"Ê Liễu Tuấn, cậu nói xem tên tiểu tử Vưu Bình An này đêm nay chắc ngủ không yên đâu, đáng đời, hù cũng đủ hù chết hắn!"
Vừa vào phòng rồi ngồi vào chỗ của mình, Cận Hữu Vi liền nói. Nhớ tới dáng dấp khẩn trương vừa rồi của Vưu Bình An, Cận Hữu Vi nhịn không được cười ha hả, cảm thấy vô cùng thỏa thuê.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Hù hắn không chết được đâu, lá gan của hắn mà nhỏ như vậy, chuyến này cũng sẽ không tự thân xuất mã."
"Vậy cũng không thể khẳng định, hắn chỉ là một kẻ gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Trước đây Thai Duy Thanh còn thì hắn vội vã dựa vào, vớ được cái ghế phó Thường vụ, sau khi Thai Duy Thanh vừa rơi đài, hắn bật người lại dựa vào Lưu Phi Bằng, và vịn lên được cái ghế chính. Nếu hiện tại Lưu Phi Bằng có lệnh, hắn đương nhiên phải cống hiến sức lực, dù sao thì mặc kệ hắn xuất mã hay là người khác đi chuyến này, nói chung là đã đắc tội với Liễu tỉnh trưởng cậu rồi, vậy còn không bằng tự thân xuất mã, ít nhất có thể tại trước mặt Lưu Phi Bằng khoe thành tích mà."
Cận Hữu Vi nói. Cậu ta không phải là thương nhân bình thường, đối với bố cục của tỉnh A, quá trình trưởng thành của quan viên chủ chốt trong lòng cậu ta rõ vach vách, đối với tâm tư của các quan viên cũng phỏng đoán được vô cùng đúng chỗ.
Liễu Tuấn không lên tiếng.
Phượng Trí Dũng thì chấp nhận.
"Liễu Tuấn, tôi phải đây là chỗ không đúng của cậu rồi. Biết rõ Vưu Bình An là người nhân phẩm không ra gì, lúc trước vì sao đồng ý hắn lên cái ghế cục trưởng? Cái này gọi là dưỡng hổ di hoạn."
Cận Hữu Vi còn nói thêm, cũng không lưu lại cho Liễu tỉnh trưởng chút mặt mũi nào.
Chức vụ cục trưởng cục thuế của Vưu Bình An được cất nhắc lên khi Liễu Tuấn mới vừa đảm nhiệm tỉnh trưởng. Đối với lời này Liễu Tuấn cười mà không nói.
Lúc đó cục diện rất phức tạp, Liễu Tuấn cũng thể toàn bộ phủ quyết hết nhân tuyển mà Lưu Phi Bằng đề nghị, chỉ có thể nỗ lực tranh thủ đưa cán bộ mình nhìn trúng đặt tới vị trí thích hợp. Nói trắng ra thì, đây cũng là một loại thủ pháp cân đối.
Cận công tử mở tiệc chiêu đãi Liễu tỉnh trưởng, cũng không gọi đầy một bàn mà chỉ có bảy tám món ăn, đều rất tinh tế. Mọi người bằng hữu nhiều năm như vậy, đây đó có sở thích gì thì đều rõ cả. Cận công tử không cần thiết phải phô bày giàu sang trước mặt Liễu tỉnh trưởng.
Nhân viên phục vụ giúp họ khui bình rượu rồi rót đầy rượu, chia đủ canh, sau đó Cận Hữu Vi mới vung tay bảo nhân viên ra đi ra ngoài.
"Phượng thị trưởng, tình huống của Tiềm Châu các anh thế nào?"
Cận Hữu Vi cũng không nói kính rượu gì hết, bưng ly rượu lên hướng về Liễu Tuấn và Phượng Trí Dũng giơ một cái, tự mình "Ực" uống luôn, rồi thuận miệng hỏi Phượng Trí Dũng.
Phượng Trí Dũng hơi trố mắt, trong nhất thời còn chưa rõ ý của Cận công tử.
"Nghe nói hai ngày trước, người của cục thuế cũng đến Cty Hoa Hưng ở Tiềm Châu, có chuyện này không?"
Cận Hữu Vi nhắc nhở.
Phượng Trí Dũng gật đầu: "Đúng, không chỉ có người của Cục thuế, còn có người của Sở Tài nguyên quốc gia."
Cận Hữu Vi lạnh "hừ" một tiếng: "Bày trận cũng lớn thật, họ tính toàn diện khai chiến đây mà. Trong khoảng thời gian này, trên internet cũng đang rất xôn xao. . ."
Việc mà Cận Hữu Vi nói Phượng Trí Dũng cũng biết. Tư tưởng của Phượng Trí Dũng không hề bảo thủ, rất lâu trước đây đã học về internet, còn có một con số YY để trò truyện, bàn bè trên đó cũng có tới bốn năm mươi người. Trước đó không lâu, trên internet đột nhiên bắt đầu tuôn ra tin tức, nói là khách sạn Thu Thủy khả nghi là trốn thuế lậu thuế, bị cơ quan cường lực của vài tỉnh quốc nội triển khai điều tra. Ngay sau đó, lại tuôn ra tin tức nói tập đoàn trí nghiệp Hoa Hưng cũng có vấn đề tương tự, điều này đã dành được sự coi trọng cao độ của bộ môn thuế vụ và Tài nguyên.
Nhìn vào quy mô cùng với danh vọng trong quốc nội của tập đoàn khách sạn Thu Thủy và tập đoàn trí nghiệp Hoa Hưng, hai luồn tin tức này vừa được tuôn ra, lập tức nhận được sự quan tâm rất lớn, sau đó tin tức cùng loại mọc lên như nấm. Số lượng tin tức thì rất nhiều, ngư long hỗn tạp, thật giả khó phân, phàm là tin tức có quan hệ tới hai tập đoàn này, số lượng view đều tương đối cao, cho dù hiện tại, lượng view cũng đã đứng đầu bảng ở nhiều trang web lớn, trở thành tin tức hấp dẫn nhất.
Ngay từ đầu Phượng Trí Dũng cũng không quá lưu ý. Những tập đoàn lớn thế này, nếu muốn vĩnh viễn sống yên lặng, trốn ở ngoài ánh đèn truyền thông trên cơ bản là điều không thể. Khách sạn Thu Thủy tại Tiềm Châu không có đại lí nên Phượng Trí Dũng không để ý tới. Tập đoàn Hoa Hưng thì lại là chủ lực để TP.Tiềm Châu phổ biến ổn định giá nhà, nhưng Phượng Trí Dũng cũng không quá lo lắng. Theo hắn nghĩ, quy mô của tập đoàn Hoa Hưng là đệ nhất tại quốc nội về cùng ngành nghề, một công ty lớn như vậy, tự nguyện đến Tiềm Châu để thúc đẩy ổn định giá nhà, toàn lực phối hợp với Phủ thị chính, bản thân điều đó đã có thể nói rõ vấn đề. Người ta đã vứt bỏ lợi nhuận lớn như vậy không truy cầu, thì sao còn đi nghĩ cách ở trên chuyện thu thuế làm gì?
Trên thế giới không có người kinh doanh nào ngu xuẩn như vậy.
Thế nhưng hiện tại Phượng Trí Dũng cảm thấy có chút không thích hợp. Nghe ngụ ý của Cận Hữu Vi, chuyện này là do người gây nên, là có người cố ý muốn nhằm vào hai công ty này. Điều này còn chưa tính, then chốt ở chỗ, có vẻ như người khác làm như thế là hướng về Liễu Tuấn. Tập đoàn Hoa Hưng là do Liễu Tuấn đưa vào khi đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, có lẽ có chút quan hệ gì đó cũng không nhất định. Nhưng mà tập đoàn Thu Thủy, lẽ nào cũng có quan hệ với Liễu Tuấn ư?
Đừng thấy Phượng Trí Dũng là chi chính của Liễu Tuấn, nhưng đối với quan hệ của Liễu Tuấn với hai tập đoàn này thì không rõ mấy.
Dù cho là Cận công tử, cũng chỉ biết lão tổng của tập đoàn Thu Thủy là Nhan Hải Quân, là bạn với Liễu Tuấn, tin tức này cũng chỉ biết được từ chỗ Lý Huệ. Có người nói "sự cố" lần đó của Lý Huệ chính là Nhan Hải Quân đứng ra bãi bình. Có thể mượn tay Nhan Hải Quân đi hoàn thành "nhiệm vụ" như vậy, đủ chứng minh giao tình giữa Nhan Hải Quân cùng Liễu Tuấn thực sự không tầm thường chút nào.
Lưu Phi Bằng ở phía sau đột nhiên xúi giục đám người Vưu Bình An nhằm vào khách sạn Thu Thủy và tập đoàn Hoa Hưng để xuất thủ, rất rõ ràng là đang phối hợp với động tác của tỉnh thị khác. Những tỉnh thị mà động thủ, trên cơ bản đều là địa phương mà thế lực của Minh Châu hệ tương đối mạnh. So sánh như thế, kết quả có thể thấy được phương diện này tuyệt đối xen lẫn nhiều mục đích.
Thông qua tập đoàn Thu Thủy và tập đoàn Hoa Hưng có thể đả kích Liễu Tuấn hoặc là nói đả kích Nghiêm Liễu hệ thì hoàn toàn có thể chứng minh, quan hệ của Liễu Tuấn cùng hai tập đoàn này, mức độ sâu sắc của nó người ngoài đã không thể lý giải.
Ngẫm lại xem, thời gian Liễu Tuấn tại TP.Giang Khẩu, nữ nhân xuất hiện bên người là ông chủ lớn của tập đoàn Thịnh Nghiệp, Như vậy y cùng ông chủ của tập đoàn Hoa Hưng, tập đoàn Thu Thủy có phải cũng có quan hệ cùng loại thế này không, thật đúng là không dễ nói.
Mặc dù tất cả đều chỉ là suy đoán, nhưng đầu óc của Cận công tử vẫn rất tốt, khi xâu chuỗi lại từng chút "đầu mối", rút ra kết luận cũng cực kỳ sát với sự thực.
Liễu Tuấn bưng lên ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười.
Cận Hữu Vi chỉ dựa vào một số biểu tượng là có thể suy đoán mọi việc cặn kẽ như vậy, quả nhiên đủ nhạy bén.
"Này Liễu Tuấn, cậu cũng nói gì đi chứ, cứ để mặc cho họ làm càn như thế sao?"
Thấy Liễu Tuấn cứ mải ăn uống, dường như không có việc gì vậy, Cận Hữu Vi đã hơi phát bực. Mặc dù cậu ta biết Liễu Tuấn vốn dĩ là trầm ổn, nhưng thế cục trong tỉnh hiện giờ quả thực không cho phép lạc quan, Lưu Phi Bằng từng bước ép sát, đã có khí thế "mây đen ùn ùn kéo tới thành, tất thành sẽ bị diệt". Bất kể là mức độ cấp tỉnh hay là địa thị, thậm chí là cơ quan trực thuộc tỉnh, Lưu Phi Bằng đều bắt đầu chiếm ưu thế toàn diện. Dưới tình huống như vậy, Cận công tử cũng thấy lo lắng thay Liễu Tuấn.
"Ngày hôm nay cậu mời tôi ăn cơm cơ mà?"
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Cận Hữu Vi thoáng sửng sốt.
"Nếu là mời khách ăn cơm, vậy thì nói mấy chuyện thú vị đi. Nào, Trí Dũng, uống rượu."
Liễu Tuấn không hề để ý tới Cận công tử, trực tiếp giơ lên ly rượu qua Phượng Trí Dũng.
Phượng Trí Dũng vội đứng dậy, giơ ly lên cạn với Liễu Tuấn rồi uống một hơi cạn ly.
"Cận Hữu Vi không biết anh sẽ đến nên chỉ chọn món ăn tôi và cậu ta thích. Nếu như anh cảm thấy không hợp khẩu vị thì cứ gọi thêm mấy món, Cận công tử không dễ gì mà mời khách đâu, không cần phải tiết kiệm thay cậu ta làm gì."
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
Cận Hữu Vi nhất thời phiền muộn. Có vẻ như mình thường thường muốn mời tỉnh trưởng đại nhân ăn cơm tiêu khiển, nhưng khi vào miệng người này, thế nào lại bị thay đổi cả rồi?
Phượng Trí Dũng vội đáp: "Tỉnh trưởng, món ăn rất khẩu vị của tôi, cũng không cần gọi thêm làm gì."
Liễu Tuấn gật đầu: "Trí Dũng, tập đoàn Hoa Hưng có trốn thuế lậu thuế hay không, có trái luật trưng thu đất hay không, việc này trong thành phố các anh không cần lo, cứ phối hợp với sự điều tra trong tỉnh là được. Thế nhưng, việc kiến thiết nhà cho thuê và nhà giá rẻ thì không thể dừng lại. Chỉ cần trong tỉnh chưa có minh xác cấm Cty Hoa Hưng tham dự vào việc kiến thiết này thì nhất định phải dựa theo kế hoạch đã định mà thúc đẩy, đây là vấn đề quan hệ đến đông đảo quần chúng, quyết không thể sơ sẩy. Cho dù Cty Hoa Hưng bị bảo ngừng, phương án này cũng không thể ngừng, có thể tiến cử Cty địa ốc khác tiếp tục tiến hành, hiểu chưa?"
"Vâng thưa tỉnh trưởng, tôi hiểu rồi. Xin tỉnh trưởng yên tâm, việc này bất kể là nguyên nhân gì cũng không dừng lại. Tôi có thể bảo đảm."
Phượng Trí Dũng ưỡn thẳng thắt lưng, cao giọng đáp.
Vốn trên quan trường kiêng kị nhất chính là "bảo chứng sau", nhưng giữa Phượng Trí Dũng và Liễu Tuấn không tồn tại điều kiêng kỵ này. Phượng Trí Dũng rất rõ, hàm hồ hay lấp lửng đó mới là điều Liễu Tuấn kiêng kị nhất.
Liễu Tuấn mỉm cười, ôn hòa nói: "Ừ, lời anh nói tôi rất tin."
Phượng Trí Dũng liền kích động. Lãnh đạo tỏ thái độ như vậy, đó chính là một loại tín nhiệm rât lớn, nhất là lời từ trong miệng của Liễu Tuấn nói ra thì càng không dễ dàng. Nếu như không phải hắn thực sự giành được sự tín nhiệm của Liễu Tuấn, bằng không Liễu Tuấn tuyệt sẽ không nói ra những lời "lôi kéo" hắn kiểu này.
"Theo tỉnh trưởng làm việc thực sự là một việc đặc biệt lý thú, tôi kính tỉnh trưởng một ly."
Phượng Trí Dũng đứng dậy, hai tay giơ ly rượu, kích động nói.
Liễu Tuấn cùng hắn cạn ly rồi cười nói: "Ngồi xuống đi, hết giờ làm cứ tùy ý một chút, không cần quá câu nệ."
"Vâng."
Phượng Trí Dũng ngửa cổ uống cạn ly rồi mới theo lời ngồi xuống.
"Cận công tử, tôi cũng kính cậu một ly. Cậu là người hay nói nghĩa khí, tất cả mọi người đều biết, tôi rất bội phục."
Cận Hữu Vi cười ha ha, cùng hắn cạn một ly, nói: "Phượng thị trưởng, những lời anh nói tôi cũng rất thích nghe. Liễu Tuấn mặt khác không tính chứ, làm bạn với cậu ta quả thực đặc biệt thú vị."
Những lời này Phượng Trí Dũng sẽ không tiện tiếp lời. Thân phận của hắn không giống như Cận Hữu Vi.
Liễu Tuấn cười nói: "Cậu đang khen tôi đấy hả? Sao tôi lại nghe có chút quái quái."
Cận Hữu Vi nhặng xị lên: "Khen, đương nhiên là khen cậu rồi, tôi không dám khen cậu sao? Chị dựa vào công phu nhẫn nại đánh không hoàn thủ mắng không cãi lại của cậu, Cận Hữu Vi tôi bội phục sát đất rồi. Nào, vì sự nghiệp nằm gai nếm mật của Liễu tỉnh trưởng mà cạn một ly."
Liễu Tuấn cười lắc đầu, vẫn bưng ly lên cạn với cậu ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1901: Nằm gai nếm mật
Chương 1901: Nằm gai nếm mật