Lâm mỹ nhân đã chuyển sang nơi ở mới nên ta đi qua đó nhìn nàng một cái. Thân hình mảnh mai
có vẻ yếu ớt nhìn không ra đang mang bầu. Ta thật không rõ trước kia xem trọng nàng cái gì, vẻ mặt có chút cứng nhắc, lúc này có lẽ bởi vì mang
thai, sắc mặt thêm khó coi rất nhiều. Nhìn là biết nàng thấy ta thập
phần sợ hãi, rụt rè, lại thỉnh thoảng vụng trộm liếc mắt nhìn ta một
cái. Làm cho ta không thoải mái nửa ngày. Ta nghĩ ánh mắt của ta trước
kia thật sự là kỳ lạ.
Nhưng Tiễn Chiêu Vinh lại khác, lúc ấy đang bồi ở bên người Lâm mỹ nhân, ở trước mặt ta thoải mái có lễ, còn cùng
ta nói chuyện phiếm đôi câu về Lâm mỹ nhân. Khí phái so với sự tưởng
tượng của ta tốt hơn nhiều. Trước kia, ta có lẽ đã nhìn nhầm, nàng cũng
không phải là một nữ tử bình thường. Khó trách dám thỉnh thoảng cùng
Phùng Yên Nhi đối nghịch. Rốt cuộc vẫn là mẫu hậu có tuệ nhãn cao. Nếu
là nàng thật tình coi chừng, chăm sóc Lâm mỹ nhân thì cùn làm người ta
yên tâm hơn. Chính là, lúc này, ta cũng không dám dễ dàng tin tưởng ai.
Đương nhiên, ngoại trừ A Nam!
Ta không dám ở nơi này lâu. Bởi vì ta mới vừa mới tới chỗ Lâm mỹ nhân đã
có người tiến vào thông báo, Thục phi muốn tới thăm Lâm mỹ nhân.
Tiễn Chiêu Vinh nở nụ cười mỉa: "Tới thực khéo!"
Điều này làm cho ta không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một cái. Lời này của nàng tràn đầy thâm ý, rõ ràng là nói cho ta nghe.
Ta cũng hiểu được việc này nên nhanh chóng đứng lên rời đi. Lâm mỹ nhân
mang thai, trong cung không ít tần phi theo Phùng Yên Nhi đến thăm Lâm
mỹ nhân. Nhưng các nàng lại cố tình đến vào lúc này, rõ ràng là biết ta
đang ở đây.
Tiễn Chiêu Vinh quả nhiên là người lợi hại, nếu bộ dánh của nàng đẹp một chút, không biết sẽ gây nên sóng gió gì nữa.
Ta phải sớm rời khỏi nơi này của Lâm mỹ nhân. Miễn cho những nữ nhân không có việc gì làm này, tất cả đều mượn cớ đến thăm Lâm mỹ nhân để tới nhìn ta, cấp thêm cho Lâm mỹ nhân nhiều phiền toái.
Ta trở lại tẩm cung của mình, vừa vặn thấy A Nam đã sao kinh trở về.
"Sao nàng không đến thăm Lâm mỹ nhân?", ta hỏi nàng.
Nàng vẻ mặt vô tội, "Ta cùng với Lâm mỹ nhân không quen biết. Đột nhiên đi
ngược lại không tốt lắm". Ánh mắt của nàng giảo hoạt chớp chớp, "Lâm mỹ
nhân hiện tại là khối bảo bối, mọi người phải có trách nhiệm thật cao
khi tiếp xúc với nàng".
Nghe nàng nói hay thật!
Ta biết,
nàng đây là đang châm chọc tần phi trong cung của ta tranh thủ tình cảm. Bất quá, mấy câu nói của vật nhỏ này đã nói ra toàn bộ lo lắng của
nàng. Ngay cả ta nghe xong cũng muốn thở dài một phen.
"Nàng ta
cũng không phải tiểu hài tử, nên biết như thế nào để bảo hộ chính mình", ta nói, trong lòng thực mất hứng. A Nam tuy rằng không có nói rõ, nhưng ở trong mắt nàng, hậu cung của ta là cỡ nào đáng sợ. Có nghiêm trọng
như vậy sao?
A Nam có điểm chờ mong nhìn ta, "Nói thật, ta cảm
thấy nếu Hoàng Thượng thật muốn bảo trụ đứa nhỏ của Lâm mỹ nhân, còn
không bằng để cho Lâm mỹ nhân chuyển đến tẩm cung của ngài". Nàng trông
mong nhìn ta.
A Nam thật tình! Chẳng lẽ nàng vội vã muốn né tránh ta như vậy sao? Nàng cũng không ngẫm lại, tẩm cung của ta là chỗ nào!
Nàng thật hào phóng, nhưng ta lại không thích loại hào phóng này chút
nào, điều này làm cho ta cảm thấy nàng tuyệt không để ý đến ta.
Ta kéo nàng đến đối diện trước mặt ta, còn cách không đến một thước.
"Ngươi cho là người nào cũng có thể tùy tiện ở trong tẩm cung của trẫm sao?",
ta hỏi nàng, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng không, "Trẫm cho ngươi ở nơi
này là vì trẫm muốn hỏi ngươi một ít phong tục lễ nghi phía Nam. Ngươi
đừng tưởng rằng đây là trẫm bắt đầu sủng ái ngươi". Ta đã nghĩ ra cớ này lâu rồi để biện hộ cho hành vi những ngày gần đây của chính mình. Ta đã sớm nghĩ sẽ không yêu thương bất luận kẻ nào nữa nên sẽ không để cho
bất cứ ai một tia hy vọng nào.
Nàng đại khái nhìn ra ta tức giận,
liền quỳ xuống rồi thi lễ, "Là thiếp lắm miệng, thiếp không dám phỏng
đoán lung tung, Hoàng Thượng muốn biết cái gì cứ việc hỏi".
Ta
quan sát nàng, trong lòng biết chính mình hiện nay không có khả năng làm nàng tin tưởng, nhưng vật nhỏ này thường chống đối ở trước mặt ta, cho
tới bây giờ không sợ cái gì, cùng Lâm mỹ nhân kia tương phản! Đây cũng
là việc hiện tại làm ta tức giận.
Không được, ta phải phạt nàng, ta nghĩ nghĩ, "A Nam biết ca hay là khiêu vũ? Bằng không nàng có thể đánh đàn được không?"
Bộ dáng của nàng lập tức trở nên vô cùng quẫn bách, tội nghiệp nhìn ta, "Không cần..."
"Cái gì không cần?", ta cố ý lạnh mặt.
"Ta không thể khiêu vũ", nàng hừ hừ, "Thục phi múa rất khá". Dường như có Phùng Yên Nhi, nàng không có ý tứ muốn so đo.
"Vậy đánh đàn!", ta hạ lệnh chắc chắn, "Trong một tháng này nàng nên luyện
tập cho thật tốt". Ta mơ hồ nhớ rõ hình như nàng biết đánh đàn.
Rất nhiều sự việc ta đã bắt đầu bố trí một chút, lợi dụng A Nam một chút
cũng không sao. Ta hạ mệnh lệnh đới với nàng, không phải cùng nàng
thương lượng, nàng chính là có mười vạn lần không muốn cũng vô dụng.
Bất quá nàng nhắc nhở ta, ta cho người truyền Hoa thái y đến.
Sau khi Hoa thái y đến, đầu tiên là nhìn vết thương trên đầu ta, nói là đã
sắp bình phục. Lại bắt mạch cho ta, thở dài một hơi, bởi vì A Nam ở đây
nên hắn không nói thêm cái gì, chỉ viết ra giấy đưa cho ta xem qua, ta
nhìn thoáng qua, là tiết độc, liền chuẩn.
Sau đó hắn đổi dược cho A Nam, thời điểm đổi dược, hắn nói với ta: "Hoàng Thượng sau này nên
kìm nén giận dữ, bằng không sau này hối hận cũng không kịp".
Nếu
là trước kia, nghe hắn nói như vậy nói, ta đã sớm nổi giận, một chút
cũng không khống chế được. Nhưng hiện tại, ta chỉ hướng hắn gật gật đầu. Sau khi trùng sinh, tính tình ta thay đổi rất nhiều, bởi vì ta biết,
đem tức giận biểu hiện hết ra ngoài là một bất lợi lớn.
Sau đó, ta hỏi hắn chuyện Lâm mỹ nhân.
"Lâm mỹ nhân thân thể yếu đuối điểm, nhưng thần đã vì nàng kê thuốc dưỡng
thai, điều dưỡng cho tốt, đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì". Hoa thái y
bình tĩnh nói.
Ánh mắt của ta sáng ngời, "Ngươi là nói, đứa nhỏ có thể bảo trụ?"
Hoa thái y có chút kinh ngạc, "Đương nhiên, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra".
Hô hấp của ta dồn dập, "Không phải nói thân thể Lâm mỹ nhân suy nhược sao?"
"Đúng là suy nhược, cho nên cần điều dưỡng cho tốt". Hắn hiển nhiên không rõ khẩn trương cùng hưng phấn của ta từ đâu mà đến.
Ta mừng rõ ở trong phòng đi lại, "Ta sắp có hoàng tử?"
"Tám phần là như thế", Hoa thái y cẩn thận nói, "Mạch tượng đôi khi cũng
không chính xác mười phần". Hắn là người có bản sự, lại muốn biểu hiện
không giống như vậy, luôn có vẻ phá lệ cẩn thận.
Ta không nghe thấy lời của hắn, ta biết đó là con trai, có thể sinh hạ là tốt rồi. Ta cần đứa con trai này.
"A Nam, A Nam", ta nói với A Nam đang đứng một bên yên lặng lắng nghe: "Về sau vạn nhất trẫm xảy ra chuyện, hài tử này trẫm muốn phó thác cho
nàng", ta nói năng có chút lộn xộn, "Đến lúc đó nàng trăm ngàn lần đừng
quên". Ta biết A Nam cùng Hoa thái y nghe không hiểu ta nói cái gì, bọn
họ đều bị lời nói của ta dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu, nhưng ta còn tiếp tục nói: "A Nam nàng hãy giúp trẫm chiếu cố", ta đối với A Nam nói, "Khi không có việc gì, nàng giúp trẫm quan sát thật kỹ động tĩnh
bên phía Lâm mỹ nhân, đứa nhỏ này, trẫm rất muốn hắn được an bình sinh
hạ".
A Nam có chút kinh hoảng quỳ xuống.
A Nam ở nơi này
cùng ta được bốn đêm, điều này gây nên một trận sóng to gió lớn trong
cung. Nhưng trên thực tế, trừ bỏ đêm đầu tiên nàng cùng ta chen chúc
trên một cái giường, ta sờ soạng nàng một chút, những đêm còn lại, nàng
đều ngủ ở trên tháp được đặt kế bên giường của ta. Chúng ta trong lúc đó thậm chí ngay cả nói đều không có, mỗi người một tâm sự, chỉ im ắng
ngủ.
Ngày thứ tư, A Nam mang theo hai đại thái giám và hai cung
nữ mà mẫu hậu ban cho, còn có mấy tiểu thái giám và tiểu cung nữ trở về
Trường Tín cung của chính mình.
Ta không có dặn dò nàng cái gì, nàng là người thông minh, biết nên làm như thế nào.
Bất quá ta nghe nói, sau khi nàng trỏ về, Phùng Yên Nhi liền đưa lễ vật
đến, nàng cũng bồi Phùng Yên Nhi một lúc. Nơi ở của A Nam trở nên náo
nhiệt.
Vài ngày sau, mẫu hậu cũng đã nghe nói chuyện A Nam luyện cầm.
Theo ta được biết, lúc này trong cung, các vị tần phi, tất cả đều vội vàng
luyện tập tài nghệ. Ngay cả Trích Tinh Các của Phùng Yên Nhi, ngày ngày
đều truyền ra thanh âm đàn hát.
Hết thảy những điều này đều không nằm ngoài dự liệu của ta.
Mẫu hậu không có chỉ trích ta hoặc A Nam, chính là một ngày nào đó, người
vui tươi hớn hở hỏi ta đêm tháng bảy an bài cái gì. Lúc đó, A Nam vẫn là trước sau như một, ngồi ở tây ốc của mẫu hậu, cửa sổ hạ xuống, nhất bút nhất hoa thật sự chăm chú sao “Kim Cương Kinh”. Nghe nói đã sao được
gần tám mươi lần, sắp xong.
Ta cười đối mẫu hậu nói, "Nhi thần
chỉ là muốn cùng mẫu hậu, còn có chư vị lão thái phi ở trong cung buồn
cũng không thú vị. Cho nên tính thừa dịp đêm thất tịch này, mang theo
mọi người đi bờ sông cầu bình an, tế Hà Bá. Nguyên bản muốn cho mẫu hậu
một kinh hỉ, không nghĩ đến mẫu hậu đã sớm biết".
Mẫu hậu nghe xong, quả nhiên cao hứng. Lão nhân gia đều là muốn được dỗ dành.
Cùng ngày hôm đó nhưng thời gian đã có chút trễ, Phùng Yên Nhi đột nhiên đến cầu kiến.
Ta thật lâu không có lật bài tử của ai, nàng ước chừng là gấp đến độ nhịn
không được. Hoặc là, nàng lại muốn nói gì đó với ta. Lòng ta âm thầm
cười lạnh.
Phùng Yên Nhi thấy ta, lập tức mở miệng: "Hoàng Thượng không thương thiếp!"
Lúc đó, ta đang ở ngự thư phòng xử lý tấu chương, xem xét mật báo danh sách môn khách của Phùng Ký. Ta không nhìn thấy tên Lí Dật trong này. Trong
lòng ta đoán niên kỷ của người này cũng không kém ta mấy tuổi, nhưng còn một thời gian dài nữa Phùng Yên Nhi mới tiến cử hắn với ta. Ta không
biết quan hệ giữa hắn cùng với Phùng Yên Nhi ra sao, là quen biết đã
lâu? Hay là sau mới quen? Hiện tại ta đối với người này mờ mịt không rõ
ràng.
Nói đến đây ta hiện tại phát giác, ta đối với Phùng Yên Nhi hiểu biết rất ít, trừ năm đó nàng cập kê, Phùng Ký mang nàng ra ngoài
dạo chơi, để cho các hoàng tử kiến thức mỹ mạo của nàng, những cái khác
trừ tài nghệ của nàng ra, ta thật sự cũng không biết được cái gì có liên quan đến nàng ta nữa. Nàng đa tài đa nghệ, nổi bật trong tất cả các các tiểu thư kinh thành. Nhưng... hiện tại ta đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp. Nữ hài tử có chút tài nghệ đương nhiên là tốt,
nhưng tài nghệ của nàng cũng không phải có chút quá tinh thông sao. Bình thường nhà giàu người ta đều bồi dưỡng tiểu thư nhà mình như thế này
sao? Hiện tại xem ra cũng không phải ai cũng như vậy. A Nam khẳng định
không tinh thông vũ đạo, Hà Tử Ngư sẽ không đánh đàn, Tiễn Bảo Bảo thì
có lẽ hát không hay...
Mà Phùng Yên Nhi... Nàng cơ hồ là toàn tài, mà vũ đạo của nàng lại là một thân tuyệt kỹ.
Ta nhìn nàng một cái, "Trẫm sao lại không thương Yên nhi của ta?", ta
cười, nhìn nàng quỳ gối, ngẩng gương mặt trang điểm tỉ mỉ kia lên nhìn
ta, "Nàng là phi tử sinh đẹp nhất trong hậu cung của trẫm, lại đa tài đa nghệ không có người nào có thể sánh kịp, trẫm không thương nàng thì còn thương ai?"
Khi nói lời này, ta đột nhiên cảm thấy có điểm nghi
hoặc, nàng thật là nữ nhân xinh đẹp nhất trong hậu cung sao? Hôm nay, ta đột nhiên phát giác, miệng lưỡi của Phùng Yên Nhi rất lợi hại. Trước
kia, ta cảm nhận cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hiện tại thoạt nhìn như là
một lưỡi dao sắc bén.
Ta lắc đầu, làm cho chính mình thanh tỉnh
bình tĩnh lại. Hôm nay, ta làm sao vậy?! Chẳng lẽ, chúng ta cứ như vậy
mà bắt đầu giao phong?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Khuyết
Chương 14: Phó thác
Chương 14: Phó thác