Với tính khí của ta, đến nước này, dù trên thực tế nhát như chuột thì lúc này cũng phải cứng rắn ra vẻ hảo hán, nói một chữ "dám".
Cho nên ta cho là A Nam sẽ thoải mái đồng ý đến bất cứ chỗ quỷ bí nào để nhận độc câu hôn.
Nhưng A Nam chính là A Nam, nàng vĩnh viễn sẽ không thuận theo lẽ thông thường: "Ta vốn nhát gan, phu nhân đừng dọa ta." Nàng nói: "Mấy chỗ lộn xộn ta đều không dám đi. Hơn nữa ta cũng không thể đến mấy nơi cách hoàng cung quá xa. Lỡ may bị người trong cung phát hiện ra thì không phải là chuyện đùa." Nàng có vẻ hết sức cẩn thận, giống như dáng vẻ thường thấy của một cung nữ trong cung. Đây rõ ràng là thái độ mà Bạch Thược nên có.
Lý phu nhân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà cười lên: "Cô nương ở trong cung cũng coi là vật trong tay người khác, làm sao lại sợ phải gánh tránh nhiệm như thế này."
"Bằng không để ta đi." Ta vội vàng giành lấy chuyện này vào người: "Ta cũng không nhịn được có hứng thú với kế hoạch của cô nương này, có lẽ có thể giúp một tay."
Lý phu nhân nằm trong ngực ta, dường như rất thoải mái, nàng ta nheo nửa mắt, giống như đang ẩn nấp, lại cũng giống như đang dương dương tự đắc: "Công tử thật sự là rất nhiệt tình." Nàng ta dường như có chút giễu cợt: "Chỉ là, Bạch Thược cô nương không muốn gánh tránh nhiệm, ta cũng không muốn. Nếu lúc này ta nói cho cô nương biết đến chỗ nào để lấy độc câu hôn, ai biết cô nương có lập bẫy hại ta hay không."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" A Nam hết sức đề phòng.
Lý phu nhân ở trong ngực ta trầm tư chốc lát, cố ý cọ tới cọ lui. Điều này càng làm cho ta không chịu nổi. Ta nhìn A Nam bằng ánh mắt cầu cứu, A Nam lạnh nhạt nhìn lại, không hề có ý đồng tình.
Nhìn qua thì là để cho ta tự làm tự chịu.
Lý phu nhân lại cười khanh khách: "Như vậy đi, ngày mai cô nương hãy đến cửa trường thi. Nhằm vào lúc bắt đầu mở kỳ thi, ở cửa chắc chắn có rất nhiều người. Cô nương không cần sợ, người của ta cũng dễ dàng ẩn núp. Ta chỉ có một yêu cầu nho nhỏ đối với cô nương, cô nương nhớ cắm một đóa hoa thược dược màu trắng lên trâm cài tóc là được."
"Hoa thược dược màu trắng?"
"Đúng vậy, đây không phải là tên do Sầm Tiểu Ngọc ban thưởng cho ngươi sau khi ngươi vào cung sao?" Lý phu nhân cười càng lợi hại hơn, có lẽ là bởi vì nàng ta nói ra khuê danh của mẫu hậu.
"Đây chỉ là cái tên mà thôi. Kiếm đâu ra hoa thược dược màu trắng chứ!" A Nam tỏ vẻ bất mãn.
"Nghe nói nữ nhân Sầm Tiểu Ngọc kia hiện giờ ở trong cung rất đắc ý, chuyên thích mấy thứ đồ nhiều màu sắc." Lý phu nhân dường như là nặn ra từng chữ từ kẽ răng: "Ngay cả một đám mèo cũng đều nhuộm màu, phẩm vị của nàng ta còn tục hơn cả ngày xưa rồi. Trong sân của nàng ta có trồng một bụi thược dược trắng, mấy ngày nay đang nở hoa."
Trong lòng ta rét lạnh, ngay cả những chuyện vụn vặt trong cung mà nữ nhân này cũng biết, nhìn qua thì nàng ta vẫn đang chú ý đến động tĩnh trong cung, thậm chí là rất để ý đến mẫu hậu. Chuyện đã hai mươi mấy năm rồi, có thể có bao nhiêu thù hận chứ, chuyện này thật sự làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
"Ngươi đến chỗ Sầm Tiểu Ngọc hái một bông thược dược màu trắng mang đến, ta sẽ lập tức tin rằng ngươi không lừa gạt ta. Đây cũng là cách ngươi bày tỏ thành ý." Lúc này Lý phu nhân nói chuyện tuyệt không cười tiếng nào.
A Nam trầm mặc. Ta vội vàng nháy mắt với nàng, ta có thể giúp nàng đi hái thược dược trắng.
"Ta gài trâm gắn thược dược trắng chờ ở đó là có thể lấy được thuốc sao?" A Nam có chút không tin.
"Chỉ cần đứng ở đó là được."
A Nam vừa suy nghĩ vừa gật đầu: "Ta chỉ đứng một lúc." A Nam đồng ý với nữ nhân kia.
Ta nghĩ ngày đó ta cũng có thể đi, một là để bảo vệ A Nam, hai là truy tìm tung tích người có độc câu hôn đó.
"Vị công tử này." Lý phu nhân ở trong ngực ta xoay người, trở thành nằm trong lòng ta, nàng ta ngửa đầu nhìn ta, hình như còn có chút dáng vẻ giống hệt thiếu nữ đang ngượng ngùng. Nhưng ta lại một lần nữa phát hiện ra rốt cuộc thì năm tháng không tha cho ai cả, tư thế nàng ta giãy dụa đã không còn mềm mại, vòng eo cũng không đủ linh hoạt, sự già nua của năm tháng trên mặt nàng ta bị một lớp da xinh đẹp che đậy, vừa nghĩ đến đây ta liền có cảm giác sống lưng tê dại.
"Công tử đến kinh thành là để chấp hành sứ mệnh sao?" Nàng ta nhìn mặt ta chằm chằm rồi hỏi ta.
Ta nhấp miệng cười, cố tỏ vẻ thần bí.
"Ta muốn cầu xin công tử một chuyện." Bàn tay của nữ nhân này cứ như vậy mà lau mặt ta.
Ta quýnh lên, vội nhìn A Nam. Lại thấy A Nam đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Chuyện gì?" Ta đưa mắt nhìn bóng lưng A Nam.
"Ngày mai ta đặt một chỗ ngồi ở Phong Vũ Các đối diện cửa chính vào trường thi." Lý phu nhân nói, móng tay của nàng ta xẹt qua trên mặt ta, lại có chút cảm giác đau nhói, ta lập tức tỉnh táo, nhìn nữ nhân trong ngực một chút.
A Nam vén rèm đi ra ngoài.
"Được!" Ta sảng khoái đồng ý một tiếng, mặc kệ nữ nhân này muốn làm gì, dù sao ta cũng không cần liều mạng, trước tiên đồng ý với nàng ta là được rồi: "Ngày mai ở đối diện trường thi sao? Ta cũng vừa hay muốn gặp gỡ một vị bằng hữu ở kinh thành, vậy thì hẹn ở đối diện trường thi cũng tốt." Ta nói, vội vàng đẩy Lý phu nhân ra: "Ta cũng phải đi đây." Ta nói.
Thân thể Lý phu nhân bị lệch đi một chút, cố gắng lấy lại thăng bằng, tay nàng ta đưa ra, còn muốn kéo ta nhưng Như Ý lại đi tới chặn nàng ta lại: "Công tử, vị Bạch cô nương kia đã đi rồi." Như Ý thúc giục ta.
"Chúng ta đuổi theo nàng!" Ta nói, không hề kiêng dè Lý phu nhân.
Tiếng bước chân của A Nam đã khá xa, ta cũng không muốn vì một kẻ hóa trang thành trẻ tuổi mà khiến cho A Nam có dù chỉ một chút xíu sơ suất.
"Ta vẫn chưa biết công tử họ gì." Lúc ta đã đi ra đến cửa phòng, phía sau truyền đến tiếng kêu của Lý phu nhân.
"Sở." Ta lớn tiếng trả lời nàng ta.
Đi ra bên ngoài, ta mới phát hiện ra trời đã tối. Lúc này vừa mới lên đèn, đầu đường chỉ có vài người ra ngoài đường giải sầu sớm. Ta biết lúc này có không ít người nhìn chằm chằm A Nam và ta, cho nên ta không thể vừa ra khỏi phường Trường Xuân liền nhanh chóng nép vào trong bóng tối.
A Nam cũng không quay đầu lại, đi về phía hoàng cung, nàng hoàn toàn không có ý đợi ta. Đại khái là nàng thật sự cảm thấy không cần ta. Dáng vẻ nàng lủi thủi đi trên đường một mình không khỏi khiến lòng ta chua xót.
Ta cũng không đi theo A Nam, ta chỉ lặng lẽ ra hiệu, thân vệ của ta sẽ hiểu, bọn họ quan sát A Nam từ xa là được. Ta vừa đi vừa lột bộ y phục đỏ trên người, cầm thành một cục trên tay. Lúc này trên người ta lại là y phục đen mà ta mặc trước đó, giúp ta hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.
Ta dẫn theo Như Ý rẽ bảy, tám lần, đi đến đường Đồng Tước, trước phủ Dịch Môn tướng quân.
Ta nghe được trong phủ tướng quân có tiếng đàn sáo, trong đầu liền biết tiểu tử Đặng Vân này lại đang tiếp khách. Từ sau khi tới phía bắc, tiểu tử này vẫn một lòng kết giao bằng hữu rộng rãi, dần dần đã hòa mình vào cuộc sống ở Lạc Kinh, cũng vì A Nam và những người miền nam khác ở thành Lạc Kinh mà tạo dựng một bầu không khí thật tốt. Tiểu tử này thông minh linh hoạt, nhất định là sẽ tiền đồ rộng mở.
Ta đánh mắt về phía Như Ý. Như Ý hiểu, một mình đi lên trước thông báo. Ta tìm một chỗ tối để đứng.
Không bao lâu, Đặng Vân đi theo sau lưng Như Ý vội vã đi ra. Hắn đi tới trước mặt ta, trên mặt không có biểu cảm gì, rầu rĩ đứng lại. Không thi lễ, cũng không vấn an.
"Đặng công tử thật là nhàn hạ thoải mái!" Ta không hề khách khí: "Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn có tâm tình tiệc tùng ăn uống sao?" Hắn đối với chuyện của A Nam biết được bao nhiêu?
Đặng Vân liếc mắt nhìn ta: "Trong nhà ta hiện tại mời mấy văn sĩ nổi tiếng ở phía nam, ngày mai bọn họ sẽ phải vào trường thi, ta làm tiệc để cổ vũ bọn họ." Hắn nhìn ta một cái: "Lúc này có vẻ như không thể mời hoàng thượng vào trong."
Ta gật đầu, điểm tên từng người một: "Thi tốt thật thì thôi, nếu thi không tốt hoặc có người bị người khác chỉ ra là phẩm hạnh không đủ tư cách thì ngươi hãy nói cho bọn hắn biết, sau này vĩnh viễn không cần thi lại."
Đặng Vân sửng sốt, dường như bị ta dọa cho sợ hết hồn. Không sai, ta biết thượng khách của hắn lúc này là những ai.
"Mấy ngày nay người nào đến nhà ai ăn cơm, người nào đến nhà ai chào hỏi, trẫm đều biết hết." Ta gật đầu một cái: "Thậm chí ta còn biết chuyện hôm trước Phùng gia cầu thân với ngươi."
Sắc mặt Đặng Vân buồn bã: "Thần không có ý kết thân với Phùng gia, đã cự tuyệt rồi."
Ta đột nhiên cảm thấy trong vòng mấy tháng này, tiểu tử này đã thành thục hơn không ít.
Ta không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, liền ném bộ thường phục màu đỏ trong tay cho hắn: "Ngày mai để cho ca ca của ngươi mặc bộ y phục này, đến quán trà Phong Vũ Các đối diện trường thi uống trà."
Đặng Vân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bộ y phục trong tay ta đến ngẩn người.
"Chuyện này không được phép nói cho bất kỳ ai khác nữa. Chỉ hai huynh đệ ngươi biết là được. Ngày mai làm việc phải hết sức cẩn thận, lấy an toàn của A Nam làm nhiệm vụ hàng đầu."
Ta nói xong liền xoay người rời đi, để cho Đặng Vân một mình suy nghĩ. Lúc này ta không có thời gian giải thích cặn kẽ cho hắn, ta phải hồi cung, còn có chuyện quan trọng hơn cả sống chết cần phải giải quyết nữa.
~~~~~
Ta vừa về tới cung thì cung nhân nói cho ta biết, hôm nay Liễu tu viện có đến mấy lần, hình như là vì Mậu Nhi ở chỗ nàng ta có chút giống như bị sốt. Bởi vì không tìm được ta nên nàng ta gửi lời lại, nàng ta sợ không kham nổi trách nhiệm nuôi dưỡng Mậu Nhi, thỉnh cầu ta mời người tài giỏi khác.
Ta cho người mang chút quà ban thưởng để trấn an Liễu tu viện. Trong lòng lại càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Còn nghĩ đến A Nam, trong lòng cũng không tránh được càng thêm hối hận. Thật ra thì, ở trong cung, người có thể thật sự chia sẻ phiền muộn với ta cũng chỉ có A Nam.
Đến lúc ta lặng lẽ đi đến cửa cung Trường Tín, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
"Đi gõ cửa." Ta ra lệnh cho Như Ý. Cung Trường Tín ở chỗ khuất, thường ngày vốn đã ít người qua lại, lúc này cửa cung lại đóng chặt, càng lộ vẻ tường cao sân sâu ngăn cách với đời. Dưới ánh trăng chỉ có cây tường vi trên tường không sợ tịch mịch, từng tảng từng tảng lớn sinh sôi, phủ kín khắp mặt tường.
Như Ý tiến lên, nhẹ nhàng gõ vòng cửa.
Cửa mở ra một khe nhỏ, Như Ý và người bên trong nhỏ giọng nói chuyện gì đó.
Ngay sau đó, cửa lớn liền mở ra một cánh.
Ta làm bộ thong dong cất bước đi vào.
Bên trong cửa là tiểu hoạn quan Hỉ Nhạc bên người A Nam vốn có quan hệ tốt với Như Ý. Ta vừa vào cửa, hắn liền vội vàng đóng kỹ cửa lại: " Hoàng thượng chờ một chút, nô tài phải đi thông báo cho Hiền phi nương nương." Đứa nhỏ này xấp xỉ tuổi Như Ý, cũng chỉ là một đứa bé choai choai chưa trổ mã, lúc nói chuyện có chút rụt rè. Hắn cẩn thận nhìn ta một cái, lại nói thêm: "Tâm tình của Hiền phi không tốt, cũng chưa chắc đã bằng lòng gặp..."
Hắn còn chưa nói hết, bên thềm cửa liền có một bóng dáng nho nhỏ vọt ra: "Là ai đang nói chuyện?" Ngay sau đó, ta nghe được tiếng dây cung vang lên: "Muốn gặp Sở Hiền phi, trước hết phải qua ải của ta."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cung Khuyết
Chương 116
Chương 116