Vấn đề cán bộ không chỉ phải liên hệ cùng tỉnh trưởng, phải liên hệ với cả trưởng phòng tổ chức và phó bí thư chuyên trách. Nếu một nhóm chức vụ quan trọng thì còn phải liên hệ với Thường ủy Tỉnh ủy thuộc bộ môn phân công quản lý.
Kỳ thực theo rất nhiều cán bộ thấy, Liễu Tuấn hoàn toàn không cần phải không ngại phiền hạ mà liên hệ với các thành viên trong ban như thế. Lấy uy vọng hôm nay của y tại tỉnh A, cùng lực nắm giữ hội Thường ủy Tỉnh ủy, hoàn toàn có thể trực tiếp lên hội Thường ủy để thảo luận.
Nhưng Liễu Tuấn không làm như vậy, mà là hoàn toàn y theo lệ cũ quan trường, liên hệ với từng đồng chí trong ban.
Đối với cách làm này của Liễu Tuấn, một số cán bộ thì không hiểu nổi, một số cán bộ khác thì nghiêm túc phỏng đoán. Nhất là chi chính của Liễu Tuấn lại càng như vậy. Vô số sự thực trước đây đã chứng minh, bất kể động thái nào của Liễu bí thư đều ẩn chứa thâm ý.
Thí dụ như Vu Hoài Tín, chính là một trong số đó.
Là thư ký thứ hai của Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín và Phan Tri Nhân đều có quan hệ rất tốt với Cừu Dụng Chi, giữa đôi bên, bình thường sẽ bảo trì liên lạc. Nhất là Phan Tri Nhân, cũng ở TP.Ngọc Lan như hắn, hai người chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ rủ nhau đi uống rượu, đa số thời gian là ở nhà. Vợ của Phan Tri Nhân là Giang Vân Hiệp có tay nghề về món nướng rất khá, Vu Hoài Tín thường hay dẫn cả vợ đến nhà chơi.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên lần này là Phan Tri Nhân chủ động gọi điện thoại, nói với hắn Cừu Dụng Chi đã đến, mọi người đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Vu Hoài Tín không hề nghĩ ngợi nhận lời ngay, lập tức kêu vợ đi cùng đến quán ăn vặt ở TP.Ngọc Lan. Đừng thấy Phan Tri Nhân là sở trưởng sở Thẩm kế, Cừu Dụng Chi là thị trưởng Tống Đô, Vu Hoài Tín là bộ trưởng Bộ tuyên truyền Thành ủy Ngọc Lan, họ đều được xem là quan lớn thể chế nội, thường ngày tụ hội, trên cơ bản rất ít khi đến nơi xa hoa. Cũng không phải là họ thực sự thanh liêm đến trình độ như vậy, mà là đã thành thói quen. Lại nói, mấy nơi xa hoa không phải họ chưa từng đến qua, nếu chỉ luận khẩu vị, mấy khách sạn nhà hàng chưa hẳn đã ngon hơn cửa hàng ăn vặt trên đường phố.
Khi đến buổi tối, với những hoạt động cá nhân, mọi người tận lực không kinh động tài xế, tự mình lái xe.
Họ gặp gỡ cũng có địa điểm cố định, tại một quán ăn đường phố cũng rất có danh tiếng tên là "Vân Hương Trai". Khi Vợ chồng Vu Hoài Tín tới Vân Hương Trai, vợ chồng Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi cũng đã đến cả rồi.
"Ha ha, Dụng Chi, sao ngày hôm nay lại tới đây? Hình như trong tỉnh không có họp hả?"
Mọi người chào hỏi xong, ngồi xuống rồi Vu Hoài Tín mới cười hỏi.
Cừu Dụng Chi cười nói: "Sáng ngày mai bí thư hẹn gặp, nên phải đến sớm."
Bí thư mà hắn nói, không hề nghi ngờ chính là Liễu Tuấn.
Vu Hoài Tín liền cười nói: "Chúc mừng."
Tin tức liên quan đến Cừu Dụng Chi sẽ điều nhiệm thị trưởng An Phong, đã được lan truyền ra ngoài. Điều chỉnh cán bộ, xưa nay là việc nhận được quan tâm nhất. Nhất là sau khi Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, tất cả mọi người đang chú ý mật thiết, mỗi ngày không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo, có bao nhiêu cặp lỗ tai đều dựng thẳng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tháng 6 năm nay Hứa Vân Huy nhất định sẽ lui xuống, lúc này Cừu Dụng Chi sẽ điều nhiệm thị trưởng An Phong, tiếp nhận chức vụ bí thư, ý đồ này đã cực kỳ minh xác.
Trước khi điều động cán bộ, bí thư Tỉnh ủy tự mình triệu kiến nói chuyện, thăm hỏi cổ vũ một phen, đây chính là lệ cũ.
Hơn nữa Liễu Tuấn hẹn gặp Cừu Dụng Chi, cũng không chỉ đơn giản là thăm hỏi cổ vũ, khẳng định là có vài công tác thực tế muốn phân phó. Bởi vì Hồng Thiên Kính và việc cải tạo khu bằng hộ, TP.An Phong vẫn rất được Liễu Tuấn quan tâm.
Cừu Dụng Chi mỉm cười nói: "Trong lòng tôi thật sự có hơi khẩn trương, không biết bí thư sẽ đề ra yêu cầu gì. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, thật sự sẽ bị ăn hèo mất."
Phan Tri Nhân cười nói: "Không có việc gì, cái mông của anh rất chắc, bị vài cái cũng không sao."
"Này Tri Nhân, anh đừng có mà đem địa lôi chôn thân tôi ở chỗ này. Tôi biết anh thiết diện vô tư. Không sao, anh cứ việc điều tra, nếu xảy ra vấn đề thật, tôi còn mời anh uống rượu nữa."
Một câu nói khiến mọi người đều bật cười.
Từ sau khi Phan Tri Nhân đảm nhiệm sở trưởng sở Thẩm kế, không đợi Liễu Tuấn phân phó, công tác thẩm kế làm được tương đối chu đáo. Rất nhiều cán bộ sợ Phan Tri Nhân cũng như sợ bí thư Kỷ ủy tỉnh Lục Duyệt vậy. Một sở trưởng sở Giám sát, một sở trưởng sở Thẩm kế, chính là hai ông diêm vương sống, vậy còn để người khác sống hay không?
Giang Vân Hiệp khẽ cười nói: "Mấy anh đừng chỉ lo nói chuyện, nhanh gọi món ăn đi, muốn mọi người đều ôm bụng đói mà nghe các anh bàn luận viển vông à?"
Vu Hoài Tín cười ha ha: "Chị dâu phê bình đúng lắm, gọi món ăn đi. . ."
Họ coi như là khách cũ, ông chủ mặc dù không rõ mấy vị này đều là cán bộ cao cấp, nhưng cũng vô cùng khách khí, rất nhanh đã chọn ra vài món ăn và một lọ rượu.
Tất cả mọi người là bạn cũ, lại là tụ họp gia đình, đều dẫn theo vợ, cho nên uống rượu đều rất tiết chế, uống rất nhã nhặn.
Uống được vài chén, Vu Hoài Tín nói: "Nghe nói lần này cán bộ phải điều chỉnh tương đối nhiều, mấy ngày nay bí thư vẫn luôn liên hệ với Hướng trưởng phòng và Bạch tỉnh trưởng."
Phan Tri Nhân cười nói: "Vậy à, tôi cũng nghe Khải Phàm nói qua tình huống này."
Giữa ba người thư ký của Liễu Tuấn, đôi bên cũng bình thường có liên lạc qua lại.
"Vậy hai anh thấy thế nào?"
Vu Hoài Tín hỏi.
Ý này Phan Tri Nhân và Cừu Dụng Chi đều hiểu rõ. Việc này hình như không quá phù hợp với tác phong cường thế của Liễu Tuấn, trước đây không chỉ nói thời gian làm tỉnh trưởng, ngay cả khi còn đang đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, ở trên việc sử dụng cán bộ toàn tỉnh Liễu Tuấn đã có quyền ngôn ngữ rất lớn. Cừu Dụng Chi chính là khi đó đi TP.Tống Đô đảm nhiệm trưởng phòng tổ chức. Hôm nay chính vị số 1 Tỉnh ủy, nhưng lại trở nên "ôn hòa", thật là có chút khó nắm bắt.
Cừu Dụng Chi thấy ánh mắt của Vu Hoài Tín hướng qua mình, cả cười nói: "Đừng nhìn tôi. Cậu đã theo bí thư lâu như vậy, tác phong hành sự của bí thư anh còn không hiểu?"
Vu Hoài Tín cười nói: "Dụng Chi, anh cũng đừng bắt bí, tôi thật là có điểm không rõ. Bằng không thì, sao bí thư lại coi trọng anh đến vậy?"
Lấy giao tình giữa họ, khi nói chuyện cũng không cần quá tâm tại ý, thỉnh thoảng trái thông lệ một chút cũng không sao.
Phan Tri Nhân bưng lên ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, cũng nhìn sang Cừu Dụng Chi để chờ hắn giải thích.
Cho tới bây giờ, trong số mấy người bạn thân nhau nhất của họ, cũng chỉ Cừu Dụng Chi là có kinh nghiệm chủ chính thành phố cấp địa khu, tại phương diện lý giải tâm tính của người đứng đầu, Cừu Dụng Chi có lẽ càng có tâm đắc hơn.
Cừu Dụng Chi liền nghiêm túc lên, tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi thấy, bí thư là không muốn đưa chuôi kiếm cho người khác nắm. Chế độ tập trung dân chủ của Đảng là định ra kỷ luật. Đây là bí thư đang làm gương mẫu cho mọi người, tôn trọng và đoàn kết toàn bộ đồng chí trong ban. . . nhất là Bạch tỉnh trưởng."
Nói rồi, Cừu Dụng Chi liền nhìn sang Phan Tri Nhân.
Muốn nói thời gian đi theo Liễu Tuấn, Cừu Dụng Chi cũng không tính là ngắn. Nhưng luận về lý giải đối với Bạch tỉnh trưởng, cả tỉnh A, ngoại trừ Liễu Tuấn, không có người nào hơn được Phan Tri Nhân.
Phan Tri Nhân cũng là cán bộ đi ra từ huyện Ninh Bắc tỉnh N, thời gian làm thư ký cho Liễu Tuấn, Bạch Dương chính là bí thư Huyện ủy của huyện Ninh Bắc. Phan Tri Nhân cũng có thể coi là thuộc hạ cũ của Bạch tỉnh trưởng. Cho nên, cái vị trí sở trưởng sở Thẩm kế của Phan Tri Nhân sẽ rất bền vững, không cần lo lắng chút nào.
Phan Tri Nhân mỉm cười nói: "Liễu bí thư tôn trọng Bạch tỉnh trưởng, đó là việc không cần nói. Thời gian trước đây họ tại huyện Ninh Bắc cộng sự, có thể nói là tấm gương đoàn kết ban, đến nay vẫn còn là một giai thoại."
Vu Hoài Tín liền liên tục gật đầu, cảm thấy Cừu Dụng Chi đã nói đến điểm mấu chốt. Lấy sự cường thế của Liễu Tuấn, bất luận một vị tỉnh trưởng nào hầu như đều phải hoàn toàn bao phủ dưới vầng hào quang của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn tôn trọng Bạch Dương như vậy, chính là muốn tận lực mau chóng tạo thành uy vọng của Bạch Dương tại Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy.
Phan Tri Nhân uống một ngụm rượu rồi nói: "Kỳ thực, lần này để Dụng Chi đi An Phong, Vương Lương Húc thay thế đến Mã Đầu, bí thư cũng là nhìn xa trông rộng. Nói thật thì, Vương Lương Húc đi Mã Đầu, có thể triển khai công tác nhanh hơn Dụng Chi. Về phần An Phong, trải qua hai năm chỉnh đốn, trao đổi cán bộ cũng khá nhiều lần, chẳng khác nào như một ban mới, sau khi Dụng Chi qua đó cũng không có trở lực gì."
Cừu Dụng Chi và Vu Hoài Tín lại gật đầu, rất tán thành sự phân tích của Phan Tri Nhân. Mỗi một an bài của Liễu bí thư đều mưu tính sâu xa.
Mấy người lại uống vài ba ly, dần dần có bầu không khí, Phan Tri Nhân nhìn Vu Hoài Tín, vừa cười vừa nói: "Hoài Tín, tôi đoán là, rất nhanh chúng ta sẽ phải tách ra thôi."
Vu Hoài Tín sửng sốt: "Tách ra? Tri Nhân, ý anh là gì? Anh bị điều đi ư?"
Cừu Dụng Chi cũng rất quan tâm nhìn Phan Tri Nhân.
Phan Tri Nhân cười nói: "Không, chí ít trong thời gian ngắn sẽ không bị di chuyển. Khả năng chính là anh đó."
"Tôi? Tôi có thể đi đâu?"
Vu Hoài Tín có chút khó hiểu. Phỏng chừng chuyện này thật sự do Phan Tri Nhân suy đoán, nếu thật có "tin tức nội tình" gì liên quan đến bản thân hắn, Liễu bí thư cũng không đến mức nói trước cho Phan Tri Nhân.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà.
Lời Phan Tri Nhân vừa nói ra, vợ của Vu Hoài Tín đang nói chuyện với Giang Vân Hiệp cũng đình chỉ nói chuyện, dựng lên lỗ tai.
Phan Tri Nhân vừa cười vừa nói: "Thanh minh một chút, chúng ta chỉ thuần túy là nói chuyện phiếm, tôi cũng chỉ suy đoán thôi, đừng có tưởng thật chứ. . .Theo tôi thấy, Hoài Tín, kinh nghiệm công tác địa phương của anh là được rồi, đã làm bí thư Đoàn ủy, đã làm bí thư Huyện ủy, hiện tại lại làm công tác của bộ môn Đảng vụ, cũng đã đến lúc động một chút. Anh có muốn đến bộ uỷ Trung ương hoặc là bộ uỷ quốc gia để rèn luyện không?"
Vu Hoài Tín bừng tỉnh hiểu ra.
Đây cũng là phương thức nhất quán mà Liễu Tuấn đề bạt sử dụng cán bộ chi chính. Sài Thiệu Cơ, Phan Tri Nhân đều là như thế này, trước tiên ở địa phương, sau đó đi bộ uỷ quốc gia rèn luyện, có cơ hội lại từ bộ uỷ quốc gia điều xuống cơ sở, an bài một vị trí nào đó cũng đều thuận tiện, không có vẻ đột ngột. Lại nói luyện tư lịch tại bộ uỷ quốc gia, cũng quả thực tốt hơn so với tại địa phương. Vu Hoài Tín đã ngoài 30t, cấp Phó sở cũng đã một đoạn thời gian, ngay tại tỉnh A đi lên, không phải là không thể được, luôn luôn khó có thể tránh khỏi Liễu Tuấn bị hiềm nghi "chỉ dùng người thân". Chung quy không thể thư ký của anh đều được giao cho trọng trách, còn luôn dồn ở tỉnh A. Đi bộ uỷ quốc gia, lịch lãm một hai năm, đưa lên cấp bậc Chính sở, ẩn núp giấu diếm, lại đưa về địa phương, chính là thân phận chư hầu trong tỉnh.
Cũng không phải trí tuệ chính trị của Hoài Tín không bằng Phan Tri Nhân. Chủ yếu bởi vì Phan Tri Nhân là "người từng trải", nên càng có lĩnh hội hơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 1962: Tất cả mọi người phải điều động!
Chương 1962: Tất cả mọi người phải điều động!