Hội đồng nhân dân toàn quốc vừa kết thúc, đúng như mọi người đã dự liệu, Liễu Tuấn nhằm vào trung tầng cán bộ của tỉnh A triển khai "tẩy trừ".
Tại phòng làm việc Bí thư Tỉnh ủy.
Bạch Dương ngồi hơi nghiêng với Liễu Tuấn, cầm trong tay một tờ danh sách, đôi lông mi khẽ nhíu lại, vẻ mặt có phần ngưng trọng.
Liễu Tuấn bưng ly trà thong thả uống, thần thái có vẻ thoải mái hơn nhiều.
"Bí thư, biên độ điều chỉnh quá lớn rồi đấy?"
Bạch Dương xem rất tỉ mỉ, nhìn qua danh sách chừng hơn 10 phút, lúc này mới chậm rãi nói.
Nhìn từ kiểu chữ viết, Bạch Dương liếc mắt có thể nhìn ra đây là do Liễu Tuấn tự tay viết, bút phong dương nanh múa vuốt. Thật lâu trước đây, khi Liễu Tuấn tại Đoàn ủy tỉnh N làm phó khoa trưởng của bộ giáo dục, cũng đã từng viết qua rất nhiều báo cáo cho Bạch bộ trưởng, cũng giống như danh sách này vậy, bút phong sắc bén, cá tính đường hoàng. Hôm nay đã làm bí thư Tỉnh ủy, cá tính vẫn còn đường hoàng như trước.
Phần danh sách này còn có chút vết tích xoá sửa, Liễu Tuấn cũng không tân trang gì cho mới. Không hề nghi ngờ, Bạch Dương là "độc giả" đầu tiên của danh sách này.
Trước khi điều chỉnh cán bộ, trước tiên cần đạt được nhất trí với người đứng đầu Đảng chính, đây cũng xem như là lệ cũ. Xem ra Liễu Tuấn vẫn rất giữ quy củ. Chắc cũng không chỉ bởi vì tỉnh trưởng là Bạch Dương. Cho dù đổi lại một tỉnh trưởng khác, Liễu Tuấn vẫn sẽ làm như vậy.
Dưới tình hình chung, nếu không cần thiết thì không nên tạo ra mâu thuẫn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Em biết chị sẽ nói vậy mà."
Bạch Dương giương mi lên: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chị vừa mới đếm qua, tới 43 người! Trong đó 21 người là Chính sở."
Trong một tỉnh, một mạch điều chỉnh tới 43 cán bộ cấp Chính Phó sở, quả thực là có phần khủng khiếp. Đây không phải là điều chỉnh, đây là làm lại từ đầu. Đối với tính cách của Liễu Tuấn, Bạch Dương có thể nói là biết rất sâu, cái gọi là quy tắc quan trường, cái gọi là kiêng kỵ, người này cho tới bây giờ cũng không phải quá lưu ý. Quy tắc duy nhất của cậu ta chính là hướng về mục tiêu của mình, kiên định đi tới. Không quản trên đường có bao nhiêu gian nan hiểm trở, cũng sẽ không dao động một phân nào.
"Phần danh sách này chỉ là sơ thảo, đưa cho chị xem trước thôi." Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, có vẻ như hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Bạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu nói là, tiến hành từng nhóm?"
Liễu Tuấn cười nói: "Đó đương nhiên rồi. Nếu tiến hành duy nhất, hội Thường ủy không phải mở trong một ngày một đêm còn gì?"
Liên quan đến phân công cán bộ cấp sở, nhất là vị trí cấp Chính sở của các mẫn cảm thì phải đặc biệt thận trọng. Các Thường ủy đều phải phát biểu ý kiến của mình, nếu cứ thảo luận theo kiểu một người cùm một người, hội Thường ủy Tỉnh ủy quả thực sẽ rất tốn thời gian.
Bạch Dương liền thở phào một hơi, hai hàng lông mày xoè ra. Chị biết là đầu Liễu Tuấn vẫn còn thanh tỉnh, chưa có phát nhiệt. Sở dĩ đưa cho chị coi bản danh sách còn tèm nhem lỗi này, chính là cho chị một cái nhìn cá nhân. Sau khi xem xong, bản danh sách này cũng sẽ không còn tồn tại.
Liễu Tuấn rất nỗ lực muốn trao đổi toàn bộ cách nghĩ của mình cho Bạch Dương.
Cũng chính là vì quan hệ giữa họ, Liễu Tuấn mới có thể làm như vậy. Nếu đổi lại một tỉnh trưởng khác thì không thể nào.
Tuy nhiên lời nói kế tiếp của Liễu bí thư đã khiến đôi lông mày của Bạch tỉnh trưởng lại cau vào. Liễu Tuấn nói: "Một tháng, trong một tháng, toàn bộ cán bộ này phải được điều chỉnh."
Bạch Dương dở khóc dở cười: "Bí thư đại nhân, đây cũng không phải như nhau cả sao?"
Liễu Tuấn rất nghiêm túc nói: "Vậy thì không giống mà, chúng ta có thể chia làm vài lần hội nghị để thảo luận, không cần phải mở một ngày một đêm."
Bạch Dương thở dài: "Cũng chỉ có cậu thôi, bằng không thì, đổi lại một người khác có tính cách như cậu vậy, cái ghế tỉnh trưởng này thật sự chị không dám làm. Mời chị cũng không tới!"
Liễu Tuấn liền cười hì hì: "Cho nên em mời chị tới đây mà. Chị không giúp em thì giúp ai?"
Bạch Dương cười một cái, lập tức nghiêm mặt nói: "Đừng nói giỡn. Phương án điều chỉnh này chị không đồng ý. Nếu làm thế này, rất nhiều công tác sẽ khó mà gắn liền với nhau, một khi không cẩn thận sẽ rất lộn xộn."
Bạch Dương đã làm tổng tài ở xí nghiệp quốc gia một thời gian rất dài, còn thời gian dài làm phó chủ nhiệm Quốc tư ủy, lý niệm chấp chính chịu nhiều ảnh hưởng của thủ tướng Liễu Tấn Tài, mọi việc phải coi trọng ổn định vững chắc, một bước đều để lại dấu chân, tuyệt không tham công mà làm liều.
Còn Liễu Tuấn, rất nhiều khi biểu hiện tương đối cấp tiến, khác hẳn với phong cách chấp chính của lão gia tử nhà cậu ta.
"Tại phương diện kiến thiết kinh tế, cậu vẫn rất ổn trọng mà, cũng không cấp tiến. Tại sao trên vấn đề cán bộ lại vội vàng như thế? Quả nhiên là vừa có quyền trong tay liền phạm lỗi lầm."
Bạch Dương còn nói thêm, trong ngôn từ đã ít đi khách khí. Bạch Dương rất rõ ràng, đối với đồng chí Liễu Tuấn phải đối chọi gay gắt, phải mạnh bạo. Nếu như nói đạo lý với y, người này sẽ không nghe.
Đây là "thủ đoạn đặc biệt" của Bạch Dương, nếu đổi lại là một tỉnh trưởng khác, chỉ định sẽ không thể làm như thế!
Liễu Tuấn cười một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Đây kỳ thực là một vấn đề hai phương diện, không thể tách ra được."
Bạch Dương có chút hiếu kỳ: "Mời bí thư chỉ giáo."
Liễu Tuấn cười khổ nói: "Chị đang cố ý đấy phải không?"
Bạch Dương cười lắc đầu: "Không phải vậy. Thật sự thì chị rất muốn nghe một chút cao kiến của cậu. . . Hiện tại có thể cậu công tác tại địa phương đã lâu, cách nghĩ có thể sẽ khác với những cán bộ ở lâu tại bộ uỷ quốc gia như chị đây."
"Ừm, nói như thế này đi. Kiến thiết kinh tế, là phải thận trọng, phải một bước để lại một dấu chân, quyết không thể liều lĩnh. Bởi vì việc này, quan hệ đến lợi ích thiết thân của ngàn vạn gia đình. Chúng ta có một số cán bộ, vì cái gì cứ thích làm 'kế hoạch đại nhảy vọt', thích làm công trình hình tượng. Nguyên nhân cũng đơn giản, chính là vì dễ làm ra số liệu, có thể thăng quan. Cho nên những thứ này không được, phải thay đổi. Bất kể một chính sách trên kinh tế nào cũng phải thận trọng, phải nhiều lần nghiên cứu, khi thích hợp rồi mới có thể quán triệt xuống. Kiến thiết đội ngũ cán bộ cũng phải vậy. Không thể liều lĩnh. Một sự bổ nhiệm cán bộ không hợp cách sẽ tạo thành nguy hại rất lớn. Cũng một đạo lý, để cho một cán bộ không hợp cách trường kỳ đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo, nguy hại sẽ càng lớn hơn nữa. Hiện tại chị đang nhìn thấy điều chỉnh tới 43 cán bộ chỉ một lần, biên độ là rất lớn. Thế nhưng việc này có một tiền đề, đó chính là em phải có lý giải đối với những cán bộ này. Đừng quên, năm nay là năm thứ 12 em công tác tại tỉnh A.
Liễu Tuấn không nhanh không chậm nói.
Mười hai năm!
Liễu Tuấn quả thực có thể rất tự tin mà nói, y đều rất lý giải những cán bộ này.
"Lần này cán bộ cần điều chỉnh, dựa theo quan điểm của chị, tất cả đều không thích ứng với hiện chức. Đương nhiên, cũng không phải nói những cán bộ này tất cả đều không tốt, chỉ là trước đây không đặt ở vị trí thích hợp. Sử dụng cán bộ và sử dụng nhân tài của xí nghiệp, trên bản chất là như nhau. Cán bộ mô hình toàn tài, dù sao cũng là số ít. Hơn nữa coi như là cán bộ toàn tài cũng vẫn có trọng điểm riêng. Sử dụng nhân tài thích hợp đặt trên vị trí thích hợp thế nào, đó là vấn đề quan trọng nhất mà chúng ta phải suy nghĩ. Hiện tại đã là tháng 4, đã gần 1/3 năm trôi qua. Những cương vị này nếu không điều chỉnh, nêu để kéo dài đến sáu tháng cuối năm, thay lãnh đạo mới, quen thuộc công tác cũng yêu cầu một chút thời gian, năm nay sẽ trôi qua như thế. Kiến thiết toàn tỉnh không thể kéo dài được."
Bạch Dương biết là, Liễu Tuấn đã định quyết tâm rồi.
Chị đã từng nói, địa vị hôm nay của Liễu Tuấn, người có can đảm đề tỉnh cho y đã càng ngày càng ít. Mục đích chính yếu chị tới tỉnh A chính là làm tốt "bề tôi khuyên can", người bình thường sẽ làm không được.
Nhưng bề tôi này không phải là không có nguyên tắc cứ cố chấp với Liễu Tuấn, Bạch Dương thừa nhận, bản thân trên cơ bản đã bị Liễu Tuấn thuyết phục.
Luận kiến thiết kinh tế, tỉnh A tại địa khu Hoa Đông chỉ có thể xem như là thuộc hạng trung. Lấy tính cách của Liễu Tuấn, việc này khẳng định không thể khiến y thoả mãn. Mục tiêu của Liễu Tuấn chính là kinh tế đại phát triển, toàn dân cộng đồng giàu có. Mắt thấy rất nhiều vị trí, cán bộ đều không thích hợp,, tự nhiên không thể để nó kéo dài.
"Được thôi, xem như là chị đã bị cậu thuyết phục, có điều. . ."
Liễu Tuấn liền lộ ra vẻ mặt đau đầu.
Chị Bạch Dương sao cũng học được cách nói "có điều" rồi!
"Điều chỉnh những cán bộ này, chị thấy vẫn còn phải trưng cầu ý kiến của các đồng chí khác trong ban. Có một số cương vị, phỏng chừng các đồng chí khác sẽ có cái nhìn riêng. Hơn nữa lưu trình khảo sát của phòng tổ chức cũng không thể qua loa, đây là những lời cậu đã nói trên đại hội Đảng toàn tỉnh, chị cho rằng việc này nhất định phải kiên trì. Kiến thiết cán bộ, đầu tiên là phải chọn lựa, sau đó mới là giám sát. Nói thật, mấy năm nay, nếu như cậu có thể nắm bắt được công tác này, cống hiến của cậu đối với tỉnh A sẽ không người có thể sánh bằng."
Bạch Dương chậm rãi nói.
Bạch Dương đến nhận chức đã hơn hai tháng, đối với bố cục chính trị của tỉnh A có lý giải nhất định. Chiếu theo tình hình hiện tại, Liễu Tuấn đối với việc cường lực nắm trong tay toàn tỉnh là không thể nghi ngờ. Tại tỉnh A, trên thực tế đã không tồn tại một nhân vật có thể chống lại Liễu Tuấn hoặc là nói tồn tại một cổ thế lực đủ để chống lại. Đương nhiên, cũng có bộ phận trung tầng cán bộ đối với Bạch Dương ôm "kỳ vọng rất cao". Thời gian Bạch Kiến Minh đảm nhiệm bộ trưởng Trung tổ bộ, là tâm phúc khi đó thủ trưởng số 1 cực kỳ nể trọng, Bạch Dương không hề nghi ngờ sẽ được các cán bộ phía dưới cho rằng là tướng trung kiên của bên kia, là tới "nhận ca", tiếp ban của Lưu Phi Bằng. Tuy nhiên Bạch Dương là nữ đồng chí, lại vừa mới đến nhận chức, các cán bộ liền rất cẩn thận, không dám quá dựa vào.
Cũng không biết Bạch tỉnh trưởng có "đấu lại" Liễu bí thư hay không.
Càng là như thế này, Bạch Dương cho rằng, Liễu Tuấn càng phải cẩn thận làm việc. Đã đến tầng cấp bí thư Tỉnh ủy, nhất cử nhất động đã không chỉ liên quan đến đến tỉnh A. Nhất là một bí thư Tỉnh ủy trẻ tuổi như Liễu Tuấn, ngôn từ và động tác của y đều sẽ được người khác đặt ở mức độ cao hơn để phân tích. Theo rất nhiều nguyên lão thấy, một thủ lĩnh hợp cách, đầu tiên là phải có thể đoàn kết đồng chí, đoàn kết các đồng chí với bộ phận lớn nhất.
Liễu Tuấn tại tỉnh A biểu hiện được quá cường thế, quá ương ngạnh, đối với con đường đi lên sau này của y là có trở ngại nhất định.
Liễu Tuấn cười nói: "Một số việc câu thông nên làm thì khẳng định phải làm. Hoạt động khảo sát của phòng tổ chức cũng ắt không thể thiếu."
Vốn Bạch Dương dự định muốn cụ thể nói về việc điều động của mấy cán bộ, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ đi. "Đề tỉnh" là được rồi, nhưng nếu như quá can thiệp vào quyết đoán của bí thư Tỉnh ủy, như vậy thì sẽ tốt quá hoá lốp.
Tỉnh A, dù sao cũng phải dựa vào cách nghĩ của Liễu Tuấn để đi kiến thiết!
Đối với điểm này, Bạch Dương tin tưởng không nghi ngờ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1960: Tẩy trừ diện rộng
Chương 1960: Tẩy trừ diện rộng