TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1847: Tôi không hận anh ấy

Khi Liễu Tuấn bí mật gặp mặt Trịnh Hạo thì ở CLB Trường Hà, Hà Mộng Doanh triệu kiến Bạch Vô Hà.

Gần đây Hà Mộng Doanh đã ít xuất hiện ở CLB hơn, cơ bản toàn bộ công việc thường ngày đã giao cho Hà Thắng Lợi rồi, cô làm bà chủ danh nghĩa rôi.

Hà Thắng Lợi cũng vui vẻ.

Dù sao hắn cũng chỉ là "quân nhân giả", có tới chỗ làm hay không tùy ý, cha hắn cũng chẳng quản hắn. Hà Thắng Lợi chớp mắt cái đã 40 rồi, cho dù hắn có "cải tà quy chính" thì cũng không còn kịp nữa, cũng may hắn tuy hoàn khố, nhưng đại thể quy củ cũng giữ nghiêm, Hà Đông Tiến liền tùy hắn.

Mỗi người có duyên phận khác nhau.

Trong thời gian diễn ra các đại hội, Hà Mộng Doanh thường ở thủ đô, lúc này là thời điểm thu thập các loại tin tức tón nhất. Là "chị cả" ở thu đô, tin tức của cô luôn nhạy bén nhất.

Hơn nữa những ngày diễn ra đại hội chuyện làm ăn cũng tốt nhất, Hà Mộng Doanh thi thoảng cũng ngó qua CLB.

Nhưng triệu kiến Bạch Vô Hà không liên quan tới chuyện làm ăn.

Đi vào trong văn phòng xa hoa cực lớn của Hà Mộng Doanh, Bạch Vô Hà lưng ưỡn thẳng, vẻ mặt đoan trang, không hề có chút e dè nào. Mấy năm qua cô ra vào chốn xoa hoa nhiều rồi.

- Ngồi đi, uống trà hay nước ngọt.

Hà Mộng Doanh mặc một bồ đồ thuần màu trắng, khí chất ưu nhã, khi nói chuyện với Bạch Vô Hà cũng tỏ ra tự nhiên, không làm thế bề trên.

- Cám ơn Hà cố vấn. Tôi uống trà.

Bạch Vô Hà rất lịch sự khom hạ mình xuống, đây là lần đầu tiên cô gặp Hà Mộng Doanh, có điều trước đó đại doanh của Hà cố vấn, cô nghe quen tai lắm rồi. Cô biểu diễn ở chốn xa hoa trong thủ đô, không thể không biết những nhân vật thế lực nhất trong giới hoàn khố. Đó là cơ sở sinh tồn.

Nói thực Bạch Vô Hà rất có thiện cảm với khi chất ưu nhã của Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh đưa cho cô một chén trà, ngồi xuống đối diện, mỉm cười nói:
- Nghe Liễu Tuấn nói cô ở mặt âm nhạc có thiên phú rất cao, nếu như phát triển tốt, tương lai sẽ có thành tự rất cao.

- Liễu tỉnh trưởng ư?

Bạch Vô Hà rõ ràng thất kinh, nhướng mày lên. Chỉ trong vài tháng ngăn ngũi, khóe mắt của cô đã thêm rất nhiều nếp nhăn, không che được ánh mắt mỏi mệt.

Nói tới cùng, cô chỉ là nữ nhân, gặp biến cố lớn như thế, tâm lực kiệt quệ là tất nhiên.

Nhưng Bạch Vô Hà không ngờ Liễu Tuấn còn nhắc tới Hà Mộng Doanh về cô, cũng không ngờ quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh thân mật tới mức này, c không ngờ Hà Mộng Doanh thoải mái nhắc tới trước mặt cô.

- Đúng, nói thực nhé, tôi chưa bao giờ thấy Liễu Tuấn khen một ai như thế, anh ấy đánh giá cô rất cao.

Nói rồi khóe miệng Hà Mộng Doanh xuất hiện nụ cười cổ quái, tựa hồ có chút không phục. Liễu tỉnh trưởng là một nam nhân kiêu ngạo nhường nào? Cho dù là Hà đại tiểu thư cũng chẳng được khen như thế, kẻ đó cứ thích lên mặt lão gia với cô.

- Liễu tỉnh trưởng quá khen rồi, Bạch Vô Hà chỉ là cô gái bán nghề mọn nuôi thân, không dám nhận lời khen như thế.

Bạch Vô Hà bình tĩnh nói, cứu Không Học Hải không được, cô có chút tâm tàn ý lạnh. Với Liễu Tuấn, mặc dù không nói là hận, nhưng cũng không có mấy thiện cảm. Trong mắt cô, Liễu Tuấn có cơ hội cứu Khổng Học Hải.

Hiện giờ đại cục đã định, vụ án Khổng Học Hải đã đi vào trình tự tư pháp.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, lòng cô nhói đau, nếu không phải vì đứa con, cô sớm đã biết mất khỏi thủ đô rồi, cái thế giới hào nhoáng này, chẳng qua mây khói mà thôi.

Trong lòng Bạch Vô Hà nghĩ gì, Hà Mộng Doanh rất hiểu, tình cảm Bạch Vô Hà với Khổng Học Hải, cô càng hiểu, tình cảm của cô với Liễu Tuấn cũng như thế, chưa bao giờ vì không phải là vợ chính thức của y mà coi mình như người ngoài. Nếu cô ở vào vị trí của Bạch Vô Hà, cô tin mình cũng tận lực cứu người trong lòng.

- Cô Bạch, thực ra tôi sớm muốn gặp mặt cô để nói chuyện rồi, thời gian trước tôi ở tỉnh Du Trung, xây trường học, tuyên truyền chống đồng đất, có hơi bận nên trì hoãn tới hôm nay.

Bạch Vô Hà gật đầu:
- Tôi biết Hà cố vấn là hội trưởng quỹ từ thiện Hoa Hưng.

- Ừm, xem ra cô cũng khá hiểu chuyện của tôi, tôi cũng biết chút chuyện của cô. Tôi nghĩ, hẳn trong lòng cô hận Liễu Tuấn? Cô cho rằng anh ấy có thể cứu Khổng Học Hải lại không đưa tay ra là bất nhân bất nghĩa đúng không?

Hà Mộng Doanh nhìn Bạch Vô Hà khá bình thản, nhưng ngôn tử không nể nang gì.

Bạch Vô Hà người khẽ run lên, rồi cười khổ:
- Hà cố vấn nặng lời rồi, tôi không hận Liễu tỉnh trưởng, vốn do tôi suy nghĩ hão huyền thôi.

Hà Mộng Doanh cười khẽ, ngả người ra sau, nói:
- Kỳ thực cô hận anh ấy là đúng. Đổi lại là tôi thì tôi cũng hận. Hơn nữa tôi còn hận tất cả những người có khả năng giúp tôi mà lại khoanh tay ngồi nhìn.

Bạch Vô Hà giật mình, cảnh giác nói:
- Hà cô vấn, không phải thế đâu, tôi thực sự không hận anh ấy.

Bằng trực giác của nữ giới, Bạch Vô HÀ nhận ra quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh không đơn giản, nhưng rốt cuộc tới mức độ nào thì cô không dám. Có điều nghe ra lời nói của Hà Mộng Doanh có có khác, chẳng lẽ Hà Mộng Doanh trách mình không nên "quyến rũ" Liễu Tuấn, muốn "đòi lại công bằng"? Hay là giữa Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn phát sinh mâu thuẫn, muốn mượn tay cô báo thù Liễu Tuấn.

Đù loại suy nghĩ tràn tới, làm đầu óc cô hỗn loạn.

Hà Mộng Doanh mỉm cười ngồi thẳng dậy nói:
- Vô Hà, cô khôn gnên khẩn trương, nghĩ tôi có âm mưu quỷ kết gì. Nói thực là không có, chỉ vì Liễu Tuấn hi vọng cô có thành tựu ở mặt âm nhạc, nên tôi mới tìm cô nói chuyện. Mọi người đều là nữ nhân, đều một mình nuôi con, tôi nghĩ giữa chúng ta có tiếng nói chung.

Bạch Vô Hà chấn động.

Cô thực sự không biết Hà Mộng Doanh cũng là bà mẹ độc thân. Với điều kiện như Hà Mộng Doanh, có nam nhân nào từ chối được? Đương nhiên quá nửa là do Hà Mộng Doanh tự lựa chọn, nhưng với thân phận của Hà Mộng Doanh lại chân thành nói tới chủ đề này với cô, làm cô có chút cảm động.

- Chuyện Khổng Học Hải đã xảy ra rồi, chúng ta tạm thời không nói tới. Thực sự nói với rô rằng, chuyện chính trị cô không hiểu nổi đâu. Cho dù tôi từ nhỏ sống trong gia đình chính trị, sự lắt léo trong đó cũng không rõ. Có nhiều việc không đơn giản như cô thấy bề ngoài. Mỗi một nhân vật chính trị đều có chỗ khó của mình. Nếu như cô cứ lẩn quẩn vì chuyện này, để mặc mình trầm luân, thì kiếp này cô bị hủy rồi. Cô rất thông minh, hẳn hiểu ý tôi.

Bạch Vô Hà cười khổ:
- Hà cố vấn đánh giá tôi cao quá, tôi chỉ là cô gái bình thường bán nghề nuôi thân, nói gì tới trầm luân, cũng chẳng có gì để hủy.

Vẻ mặt Hà Mộng Doanh liền trở nên nghiêm túc, nhướng mày lên nói:
- Vô Hà, xem ra cô phải theo tôi tới vùng núi tỉnh Du Trung xem một chuyến, xem quần chúng nơi đó sống ra sao! Có thể nói bọn họ vẫn phải đốt rừng làm rẫy, nhưng tinh thần bọn họ rất phong phú, rất có chí tiến thủ. Trẻ con nơi đó, nếu được đi một quyển sách, một quyển truyện là vui sướng tới nửa ngày. Nếu như cô tới đó, có thể nói thẳng, linh hồn cô sẽ được tẩy rửa. Hiện giờ điều kiện của cô trông lên chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng ai bằng. Vì sao cô phải tự phỉ bạc bản thân? Không có Khổng Học Hải là cô sẽ mất hết? Sao cô không nghĩ hiện giờ Khổng Học Hải còn sống, hắn cũng cần cô phấn chấn nuôi dạy con cái hai người trưởng thành. Cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con chứ.

Bạch Vô Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt như lạc lối, nhìn Hà Mộng Doanh lí nhí nói:
- Hà cố vấn, tôi phải làm sao?

- Rất đơn giản, trước tiên cô phải lấy lại tinh thần, tôi nghe nói gần đây cô biểu diễn kém hẳn đi, rất nhiều khách phản ánh vấn đề này. Sô diễn của cô cũng ít hơn rất nhiều. Cứ thế mãi cô duy trì thế nào? Cô phải nhớ, thế giới này rất hiện thực, cô không thể yêu cầu người khác cảm thông cho cô, thương hại cho cô.
Hà Mộng Doanh nói nặng hơn.

Bạch Vô Hà mặt trắng bệch.

Lời của Hà Mộng Doanh như một viên đạn bắn trúng trai tim cô.

- Thế này đi, tôi kiến nghị cô gia nhập quỹ từ thiện của chúng tôi, chúng tôi đang tổ chức buổi biểu diễn từ thiện lớn, cô có thể tham gia. Làm nhiều việc thiện, có thể làm cô thấy được giá trị của mình, lấy lại tinh thần. Ngoài ra vì phát huy thiên phú của cô, tôi định lập một đoàn nhạc dân tộc, giao cho cô phụ trách. Đương nhiên chuyện tài chính tôi sẽ an bài nhân viên chuyên môn tới phụ trách, còn cô quản lý nghiệp vụ. Diễn tấu ỳ bá quá đơn điệu, nếu như có một đoàn nhạc dân ca phối hợp, hiệu quả sẽ cao hơn. Nếu như cô tiếp tục sống như hiện giờ, cô sẽ mài mòn tài năng thiên bẩm của mình. Hơn nữa hoàn cảnh làm việc của cô không tốt, không an toàn ... Đoàn nhạc dân tộc này là một phần quỹ từ thiện, ở phương diện đãi ngộ cô không cần lo, đủ chi tiêu sinh hoạt cho cô.
Hà Mộng Doanh đứng dậy, nói với giọng ra lệnh không cho phản bác.

Đọc truyện chữ Full