TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1851: Cần thời cơ

Nghiêm Phi trở về nhà, Giải Anh và Nguyễn Bích Tú mừng khôn siết, Nghiêm Phi ngay từ nhỏ đã được "quyết định" thành con dâu nhà họ Liễu, Nguyễn Bích Tú nhìn cô lớn lên từ nhỏ, yêu quý vô cùng. Nghiêm Phi giống như đứa bé không chịu lớn, trở về "đại nội" hiệu quả không thua kém gì Liễu Dương.

Hai bà mẹ vây lấy Nghiêm Phi hỏi han tíu tít, xem chuyến đi Châu Âu này của cô có thu hoạch gì.

Nghiêm Phi không để ý tới đi đường mệt mỏi, cười hi hì kể chuyện cho hai bà mẹ. Nghiêm Phi đến theo hẹn, Ông già mừng lắm, đã mời sẵn mấy nhà thiết kế nổi tiếng đợi sẵn ở nhà , gặp mặt, ai nấy đều kinh ngạc vì dung mạo và khí chất của Nghiêm Phi. Ông già đã nhìn thấy Nghiêm Phi qua webcam, nhưng làm sao có thể so với thấy người thật.

- Không ngờ tiểu cô nương lại trẻ trung xinh đẹp như thế, tôi nghĩ Athena trong thần thoại cũng chỉ đến thế mà thôi...

Đó là nguyên văn lời nói của Ông già.

Mấy nhà thiết kế kia có nam có nữ, đa phần là nam giới, thấy Nghiêm Phi mỹ lệ như thế, càng hoa mắt chóng mặt, tặc lưỡi không thôi.

- Italia rất là đẹp, thời gian này cứ như một biển hoa vậy. Ông già rất khách khí, tự mình đưa con đi thăm thú mấy danh lam thắng cảnh...

Nghiêm Phi vô cùng hài lòng hài lòng với chuyến đi châu âu này, mặt tươi cười, líu lo không ngừng.

- Hi hi, Bích Tú, đợi ông Nghiêm và Tấn Tài nghỉ hưu rồi, chúng ta cũng tới Italia du lịch một chuyến, xem biển hoa đó thế nào, được không?

Giải Anh bị con gái làm cho tò mò, quay sang nói với bà thông gia.

Nguyễn Bích Tú giống như Giải Anh, tính cách đều đơn giản, lập tức gật đầu:
- Hay lắm, nên đi chơi một chút, mấy năm qua chúng ta chăm lo cho hai ông già, đừng nói ra nước ngoài, ngay ở thủ đô cũng chưa đi hết.

Hai vị phu nhân cao hứng mà nói thế thôi, cho dù Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có nghỉ hưu hết, muốn ra nước ngoài cũng khó càng thêm khó, không có mục đích chính trị thì không thể đi. Nhưng mang theo mục đích chính trị làm sao thoải mái ngắm cảnh được.

Trên sĩ đồ, vốn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Có điều lúc này Liễu tỉnh trưởng tuyệt đối không nói lời mất hứng đó.

Bốn người ngồi quây quần nói chuyện, Liễu tỉnh trưởng làm phục vụ lâm thời, pha trà rót nước cho hai bà mẹ và vợ, rất là chu đáo.

Hàn huyên một hồi, Nguyên Bích Tú nói:
- Phi Phi, con đi xa như thế chắc chắn là cũng mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi. Chị Giải, hôm nay ở lại nhà tôi ăn cơm, mời cả Nghiêm bí thư qua cùng. Lần này chẳng phải Nghiêm Phi về sao.

- Ừ, nên tụ họp một chút.
Giải Anh gật đầu, bảo con gái:
- Phi Phi, còn đi ngủ một lúc đi, tới giờ cơm mẹ gọi.

Nghiêm Phi cười nói:
- Mẹ, con không mệt.

Giải Anh cười:
- Nhìn con kìa, mãi không chịu lớn. Tiểu Tuấn, đưa Phi Phi đi nghỉ.

Liễu Tuấn gật đầu liên tục, kéo bàn tay nhỏ của vợ chạy thẳng vào phòng ngủ, còn có nghỉ ngơi hay không thì hai vợ chồng còn thương lượng. Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn mà.

Lần này quả nhiên ngủ một mạch tới giờ cơm tối, Nguyễn Bích Tú đi gọi hai vợ chồng dậy ăn cơm.

Nghiêm Phi không ngủ thì thôi, ngủ rồi đi ra ngáp ngắn ngáp dài, hiển nhiên hiệu quả nghỉ ngơi chẳng tốt mất, Liễu Tuấn ở bên cạnh người trộm, làm Phi Phi cứ trợn mắt nhìn y.

Liễu tỉnh trưởng mặt rất dày, chẳng để trong lòng.

Nghe nói con gái bảo bối trở về, Nghiêm đại bí thư vui vẻ tới theo lời mời, ông đang ngồi nòi chuyện với Liễu Tấn Tài ở phòng khách, thấy cô con gái xinh đẹp, Nghiêm bí thư luôn nghiêm nghị tức thì cười tươi tỉnh, vẫy tay với con gái:
- Phi Phi, quay đây cho ba xem lần này ra nước ngoài một chuyến có gầy đi không, có ăn được đồ tây không?

Liễu Tần Tài cười:
- Ừ, chắc là không ăn được, cơm trong nước vẫn ngon hơn.

Nghe nói con dâu về nhà, Nghiêm Ngọc Thành muốn qua ăn cơm, Liễu thủ tướng có bận tới đâu cũng phải về nhà đúng giờ.

Liễu Tuấn nghe thế thì cười:
- Hai vị lãnh đạo, lời này chỉ nói trong nhà thôi nhé, nếu truyền ra ngoài không khéo có phong ba ngoại giao.

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt lên:
- Phong ba ngoại giao thì sao, đám già này không tiêu hóa được thứ thịt sống cá sống của bọn họ.

Liễu tỉnh trưởng tất nhiên chỉ biết cười bồi vâng dạ.

Còn nói nữa, chỉ e những lời thời "ăn lông ở lỗ" sẽ phát ra từ miệng Nghiêm bí thư mất.

Nghiêm Phi đi tới trước mặt hai vị lãnh tụ, ngoan ngoãn gọi hai tiếng "ba", ngồi dựa vào Nghiêm Ngọc Thành, rất quyến luyến. Nghiêm Ngọc Thành vỗ tay con gái, tựa hồ hết sức hài lòng.

Nói ra, đời này Nghiêm Ngọc Thành kiêu ngạo nhất không phải lên tới đỉnh cao quyền lực, mà là sinh ra được cô con gái đẹp như tiên nữ, từ nhỏ đến lớn, không ai thấy Nghiêm Phi mà không tán dương, làm ông rất có thể diện.

Thế là hai vị lãnh tụ bỏ công việc đấy, hỏi Nghiêm Phi chuyện ở châu Âu, có điều trọng điểm câu hỏi của hai ông khác với hai vị phu nhân, quan tâm tới phong thổ nhân tình và kiến thiết xã hội ở Châu Âu hơn.

Thế nhưng cái này thì Nghiêm Phi thực sự không nói được mấy, cô nào có quan tâm mấy cái đó, trong mắt cô chỉ có nghệ thuật. Nói chuyện một hồi, hai nhà tới phòng ăn cùng dùng bữa.

Ăn cơm cong Nghiêm Ngọc Thành không vội về nhà mà ở lại tiếp tục chuyện trò, Liễu Tuấn đề nghị:
- Ba, hay là vào thư phòng nói chuyện?

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cùng gật đầu, cả hai đứng dậy đi vào thư phòng Liễu Tấn Tài, Nghiêm Phi mang hoa quả vào rồi đi ra nói chuyện với hai bà mẹ, trong phòng khách, tiếng nói cười vang lên không ngớt, hết sức náo nhiệt.

Vừa vào thư phòng, Liễu tỉnh trưởng đã "vi phạm kỷ luật" vội lấy thuốc lá ra mời hai vị lãnh đạo, lại lật đật đi châm lửa. Hiếm khi có cơ hội đi cửa sau cũng chấp khoản ngoại ngạch cho hai vị lãnh đạo.

Nghiêm bí thư dựa vào ghế sô pha hút thuốc có vẻ rất là khoan khoái, Liễu Tuấn vừa pha trà vừa hỏi:
- Lão ba, đã đi chưa?

Khi hai ông cùng có mặt, Liễu Tuấn gọi Nghiêm Ngọc Thành là "lão ba", gọi Liễu Tấn Tài là "ba", rất dễ phân biệt.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thường.

Thấy thế, Liễu Tuấn liền yên tâm hơn, lại hỏi:
- Kết quả thế nào ạ?

Nghiêm Ngọc Thành nói đơn giản:
- Nguyên tắc là đồng ý, còn trưng cầu mấy lão nhân gia.

Nghiêm Ngọc Thành tuổi gần 70, lão nhân gia mà ông nói tới tất nhiên thân phận không tầm thường, chuyện trọng đại, Lý chủ tịch cũng phải hỏi ý kiến họ.

Lần này một khi ra tay, cơ bản là phải quyết phân thắng bại, bên mình chủ động tiến công, đúng là cần phải hết sức thận trọng, tuy nói trên đời không có chuyện tuyệt đối, nhưng ở chuyện này, phải nắm chắc 100% mới được.

Chỉ được thăng không được bại.

- Chuyện rất rõ ràng, chứng cứ cũng đầy đủ. Tra xét kỹ càng, còn có rất nhiều vấn đề nữa, con thấy chắc chắn rồi.

Liễu Tuấn rót trà đưa tới mặt hai người cha rồi trầm ngâm nói, giọng rất bình tĩnh.

Trịnh Hạo và y gặp mặt, cùng với một loạt hành động của Hắc Tử ở bên kia không thể giữ được bí mật lâu, trên đời chẳng có bí mật gì giữ mãi được. Nếu như hiện giờ không phát động trước, một khi bí mật lộ ra là sự cố lớn, bị bên kia tóm lấy, khống chế ngược lại.

Chủ động tấn công hay bị động phòng ngự, hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Trên sĩ đồ của Liễu Tuấn, đa số là chủ động tấn công, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là phải giành lấy phần thắng.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn sang Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài cau mày:
- Chắc chắn là phải ra tay rồi, nhưng hiện giờ còn cần thời cơ.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, suy nghĩ của ông cũng như thế.

Cần một thời cơ có sức thuyết phục, để chuyện này càng thêm chính đáng hợp lý. Đó là điều dự phòng, chẳng may lần này đánh mà không thắng thì còn có đường lui, tới cấp bậc của bọn họ, suy tính phải chu toàn.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Chỉnh đốn tài chính có lẽ là một thời cơ.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn sang Liễu Tấn Tài.

Chỉnh đốn tài chính do Liễu Tấn Tài chủ đạo, tình hình thực tế trong đó, tất nhiên Liễu Tấn Tài hiểu rõ hơn ông.

Có phải thời cơ hay không phải do Liễu Tấn Tài định đoạt, nhưng Liễu Tấn Tài nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Với chuyện hiện giờ nắm bắt được, không thể nói là không liên quan tới chỉnh đốn tài chính, nhưng cách khá xa, không phải liên hệ trực tiếp, cứ cố lôi kéo vào hơi gượng ép. Hơn nữa Liễu Tấn Tài và cấp dưới trực tiếp không phải là nhân tuyển nổ súng tốt nhất.

Dù sao chỉnh đốn tài chính luôn tuyên truyền là để thi hành chính sách ổn định vĩ mô tốt hơn, không thể lấy nó ra làm công cụ đấu tranh.

- Bên phía con có một nhân tuyển, đoán chừng thời gian qua đả thông được tư tưởng rồi, do hắn đề xuất ra, khả năng tốt hơn.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói có vẻ nắm chắc.

Đọc truyện chữ Full