“Ta ngay đây, ngươi dám giết sao?”
Thái Lâm mắt mở lớn giống như lần đầu gặp Thẩm Diệu, trong mắt đều là không thể tin được.
Hắn ở Quảng Văn đường ỷ thế làm bậy đã quen, từ trước đến nay đều được sủng lên đến tận trời, sủng đến mức ngang ngược. Đối với Thẩm Diệu, hôm nay cũng bất quá là muốn giáo huấn nàng một chút. Ai biết Thẩm Diệu chẳng những không sợ hãi ngược lại còn cùng hắn đối nghịch? Nói thì nói như vậy nhưng giờ phút này người chiếm thế hạ phong tựa hồ là hắn.
Thái Lâm dám sao?
Tạm thời không nói đến hắn có dũng khí ấy hay không, cho dù hắn dám, hắn có thể sao? Thái gia thiếu gia có thể dựa vào khí phách nhất thời làm việc, nhưng Thái gia thì có thể sao? Nếu hôm nay Thẩm Diệu thật sự bị hắn giết chết, đừng nói là một mạng để một mạng, Thẩm Tín chém hết già trẻ Thái gia, từ trên xuống dưới rồi đem đao đến thỉnh tội là đều có khả năng.
Huống hồ, hắn không dám.
Hắn từ trước đến nay hắn chỉ biết múa mép khua môi, bản thân vẫn chưa trải qua chiến trường thật sự, thậm chí máu cũng chưa dính quá. Hắn bắn tên thực sự rất tốt nhưng từ trước đến giờ chỉ bắn thảo quả tử hoặc là động vật, người vẫn chưa từng.
Nhưng trước mắt làm gì có đạo lý lùi bước, Thẩm Diệu là một nữ tử còn không sợ, hắn đường đường là một nam tử hán lại lùi bước, chỉ sợ ngày mai không dám ra khỏi cửa.
Suy nghĩ như vậy, Thái Lâm liền sốc lại tinh thần tâm cao khí ngạo nói:“Tùy ngươi muốn nói như thế nào thì nói, bản lãnh thực sự phải ở trên đài mới nói rõ được. Ngươi trước nói vô cùng cao hứng nhưng ai mà biết được tẹo nữa ngươi có hay không sợ tới mức tè ra quần.” Hắn nói năng cực kì thô lỗ, cũng không biết có phải là che đấu sự hoảng hốt của mình hay không. Thẩm Diệu càng bình tĩnh, thì hắn càng bất an. Tóm lại là muốn nhìn thấy bộ dáng kích động của đối phương, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có thể bình ổn lại cảm xúc chột dạ trong lòng. Bởi vậy hắn rất chờ mong Thẩm Diệu vì lờ mình nói mà cảm thấy khó xử.
Nếu là nữ nhi bình thường bị nam nhi nói trước mặt như vậy, tự nhiên trên mặt sẽ là một mảnh ngượng ngùng, vì xấu hổ mà nhăn nhăn nhó nhó, khóc luôn trên đài cũng có khả năng. Nhưng Thẩm Diệu nghe vậy chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, tâm lặng như nước làm cho Thái Lâm cảm thấy hết thảy đều là do mình hồ nháo.
Hắn có chút sợ hãi, hoài nghi mình hôm nay có phải hay không cố chút hồ đồ, như thế lại đối với bao cỏ Thẩm Diệu này cảm thấy chột dạ?
Thẩm Diệu đi đến chỗ quan khảo nghiệm cầm thảo quả tử trên tay. Thảo quả tử kia giống như nắm tay của nam tử, một lớn một nhỏ (bạn nào khó tưởng tượng thì có thể gõ từ “quả lê”lên ô tìm kiếm nhé!=)) phía dưới là phương (cấp trung bình), phía trên là viên(cấp cao). Mà Thẩm Diệu đứng ở phía đông của đài, đem thảo quả tử đặt kia trên đỉnh đầu.
Tiếng xao động dần dần vang lên.
“Nàng giờ phút này chắc chắn là cố gắng trấn định, kì thực bị dọa cho vỡ mật đi.” Dịch Bội Lan cười nói:“Ta thật sự rất muốn xem nàng sợ tới mức nước mắt giàn dụa.”
“Dĩ nhiên rồi, từ trước đến nay chưa có nữ tử nào bị nam tử khiêu chiến,” Giang Hiểu Huyên cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ, nghiêng đầu nói:“ Thẩm Diệu này coi như là đầu gặp tình cảnh này. Chính là ở trước mặt mọi người xấu mặt ngẫm lại cũng thật đáng sợ.”
“A, Ngũ Nhi còn đứng ở trên đài làm cái gì? Nếu Thái thiếu gia bắn trật thì phải làm sao?” Nhiệm Uyển Vân nói.
Trong lòng của nàng có chút khó xử, nếu là Thẩm Diệu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thẩm Tín cho dù đối người của Thẩm gia tốt nhưng cũng sẽ không tha cho nàng.
“Nhị tẩu lo lắng cái gì?” Trần Nhược Thu nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Dù sao đều là tiểu hài tử ngoạn nháo thôi. Thái thiếu gia cũng không phải là hài đồng. Chỉ cần Ngũ Nhi dịu dàng một chút, nhẹ giọng nói vài câu cầu xin tha thứ, tự nhiên sẽ không khó xử nàng. Chỉ hy vọng Ngũ Nhi chớ sẽ không vì khí phách nhất thời.”
Đại sự như vậy nàng lại dùng “Tiểu hài tử ngoạn nháo” để hình dung. Dù sao Nhiệm Uyển Vân mới là chưởng gia, chuyện xảy ra cũng có Nhiệm Uyển Vân chịu trách nhiệm. Bất quá lời này của nàng lại chạm đến tâm của Nhiệm Uyển Vân đi. Tất cả đều là Thẩm Diệu muốn tranh khí phách nhất thời, nếu Thẩm Diệu hảo hảo mà cầu xin tha thứ, nhường Thái Lâm vài câu, tự nhiên cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
“Thả lỏng tâm đi.” Trần Nhược Thu nói:“Ta xem công tử Thái gia kia ước chừng chỉ muốn hù dọa Ngũ Nhi thôi, kiểm tra như vậy mọi người đều tranh phong độ, hiện tại kêu ngừng là không có khả năng.”
“Nương không cần lo lắng quá,” Thẩm Thanh cũng hướng Nhiệm Uyển Vân nói:“Thái Lâm bắn tên rất tốt, vô luận như thế nào cũng sẽ không bắn lệch.”
Thẩm Thanh nghĩ Thẩm Diệu muốn cản mộng hoàng phi của nàng hiện tại chỉ ước Thẩm Diệu không tồn tại. Nghe nói có một số gười khi sợ hãi c*t đ*i đều ra hết, không biết Thẩm Diệu sẽ như thế nào đây?
Nếu là Thái Lâm thật sự bắn trật...... Mặt của nàng bị hủy cũng không tồi. Thẩm Thanh nghĩ.
Thẩm Nguyệt không giống Thẩm Thanh nghĩ xa như vậy, nàng chỉ là muốn nhìn bộ dáng Thẩm Diệu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, giống như làm như vậy có thể tìm về tự tôn của chính mình. Nàng từ xa liếc Thái Lâm một cái nhưng Thái Lâm không nhìn về phía nàng.
Thái Lâm trong tay nắm trường cung, đối mặt với Thẩm Diệu- người ở đích cách hắn hơn ba trượng. Thẩm Diệu im lặng đứng đó, gió thổi làm bay ngoại bào rộng thùng thình, tử y phần phật bay lên phất động không gian, mặt mày như cũ, nhưng mà cái loại khí độ uy nghiêm này, giống như đã trải qua bao sóng to gió lớn, làm cho cả người nàng tỏa ra một tầng hào quang chói mắt.
Thái Lâm chậm rãi kéo cung, hắn nghĩ: Chỉ cần Thẩm Diệu cầu xin tha thứ thì tốt rồi, chỉ cần nàng rớt một giọt nước mắt, lời nói mang ý nghĩ cầu xin, hắn có thể nhân cơ hội đó mà hảo hảo nhục nhã nàng một phen, sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Đáng tiếc nguyện vọng của hắn chung quy là vẫn không đạt được. Thẩm Diệu vẻ mặt bình tĩnh, giống như không đem hắn để vào mắt.
Thẩm Nguyệt nhíu mi.
Vì cái gì hình ảnh Thẩm Diệu khóc lóc cầu xin tha thứ như trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện? Vì cái gì Thẩm Diệu nhìn qua lại muốn ung dung hơn với Thái Lâm?
Đã có không hề ít người phát hiện ra điểm ấy, ấn tượng ban đầu đối với bao cỏ kia đang lặng lẽ đổi mới. Không phải cô nương nào cũng có thể đứng trước người cầm trong tay trường cung không sợ hãi, không gợn sóng, nếu nói là thừ kết sự uy dũng của Thẩm Tín đối đầu kẻ địch mạnh cũng trấn định không biến sắc, chỉ có thể nói hổ phụ sinh khuyển nữ.
Tay Thái Lâm bắt đầu phát run, bán thảo quả tử ngoài ba trượng ngày thường đối với hắn là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng hôm nay lại hết sức gian nan. Khoảng cách kia tựa hồ trở nên rất xa xôi.
Mà lời nói của Thẩm Diệu vẫn quanh quẩn trong lỗ tai hắn:“Ta ngay tại nơi này, ngươi giết sao?”
Hắn dám sao? hắn dám sao? hắn dám sao?
“Hưu” một tiếng, tên mạnh xẹt qua.
Nhưng chỉ ở giữa không trung bay bay, liền rớt xuống dưới.
Thậm chí còn không chạm đến góc áo Thẩm Diệu, giống như khí lực không đủ càng không thể bắn trúng thảo quả tử.
Toàn trường cười vang.
Thậm chí có cùng trường cười trêu ghẹo:“Thái Lâm, ngươi không phải là thương hương tiếc ngọc chứ? Bình thường mười trượng cũng có thể bắn trúng, hôm nay ba trượng cũng không bắn được?”
Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức rút ra tên thứ hai. Tên thứ hai, bắn tới chân Thẩm Diệu.
Tên thứ ba xẹt qua búi tóc của Thẩm Diệu làm đổ thảo quả tử trên đầu Thẩm Diệu, búi tóc Thẩm Diệu bị đánh tan, một đầu tóc đen nhánh thuận thế đổ xuống.
Nhưng dù là thời điểm tên hiểm sát qua hai má, nàng cũng chưa từng động nửa phần thần sắc
Hắn phát hiện, tử y nữ tử tuyết phu hoa mạo, ở trong gió sống lưng thẳng tắp.
Hai tay Thái Lâm mềm nhũn, trường cung cùng tên rớt đầy đất. Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động.
Ngốc tử cũng nhận ra được, người sợ không phải Thẩm Diệu mà là Thái Lâm.
Ta ngay tại nơi này, ngươi dám giết ta sao?
Không dám.
Ta dám.
Nàng mỉm cười, đôi mắt non nớt hiện ra một chút tàn nhẫn, kết hợp với khuôn mặt thiên chân khuôn mặt mà nói, có một loại xinh đẹp kỳ dị.
“Hiện tại, đến lượt ta.”
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Môn Độc Hậu
Chương 45: Đến lượt ta
Chương 45: Đến lượt ta