĩnh Chính.
Hứa Hoành Cửu đưa ra quyết định này, Lưu Phi Bằng cs thể hiểu được, đổi lại là hắn vào vị trí đó cũng sẽ làm như vậy. Trước kia hắn là bí thư kỷ ủy Minh Châu, thái độ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần không phải là vấn đề tày trời thì cố gắng bảo vệ hết.
Có vẻ Vu Hướng Hoành cũng có thói quen này.
Lưu Phi Bằng cũng biết, Hứa Hoành Cửu vì chuyện này mà trao đổi với Hướng Hàm, hi vọng thông qua Hướng Hàm đi làm công tác với Liễu Tuấn, cho Tằng Vĩnh Chính một cơ hội sửa sai. Hướng Hàm có thực hiện vai trò thuyết khách đó không thì hắn không biết, nhưng theo tin đồn truyền đi sau sự kiện "anh hùng cứu mỹ nhân", thì hắn đoán chừng tới 8 phần là Hướng Hàm không nhắc tới chuyện này trước mặt Liễu Tuấn rồi.
Không biết cái chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" kia từ đâu truyền đi, có lẽ là "biện pháp tự cứu mình" do Tằng Vĩnh Chính nghĩ ra. Nhưng trong mắt những quan lớn cấp Lưu Phi Bằng, nếu đúng là do Tằng Vĩnh Chính bày ra, thì hắn đang tựa đào mộ cho mình, sợ mình chết không đủ nhanh.
Chuyện này nếu muốn thoát hiểm thì phải cố gắng để cho càng ít người biết càng tốt, hiện giờ anh làm cho ai cũng biết cả, lại công khai chỉ trích Liễu Tuấn vì cô gái phong trần mà đả kích báo thù bí thư kỷ ủy thành phố, chẳng phải ngang nhiên làm bẽ mặt Liễu Tuấn sao.
Nếu Liễu Tuấn vì thế mà thu binh, uy tín của y còn gì nữa, sau này Liễu tỉnh trưởng muốn dạy dỗ cán bộ nào, cán bộ đó lại chơi trò này, vì nghĩ Liễu tỉnh trưởng bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà.
Tin tức này truyền đi, chẳng khác nào Tằng Vĩnh Chính công khai tuyên chiến quyền uy của Liễu Tuấn.
Muốn tự sát cũng đâu cần dùng cách thức phức tạp như thế?
Lưu Phi Bằng suy nghĩ như thế, Hướng Hàm khẳng định cũng nhất trí. Lúc này mà đi làm thuyết khách, khác gì đổ dầu vào lửa.
Lưu Phi Bằng quan tâm tới chuyện này nhưng không can thiệp vào, cứ như chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Hiện giờ Đặng Văn gọi điện thoại tới xin chỉ thị, Lưu Phi Bằng cũng chẳng nói nhiều, chỉ ứng phó vài câu, cuối cùng nói, Liễu tỉnh trưởng có chỉ thị gì thì cứ kiên quyết chấp hành là được.
Nghe câu này, Đặng Văn thấy đầu óc chao đảo.
Lưu bí thư nói vậy là có ý gì?
Liễu tỉnh trưởng lần này triệu kiến, dù không nói nguyên nhân, Đặng Văn cũng ít nhiều đoán ra là "sự kiện Tằng Vĩnh Chính" và kiến thiết kinh tế Đơn Dương. Hơn nữa hắn phân tích, chủ yếu là cái đầu, nếu bàn chuyện kiến thiết kinh tế, Liễu Tuấn sẽ triệu kiến thị trưởng, ít nhất thì cả hai cùng tới. Vấn đề thuần kinh tế không thể gạt thị trưởng qua một bên được.
Chính vì thế Đặng Văn càng thêm cảnh giác.
Quan trọng là thái độ của Lưu bí thư làm người ta phải tốn công suy nghĩ.
Kiên quyết chấp hành chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng?
Nếu như Liễu tỉnh trưởng yêu cầu kiên quyết thanh tra vấn đề của Tằng Vĩnh Chính thì làm sao? Cũng kiên quyết chấp hành à?
Đặng Văn nhíu chặt mày, rất lo âu.
Dần dần Đặng Văn gián mày ra, khóe miệng xuất hiện nụ cười. Xem ra thái độ của Lưu bí thư kỳ thực đã rất rõ ràng rồi, là "không can thiệp"!
Đặng Văn thậm chí còn đoán, trong lòng Lưu bí thư ủng hộ Liễu Tuấn hạ Tằng Vĩnh Chính.
Hứa Hoành Cửu muốn bảo vệ, Liễu Tuấn kiên trì hạ, giữa bọn họ sẽ phát sinh mâu thuẫn, kết quả tranh đấu là Hứa Hoành Cửu thấ bại, mâu thuẫn sẽ càng sâu, điều này có lợi cho Lưu bí thư.
Hứa Hoành Cửu không thể ngả theo Liễu Tuấn, chẳng phải là cơ hội tốt cho Lưu bí thư hay sao?
Nghĩ rõ quan hệ lợi hại trong đó , Đặng Văn liền yên tâm.
Các vị quan lớn đấu đá nhau, biện pháp tốt nhất là tránh thật xa, không dính vào chút nào là hơn. Nhưng hiện giờ hắn đã không thể tránh được nữa, như vậy phải có biện pháp chính xác, mới có thể bảo vệ được bản thân.
Làm rõ ý đồ của Lưu bí thư, tâm tình của Đặng Văn tốt hơn hẳn, đánh một giấc ở nơi chiêu đãi tỉnh ủy, sáng hôm sau xuất hiện ở văn phòng tỉnh trưởng, Đặng Văn tinh thần rất phấn chấn.
- Đồng chí Đặng Văn tới rồi, xin chào.
Liễu Tuấn rất khách khí với Đặng Văn, từ sau bàn làm việc đi ra bắt tay với hắn.
- Xin chào tỉnh trưởng.
Đặng Văn thể hiện sự cung kính cần có, đồng thời giữ chút chừng mực. Dù thế nào trong một tỉnh bí thư thành ủy là nhân vật nắm quyền một phương, phải có giữ thân phận.
Có điều Đặng Văn chú ý thấy Liễu Tuấn không mời hắn ngồi ở ghế sô pha mà ngồi xuống đối diện bàn làm việc, bày ra thế xử lý công việc. Xem ra Liễu tỉnh trưởng biết rõ quan điểm chính trị của hắn, không hề có ý lôi kéo.
- Đồng chí Đặng Văn, hôm nay tôi mời đồng chí tới đây là có hai chuyện muốn trao đổi với đồng chí.
Đó là phong cách tiêu chuẩn của Liễu Tuấn rồi, luôn đi thẳng vào chủ đề.
Đặng Văn hơi khom mình xuống, cung kính nói:
- Xin tỉnh trưởng chỉ thị.
- Các đồng chí với nhau, đâu ra nhiều chỉ thị thế? Chỉ là cùng trao đổi thôi.
Liễu Tuấn mỉm cười khoát tay, rồi nụ cười lập tức phai đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Đồng chí Đặng Văn, lần trước tôi tới Đơn Dương khảo sát vài ngày, tổng thể mà nói, thế phát triển của Đơn Dương không tệ, các đồng chí trong ban có nỗ lực lớn, điều này tôi thẩy rất vui mừng.
Đặng Văn thầm thở phào, khiêm tốn nói:
- Tỉnh trưởng quá khen rồi, chúng tôi công tác chưa đủ, mong được tỉnh trưởng phê bình chỉ điểm nhiều hơn.
Lần trước Liễu Tuấn khảo sát Đơn Dương tới 8 ngày, hơn hành trình dự định hẳn 1 ngày. Trong 8 ngày đó, Liễu Tuấn đi hết 8 khu huyện của Đơn Dương, vì thời gian, mấy khu huyện Liễu Tuấn thị sát kiểu di động, vừa tới trụ sở huyện ủy, là kéo bí thư và huyện trưởng lên xe, theo Liễu Tuấn tới thị trấn và nông trại xem xét.
Dưới tình hình đó, bất kỳ sự chuẩn bị nào cũng là vô ích, Liễu Tuấn cơ bản nhìn thấy tình hình chân thật nhất, Liễu Tuấn vừa xem xét vừa nói chuyện, giải dục khai phá của các bí thư huyện ủy và huyện trưởng.
Sau khi Liễu tỉnh trưởng rời đi, lãnh đạo huyện tất nhiên ngay lập tức báo cáo lên thành phố, chỉ thị trọng yếu của Liễu tỉnh trưởng càng truyền nguyên văn.
Từ tin tức họ phản hồi lại thì Liễu tỉnh trưởng không đánh giá cao phát triển kinh tế của Đơn Dương, đôi lúc còn phê bình nghiêm túc, điều này là Đặng Văn và lãnh đạo thành ủy chủ yếu bất an. Liễu tỉnh trưởng không phải là lãnh đạo chỉ ra vấn đề rồi khoanh tay bỏ mặc, nếu y đã không hải lòng với phát triển kinh tế ở Đơn Dương, khẳng định có biện pháp tiếp sau đó.
Mặc dù trước khi rời Đơn Dương, Liễu Tuấn còn gặp mặt trao đổi đơn giản với đám Đặng Văn, không thái độ không rõ ràng, làm họ càng tổn hao tâm trí, không biết hành động tiếp theo của Liễu tỉnh trưởng thế nào.
Hiện giờ Liễu Tuấn nói "rất vui mừng" trước mặt hắn, Đặng Văn hơi yên tâm hơi một chút.
- Có điều đồng chí Đặng Văn này, đem so với thành phố khác, nhất là thành phố có kinh tế phát triển, Đơn Dương còn thua kém rất ro ràng. Cần phải đẩy mạnh phát triển mau chóng theo kịp mới được, không nên cứ đứng cuối mãi.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Đăng Văn thầm rùng mình, vội cung kính vâng dạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1831: Ai là ngư ông?
Chương 1831: Ai là ngư ông?