Ngón tay của Nam Ức Tịnh trắng nõn như ngọc, ly rượu lưu ly nắm trong tay, càng làm nổi bật ngón tay mảnh khảnh trắng muốt của nàng, nàng đưa ly rượu lại gần bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, xinh đẹp cùng ưu nhã không tả được. Nghe vấn đề của Nam Vũ, nàng chỉ hơi giương con mắt, ánh mắt thờ ơ lười biếng, đáp, “Ta đã suy xét kỹ.”
Những lời này của Nam Ức Tịnh, khiến tất cả mọi người ở đây nín thở.
Trong mắt Nam Vũ lóe lên mừng rỡ, chỉ cần Nam Ức Tịnh chịu gả, mặc kệ là gả cho Gia Luật Linh hay gả cho Hạ Văn Cử, đều mang đến cho Nam Hải ngoại viện cường đại, như vậy Nam Hải sẽ không e ngại Đông Lâm nữa.
Ánh mắt của Gia Luật Linh khẽ ngưng trệ, đôi môi mỏng luôn mím thật chặt càng chặt hơn, ngón tay cầm ly rượu lộ ra các đốt xương hơi trắng bệch, đương nhiên rất khẩn trương đối với câu nói kế tiếp của Nam Ức Tịnh.
Hạ Văn Cử vẫn lười biếng tựa vào trên giường êm, bày ra khuôn mặt tà mị, khóe môi vẫn treo nụ cười bất cần đời như cũ, chỉ là đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Nam Ức Tịnh.
Lam Cẩn Du khổ sở nhíu mày, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Nàng phải gả sao? Chỉ có khi nàng gả đi, vinh hoa phú quý của hắn mới có thể được bảo toàn, nhưng tại sao khi nghe nàng nói nàng đã suy xét kỹ, trong lòng của hắn lại có chút mất mác cùng không muốn đây?
Nam Khởi cùng Nam Hương Vận nhìn Nam Ức Tịnh, Nam Hương Vận thấy, Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh đều là nhân trung long phượng, mà còn thâm tình như vậy với Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh có thể gả cho một người trong bọn họ, rời khỏi Nam Hải thương tâm này, cũng là chuyện tốt. Mà Nam Khởi mặc dù từng hữu tình với Nam Ức Tịnh, nhưng sau khi biết thân phận của Nam Ức Tịnh, hắn biết phần ân tình này không nên có, vì vậy hắn chỉ có thể ép buộc mình lấy thân phận em trai chúc phúc Nam Ức Tịnh.
Doãn Lưu Quang đang vờn ly rượu trong tay cũng khẽ dừng lại, một đôi mắt dịu dàng giống như phủ lên một tầng ẩm ướt, nhìn không thấu tình cảm trong mắt hắn, nhưng là chân mày nhíu lại thật chặt nhíu của hắn, có thể nhìn ra hắn đang rối rắm cùng mâu thuẫn, mà Doãn Lưu Nguyệt ngồi ở đối diện thấy vẻ mặt Doãn Lưu Quang như vậy, trong mắt tia oán hận trong mắt càng hiện rõ hơn.
Chỉ là lời kế tiếp của Nam Ức Tịnh vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người, nàng nói từ từ, ánh mắt kiên định, từng chữ vang dội đại điện, “Ta quyết định gả cho Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm, Nạp Lan Thần Dật.”
Gả cho Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm Nạp Lan Thần Dật sao?! Đừng nói bây giờ chiến sự Nam Hải và Đông Lâm hết sức căng thẳng, căn bản là không thể kết thân, hơn nữa Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm Nạp Lan Thần Dật chính là hoàng tử Đông Lâm nổi danh oắt con vô dụng, trời sanh thân thể yếu đuối, không thể tập võ, hơn nữa năm mười tuổi đột nhiên bị câm.
Nam Ức Tịnh chính là công chúa nữ nhi của hoàng hậu Nam Hải, là muội muội ruột của thái tử đương triều, vừa là Cung chủ Ma Cung, thân phận hiển hách, cộng thêm nàng khuynh quốc khuynh thành, lại có tài tình tuyệt diễm, trong thiên hạ to lớn này, nàng muốn gả cho ai mà không được? Mà nàng lại muốn gả cho một hoàng tử câm thân thể yếu đuối lại không có quyền d[d[lq[d quyền thế sao?!
Vương gia Tây Nhạc Linh và thái tử Bắc Mạc đều là Nhân Trung Long Phượng, là lang quân như ý mà bao nhiêu thiếu nữ tha thiết ước mơ, mà còn một lòng một dạ với Nam Ức Tịnh, còn tự mình đi thú làm chính phi, Nam Ức Tịnh còn không muốn gả, hôm nay lại quyết định gả cho Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Nghe lời nói của Nam Ức Tịnh, đôi mắt hẹp dài đào hoa của Hạ Văn Cử từ từ nheo lại, nhớ tới hôm đó thấy Nam Ức Tịnh ở cùng với Lạc Huyền Lăng, chẳng lẽ là vì nàng động tâm với Nạp Lan Thần Dật, vì vậy mới cực kỳ thân thiết với Lạc Huyền Lăng? Hay là nàng vì yêu Lạc Huyền Lăng, mới cố ý mượn cớ gả đến Đông Lâm?!
Đương nhiên trong lòng Gia Luật Linh cũng có nghi ngờ như vậy. Nam Ức Tịnh vẫn không chịu tiếp nhận hắn, cũng không chịu tiếp nhận Hạ Văn Cử, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng nàng đã sớm có người khác? Thế nhưng Nạp Lan Thần Dật không chỉ có thân thể yếu đuối, hơn nữa miệng còn không thể nói, hắn là hoàng tử phế vật văn võ không thông không quyền không thế, nếu Nam Ức Tịnh gả cho một tên hoàng tử phế vật như vậy, sẽ có hạnh phúc sao?
Những người khác cũng hết sức kinh ngạc với quyết định của Nam Ức Tịnh, nhất là Doãn Lưu Quang. Bởi vì chuyện của Nam Ức Tịnh và Lạc Huyền Lăng hắn đã biết, Nam Ức Tịnh thích Lạc Huyền Lăng mới đúng, vì sao lại quyết định gả cho Nạp Lan Thần Dật, mới vừa rồi Liễu quý phi còn nói tới, vào bốn năm trước Nạp Lan Thần Dật đã gửi thư cầu hôn cho Nam Hải, chẳng lẽ nói giữa Nạp Lan Thần Dật và Nam Ức Tịnh đã trải qua chuyện gì sao?
“Ức Tịnh! Hôn nhân là chuyện lớn không phải là trò đùa! Nạp Lan Thần Dật này thân thể yếu đuối lại không thể nói chuyện, ở Đông Lâm cũng không nhận nhiều sủng ái, nếu như ngươi gả cho hắn sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ nha!” Nam Vũ nghe lời nói của Nam Ức Tịnh, bộ dáng nóng nảy thay Nam Ức Tịnh, trong lòng tính toán thật nhanh, nếu Nam Ức Tịnh gả đến Đông Lâm, có lẽ có thể trực tiếp ngăn cản Đông Lâm động thủ với Nam Hải, nhưng muốn gả cũng không nên gả cho Nạp Lan Thần Dật, mà nên gả cho Nạp Lan Nhược Phong mới đúng nha!
Nam Ức Tịnh thấy Nam Vũ giả mù sa mưa ân cần, thờ ơ liếc hắn một cái, bên trong con ngươi đen nhánh dần dần bừng sáng, giống như hoa tươi nở rộ đầy khắp núi đồi, mang theo sắc thái cực nóng, môi của nàng cũng khẽ câu, như có hạnh phúc ở khóe môi tràn ra, “Ta muốn gả hắn. Nếu thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, khổ này ta cũng nhận.”
Coi như Nạp Lan Thần Dật thật sự là người thân thể yếu đuối không thể nói chuyện, nàng cũng muốn gả. Huống chi nàng biết, hắn không phải như vậy, hắn kinh thái tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại cỡ nào. Coi như gả cho hắn thật sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, nàng cũng không để ý. Huống chi nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không muốn nàng bị chút uất ức cùng khổ sở nào.
“Ức Tịnh, thiên hạ này nam nhi tốt còn nhiều mà, ngươi cần gì phải gả cho Nạp Lan Thần Dật? Huống chi hôm nay thế cục Đông Lâm và Nam Hải vô cùng khẩn trương, coi như ngươi muốn gả, Đông Lâm cũng chưa chắc nguyện ý kết thân!” Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, chân mày chau càng chặt hơn, dáng vẻ ý vị sâu xa, nóng nảy khuyên nhủ.
Nam Vũ suy nghĩ cho Nam Ức Tịnh, thật ra thì cũng đang tính toán, coi như hắn gả Nam Ức Tịnh đến Đông Lâm đi nữa, Đông Lâm cũng chưa chắc đồng ý hòa thân, nếu Đông Lâm cự tuyệt hòa thân, vậy là hắn sẽ bỏ qua ủng hộ của Tây Nhạc và Bắc Mạc, vậy sẽ thua lỗ lớn nha?
“Hoàng thượng, Thiếu chủ Lạc gia Đông Lâm tới, đang cầu kiến ngoài điện.” Giọng nói cứng rắn của Nam Vũ mới vừa vang lên, một tiểu thái giám liền vội vàng đi vào thông báo.
Lông mày Hạ Văn Cử hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ. Ban đầu Nam Ức Tịnh định ra kỳ hạn bảy ngày, chính là vì hôm nay sao? Nàng vì chờ Nạp Lan Thần Dật viết thư cầu hôn sao? Nhưng bây giờ thế cục Đông Lâm và Nam Hải gắt gao như vậy, Nạp Lan Thần Dật làm sao thuyết phục được Hoàng đế Đông Lâm viết thư cầu hôn đây?
Như vậy Nạp Lan Thần Dật không hề đơn giản giống lời đồn đãi. Nếu Nạp Lan Thần Dật thật như lời đồn đãi cái gì cũng không có, Nam Ức Tịnh sao lại nguyện ý gả cho hắn đây? Hắn ngược lại rất tò mò hình dáng của người làm cho Nam Ức Tịnh khuynh tâm muốn gả đi!
Nam Vũ nghe tiểu thái giám hồi báo, cũng nhíu mày, như rơi vào trong sương mù. Hôm nay chiến sự của Đông Lâm và Nam Hải đã hết sức căng thẳng, lúc này Lạc Huyền Lăng một thân một mình chạy đến đế đô Nam Hải, là vì cái gì? Chẳng lẽ không sợ hắn bắt giam hắn ta sao?
Khóa mày, phất tay với tiểu thái giám, uy nghiêm nói, “Mau mời Lạc thiếu chủ tới đây.”
Khi Lạc Huyền Lăng mặc áo bào trắng xuất hiện trong đại điện, ánh mắt của mọi người đều không tự giác bị hắn hấp dẫn. Áo bào trắng thuần khiết, không nhiễm tạp chất, sợi tuyến thêu Hoa Mẫu Đơn màu bạc tinh xảo vô cùng, khiến cho hắn vốn đã phiêu dật càng thêm cao quý cùng ung dung.
Hắn đi tới từng bước một đón ánh mắt của mọi người, không có nửa phần khó chịu, mỗi một bước tựa như có thể tách ra một đóa hoa sen màu trắng, giống như tất cả quang hoa cũng hội tụ đến trên người của hắn.
Hoa quang quanh quẩn người hắn quá mức chói mắt, khiến tất cả mọi người sợ hãi than cho phong hoa tuyệt đại của hắn, mà không có người nào chú ý dung mạo bình thường của hắn.
“Lạc Huyền Lăng tham kiến Hoàng đế Nam Hải.” Lạc Huyền Lăng bình tĩnh đứng dưới bậc thang, một thân khí độ cao quý tự nhiên, dưới ánh mắt chú ý của mọi người nghiêng người, tròng mắt của hắn đen nhánh trầm tĩnh, giống như lắng đọng vô số trí tuệ, cứng rắn khiến dung mạo bình thường của hắn càng thêm chói mắt.
Nam Vũ thấy Lạc Huyền Lăng, trên mặt nâng lên nụ cười dối trá vô cùng, vẻ mặt ôn hòa hỏi, “Lạc thiếu chủ không ngại ngàn dặm đi tới Nam Hải ta, là vì chuyện gì?”
“Hồi Hoàng đế Nam Hải, Huyền Lăng là vì chuyện kết thân của Đông Lâm cùng Nam Hải mà đến. Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật nước ta cầu hôn Cung chủ Ma Cung Quỳnh Lạc làm chánh phi.” Lạc Huyền Lăng không chút hoang mang trả lời vấn đề của Nam Vũ, con mắt hắn sắc thâm thúy, không nhìn ra tâm tình, tay trắng nõn như ngọc cầm một phần văn điệp, nhẹ nhàng nói, “Đây là quốc thư của hoàng đế nước ta.”
Tiểu thái giám nhận quốc thư từ trong tay Lạc Huyền Lăng giao cho Nam Vũ, Nam Vũ cầm quốc thư xác nhận là đúng là sở thư của Hoàng đế Đông Lâm, trong mắt không khỏi lướt qua một tia kinh ngạc, hắn hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh, từ khi Nam Ức Tịnh lấy thân phận Cung chủ Ma Cung xuất hiện tới nay căn bản là chưa từng có chút nào liên lạc nào với Nạp Lan Thần Dật, vậy tại sao Nạp Lan Thần Dật lại cầu hôn nàng?
Mà thế cục của Đông Lâm và Nam Hải bây giờ khẩn trương như thế, Nạp Lan Thần Dật là một tên hoàng tử phế vật lại có năng lực thuyết phục hoàng đế Đông Lâm viết thư cầu hôn Nam Ức Tịnh, hơn nữa lại do Thiếu chủ Lạc gia Đông Lâm Lạc Huyền Lăng tự mình đưa thư?!
Giờ phút này toàn bộ tâm tình của Nam Ức Tịnh đều tập trung trên người Lạc Huyền Lăng, cũng chính là trên người Nạp Lan Thần Dật. Mặc dù mới chưa gặp nhau mấy ngày, nhưng giống như đã rất lâu chưa gặp nhau, nàng khắc chế cảm xúc trong lòng mình, tận lực bình thản dời tầm mắt đi, ngước mắt, nhìn Nam Vũ.
“Không biết Hoàng đế Nam Hải cảm thấy như thế nào?” Lạc Huyền Lăng thanh nhã như ngọc đứng thẳng, đôi ngươi hàm chứa thâm thúy không thể nhận ra, bình tĩnh nhìn Nam Vũ, tuy là câu hỏi, nhưng lại không có chút nào gấp gáp và lo lắng.
Thấy quốc thư, Nam Vũ tất nhiên sẽ do dự. Bởi vì Nạp Lan Thần Dật không phải là hoàng tử được cưng chìu, mà chỉ là một hoàng tử câm không được sủng ái. Hắn đương nhiên không lo lắng cho Nam Ức Tịnh gả đi có thể hạnh phúc hay không, mà là lo lắng Nam Ức Tịnh gả đi có thể ngăn cản Đông Lâm chiến tranh với Nam Hải hay không.
Đối với Nam Vũ người vì tư lợi của bản thân mà nói, hắn chỉ lo lắng chuyện này có lợi hay không, cũng không cần sự đồng ý của người trong cuộc.
“Dĩ nhiên Nam Hải vô cùng nguyện ý kết thân với Đông Lâm. Chỉ là trẫm thiếu Ức Tịnh rất nhiều, nhưng Thập Nhất hoàng tử thân thể yếu đuối lại không thể nói chuyện, trẫm thật sự không đành lòng muốn Ức Tịnh gả cho hắn nha. Trẫm nghe nói thái tử quý quốc Nạp Lan Nhược Phong cũng chưa hôn phối, Ức Tịnh có thể gả cho thái tử quý quốc, trẫm cũng yên lòng!” Nam Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bắt Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Nhược Phong vẫn thỏa đáng hơn, vì vậy giả bộ làm người phụ thân thương con, nói với Lạc Huyền Lăng.
Nghe Nam Vũ nói, trong mắt Nam Ức Tịnh chẳng những không có chút nào cảm động, ngược lại chứa tràn đầy châm chọc. Lúc nào thì Nam Vũ quan tâm nàng như vậy? Tuy nói là lo lắng cho nàng, thật ra thì còn không phải là lo lắng nàng gả cho Nạp Lan Thần Dật có thể bảo đảm Đông Lâm không ra tay với Nam Hải không?
Bộ dạng giả mù sa mưa ân cần của hắn so với bộ dáng thờ ơ lúc trước của hắn càng khiến nàng cảm thấy buồn nôn hơn. Thậm chí ngay cả mặt mũi của hắn nàng cũng không muốn nhìn nhiều. Hắn cho là như vậy liền có thể vãn hồi những tổn thương nàng phải chịu đựng sao? Trải qua lừa gạt cùng phản bội như vậy, hắn cho là bộ mặt giả tạo của hắn vẫn có thể lừa gạt nàng sao?!
Mà Lạc Huyền Lăng nghe Nam Vũ nói như vậy, trong con ngươi đen tuyền cũng thoáng qua một tia lạnh lùng. Nam Vũ này coi Ức Tịnh là quân cờ sao? Muốn lấy hôn sự của Ức Tịnh để đổi lấy an bình cùng cơ hội chuyển mình cho Nam Hải saoi?! Thiên hạ này lại có phụ mẫu ác độc như vậy! Ức Tịnh của hắn thật là đáng thương!
“Thân phận Cung chủ Ma Cung của Quỳnh Lạc, không cần Huyền Lăng nói rõ. Thập Nhất hoàng tử nước ta ngay từ bốn năm trước đã viết thư cầu hôn gửi đến, trong thời gian bốn năm này, vẫn luôn sắt son chờ đợi, Huyền Lăng tin tưởng Quỳnh Lạc cô nương gả cho Thập Nhất hoàng tử nước ta, nhất định có thể hạnh phúc.” Lạc Huyền Lăng thu lại lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, nói trôi chảy.
Tình cảm của hắn dành cho Nam Ức Tịnh, chưa bao giờ thay đổi. Hắn tin tưởng hắn nhất định có thể khiến nàng hạnh phúc. Hắn sẽ dâng cho nàng những thứ tốt nhất trong thiên hạ, hắn sẽ tận lực cưng chiều nàng, không tiếp tục để nàng chịu chút uất ức nào. Mặc kệ nàng là Quỳnh Lạc hay là Nam Ức Tịnh, mặc kệ nàng thiện lương hay tàn nhẫn, nàng vẫn là nữ tử hắn yêu duy nhất.
Nam Vũ nghe lời nói của Lạc Huyền Lăng, nhíu mày, mặt nhăn nhó. Hắn mới không quan tâm Nạp Lan Thần Dật có phải một tấm chân tình với Nam Ức Tịnh hay không, hắn chỉ lo lắng thế cục Nam Hải mà thôi, nhưng hắn lại không dám quá đáng đắc tội Lạc Huyền Lăng, dù sao Lạc Huyền Lăng lợi hại như thế nào Tứ Quốc đều biết.
Nam Ức Tịnh thấy Nam Vũ rối rắm, không khỏi cảm thấy buồn cười. Lông mi thật dài nhẹ nhàng kích động, đáy mắt thoáng qua một tia hận ý diêm dúa lòe loẹt, khóe môi nâng lên nụ cười, từ từ nói, “Hôn sự này, ta đồng ý rồi.”
“Ức Tịnh! Ngươi...” Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, vội vàng nhìn về phía Nam Ức Tịnh, hắn đang suy nghĩ phải dịu dàng một chút khiến Lạc Huyền Lăng thay đổi chủ ý, khiến Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Nhược Phong, không nghĩ tới Nam Ức Tịnh lại mở miệng đáp ứng hôn sự, đương nhiên hắn hơi không vui.
Nam Ức Tịnh nghe Nam Vũ nói, nhíu lông mày, châm chọc nhìn Nam Vũ, giống như kinh ngạc hỏi, “ Không phải Hoàng thượng luôn nói vì tốt cho ta, muốn đền bù ta sao? Như vậy, hôn sự của ta, ta muốn tự mình làm chủ!”
“Ức Tịnh, ngươi quá thật thà rồi! Nạp Lan Thần Dật đối với ngươi tốt thì thế nào, đối với ngươi tốt chưa chắc có thể cho ngươi hạnh phúc!” Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, giả bộ vội vàng lo lắng, nói với Nam Ức Tịnh.
Đúng vậy. Thật sự nàng quá thật thà, cho nên mới bị hắn và Trương Sở Sở che mắt nhiều năm như vậy, vẫn vui vẻ chịu đựng bị bọn họ lợi dụng, khiến nàng đến lúc gần chết mới nhận ra bộ mặt của họ. So sánh với những thứ danh lợi cùng quyền thế kia, mới là thứ mà nàng coi trọng.
“Đối với ta mà nói, người tốt với ta, như vậy đủ rồi. Ta tin tưởng Nạp Lan Thần Dật có thể khiến ta hạnh phúc, hạnh phúc của ta, cũng chỉ có hắn có thể cho!” Con ngươi Nam Ức Tịnh như có như không lướt qua khuôn mặt Lạc Huyền Lăng, mà một đôi mắt đen của Lạc Huyền Lăng cũng mang dịu dàng, lướt qua gò má của Nam Ức Tịnh.
Lạc Huyền Lăng đưa lưng về phía mọi người, ánh mắt dịu dàng và cưng chiều của hắn dành cho Nam Ức Tịnh người khác không nhìn thấy, nhưng Doãn Lưu Quang ngồi ở bên cạnh Nam Ức Tịnh nhìn rõ vô cùng. Lạc Huyền Lăng rất yêu Nam Ức Tịnh, nếu không phải rất yêu Nam Ức Tịnh, sao lại dùng ánh mắt cưng chìu nhìn nàng?
Mà lúc Nam Ức Tịnh nói lời tình chân ý thiết kia, người nàng nhìn cũng là Lạc Huyền Lăng, giữa Lạc Huyền Lăng và Nạp Lan Thần Dật rốt cuộc có mối quan hệ gì?! Một suy nghĩ không thể tin nổi sinh ra trong lòng Doãn Lưu Quang, chẳng lẽ nói hoàng tử câm thân thể yếu đuối mà bên ngoài đồn cùng “Mạch thượng nhân như ngọc, thế công tử vô song” vô song công tử Lạc Huyền Lăng là cùng một người sao?!
Cái ý nghĩ bất khả tư nghị (không thể tin được) này khiến cả người Doãn Lưu Quang chấn động, nếu là như vậy, Nạp Lan Thần Dật này là một người không đơn giản cỡ nào. Thế cục Đông Lâm cực kỳ phức tạp, thái tử cùng Tứ hoàng tử địa vị ngang nhau, nội bộ triều đình cũng rất loạn, tuy nhiên không ai chú ý tới Nạp Lan Thần Dật này, nếu quả như hắn nghĩ, như vậy Nạp Lan Thần Dật giấu tài, âm mưu bá chủ sợ là không chỉ mình Đông Lâm thôi!
“Câm miệng! Trẫm không đồng ý ngươi gả cho Nạp Lan Thần Dật, nếu như ngươi thật muốn gả đến Đông Lâm, vậy cũng chỉ có thể gả cho Nạp Lan Nhược Phong!” Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi thô lỗ cắt đứt nàng, bộ dáng muốn làm chủ thay Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh nghe vậy, đáy mắt giễu cợt, nàng chậm rãi giương mắt, con mắt tối đen thâm trầm giống như ngâm trong đáy hồ Bàn Thạch, mang theo khí thế khó nói thâm thúy cùng quyết tuyệt, mở miệng cười khẽ, nói, “Không đồng ý sao?! Ngươi làm thật sự cho rằng, hôn sự của ta, ngươi có thể làm chủ được sao?”
Nam Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói, không khỏi cả kinh. Hắn cực kỳ rõ ràng tính khí của Nam Ức Tịnh, nếu hắn chọc giận Nam Ức Tịnh, nhất định sẽ không có kết quả tốt. Nếu hắn không đồng ý Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, chỉ sợ Nam Ức Tịnh vẫn sẽ gả, đến lúc đó hắn không chỉ mất đi lợi thế của Nam Ức Tịnh, hơn nữa đắc tội Đông Lâm, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, coi như Nạp Lan Thần Dật ở Đông Lâm địa vị không cao, nhưng ít ra cũng là hoàng tử, bây giờ Nam Ức Tịnh gả đi, Đông Lâm cũng không thể lập tức ra tay với Nam Hải.
Nghĩ tới đây, Nam Vũ liền lộ ra nụ cười giả mù sa mưa, nói với Nam Ức Tịnh, “Phụ hoàng cũng là lo lắng cho ngươi, nếu ngươi muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, vậy thì gả đi!”
“Nếu Hoàng đế Nam Hải đã đồng ý hôn sự, Huyền Lăng liền trở về phục mệnh.” Lạc Huyền Lăng nghe Nam Vũ đồng ý, không chút nào chần chờ nói, giọng điệu của hắn nghe ôn hòa khiêm tốn, tuy nhiên cố tình có một loại cao cao tại thượng cùng chẳng thèm ngó tới.
Nam Vũ đối với khí độ cao cao tại thượng cùng khí thế bễ nghễ thiên hạ trên người của Lạc Huyền Lăng cực kỳ bất mãn, nhưng hắn cẩn thận đi quan sát Lạc Huyền Lăng, hắn ôn hòa khiêm tốn đứng thẳng như vậy, không có chút nào ngạo mạn cùng vô lễ, vô song công tử này, thật không phải là một nhân vật đơn giản, chỉ bằng việc Nạp Lan Thần Dật có thể khiến Lạc Huyền Lăng đưa thư tới, có lẽ khiến Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, ngược lại cũng là một quyết định sáng suốt.
Cho đến khi bóng dáng màu trắng của Lạc Huyền Lăng biến mất ở đại điện, hình như mọi người mới hết kinh ngạc.
Nam Ức Tịnh thế nhưng thật muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật! Ức Tịnh công chúa cư nhiên thật muốn gả cho hoàng tử câm thân thể yếu đuối! Tất cả mọi người đều không thể tin được. Vì sao Nam Ức Tịnh lại không cần nhân trung long phượng như Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử, cố tình muốn gả cho một hoàng tử câm đây?
Bên ngoài đồn đại dung mạo của Nạp Lan Thần Dật xuất chúng, chính là Đông Lâm đệ nhất mỹ nam tử, nhưng dù sao thân thể của hắn cũng yếu đuối, lại không thể nói chuyện, bộ dáng đẹp mắt có ích lợi gì?!
Nam Khởi cùng Nam Hương Vận cũng cực kỳ không hiểu nhìn Nam Ức Tịnh, không hiểu Nam Ức Tịnh tại sao không chịu gả cho Gia Luật Linh hay Hạ Văn Cử, ngược lại muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Nam Ức Tịnh, bọn họ liền cảm thấy, chỉ cần Ức Tịnh cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi. Nếu nàng lựa chọn như vậy, nhất định có đạo lý của nàng.
“Nếu Ức Tịnh đã ra lựa chọn, bổn điện hạ cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi. Chỉ là ta muốn biết, đến tột cùng Nạp Lan Thần Dật có điểm nào khiến ngươi nguyện ý gả cho hắn?” Hạ Văn Cử nhìn Nam Ức Tịnh, trong mắt mang theo cố chấp, hình như nhất định phải biết đáp án mới chịu. Mà Gia Luật Linh cũng nhìn Nam Ức Tịnh.
Nam Ức Tịnh nhíu mày, xem ra không cho bọn họ sáng tỏ, sợ là bọn họ sẽ không chết tâm.
“Ta từng thay Nam Dận đến Đông Lâm làm con tin, các vị cũng đã biết.” Trong mắt Nam Ức Tịnh che lên một tầng khói cát nhàn nhạt, giống như thấy được một năm đó, thật ra thì từ khi đó, đôi mắt của Nạp Lan Thần Dật đã khắc sâu trong đáy lòng của nàng rồi sao? Chỉ là nàng còn cố chấp không muốn thừa nhận.
Ánh mắt Hạ Văn Cử hơi chao đảo, thì ra là từ khi đó, bọn họ đã biết nhau. So với Nạp Lan Thần Dật, hắn rất chậm.
Nhưng điều này cũng không phải là lỗi của hắn! Nếu trời cao chịu cho hắn gặp Nam Ức Tịnh sớm một chút, hắn nhất định sẽ dụng hết mọi lực đối tốt với nàng. Nhưng nàng lại gặp Nạp Lan Thần Dật trước, chính là đoạn thời gian ở Đông Lâm kia, liền khiến nàng nguyện ý gả cho Nạp Lan Thần Dật sao?
Không! Nàng là nữ nhân đầu tiên đi vào trong lòng hắn, cũng là duy nhất. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, cho dù nàng sẽ phải gả cho Nạp Lan Thần Dật, hắn cũng không buông tha. Hơn nữa, hắn cũng không đồng ý nàng gả cho Nạp Lan Thần Dật!
Trong mắt Gia Luật Linh cũng thoáng qua một tia khổ sở, chỉ là so sánh với cố chấp của Hạ Văn Cử, trong mắt hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Từ khi đó, Nạp Lan Thần Dật đã đi vào trong lòng của nàng sao? Dù sao đi nữa thì hắn quá chậm, cho nên mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, cũng không có cách nào thay thế vị trí của Nạp Lan Thần Dật trong lòng nàng. Nếu đây là lựa chọn của nàng, hắn liền thành toàn cho nàng, nhưng nếu có một ngày, nàng sống không hạnh phúc, như vậy, hắn sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước tiếp nạp nàng.
Nam Ức Tịnh thu hết mọi phản ứng của Hạ Văn Cử và Gia Luật Linh vào trong mắt, nhưng nàng chỉ cần nàng nghĩ tới Nạp Lan Thần Dật, khóe môi nàng liền chậm rãi nở nụ cười ôn nhu, ngay cả con ngươi thâm trầm trước sau như một cũng giống như ngập tràn ánh sáng, giọng nói dằng dặc của nàng vang lên, “Năm năm làm con tin ở Đông Lâm, nếu không có hắn, ta thật sự không biết có thể chịu đựng được hay không. Chỉ là lúc đó còn tấm bé, cũng không biết tình cảm của mình, sau khi trở lại Nam Hải, liền ép buộc mình quên mất tất cả ở Đông Lâm.”
Tình cảm sao? Lam Cẩn Du nghe mấy chữ này, trong mắt lướt qua một tia đau đớn cùng tức giận. Người nàng yêu rõ ràng là hắn, tại sao lại biến thành Nạp Lan Thần Dật! Nếu như nàng gả cho Gia Luật Linh hoặc là Hạ Văn Cử, hắn còn có thể chịu đựng, nhưng bây giờ nàng lại lựa chọn gả cho Nạp Lan Thần Dật, hoàng tử câm đó?! Cái này bảo hắn làm sao chịu được!
“Chân giấu tất cả ở Đông Lâm xuống đáy lòng, tưởng rằng sẽ mở ra một cuộc sống mới. Chỉ là, số mạng trêu người, ta thiếu chút nữa chết oan. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây chính là ý trời, là trời cao ân tứ với ta. Khiến ta thấy rõ ràng tâm của mình, thấy rõ ràng rốt cuộc ai là chân tình là ai giả vờ!” Nam Ức Tịnh nhìn châm chọc về phía Lam Cẩn Du.
Lúc đó nàng không phân rõ tình cảm trong lòng đối với Nạp Lan Thần Dật, nỗ lực dằn xuống đáy lòng. Khi đó, nàng cũng thật tâm muốn gả cho Lam Cẩn Du, muốn nắm tay hắn trôi qua đời này, chỉ là trời cao thấy rõ Lam Cẩn Du là dạng người gì, cũng cho nàng thấy rõ thân nhân là dạng người gì.
Lam Cẩn Du nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, thấy ánh mắt châm chọc mang theo hận ý của Nam Ức Tịnh, đáy lòng hung hăng đau nhói. Thấy rõ ràng rốt cuộc ai là chân tình ai là giả vờ sao? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy liền khẳng định, hắn không thương nàng sao? Thấy rõ ràng tâm của mình sao? Chẳng lẽ người trong lòng nàng, chính là Nạp Lan Thần Dật sao?!
Nam Tú Cầm nghe vậy, lại thấy Lam Cẩn Du nắm tay thật chặt, trong mắt mang theo nồng nặc hận ý cùng không cam lòng, không nhịn được mở miệng nhỏ giọng châm chọc nói, “Sao Cẩn Du lại run lợi hại như vậy, chẳng lẽ nghe Nam Ức Tịnh nói vậy tâm ý không chịu nổi sao? Ta đã sớm nói cho chàng biết, cõi đời này người yêu chàng nhất, chỉ có ta!”
Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, đáy mắt lướt qua một tia hận ý, lạnh lùng nhìn Nam Tú Cầm một cái. Nếu không phải bởi vì Nam Tú Cầm, Nam Ức Tịnh làm sao sẽ hiểu lầm hắn, làm sao sẽ không còn hy vọng, làm sao sẽ bị Trương Sở Sở rót rượu độc, sao lại yêu người khác đây?!
Đều là do Nam Tú Cầm! Có lẽ hắn không nên cưới Nam Tú Cầm. Cho đến giờ phút này, cho đến khi nghe Nam Ức Tịnh dịu dàng vô cùng nói nàng yêu một người nam nhân khác, hắn mới phát hiện, thì ra Nam Ức Tịnh đối với hắn mà nói quan trọng như thế nào, hắn đột nhiên có ý nghĩ kích động, muốn vứt bỏ tất cả mang Nam Ức Tịnh trở về!
Quyền thế và danh lợi mà hắn đeo đuổi đời này, nhưng tại sao đến bây giờ, hắn mới phát hiện, quyền thế và danh lợi đều không quan trọng như vậy. Nếu không có Nam Ức Tịnh, nếu như không có nàng, coi như hắn thật sự có quyền thế vô biên cùng danh lợi thì có ích lợi gì đây? Những năm gần đây, hắn không có chút nào vui vẻ!
Mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng cho quyền thế và địa vị của mình sẽ chịu dao động, vì tiến một bước cũng cố địa vị của mình, hắn nhất định phải nịnh nọt, nhất định phải nhẫn nhịn Nam Tú Cầm, mỗi ngày phải cùng nữ nhân mình không thương nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau)!
Bên tai đột nhiên vang lên lời nói ban đầu Nam Ức Tịnh nói với hắn, nàng nói, Cẩn Du, về sau ta gả cho ngươi, chúng ta cũng không cần ở đại viện rất xa hoa, chỉ cần một gian có đình viện, chúng ta có thể ở trong sân trồng chút hoa cỏ, thường ngày có thể ngâm thi tác đối, khảy đàn đánh cờ.
Ban đầu hắn cảm thấy Nam Ức Tịnh quá ngây thơ, cuộc sống bình thản như vậy làm sao so với quyền thế vô biên cùng danh lợi đây? Cho nên hắn chỉ cười đồng ý, bên trong bóng tối lui tới cùng Nam Tú Cầm, hi vọng thông qua Nam Tú Cầm khiến cho hắn thăng chức cao vọng trọng.
Bây giờ hắn đã là Hữu Tướng dưới một người trên vạn người, có quyền thế vô biên cùng danh lợi, thế nhưng hắn lại bắt đầu hoài niệm tới cuộc sống yên tĩnh mà ban đầu Nam Ức Tịnh đã nói với hắn.
Thấy đau đớn cùng giãy giụa trong tròng mắt Lam Cẩn Du, khóe môi Nam Ức Tịnh như có như không nở nụ cười. Lam Cẩn Du cũng cảm thấy hối hận sao, hắn cũng cảm thấy đau đớn sao? Hắn không biết ban đầu khi nàng nhìn thấy lá thư này, trong lòng tuyệt vọng cỡ nào, từng câu từng chữ đều đẩy nàng vào vô biên vực sâu!
“Ức Tịnh, mặc kệ ngươi ra quyết định gì, chỉ cần ngươi cảm thấy vui vẻ là được rồi. Bên ngoài đồn thổi Nạp Lan Thần Dật ra sao, nhưng đại tỷ tin tưởng lựa chọn của ngươi, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.” Nam Hương Vận nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng nhu hòa.
Vốn là nàng còn có một chút không yên lòng, nhưng hôm nay nghe Nam Ức Tịnh nói như vậy, thấy hạnh phúc trong tròng mắt nàng, nàng cũng an tâm. Chỉ cần Nam Ức Tịnh thật tâm muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, ngay cả thân thể hắn yếu đuối miệng không thể nói thì thế nào đây? Cõi đời này không có chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện ở bên cạnh mình người yêu.
Nghĩ đến hạnh phúc, ánh mắt của Nam Hương Vận không khỏi lướt qua mọi người nhìn về phía Tống Tử Văn đang ngồi ngay thẳng. Tống Tử Văn mặc một bộ áo xanh, tuấn lãng vô cùng, tác phong nhanh nhẹn, không có như võ tướng thô tục. Nhưng nàng biết, Tống Tử Văn kiên cường bất khuất chiến đấu bảo vệ đất nước Nam Hải thế nào.
Từ lúc nàng còn rất nhỏ, liền bắt đầu len lén thích Tống Tử Văn rồi. Cho nên nàng vẫn không muốn xuất giá, vẫn chờ đợi Tống Tử Văn. Nàng phải chờ tới khi Tống Tử Văn chính miệng nói muốn cưới nàng, nếu hắn không nói, như vậy nàng liền tiếp tục đợi.
Cảm thấy ánh mắt Nam Hương Vận nhìn tới, nghe Nam Hương Vận cảm khái một phen, Tống Tử Văn chậm rãi giương mắt, nhìn về phía Nam Hương Vận, trong mắt cũng lộ ra dịu dàng hiếm thấy.
Nam Ức Tịnh thấy một màn như vậy, khóe môi nâng lên nụ cười ngọt ngào, mang theo vài phần ranh mãnh nói, với Nam Hương Vận “Đại tỷ không cần mới chỉ nghĩ tới hôn sự Ức Tịnh. Bây giờ đại tỷ cũng không nhỏ, đúng lúc nên xuất giá rồi, nếu như thì để phụ hoàng thay tỷ tìm một nhà khá giả thôi.”
Nam Hương Vận nghe Nam Ức Tịnh nói, trên mặt thoáng qua vẻ kinh hoảng, có chút ngượng ngùng nhìn Tống Tử Văn một cái, nàng nửa xấu hổ nửa lo lắng nói, “Đại tỷ tạm thời còn chưa muốn gả, hay là Ức Tịnh nghĩ tới hôn sự của muội trước thôi.”
Nam Ức Tịnh vốn là muốn mượn việc này khiến Tống Tử Văn có phản ứng, không nghĩ tới phản ứng của Nam Vũ ngược lại so Tống Tử Văn còn nhanh hơn, trong mắt của hắn lóe qua một chút tinh quang, hôm nay Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, thế cục tạm thời ổn định, nếu có thể khiến Nam Hương Vận gả cho Gia Luật Linh hoặc là Hạ Văn Cử, cũng là một chuyện cực tốt.
Nghĩ tới đây, Nam Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười, trong mắt chứa ánh sáng, nói với Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử, “Ức Tịnh nói rất đúng, Hương Vận cũng không nhỏ, đúng lúc nên xuất giá rồi. Gia Luật hiền chất, Hạ hiền chất, Ức Tịnh đã gả cho Thập Nhất hoàng tử Đông Lâm, không biết hai vị có suy tính một chút đến Hương Vận không?”
Nam Hương Vận nghe Nam Vũ nói muốn gả nàng cho Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử, trong mắt không khỏi thoáng qua vẻ kinh hoảng. Nàng không muốn gả, cuộc đời này người nàng muốn gả duy nhất chỉ có Tống Tử Văn mà thôi! Nhưng nếu Nam Vũ hạ lệnh, nàng làm sao dám cãi lời đây?
Trong lúc nàng hốt hoảng vô cùng lại chạm phải ánh mắt của Tống Tử Văn, bốn mắt nhìn nhau, nóng nảy rõ rành trong mắt Tống Tử Văn, hắn vén tay áo bào lên, lạnh lùng quỳ xuống, nói với Nam Vũ, “Hoàng thượng! Vi thần ngưỡng mộ trưởng công chúa đã lâu, kính xin hoàng thượng gả. Nếu trưởng công chúa tạm thời không muốn gả, vi thần có thể đợi!”
Tống Tử Văn quỳ thẳng tắp. Thật ra thì hắn cũng thích Nam Hương Vận, chỉ là Nam Hương Vận vẫn lấy cớ còn chưa muốn gả, hắn cũng không mở miệng cầu hôn. Nhưng hôm nay, nhìn bộ dạng Nam Hương Vận, rõ ràng là không muốn gả cho Gia Luật Linh hay Hạ Văn Cử, hắn liền vội vàng mở miệng.
Nếu Nam Hương Vận không muốn gả cho hắn, sau khi vượt qua một kiếp này, nàng đương nhiên có thể lựa chọn gả cho người khác, hắn sẽ không ngăn cản nàng.
Mà Nam Hương Vận nghe lời nói của Tống Tử Văn, nhìn thấy kiên định trong mắt hắn, không khỏi ngẩn ra. Thì ra là hắn chậm chạp chưa lấy vợ, hẳn là đang đợi nàng sao? Buồn cười quá, hai người bọn họ thật lòng yêu thương lẫn nhau, nhưng vẫn không hiểu tâm ý của nhau.
“Hương Vận cũng ngưỡng mộ Tướng quân rất lâu rồi, kính xin phụ hoàng thành toàn!” Nam Hương Vận nhìn Tống Tử Văn một cái, chân thành đi tới bên người Tống Tử Văn, vô cùng kiên định quỳ xuống, lấy dũng khí lớn nhất trong đời nói.
Nam Ức Tịnh thấy một màn như vậy, khóe môi lộ ra một nụ cười. Đây chính là nói nếu người có tình sẽ thành thân thuộc thôi. Tính khí của đại tỷ nàng, nàng hiểu rất rõ, đừng thấy tỷ ẩn nhẫn dịu ngoan, thật ra thì trong xương cũng là rất giống như nàng rất quật cường, chuyện gì đã quyết thì sẽ không thay đổi.
Chỉ là vị tỷ phu tương lai này cũng quá mức đần độn, vẫn không hiểu tâm ý của đại tỷ, có điều hai người không duyên cớ bỏ lỡ nhau lâu như vậy. Bất quá có lẽ như người ta nói làm việc tốt thường gian nan thôi.
Tống Tử Văn có chút kinh ngạc nhìn Nam Hương Vận quỳ gối bên cạnh mình, hình như không thể tin vào tai của mình, hắn nhìn Nam Hương Vận, hỏi, “Trưởng công chúa không phải vẫn không muốn lập gia đình sao?”
“Bởi vì ta một mực chờ đợi một người.” Nam Hương Vận nhìn Tống Tử Văn, khóe môi câu nụ cười lúm đồng tiền như tranh vẽ, trong mắt mang theo ánh sáng chói mắt.
Tống Tử Văn này cũng quá đần độn rồi, nghe lời nói của Nam Hương Vận, ánh mắt hẳn là khẽ tối sầm lại, hắn nhíu mày, làm như mang theo vài phần khổ sở nói, “Tử Văn chỉ là ngưỡng mộ công chúa, nguyện thay công chúa giải vây mà thôi, nếu công chúa muốn chờ ai, Tử Văn sẽ không ngang ngược ngăn trở, công chúa không cần phải vội vã đồng ý hôn sự.”
Hai người bọn họ nói chuyện cực nhỏ, mặc dù người khác nghe không rõ, nhưng Nam Ức Tịnh an vị bên cạnh bọn họ, lại trầm ngâm lắng nghe, dĩ nhiên là nghe rõ ràng, không khỏi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Tống Tử Văn, “Tống Tử Văn, ngươi thật là thật ngu nha! Người đại tỷ chờ đó chính là ngươi nha!”
Tống Tử Văn nghe được Nam Ức Tịnh nói vậy, trong mắt lóe lên kinh ngạc, có chút mong đợi nhìn Nam Hương Vận, gò má của Nam Hương Vận cũng đã đỏ bừng, thẹn thùng e lệ gật đầu một cái, lấy được đáp lại của Nam Hương Vận, trên mặt Tống Tử Văn lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên.
Nam Vũ cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ là cau mày nhìn hai người. Tính toán của hắn lại bị phá hoại lần nữa! Chỉ là gần đây Nam Hải có thể bộc phát chiến sự, Tống Tử Văn là Tướng quân đắc lực nhất của Nam Hải, hắn cũng không thể đắc tội Tống Tử Văn! Như vậy làm sao giao phó với Bắc Mạc và Tây Nhạc đây?!
“Ý tốt của hoàng đế Nam Hải Văn Cử xin nhận. Chỉ là cuộc đời này Văn Cử đã nhận thức Ức Tịnh, thì sẽ không thay đổi!” Hạ Văn Cử liếc mắt nhìn Nam Hương Vận cùng Tống Tử Văn, lại từ từ giương mắt con mắt, nhìn Nam Ức Tịnh, từng chữ nói.
Lời của hắn vang vọng có lực, mang theo nồng nặc kiên quyết, mắt đào hoa mang theo nghiêm túc cùng cố chấp chưa bao giờ còn có. Hắn thật vất vả mới tìm được người hắn yêu, làm sao hắn dễ dàng buông tha?!
“Linh cũng như thế.” Gia Luật Linh cũng nhìn Nam Ức Tịnh, ánh mắt sáng quắc, ngay cả khi hắn biết cuộc đời này sợ là không có khả năng ở chung một chỗ với nàng, nhưng hắn cũng không thể yêu người khác nữa, ít nhất bây giờ hắn còn không làm được. Muốn quên mất nàng, sợ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nam Vũ thấy Gia Luật Linh và Hạ Văn Cử nói như vậy, liền đồng ý hôn sự của Nam Hương Vận và Tống Tử Văn.
“Ức Tịnh, thế cục Đông Lâm so với Nam Hải phức tạp hơn nhiều, nếu như ngươi đến Đông Lâm, tất cả phải cẩn thận.” Đang lúc Nam Ức Tịnh sắp mất hồn, giọng nói dịu dàng ân cần của Doãn Lưu Quang vang lên bên tai.
Nàng chuyển con mắt, liền thấy một đôi mắt chứa dịu dàng của Doãn Lưu Quang, vẻ mặt của hắn trước sau như một ôn hòa, giống như tất cả đều chưa từng thay đổi, nhưng nàng rõ ràng thấy được trong mắt hắn đang che giấu cô đơn cực tốt.
Doãn Lưu Quang. Gia Luật Linh. Hạ Văn Cử.
Bọn họ đều là Nhân Trung Long Phượng, có ngàn vạn thiếu nữ ái mộ, tuy nhiên nó cũng trở thành sợi dây trói buộc nàng. Chỉ là nàng chỉ có một trái tim, nếu cho Nạp Lan Thần Dật, như vậy liền không thể cho bọn hắn.
Hôm nay bọn họ còn có thể lấy thân phận bằng hữu thăm hỏi lẫn nhau, ngày sau khi bắt đầu tranh giành thiên hạ, có lẽ bọn họ không d[d[lqd còn được bình tĩnh cùng nhau ăn cơm nữa.
“Ừ. Ta sẽ cẩn thận ứng phó.” Nam Ức Tịnh khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện lên tình cảm phức tạp.
Doãn Lưu Quang nhìn gò má Nam Ức Tịnh, trong mắt cất giấu vẻ rầu rỉ. Hắn rất muốn hỏi Nam Ức Tịnh, lần trước hắn nói muốn nàng buông tha đối phó Nam Hải, nàng có nguyện ý hay không. Nhưng bây giờ nàng muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật rồi, nếu muốn nàng buông tha đối phó Nam Hải, sợ là sẽ làm khó nàng thôi.
Ngay cả khi nàng không thương hắn, ngay cả khi nàng từng lừa hắn, nhưng hắn vẫn không muốn d[d[lqd làm khó nàng. Nếu thật phải xảy ra chiến tranh, vậy thì đánh một trận thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng
Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !
Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !