Mùng sáu, Liễu Tuấn xuất hiện ở tứ hợp viện nhà họ Cao.
Đây là nơi ở của Cao lão gia tử, Cao Kính Chương không ở đây, ông ta ở một tòa biệt thự hiện đại hóa rất cao trong công viên Long Sơn.
Cán bộ lãnh đạo thế hệ của ông và lãnh đạo thế hệ Cao lão đã dần cho th sự khác biệt. Tới thế hệ tiếp theo càng có thay đổi rõ rệt, đó là do thời đại.
Cao Trường Hoành nhậm chức bên ngoài, cho nên về nhà cũng ở biệt thư công viên Long Sơn, đương nhiên điều này không có nghĩa là hắn không có chỗ ở khác tại thủ đô.
Hôm nay hắn tới chỗ lão gia tử từ sớm để đợi Liễu Tuấn.
Với thân phận của y hiện nay, tới bái phong Cao lão, nhà họ Cao không thể không long trọng tiếp đãi, Cao Kính Chương không tiện ra mặt, liền do Cao Trường Hoành thay thế.
Còn mười mấy phút nữa mới tới giờ Liễu Tuấn hẹn, Cao Trường Hoành cùng Cao lão ngồi trong phòng khách, chuyện trò cùng ông.
Cao lão đã trên trăm tuổi, nhưng tai thính mắt sáng, dựa vào máy trợ thình là có thể giao lưu bình thường.
- Trường Hoành, ý kiến của cháu với sự kiện Nam Hải ra sao?
Cao lão hỏi với ngữa khí tùy ý, tựa hồ coi việc này như đề tài bình thường.
Cao Trường Hoành thu lại nụ cười, tựa hồ không dám xem nhẹ câu hỏi này của Cao lão. Sự kiện Nam Hải đã trôi qua được một năm, nhưng sóng gió còn chưa lặng hẳn. Dù trong hay ngoài nước vẫn có nhiều người quan tâm tới sự kiện này. Nhưng trước đó Cao lão chưa từng nói tới, hiện giờ lại hỏi, có lẽ là liên quan tới việc Liễu Tuấn sắp tới bái phỏng.
Cho dù Liễu Tuấn thân phận cực cao, nhưng trước mặt Cao lão vẫn chỉ là một chú nhóc. Lời cầu kiến của y, Cao lão có thể từ chối. Trong qua lại cao tầng, chuyện này hết sức bình thường, với nguyên lão thân phận siêu nhiên như Cao lão, không tùy ý tiếp kiến nhân vật chính trị khác, cho dù là chúc Tết cũng phải rất chú ý.
Đây là lần thứ hai Liễu Tuấn chủ động bái phỏng Cao lão, nhưng so với lần chúc thọ thì khác hẳn, lần đó mục đích Liễu Tuấn rất đơn thuần, tuy mọi người suy đoán đủ kiểu. Nhưng cuối cùng sự thực chứng minh, Liễu Tuấn chỉ vì một vụ án oan. Cho nên các đại lão cao tầng khác cũng bình thường lại.
Còn lần này có thể nói Liễu Tuấn đại biểu cho một tập đoàn chính trị tới bái phỏng một "lãnh tụ tinh thần" của tập đoàn chính trị khác. Cao lão không từ chối, bản thân nó nói lên vấn đề rồi, có lẽ không thể phán định Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ sẽ liên kết với nhau, nhưng ít nhất cũng sẽ không đứng ở phía đối diện với Liễu Tuấn nữa.
Đây là một tín hiệu làm người ta chú ý.
Có thể nói, năm nay là năm đấu tranh nhân tuyển người kế vị quyết liệt, là một năm mang tính chất quyết định. Năm nay sự cạnh tranh giữa Tiết Viễn Sơn và Tương Hướng Kiệt sẽ có một kết luận quyền uy. Giả sử Tiết Viễn Sơn không thể lên làm phó chủ tịch quân ủy, chính đàn trong nước sẽ có sóng cả ngợp trời, xảy ra va chạm cực lớn.
Sự hợp tung liên hành giữa các hệ phái lớn càng trở nên khó bề phân biệt.
Nhà họ Cao phát ra tín hiệu này, chắc chắn sẽ làm cho rất nhiều người bất an.
Xem ra "đồng minh" bên phía Nghiêm Liễu hệ ngày càng nhiều, thực lực ngày càng mạnh, trừ nhà họ Cao, Hà Vũ hệ coi như đã chọn phe rõ ràng, tập đoàn đứng sau Khâu Tình Xuyên cũng ngả theo Nghiêm Liễu hệ.
Tất cả nhưng điều này làm người ta không thể không chú ý cao độ.
Liễu Tuấn đã xuất hiện trước mặt tất cả các đại lão, không thể có chút xem nhẹ nào nữa.
Cao lão đồng ý hội kiện Liễu Tuấn vào lúc này, đừng nói bên ngoài, ngay bên trong Cao hệ cũng có rất nhiều suy đoán.
Mà vấn đề quan trọng ở sự kiện Nam Hải.
Mấu chốt sự kiện đó lại là sự tham dự của hải quân lục chiến.
Một người chưa được ban quyền nhưng lại có thể điều động quân đội, liệu có thể được đa số các nguyên lão và các hệ phái lớn chấp nhận hay không, trở thành điều khó đoán nhất trên con đường thành thần của Liễu Tuấn.
Cho nên đối diện với câu hỏi này của lão gia tử, Cao Trường Hoành không dám có chút xem nhẹ nào. Thậm chí đây không còn là cuộc nói chuyện giữa ông cháu nữa, mà là lãnh tụ thế hệ trước chính thức hỏi lãnh tụ thế hệ sau. Ý kiến của Cao Trường Hoành ắt ảnh hưởng tới thái độ của Cao lão, ảnh hưởng tới sách lược đấu tranh của Cao hệ trong mấy năm thậm chí mười mấy năm sau.
Nhà họ Cao đem toàn bộ sức lực đặt trên người Cao Trường Hoành, có thể nói sách lược chính trị cơ bản của họ là làm sao đảm bảo cho Cao Trường Hoành đi lên đỉnh cao sĩ đồ trong thời gian ngắn nhất. Như thế mới đảm bảo cho Cao hệ trường thịnh.
Đối với Cao hệ mà nói đây là một nhiệm vụ lớn nhất.
Chen chân vào cự đầu là mục tiêu của mỗi một tập đoàn chính trị, muốn đạt được mục tiêu này, đơn thuần dựa vào bản thân là không đủ, phải được sự nhất trí của các tập đoàn khác.
- Ông, ý kiến của cháu là ủng hộ cách làm của Liễu Tuấn.
Một lúc sau Cao Trường Hoành thong thả đáp.
Cao lão không tỏ thái độ, tiếp tục nói:
- Nói lý do của cháu.
- Vâng.
Cao Trường Hoành ưỡn thẳng lưng, nhưng không vội trả lời ngay, mặt có vẻ trầm tư.
Cao lão cũng không giục, đối với tính cách trầm ổn của đứa cháu trưởng này, ông biết rất rõ.
- Chuyện này có thể phân ra hai phương diện để xét, phương diện thứ nhất là đối với nước An Lang. Ông, cháu thấy chính sách đối ngoại của chúng ta phải điều chỉnh rồi. Quan hệ của nước ta với An Lãng xưa nay luôn vô cùng phức tạp. Nhưng sau khi lập quốc, sự chi viện của chúng ta cho họ thì ai cũng thấy. Đôi khi không phải là mang một mục đích gì, thuần túy xuất phát từ quan niệm phe cánh. Nhưng sự qua lại giữa quốc gia với nhau và qua lại giữa đảng phái với nhau là có khác biệt. Thái độ của nước An Lãng và một số nước khác với chúng ta luôn thay đổi. Đơn giản mà nói, bọn họ không nhận ân tình của chúng ta. Cho dù là quốc gia láng giềng phía đông hoàn toàn phải dựa vào nước ta duy trì xã hội kia cũng thường xuyên chỉ trích chúng ta. Viện trợ không hoàn lại không đổi lại được tình hữu nghị, đó là hiện tượng không bình thường.
Cao Trường Hoành nói rất thản nhiên.
Trước mặt ông, hắn tất nhiên không phải che dấu gì hết.
Cao lão nhướng mày lên, hỏi:
- Nguyên nhân là vì sao?
- Không cùng địa vị, chuyện này làm quá nhiều sẽ thành thông lệ. Bọn họ coi như đương nhiên, chúng ta chỉ có nghĩa vụ, hoặc nói cách khác chúng ta chỉ nói tới nhất mạnh nghĩa vụ mà không nhấn mạnh quyền lực của chúng ta. Gần đây có câu, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí. Chính là nói tới chuyện này. Cho nên các quốc gia xung quanh mới có thái độ nghiêng ngả. Có thể nói bọn họ chẳng có chút thành ý nào, chỉ coi chúng ta như kẻ ngốc dư tiền. Có một câu cổ ngữ, ân uy phải song hành. Câu này dùng trên sự vụ quốc tế rất hữu hiệu. Chính như chính sách cây gậy và củ cà rốt của nước Mỹ, khi chân chủ của đạo Islam hàng lâm, cũng một tay cầm kiếm một tay cầm cành ô lưu. Chúng ta chỉ có cà rốt và ô lưu, không có kiếm và gậy là không đúng. Vì thế cháu tán đồng cách làm của Liễu Tuấn.
- Ừ.
Lão gia tử khẽ gật đầu.
- Nói điều thứ hai đi.
- Vâng thứ hai là sự tham dự của quân đội.
Cao lão liền lộ vẻ chú ý.
Cao Trường Hoành mỉm cười nói:
- Ông, cháu thấy vấn đề này kỳ thực không nên luận đúng sai, Liễu Tuấn có tự ý điều động quân đội hay không không phải là trọng điểm.
- Ồ? Vậy cháu coi đâu mới là trọng điểm.
- Trọng điểm là vì sao y điều động được quân đội? Còn có trọng điểm nữa, y điều động quân đội rồi đấy, người khác làm gì nổi y?
Khuôn mặt luôn cực kỳ bình tĩnh của Cao lão thoáng qua một vẻ sắc bén, nói:
- Từ cổ chí kim, quân quyền đều là điều quan trọng nhất.
- Vâng.
Cao Trường Hoành chỉ đáp một tiếng, không nói thêm.
Hắn đã biểu đạt ý kiến rõ ràng lắm rồi, không cần phí lời nữa.
Cao lão thay đổi đề tài:
- Năm ngoái cháu tới cố đô họp đã thăm quan nơi nào rồi? Tới Trường Lăng chưa?
Cố đô là thủ phủ của tỉnh Tần Quan, cố đô của sáu triều đại. Năm ngoái Cao Trường Hoành tới đó dự họp. Lúc nhàn rỗi, cũng thăm quan danh lam cổ tích, Trường Lăng là mộ của Hán cao tổ Lưu Bang.
Cao Trường Hoành lắc đầu:
- Chưa ạ, cháu đi thăm mộ Tiêu Hạ.
Tiêu Hà là đệ nhất công thần thời Tây Hán, sinh tiền ở vị trí tướng quốc, chỉ dưới mỗi Hán cao tổ.
Lão gia tử khẽ gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp. Có điều nhìn ra được, ông tán đồng với vị trí cháu trai tự xác định cho mình. Đó là một trong điểm mấu chốt nhất đảm bảo thành công trong đấu tranh.
Cao Trường Hoành đã định sẵn mục tiêu cho mình rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Chương 2100: Cao Trường Hoành đã xác định mục tiêu
Chương 2100: Cao Trường Hoành đã xác định mục tiêu