TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 2027: Lừa đảo (3)

Nguyễn Tất Thắng thấy cảnh này, hoàn toàn choáng váng, mồ hôi tuôn ra như suối, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tiểu Vân cũng biết chuyện chẳng lành, nhưng trấn tĩnh hơn hắn nhiều, giật ống tay áo của hắn, ý bảo đi cho nhanh. Nguyễn Tất Thắng choàng tỉnh, chầm chậm di chuyển, muốn theo sau Tiểu Dịch và Toa Toa.

- Hai người không thể đi, làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói.

Nguyễn Vĩ Đức tất nhiên không thể để hai người bọn chúng đi như thế.

Hai vệ sĩ đi tới một bước, nhìn chằm chằm.

Tiểu Vân nhìn hai vệ sĩ này, lại nhìn hai vệ sĩ ở cổng, thầm kêu khổ không thôi, biết rằng hôm nay có phiền phức rồi, liền cố trấn tĩnh, cười hi hi:
- Chú à, đừng đùa nữa, bọn tôi là bạn của Tiểu Dịch, đùa giỡn với bọn họ thôi..

Lần này Tiểu Vân cũng nói bằng tiếng Hướng Dương.

Nguyễn Tất Thắng mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Đùa? Đùa mà như thế à? Giả danh lừa của người ta 20.000? Cả hai gan không nhỏ.

- Chú ơi, cái này.. Đúng là hiểu lầm mà, chúng tôi chỉ đùa với bọn họ thôi.

Tiểu Viên biến hôm nay phiền phức không nhỏ, chỉ đành cố lấy dũng khí cùng Nguyễn Vĩ Đức lằng nhằng, hi vọng có cơ hội chuồn đi.

Nguyễn Vĩ Đức đưa tay ra:
- Cô đừng nói, tôi hỏi cậu ta. Nguyễn Tất Thắng, đây có phải là tên thật của cậu không? Chứng minh thư có phải là thật không?

Nguyễn Tất Thắng toàn thân run lên, ấp úng đáp:
- Là.. Là thật..

- Vậy ba cậu là ai?

Chỉ vì nghe thấy Tiểu Vân và Tiểu Nguyễn đều nói tiếng Hướng Dương, cho nên Nguyễn Vĩ Đức mới không vội báo cảnh sát, thậm chí đuổi Tiểu Dịch và Toa Toa đi trước. Chính là nghĩ, chẳng may Nguyễn Tất Thắng và Tiểu Vân đều là con cháu của Liễu gia sơn, có thể là thân thích hoặc con cháu của người quen, nếu đưa luôn tới đồn cảnh sát thì không đơn giản nữa, cũng đắc tội với người ta.

Với thân phận địa vị của Nguyễn Vĩ Đức hiện nay, chỉ để ý tới thanh danh, nếu bị người thân ở quê chửi rủa sau lưng là "lục thân bất nhận" "giàu rồi trở mặt" thì không hay lắm.

- Ba.. ba tôi là...

Nguyễn Tất Thắng lắp bắp nói, không biết trả lời ra sao.

- Chú kia, chú dựa vào cái gì mà thẩm vấn chúng tôi? Chú là cảnh sát à?

Tiểu Vân thấy cảnh này đánh liều, hùng hổ cắn trả.

Nguyễn Vĩ Đức cười nhạt:
- Muốn báo cảnh sát phải không? Vậy thì được, tôi gọi cảnh sát tới xử lý chuyện này.

Nói rồi Nguyễn Vĩ Đức lấy di động ra.

- Đừng đừng, xin chú đừng báo cảnh sát... Tôi nói.. Ba tôi là Nguyễn Vĩ Hòa, là người của Nguyễn gia thôn thật.

Nguyễn Tất Thắng sợ hãi nói gấp.

Nguyễn Vĩ Đức cả kinh, lập tức giận dữ nói:
- Còn nói dối nữa, Nguyễn Vĩ Hòa thành thực như thế, làm sao có con trai như vậy được.

Nguyễn Tất Thắng vội giơ tay lên:
- Tôi thế, tôi không nói dối, ba tôi đúng là Nguyễn Vĩ Hòa...

Nguyễn Vĩ Đức nhìn hắn một lượt:
- Ừm, đúng là có giống Vĩ Hòa một chút. Có điều tôi không tin cậu là con trai anh ấy, nếu đúng là thật, cậu gọi điện cho ba cậu đi, bảo anh ấy tới đây, tôi muốn hỏi trước mặt cho rõ ràng.

Hẳn Nguyễn Vĩ Hòa là người quen của Nguyễn Vĩ Đức.

Nguyễn Tất Thắng lắp bắp:
- Chú, chú, chú đúng là chủ tịch Nguyễn sao?

- Nói thừa? Dám giả mạo con trai tôi mà không biết tôi là ai? Ha ha, nói ra tôi và ba cậu là anh em họ tộc chính tông, nói cậu là con trai tôi cũng chẳng sai. Sao cậu không học lấy cái hay, lại đi làm lừa đảo, muốn làm ba cậu tức chết à?

Nguyễn Vĩ Đức nói tới đó lại nổi đóa.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh ngồi bên cạnh xem, mặt mỉm cười.

Tiểu Thanh nói nhỏ:
- Em đã gặp Nguyễn Vĩ Hòa, là một người rất thành thật, không ngờ đẻ ra đứa con như thế...

Mẹ của Tiểu Thanh cũng là người của Nguyễn gia thôn, nói ra cô biết người ở quê nhiều hơn Liễu Tuấn. Hai đời cộng lại, Liễu Tuấn sống ở Liễu gia sơn không lâu, đều chưa lên tiểu học đã tới huyện Hướng Dương.

Nguyễn Tất Thắng mấp máy môi:
- Ba.. Ba tôi không ở nhà... Ông ấy tới Đại Ninh rồi...

Nguyễn Vĩ Đức trừng mắt nhìn hắn, rồi quay sang Tiểu Vân:
- Còn cô nữa, cô tên là gì? Nhà ở đâu?

Tiểu Vân lúc này đã khôi phục lại trấn tĩnh, đôi mắt đảo loạn lên. Phải nói Tiểu Vân rất sinh đẹp, cho dù ăn mặc không chấp nhận được, vẫn không che giấu hết vẻ ngây thơ của tuổi tác. Nhưng dưới tình cảnh này mà cô ta còn "xảo trá" như thế, làm người ta dở khóc dở cười.

- Chú Nguyễn, xin lỗi, chúng cháu không biết chú ở nơi này, chỉ đùa với mấy người bạn thôi mà, chú đừng để ý, đừng chấp bọn trẻ tụi cháu, được không?

Không bao lâu, Tiểu Vân đã nghĩ ra cách ứng phó, cứng không được thì mềm, cười tươi như hoa, hạ giọng nài nỉ.

Nguyễn Vĩ Đức vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêm mặt nói:
- Cô đừng có bắt làm quen, nói cho tôi biết, nhà cô ở đâu? Ba cô là ai?

Đã chứng thực Nguyễn Tất Thắng là con trai Nguyễn Vĩ Hòa, hắn càng thêm cẩn thận, nếu như Tiểu Vân cũng là con cháu trong họ thì không tiện giao cho cảnh sát xử lý.

Nụ cười trên mặt Tiểu Vân càng trở nên tươi tắn, nhưng không vội trả lời, mắt đảo loạn lên, tựa hồ lại nghĩ tới "ý hay" nào đó.

Liễu Tuấn đột nhiên "a" một tiếng, tựa hồ nhớ ra điều gì.

Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?

- Anh nhớ ra rồi, anh đã gặp cô gái này ở CLB Hoàng Gia tại thủ đô, cô ta cầm chai rượu đập vỡ đầu người ta.. Sao lại chạy tới Giang Khẩu rồi?

Thì ra Liễu bí thư cũng nhớ ra Tiểu Vân chính là cô gái đập vỡ đầu Vương Hạo Lương con trai phó cục trưởng cục đốc sát bộ công an.

- Thế sao?

Tiểu Thanh ngạc nhiên nhìn Tiểu Vân.

- Không nhìn ra, chút xíu tuổi mà văn võ song toàn.

Liễu Tuấn không nhịn được cười.

Thành ngữ này đúng là chính xác.

"Tố chất" mà Tiểu Vân biểu hiện ra đúng là "có dũng có mưu", chỉ tiếc là không đi vào chính đạo. Hiện giờ người trẻ tuổi thích trò lưu manh, có lẽ nhiều năm sau thành nhân tài đất nước, nhớ lại chuyện hoang đường khi còn trẻ, chỉ e rất xấu hổ.

- Này, cô mau nói ra đi, nếu không tôi gọi cảnh sát tới xử lý.

Thấy Tiểu Vân cứ lề mề mãi, Nguyễn Vĩ Đức có chút mất kiên nhẫn rồi, nếu chẳng phải nể tình đồng hương, hắn có thời gian đi hao phi với bọn chúng sao?

- Chú Nguyễn, có phải cháu nói cho chú rồi, chú sẽ thả cho cháu đi không?

Tiểu Vân dò hỏi.

- Đừng có nói điều kiện với tôi, trước tiên cứ nói ra đã. Xử lý ra sao tôi tự có chừng mực.

Tiểu Vân liền cong môi lên:
- Lại dọa trẻ con.

Chủ tịch Nguyễn đúng là bị trò "vô lại" của cô bé này khiến dở khóc dở cười, chỉ đành nghiêm mặt uy hiếp:
- Không nói hả? Được, tôi gọi cảnh sát tới xử lý.

Thấy Nguyễn Vĩ Đức thực sự chuẩn bị bấm số, Tiểu Vân biết lần này e rằng không qua được, đành đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi.. Cháu tên là Phương Tiểu Vân, ba cháu tên là Phương Văn Các, thông Hồng Kỳ, bà họ cháu là vợ Chu bộ trưởng ở TW...

Lần này Nguyễn Vĩ Đức không có phản ứng gì, Liễu Tuấn lại cả kinh đứng bật dậy, hỏi:
- Cô là con Phương Văn Các?

- Đúng, anh đẹp trai, anh quen ba tôi sao?

Phương Tiểu Vân lập tức hai mắt sáng lên, voi sướng nói. Thế cục hiện nay, chỉ còn cách liều mạng "nhận thân thích", mới có hi vọng thoát được.

Nhưng cách xưng hô "anh đẹp trai" lọt vào tai, Liễu bí thư chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Liễu Tuấn không để ý tới câu hỏi của cô ta, mà hỏi :
- Ba cô làm ăn ở thủ đô phải không? Sao cô lại chạy tới Giang Khẩu.

Cô của Phương Văn Các chính là Chu sư mẫu, Liễu Tuấn đã gặp một lần ở nhà Chu tiên sinh, là người khiêm tốn lễ phép, không ngờ con gái lại như thế này.

- Anh đẹp trai, anh biết ba tôi thật à?
Phương Tiểu Vân càng thêm mừng rỡ, có điều thấy Liễu Tuấn "thần sắc bất thiện", vội cúi đầu xuống, ngập ngừng nói:
- Ba tôi vẫn làm ăn ở thủ đô, tôi tới đại học Hoa Nam học...

- Đại học Hoa Nam?

Không ngờ cô nàng ranh ma cổ quái này còn học cùng trường với y, đoán chừng sinh viên và giảng viên đại học Hoa Nam rất đau đầu.

... Kỳ thực không phải tôi muốn lừa bọn họ, muốn vào công ty Đằng Phi, phải nhờ vả...

Phương Tiểu Vân lí nhí nói.

- Nhờ vả mà tốn 20.000 mời khách?

Nguyễn Vĩ Đức mặt rất nghiêm túc, trong công ty không ngờ lại có quy củ ngầm này, chủ tịch như hắn không thể không chú ý.

Tiểu Vân nói:
- Cũng.. Cũng không phải cần nhiều như thế...

- Vậy vì sao cô đòi người ta nhiều như thế?

- Cũng không phải là tôi muốn...
Tiểu Vân nói:
- Tôi muốn quyên góp... Tôi muốn tham gia vào hiệp hội bảo vệ đảo Minh Hà, chúng tôi phải gom tài chính...

Thì ra là thế.

Đám Liễu Tuấn không khỏi đưa mặt nhìn nhau, Nguyễn Vĩ Đức hỏi:
- Tiểu Tuấn cậu thấy sao?

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Thôi vậy, toàn là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, thông báo với người nhà, để trưởng bối của bọn chúng giáo dục đi.

Nguyễn Vĩ Đức gật đầu.

Hắn cũng có ý đó, có điều vẫn nghiêm mặt giáo huấn Phương Tiểu Vân và Nguyễn Tất Thắng vài câu

Đọc truyện chữ Full