Khi Đồng Hàn Thành mở mắt ra lần nữa thì giống như đã trôi qua mấy đời, ánh sáng chói mắt làm cho anh khó thích ứng, sau khi có thể thấy rõ, mới phát hiện hoàn cảnh
xung quanh toàn những thứ lạ lẫm, nhưng lại thấy người quen.
“Này, anh tỉnh dậy rồi à.” Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, không hiểu sao có chút ấm áp, nhưng lại có chút thất vọng.
“Anh ngủ bao lâu rồi?” Anh ngủ đã lâu, lâu đến mức anh không thể nào nhớ rõ
trước đó xảy ra chuyện gì và gặp người nào, cố làm mình nhớ lại, anh mới nhớ được anh đang làm nhiệm vụ cứu trợ, đi theo anh còn có một cặp chị
em.
“Tình hình thiên tai bây giờ như thế nào? Mấy đứa nhỏ đâu?” Không chờ Tina kịp trả lời anh đã vội hỏi.
“Anh nha, chăm sóc mình cho tốt đi, anh có biết bản thân anh ở đây ngủ nhiều ngày lắm rồi có biết không, suốt cả hai ngày hai đêm, đây là chuyện
bình thường sao? Người tham gia ở tiền tuyết cũng không thể không quan
tâm chăm sóc cho mình không ngủ không nghỉ, không chăm sóc được bản thân cho tốt, sau này còn muốn chăm sóc ai nữa!” Tina không thèm trả lời câu hỏi của anh, oán trách hết cục tức ở trong mình ra trước.
“Nói cho anh biết trước đã.”
“Thật là, em biết không thể lay chuyển được anh mà. Cặp chị em kia đã được
thu xếp tốt rồi, tình hình thiên tai cũng đã được giảm nhẹ, anh cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tina thật sự không thèm nể mặt anh.
“Ừ.”
Đồng Hàn Thành yên tâm nhắm hai mắt lại, thật ra trong lòng anh còn có
một vấn đề khác nữa, nhưng không biết làm sao để mở miệng hỏi. Anh muốn
biết, bóng dáng ngày đó có phải là sự thật không, còn có một bóng dáng
hốt hoảng mấy ngày nay chăm sóc anh, dù là anh không thể mở mắt ra,
nhưng cảm giác quen thuộc như vậy, làm cho anh nhớ tới cô. Chỉ có điều
đó không thể nào là cô được, toàn bộ chắc do tại anh nhớ cô quá nhiều.
Cuối cùng anh vẫn không thể bỏ cô xuống được.
“Trời ơi là trời, anh ngủ rồi sao, không quan tâm vợ mình hay sao?”
“Cô ấy thế nào rồi?” Đồng Hàn Thành đột nhiên mở mắt ra.
“Đó không phải là do liên tục chăm sóc anh trong hai ngày sao, bản thân
mình cũng ngã xuống, bằng không anh nghĩ sao em lại đứng ở đây, em cũng
lười chạy tới đây chăm sóc anh lắm đấy.” Tina thở hổn hển nói.
Lòng của anh thoáng hồi hộp, thì ra tất cả đều là sự thật, người ghé vào lỗ
tai anh nói ‘Đồng Hàn Thành mau tỉnh lại đi’, nắm tay anh nói với anh
‘em không muốn ly hôn với anh đâu’ các thứ, cũng không phải là anh đang
mơ. “Cô ấy đang ở đâu?” Đồng Hàn Thành bật dậy từ trên giường, cũng
không quan tâm đầu mình giờ đang có bao nhiêu mê man, cũng không quan
tâm giờ tay chân mình vô lực bao nhiêu.
“Vừa được đưa đến phòng
bệnh ở lầu hai rồi, đi làm một chút kiểm tra trước đã.” Tina đột nhiên
vỗ trán mình thở dài. “Anh đừng vội, em dẫn anh đi.” Còn chưa nói xong,
người đang ở trên giường đã bắt đầu đứng dậy đi, cô vội vã đuổi theo sau anh, sợ anh lại xảy ra chuyện gì.
Trình Cốc Tâm thật sự không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi, nhưng cô không nói lại Tina, nên vẫn phải đi làm chút kiểm tra, vốn đã rất mệt lại thêm thiếu ngủ, giờ còn
bị ép buộc như vậy, nằm ở trên giường nhưng lại không có buồn ngủ. Nằm ở trên giường nhìn trần nhà đến ngẩn người, nghĩ không biết lúc nào thì
Đồng Hàn Thành mới tỉnh lại.
Cửa lạch cạch bị đẩy ra, cô theo bản năng nhìn ra hướng cửa, Đồng Hàn Thành mặc quần áo bệnh nhân xuất hiện
trước mặt cô. Anh tỉnh lại lúc nào thế? Sao anh biết cô ở đây? Chắc cô
cần phải nói với anh cái gì đó? Đột nhiên cô cảm thấy có chút quẫn, rõ
ràng tình cảm trong lòng đã quá rõ, nhưng giờ phút này khi tỉnh táo đối
mặt với anh, cô lại cảm thấy nhát gan lần nữa.
“Cốc Tâm, em không thoải mái sao?” Không đợi Trình Cốc Tâm mở miệng, Đồng Hàn Thành đã dẫn đầu nói trước.
“Không có, em rất khỏe.” Trình Cốc Tâm nhất thời cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong bốn chữ, Đồng Hàn Thành cũng không biết nên nói thêm gì nữa, hai người rõ ràng là còn yêu đối phương.
Lâm vào cảnh trầm mặc, còn Tina thì giống như là đang xem kịch vui nhìn bọn họ, đối với bọn họ cô thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm cô lười cũng chẳng muốn giúp bọn họ nữa.
“Khụ khụ, sao em thức dậy
rồi?” Đồng Hàn Thành ngơ ngác đứng đó chẳng nói chuyện, nhìn chằm chằm
cô ấy, Tina cũng đứng ở bên cạnh chẳng lên tiếng được, nói ra thì người
quẫn bây giờ nên là cô mới đúng.
“Ừ, mấy ngày nay đều là em chăm sóc anh sao?”
“Ừ.”
“Ngày đó người anh thấy ở dưới chân núi cũng là em sao?”
“Ừ.”
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, đánh vỡ cuộc nói chuyện không có dinh dưỡng này.
“Người nhà của Trình Cốc Tâm có ở đây không?” Bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới.
“Có ở đây.” Đồng Hàn Thành trả lời trước.
“Đi theo tôi tới phòng làm việc một chuyến.” Bác sĩ lạnh nhạt nói.
“Được, Tân Nguyện, em giúp anh chăm sóc Cốc Tâm một chút, anh đi chút rồi sẽ
quay lại.” Đồng Hàn Thành chẳng có chút cảm giác mình cũng là bệnh nhân, hoàn toàn có bộ dáng người nhà của Trình Cốc Tâm.
Không đợi hai cô gái trả lời, Đồng Hàn Thành đã xoay người đi theo bác sĩ ra ngoài rồi.
Thừa dịp Đồng Hàn Thành không có ở đây, Tina lại thuyết giáo Trình Cốc Tâm
một phen, nếu bọn họ đều đã hiểu rõ tình huống của đối phương rồi, thì
còn có cái gì không thể nói nữa chứ. Không phải cả câu chuyện chỉ có một câu thôi sao, hai người đều không chủ động, sớm muộn gì cũng làm nhau
ngạt chết.
Sau khi Đồng Hàn Thành trở lại sắc mặt cũng không có
thay đổi là bao nhiêu, Trình Cốc Tâm hỏi anh bác sĩ nói gì, anh chỉ nói
bác sĩ nói cô cần phải điều dưỡng thân thể, không được làm việc quá mệt, còn nói anh thân là chồng thì cần phải chăm sóc vợ mình mấy thứ linh
tinh. Cuối cùng nói đến mức Trình Cốc Tâm đỏ mặt, sau đó Đồng Hàn Thành
lấy ánh mắt ý bảo Tina nên rời khỏi đây rồi, anh muốn ở một mình với
Trình Cốc Tâm.
Tina đã sớm không chờ nổi nữa rồi, thu được ý của
anh, lập tức lắc eo nhỏ rời khỏi phòng. Mà bây giờ chỉ còn lại có Trình
Cốc Tâm và Đồng Hàn Thành ở trong phòng.
“Em không có gì muốn nói với anh à?” Đồng Hàn Thành đi tới cạnh giường, tiếp tục nhìn chằm chằm
Trình Cốc Tâm, càng dựa sát gần hơn.
“Không…không có.” Đối mặt với khuôn mặt đang sát lại gần, Trình Cốc Tâm nhất thời hít thở không thông.
“Hả? Phải không?” Anh lên giọng hỏi, “Hay là những điều mà anh nghe đều là ảo giác?”
“Hả…anh nói gì?” Rốt cuộc Trình Cốc Tâm cảm thấy quá lúng túng, nhất định anh đã biết, nhưng giờ hỏi cũng chỉ là cố ý.
“Nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, vậy muốn anh nói ra sao?”
“Đừng mà.” Trình Cốc Tâm nhanh chóng giơ tay lên che miệng anh, nhưng lại bị anh bắt được, nắm ở trong tay.
Nhìn cặp mắt thâm tình kia, còn có nhiệt độ ấm ở trong lòng bàn tay, trong
lòng cô không nói được nên lời, anh có thể ở bên cạnh cô vậy thì thật
tốt, cô không muốn nghĩ đến việc sẽ mất đi anh.
“Đồng Hàn Thành, chúng ta đừng ly hôn nữa có được không?”
“Được.”
“Em yêu anh.”
“Anh biết.”
“Thật xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi, chúng ta là vợ chồng.” Anh nắm chặt bàn tay cô.
“Đồng Hàn Thành.”
“Ừ.”
“Chúng ta sinh một đứa bé đi.”
Đột nhiên Đồng Hàn Thành sửng sốt, nhưng vẫn đáp lại một câu, “Được.”
“Nhưng em vẫn muốn nói xin lỗi với anh, làm sao bây giờ hả Đồng Hàn Thành?” Trình Cốc Tâm uể oải nhìn anh, vẻ mặt tủi thân.
“Được, vậy em nói đi.” Đồng Hàn Thành cảm thấy cưng chiều cô cảm giác rất tốt, anh có thể có được cô quả thật không dễ.
“Là do em quá tùy hứng, hại chúng ta mất đi đứa nhỏ; là do sự tùy hứng của em mà lần lượt đẩy anh ra xa, làm anh phải đau khổ.”
“Ừ mọi chuyện đã qua rồi, nhớ về sau ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi.”
“Này, cái gì mà ngoan ngoãn nghe lời chứ?” Trình Cốc Tâm tức giận rút tay cô đang ở trong tay anh ra.
“Đừng mà, không phải em nói muốn sinh đứa nhỏ sao? Đương nhiên phải nghe theo lời anh rồi.” Nụ cười tà ác ở trên môi của Đồng Hàn Thành.
“Vì sao lại không thể nghe theo em?” Trình Cốc Tâm cong môi, bộ dáng rất không hài lòng.
“Hả?” Em đã muốn chủ động, vậy về sau ở trên giường anh cũng không ngại phối hợp với em một chút.”
Lúc này Trình Cốc Tâm mới phát hiện, bản thân cô đã hoàn toàn mắc bẫy của
anh rồi, thẹn quá hóa giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Sau hai
ngày nghỉ ngơi ở trong bệnh viện, hai người liền trở lại thành phố B, về tới ngôi nhà nhỏ của bọn họ. Hơn nữa, đồ đạc của Trình Cốc Tâm ở trong
nhà của Gary cũng đã được Đồng Hàn Thành phái người đi dọn dẹp chuyển về nhà của hai người. Bởi vì lần này hai vợ chồng tham gia hoạt động cứu
trợ, biểu hiện đặc biệt xuất sắc, lãnh đạo ở phía trên có lòng tốt cấp
cho hai người một kỳ nghỉ không ngắn, để cho hai người nghỉ ngơi thật
tốt.
“Vợ à, chúng ta trở về phòng đi.” Bây giờ Đồng Hàn Thành kêu Trình Cốc Tâm là vợ rất thuận miệng.
“Trời ơi, trở về phòng làm gì chứ?” Lúc này bọn họ mới về nhà mà.
“Đương nhiên là để sinh đứa nhỏ rồi.” Anh nói như chuyện đương nhiên.
Trình Cốc Tâm quả thật không nói được lời nào, không biết đầu óc của người
đàn ông này cấu tạo như thế nào mà cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó,
“Nhưng giờ là ban ngày!”
“Ban ngày thì sao, chẳng lẽ ban ngày thì không thể sinh đứa nhỏ? Em có biết đối với chuyện này mẹ anh đã vội lắm rồi, tuy ba anh không có nói ra, nhưng em cũng nhìn ra được mà, ông so
với mẹ còn gấp hơn. Huống chi không phải em nói muốn sinh đứa nhỏ sao,
cho nên hai chúng ta cần thừa dịp khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ,
nắm chặt thời cơ.” Đồng Hàn Thành nghiêm túc nói.
“Nhưng cũng đâu cần phải vội.”
“Đứa nhỏ không phải muốn mang thai là mang thai, chúng ta cần phải cố gắng rất nhiều.” Thật ra trong lòng anh có suy nghĩ khác.
Mặc kệ Trình Cốc Tâm từ chối như thế nào, cuối cùng vẫn không lay chuyển được anh, bị anh kéo lên giường rồi.
Vì thế hết ngày nghỉ đa phần cô đều bị Đồng Hàn Thành kéo lên giường vì
nghiệp lớn sinh đứa nhỏ, nhưng cho dù đang trong thời kỳ nguy hiểm, cô
vẫn không có trúng thưởng.
Từ đầu đến cuối Đồng Hàn Thành cũng
không có dũng khí nói cho Trình Cốc Tâm nghe những gì bác sĩ nói với anh vào ngày hôm đó, “Anh Đồng, về sau vợ anh có khả năng mang thai rất
thấp, bởi vì tử cung của cô ấy đã từng chịu lạnh, hơn nữa đã từng sảy
thai một lần…nhưng cũng không phải không thể mang thai, sau này nhớ điều dưỡng tốt, hơn nữa vợ chồng hai người cố gắng một chút, kỳ tích cũng
không phải không thể xảy ra.” Cho nên anh luôn nghĩ, chỉ cần anh cố gắng một chút, nhất định sẽ có đứa nhỏ.
Chính vì trước sau chưa từng
trúng thưởng, cô vẫn luôn bị Đồng Hàn Thành áp bức ở trên giường. Ngày
đó cô rốt cuộc không chịu được nữa.
Trình Cốc Tâm leo lên người Đồng Hàn Thành, “Dù anh có là Thượng tá, nhưng địa vị của em cũng cao hơn anh!”
Đồng Hàn Thành kéo Trình Cốc Tâm đang ngồi trên người mình tới trước mặt,
“Lúc chúng ta ở trên giường, anh không ngại địa vị của em cao hơn anh.”
Nhưng vừa mới nói xong, không qua bao lâu, Trình Cốc Tâm lại bị đè xuống dưới rối tinh rối mù.
---
Nửa năm qua đi, mọi chuyện vẫn không thuận lợi như Đồng Hàn Thành nghĩ, dù
anh có cố gắng như thế nào, nhưng vẫn không thể làm cho Trình Cốc Tâm
mang thai. Về bí mật đó, anh vữa giữa nguyên ở trong lòng.
Thật ra có đứa nhỏ hay không cũng không còn quan trọng nữa, bọn họ yêu nhau ở cùng một chỗ với nhau là hạnh phúc rồi.
~~Hoàn~~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng
Chương 57
Chương 57