Đêm đã rất khuya, Liễu Tuấn còn đang ở phòng khách chờ cha mình.
Trong khoảng thời gian diễn ra Hội đồng nhân dân, Liễu Tấn Tài là người bận rộn nhất trong số các Thường ủy, ban ngày tham gia hội nghị, buổi tối xử lý công vụ, tiếp kiến người phụ trách của mỗi tỉnh thị, còn phải tổ chức hội chiêu đãi ký giả, hầu như mỗi đêm đều phải hơn 11h mới có thể về nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Bích Tú cũng có thể hiểu, đang lúc Hội đồng nhân dân mà.
Then chốt ở chỗ, cho dù thường ngày, Liễu Tấn Tài cũng vẫn bận rộn như vậy, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với khi diện ra hội nghị, nhiều năm như vậy, Nguyễn Bích Tú cũng đã quen rồi.
Hôm nay thấy con trai cũng ngồi đó chờ đợi, chưa có y đi nghỉ ngơi, Nguyễn Bích Tú liền sốt ruột. Hai người này sao vậy, cứ giống như là đang "thay ca". Cha đã như vậy, không dễ sửa, nhưng con trai còn trẻ, Nguyễn Bích Tú cũng không bằng lòng để con mình phải chịu vất vả.
"Đừng đợi nữa Tuấn, ba con chưa 11h là sẽ chưa về nhà đâu. Đi nghỉ ngơi đi, chuyện gì ngày mai lại nói."
Nguyễn Bích Tú nói.
Liễu Tuấn cười cười: "Mẹ, ngày mai không phải cũng thế sao?"
Nguyễn Bích Tú nhất thời nghẹn lời, liền cả giận nói: "Cũng không biết đang triệu kiến ai, giờ vẫn còn chưa kết thúc!"
Liễu Tuấn nói: "Cao Trường Hoành của tỉnh Giang Hán, tỉnh trưởng. Con trai của bí thư Cao Kính Chương."
Liễu Tuấn biết mẹ mình không quan tâm nhiều đến việc chính trị, ngoại lệ giải thích thêm một câu. Tuy không quan tâm chính trị, thân là cự đầu Cao Kính Chương và lão Cao gia, Nguyễn Bích Tú vẫn còn biết rõ.
Nguyễn Bích Tú liền nói: "Là nó à. Con trai của Cao bí thư hiện tại là tỉnh trưởng của tỉnh Giang Hán?"
"Vâng."
Nguyễn Bích Tú thấy con trai "quyết tâm" phải đợi ông nhà, cũng không khuyên bảo nữa, rất hứng thú hỏi tiếp: "Con trai của Cao gia, tuổi tác chắc cũng không lớn, hình như là ngang với con hả?"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Lớn tuổi hơn con, năm ngoái đã đầy 40."
Thì ra Nguyễn Bích Tú quan tâm không phải là "tỉnh trưởng", quan tâm chính là các đứa con của Cao gia. Đây cũng là tâm tính bình thường của người làm mẹ. Nếu nói tỉ mỉ, cả đời này Nguyễn Bích Tú kiêu ngạo nhất không phải là ông nhà thân cư cao vị, thủ tướng toàn quốc, bà kiêu ngạo nhất chính là con cái mình, người nào cũng không kém cỏi, từ sau khi trưởng thành, trên cơ bản chưa hề khiến bà phải bận tâm nhiều. Đối với một người làm mẹ, không có việc gì khiến bà vui mừng hơn thế này.
Liễu Tuấn không khỏi bật cười, không ngờ Cao Tương Hoành "uy danh truyền xa", ngay cả mẹ mình cũng nghe nói về hắn.
Hỗn thế ma vương!
Lời đánh giá này quả thật là cực kỳ đúng trọng tâm.
Nguyễn Bích Tú liền ngạc nhiên nói: "Là anh nó vẫn đang quản nó hả? Hay lão đầu tử không quản nữa?"
Liễu Tuấn cười nói: "Cũng không phải mặc kệ. Cao bí thư đã lớn tuổi, cũng chẳng muốn nói thêm gì với con trai, chỉ xụ mặt giáo huấn vài câu là xong. Hai anh em Cao Trường Hoành và Cao Tương Hoành chỉ hơn nhau có một tuổi, từ nhỏ cảm tình đã rất tốt. Cao nhị tương đối nghe lời anh mình."
Trò chuyện tâm sự với mẹ cũng là một loại phương thức Liễu bí thư biểu đạt hiếu tâm. Nguyễn Bích Tú mỗi ngày cũng đều quây quanh cha mình, dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể cùng mấy chị em Giải Anh đi cùng với bọn trẻ đi shoping, nhìn ngắm phong cảnh phố phường, thỉnh thoảng mua chút gì đó. Niềm vui thường ngày lớn nhất chính là khi con cái về nhà, có thể ngồi chung trò chuyện với bà.
"Ha ha, cảm tình tốt. Cao bí thư cũng bớt lo rồi. Cao Trường Hoành rất lợi hại. . .ừ, trẻ tuổi có thể làm tỉnh trưởng rồi, quả thực cũng rất giỏi."
Cha con đồng điện làm quan, đều là cơ quan hành chính Trung ương, nếu như ở quá khứ, đó là thiên cổ giai thoại chứ ít gì!
Liễu Tuấn nói: "Rất lợi hại. Lần này anh ta chủ động yêu cầu nói chuyện với ba. Có một số cách nghĩ rất nhất trí với chúng ta."
"A? Vậy đương nhiên là tốt rồi."
Nguyễn Bích Tú cũng rất vui mừng. Bà mơ hồ biết được, càng ngày có càng nhiều cán bộ, bắt đầu tán thành phương lược thi chính của ông nhà mình, so với 4 năm trước, tình cảnh của lão nhân cũng đã có thay đổi rất lớn, nhất là trong khoảng thời gian này, Liễu Tấn Tài mặc dù bận rộn hơn so với mọi khi, nhưng trên mặt bình thường có thể thấy được nét tươi cười. Đây là biến hóa trước nay chưa từng có.
"Tuấn, Bạch Dương đi tỉnh A, người khác không có ý kiến gì chứ?"
Liễu Tuấn hơi giương mày lên, cười nói: "Sao mẹ lại hỏi như vậy?"
Nguyễn Bích Tú đang chưa biết tìm từ nói sao. Bà không quan tâm nhiều đến tình huống của tỉnh thị khác, đối với việc của tỉnh A, tỉnh Ích Đông, tỉnh Hải Tây và tỉnh Thiên Sơn thì khá là lưu ý. Nguyên nhân cũng đơn giản, bốn đứa con của bà đang công tác ở bốn tỉnh này mà. Đoạn thời gian trước nghe nói có khả năng Bạch Dương sẽ đến tỉnh A đảm nhiệm tỉnh trưởng, hợp tác cùng Liễu Tuấn, trong lòng Nguyễn Bích Tú chợ thấy buồn bực.
Nguyễn Bích Tú cũng rất hiểu rõ Bạch Dương, trước đây khi còn ở tỉnh N, hai nhà bình thường cũng có lui tới. Nguyễn Bích Tú rất quan tâm tới Bạch Dương. Nhưng hiện tại Bạch Dương đi tỉnh A vào ban cùng Liễu Tuấn, Nguyễn Bích Tú liền có chút lo lắng. Dù sao Bạch Dương là một nữ đồng chí rất đẹp, nhất là trước đây khi còn ở tỉnh N, còn bị người tố cáo qua có quan hệ không tầm thường cùng Liễu Tuấn, mặc dù cuối cùng chứng minh là vu cáo, chung quy đã có ảnh hưởng không tốt. Hôm nay Liễu Tuấn lại là bí thư Tỉnh ủy trẻ tuổi nhất toàn quốc, lúc nào cũng bị vây trong cảnh đầu sóng ngọn gió. Bên kia đã bị ngã một Vu Hướng Hoành, không biết trong lòng ghen ghét cha con Liễu gia thế nào, nếu như lại bị người ta đào ra một "tin tức quan hệ bất chính", khi đó sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Đã đến cáo tầng cấp như Liễu Tuấn và Bạch Dương hôm nay, thân phận địa vị như thế, không chỉ nói toàn quốc, chính là toàn thế giới cũng đã được coi là danh nhân, cũng không thể lại làm ra một màn "tai tiếng" lần nữa.
Nhưng những lời này, Nguyễn Bích Tú lại không tiện nói ra.
Con trai đã không còn là đứa trẻ, một bí thư Tỉnh ủy nghiêm chỉnh, dù cho thân là người mẹ, cũng phải chú ý thể diện của nó.
"Mẹ, không có việc gì đâu, đừng lo lắng. Bạch Dương và con phối hợp rất tốt. Chị ấy rất tốt bụng, cán bộ của tỉnh A cũng rất tán thành với chị ấy, công tác đã từ từ được triển khai."
Liễu Tuấn liền cười an ủi, y cũng hiểu trong lòng mẹ mình đang suy nghĩ cái gì.
"Không có việc gì là tốt rồi. . .mẹ chỉ lo là có người sẽ gây sự. . ."
"Mẹ đừng nghĩ như vậy. Không phải là ai muốn gây sự là có thể gây sự đâu. Bất kể là ai, nếu muốn gây sự, trước tiên phải suy nghĩ rõ hậu quả của mình cái đã chứ."
Vốn Liễu Tuấn cũng sẽ không nói trắng ra như vậy, nhưng đây là ở nhà, giữa mẹ con thì không cần cấm kỵ gì nhiều. Mẹ vốn không quan tâm gì nhiều đến quan trường, Liễu Tuấn nói thấu triệt một chút, đỡ phải khiến mẹ mình thầm đau buồn trong lòng.
Quả nhiên, Nguyễn Bích Tú vừa nghe vậy, trong lòng yên tâm hơn.
Nhiều năm như vậy, minh thương ám tiến nhằm vào cha con Liễu gia không biết có bao nhiêu, kết quả nhưng lại rõ ràng, uy vọng của ông nhà càng ngày càng cao, địa vị của con trai cũng càng ngày càng cao.
"Ừ, mẹ biết con có bản lĩnh, tuy nhiên mọi việc vẫn phải chú ý một chút. Phỉ Phỉ và Dương Dương vẫn khỏe chứ?"
Nguyễn Bích Tú rất mịt mờ "nhắc nhở" con trai một câu.
Liễu Tuấn hơi xấu hổ, vừa cười vừa nói: "Tốt lắm, Phỉ Phỉ nói ngày 1-5 sẽ dẫn Dương Dương về nhà chơi."
"Tốt, việc này tốt quá."
Liễu Tuấn biết tâm tư của mẹ, một câu nói đã khiến Nguyễn Bích Tú vui vẻ ra mặt.
Hai mẹ con đang trò chuyện việc nhỏ trong phòng khách, chút bất tri bất giác, Liễu Tấn Tài vào cửa, hai người vội đứng dậy ra đón.
"Ba, về rồi à."
Liễu Tấn Tài thấy con trai còn chưa ngủ, cũng biết nó có lời muốn nói, mỉm cười gật đầu, nhìn qua tâm tình rất hớn hở.
Nguyễn Bích Tú thấy ông nhà tươi cười, luôn miệng nói: "Hai người ngồi trò chuyện đi, tôi bảo người chuẩn bị mì cho hai người."
Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ, buổi tối không thể để đầy bụng."
Nguyễn Bích Tú cũng không để ý: "Đừng quản cái đó. Ba con chính là việc nhiều mà ăn thì ít. Ăn cái gì, bất kể lúc nào, lúc nào cũng cũng có lợi hết."
Liễu Tấn Tài cười nói: "Mẹ con không phải là bác sĩ, tuy nhiên đạo dưỡng sinh vẫn hiểu được không ít. Ba thấy ý kiến này của bà ấy còn tốt hơn cả bác sĩ. Có thể ăn có thể ngủ, sức khỏe sao có thể kém đi được."
Đây cũng là việc Liễu Tấn Tài cảm thấy hổ thẹn đối với vợ mình, dù cho bụng không đói, cũng không tiện từ chối tâm ý đó của bà, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút để cho Nguyễn Bích Tú yên lòng.
"Có đạo lý."
Liễu Tuấn cười ha ha, gật đầu tán thành.
"Ba, đã nói chuyện với Cao Trường Hoành chưa?"
Liễu Tuấn mời cha ngồi xuống ghế sofa, đưa qua một điếu thuốc và cười hỏi.
Liễu Tấn Tài châm thuốc, hút hai hơi, rất thích ý mà nói: "Đúng vậy, thằng bé này của lão Cao gia rất có kiến giải. Cách nghĩ rất rõ ràng."
Có thể nhận được lời đánh giá như vậy từ trong miệng thủ tướng, mặc dù là ở nhà, đó cũng là việc rất trọng đại rồi.
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Đêm qua con và anh ta đã ăn một bữa cơm, ngoại trừ địa ốc, chúng con còn nói về việc ngân hàng trực tiếp tham dự đầu tư. Phải nói, ngân hàng trực tiếp tham dự đầu tư kinh doanh, cũng không tính là chuyện mới mẻ gì. Nếu nhìn từ phạm vi toàn thế giới, đây cũng là tình hình bình thường. Nhưng vấn đề then chốt ở chỗ đã tham dự quá sâu, ngân hàng không phải ở phía sau màn ủng hộ, mà đã trực tiếp đứng trước sân khấu, trở thành người tham gia chủ lực, việc này phải cần thận trọng. Thuần túy là thao tác tư bản, có tạo nên sự phồn vinh thì cũng là giả tạo, điển hình là kinh tế bọt biển. Hiện tại không nghiêm ngặt khống chế, sớm muộn gì cũng xảy ra đại sự. Hơn nữa sẽ không quá xa, ngay hai ba năm nữa thôi. Một khi sụp đổ, đó chính là hiệu ứng Domino, vấn đề lớn, kinh tế toàn quốc cũng phải chịu sự tổn hại rất lớn."
Nói rồi, vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc.
Liễu Tấn Tài gật đầu: "Đúng là như vậy, những gì con nói đã đánh trúng điểm mấu chốt rồi đó. Cho nên ngày mai ba muốn mời mấy người Khâu Tinh Xuyên, Lý Thiếu Kiệt qua đây để mà thương nghị chuyện này. Từ giờ trở đi sẽ nghiêm ngặt khống chế, nhất định phải ngăn ngừa kết quả này."
"Vâng, con cho rằng hiện tại nghiêm ngặt khống chế chính là thời cơ tốt nhất. Những ai không nghe lời thì phải cắt rớt đi vài cái. Vì chuyện này, bất kể là cắt mấy cái đầu để tế cờ thì cũng đáng giá cả."
Liễu Tuấn hoàn toàn tán thành ý kiến của cha mình, lời nói cũng đằng đằng sát khí.
Hiện tại đang lúc đại thắng, thừa thắng xông lên, quả thực là thời cơ tốt nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1955: Người nào dám gây sự thì người đó xui xẻo!
Chương 1955: Người nào dám gây sự thì người đó xui xẻo!