Tại sài phòng ( phòng chứa củi) ẩm thấp, đêm đen như mực, đâu đó xuất hiện tiếng chuột đi qua, tiếng củi gỗ bị mọt gặm kết hợp với sự yên ắng, hắc ám của động tĩnh ban đêm không khỏi làm cho lòng người phát lạnh.
Quế ma ma cuộn thành một đoàn ngồi ở góc phòng, nhiều năm qua như vậy, nàng tuy rằng chỉ là một ma ma nhỏ bé nhưng do được Thẩm Diệu yêu thích, nhị phòng cùng tam phòng cũng phải chừa cho nàng một chút mặt mũi, cuộc sống ở Thẩm Phủ hỗn độn cũng không tệ( Nguyên văn tác giả là từ “hỗn” nó có hai nghĩa là giả mạo, dối trá và hỗn độn). Có thể nói, từng ngày tháng của Quế ma ma ở Thẩm phủ trôi qua so với bình dân còn thoải mái hơn. Từ cần kiệm biến thành xa xỉ thì dễ, từ giàu sang biến thành nghèo nàn thì khó. Quế ma ma hàng ngày vốn không quen khổ, sao lại có thể chịu đựng được sài phòng bẩn thỉu chỉ dành cho những nha hoàn cấp thấp phạm lỗi?
Y phục mỏng tang, đơn bạc căn bản không chống đỡ được ban đêm rét lạnh, nhưng cái lạnh ở bên ngoài sao bì được với cái lạnh ở trong lòng nàng. Quế ma ma trong lòng bây giờ đang vô cùng sợ hãi. Tiến vào sài phòng cùng nàng còn có bốn nha hoàn nữa. Nha hoàn của Thẩm Nguyệt thì bị người khác ép uốc ách dược ( thuốc câm) không rõ sống chết, còn nha hoàn của Thẩm Thanh trực tiếp bị bán vào kĩ viện. Thủ đoạn của Nhiệm Uyển vân tàn nhẫn như thế, Quế ma ma không khỏi lo lắng cho kết cục của mình.
Quế ma ma biết, Nhiệm Uyển Vân sẽ không dễ dàng tha cho nàng. Nàng không chỉ tận mắt thấy trong sạch của Thẩm Thanh bị hủy mà còn sắm vai rất rất quan trọng trong chuyện này. Vốn người bị làm nhục là Thẩm Diệu nhưng người cuối cùng bị đạp hư là Thầm Thanh. Nhiệm Uyển Vân là người như vậy, làm sao sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng.
“Cộp cộp cộp.” ( nguyên văn là “ đát, đát, đát) Quế ma ma đang nghĩ chợt nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, trong đêm đen tĩnh mịch vô cùng rõ ràng.
Thân thể Quế ma ma chợt cứng đờ, giữa đêm tối như hũ nút, sợ hãi nhìn bốn phía.
Một chút hi vọng lại xen lẫn với một chút tuyệt vọng, phía sau của là cái gì? Là người mà Niệm Uyển Vân phái đến để giết người diệt khẩu? Hay là nàng có một tia sinh cơ?
Tiếng bước chân không nhanh không chậm lại như bùa đòi mạng giã vào trong lòng của Quế ma ma. Thân hình to lớn của nàng đã sớm nhũn ra thành một đống bùn nhão, trên trán không nhịn được mà toát mồ hôi, người nóng tựa sốt.
“Chi nha --” Cánh cửa bị đẩy ra.
Người tới trong tay cầm một cái đèn lồng tỏa ra ánh xanh. Ánh sáng tỏa ra từ đèn lồng vốn là có chút quỷ dị, ở trong sài phòng lại giống như ác quỷ đến đòi mạng. Quế ma ma run rẩy ngẩng đầu, thấy một người mặc áo choàng trắng. Người ấy bước vào, chậm rãi đóng cửa.
Trong sài phòng bây giờ chỉ có ánh sáng xanh tỏa ra từ đèn lồng giống như ánh sáng phát ra từ ma trơi. Người đến cuối cùng cũng cởi áo choàng ra, gương mặt thanh tú trắng nõn đúng là Thẩm Diệu.
Nữ tử dáng người thanh tú, ngũ quan ôn hòa, da dẻ trắng mịn giờ phút này bị ánh xanh nhợt nhạt từ đèn lồng chiếu vào vô duyên vô cớ mà thêm vài phần quỷ dị. Cũng chính bởi vì gương mặt vân đạm phong khinh này làm cho Thẩm Diệu giống như Câu Hồn sứ giả bước ra từ địa ngục, đáng sợ đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.
Quế ma ma ngây người một khắc, đột nhiên kinh hỉ kêu lên:“Tiểu thư!”
Thẩm Diệu đem đèn lồng đặt xuống, ngồi xổm trước mặt Quế ma ma, mỉm cười hỏi: “ Ma ma có tốt không?”
“Tiểu thư, ngài đã tới! Lão nô biết tiểu thư nhất định sẽ đến cứu lão nô! Tiểu thư luôn luôn thiện tâm, nhất định sẽ không bỏ mặc lão nô!” Giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, Quế ma ma liều lĩnh lao đến túm góc váy của Thẩm Diệu, lệ nóng quanh tròng, giống như là người bị hại vạn phần ủy khuất. Mà Thẩm Diệu lại giống như người thân mà nàng tín nhiệm nhất.
Thẩm Diệu nhìn lướt qua cánh tay của Quế ma ma đang nắm chặt váy nàng, mỉm cười nói: "Xem ra Quế ma ma ở trong này đã phải chịu không ít khổ.”
Quế ma ma ngẩn ra, lúc này mới đánh giá thần sắc của Thẩm Diệu. Thẩm Diệu tươi cười ôn hòa, bộ dáng cũng coi như là vô cùng bình tĩnh, đối mặt với mấy lời trên của Quế ma ma cũng không có nửa phần gợn sóng. Quế ma ma kinh hãi phát hiện, nàng bên người Thẩm Diệu nhiều năm như vậy, nay một chút cũng không nhìn ra trong lòng Thẩm Diệu đến tột cùng là suy nghĩ cái gì. Nàng nói: “ Lão nô đời này phụng dưỡng tiểu thư, đối với tiểu thư vô cùng trung thành và tận tâm. Ngày kia ở Ngọa Long Tự là lão nô vô tình gặp được, tiểu thư, lão nô trong sạch...”
“Quế ma ma thực sự không phụ kì vọng của ta a.” Thẩm Diệu phát sầu nói:
“Nhưng ta làm thế nào để cứu người đây? Ở Thẩm phủ lời của ta nói còn có thể có người khác nghe theo sao? Mệnh lệnh của đông viện, ta có bản lãnh gì đối kháng?”
“Không đúng, tiểu thư nhất định sẽ có biện pháp.” Quế ma ma vừa nghe liền cuống lên. Tuy nàng biết Thẩm Diệu nói cũng có đạo lí, hiện nay ở Thẩm phủ, chi thứ hai cùng ta phòng đối với đại phòng bất quá là chỉ giao hảo ngoài mặt. Phu thê Thẩm tín hàng năm không ở Định Kinh, lời của Thẩm Diệu căn bản chẳng có phân lượng gì. Nhưng ai ai chẳng muốn sống, người Quế ma ma có thể bám vào bây giờ cũng chỉ có Thẩm Diệu, như thế nào nàng cũng không nguyện ý buông tha. Nàng nói: “ Tiểu thư, người hãy đi cầu lão phu nhân, nếu thật sự không được thì hãy viết thư gửi cho lão gia, bảo lão gia mau hồi phủ. Lão gia nói, bọ họ không thể không nghe
Tựa hồ cảm thấy tìm được một biện pháp vô cùng tốt, mắt của Quế ma ma sáng lên, tràn ngập hi vọng nhìn Thẩm Diệu.
Chỉ thấy Thẩm Diệu nhẹ giọng cười, lắc lắc đầu, nhìn về phía nàng, chậm rãi nói:“Lời nói của phụ thân xác thực có thể cứu ngươi. Nhưng... dựa vào cái gì mà ta phải cứu ngươi?”
Quế ma ma ngây người.
“Dựa vào cái gì mà ta phải vì một hạ nhân hao hết tâm tư hối hả ngược xuôi đây???” Thanh âm của nàng hàm chứa trào phúng, dưới ánh sáng lập loè, giống như một chút cũng không đem người trước mặt đặt vào trong mắt.
Quế ma ma lập tức hoảng hốt, nàng thực sự không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ nói như vậy. Thẩm Diệu dưới mắt của nàng lớn lên, mấy hôm trước đối với nàng lạnh nhạt bất quá là tiểu hài tử phát cáu. Quế ma ma biết rõ Thẩm Diệu rất dễ mềm lòng, ngày đó ở Ngọa Long Tự thổ lộ tình cảm trong chốc lát rõ ràng là bày tỏ ý muốn trọng dụng nàng lần nữa? Sao hiện giờ lại thay đổi?
Phải chăng có người trước mặt Thẩm Diệu nói gì đó? Quế ma ma trong lòng vừa động, nhất định là Cốc Vũ cùng Kinh Trập nói. Các nàng từ trước đến nay đều luôn đối địch với nàng, nay nàng bị giam vào đây, chắc chắn hai nha đầu kia đã nhân tiện bỏ đá xuống giếng, nói gì đó trước mặt của Thẩm Diệu.
Nàng hoảng hốt nói:“Tiểu thư, lão nô theo tiểu thư lâu như vậy, tiểu thư sinh ra dưới mắt của lão nô lớn lên. Nhiều năm đã qua như vậy, laco gia và phu nhân thường xuyên không ở nhà chỉ có lão nô cùng tiểu thư nương tựa lẫn nhau......” Nói tới đây, nàng còn nghẹn ngào một chút, giống như cực vì bi thương:“Tiểu thư lần trước cũng có nói, năm đó tiểu thư ban đêm bị sốt, đại phu chậm chạp không đến, lão nô đội mưa ra ngoài tìm đại phu cho tiểu thư...... chính bởi vậy đến tận bây giờ bệnh căn còn không dứt.......”
Từng câu từng chữ đều kể lại rõ sự tình năm đó. Quế ma ma vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Thẩm Diệu. Đại phòng Thẩm gia, cho dù là phu thê Thẩm tín hay là huynh muội Thẩm Khâu ( bạn Thẩm Khâu này là ca ca của Thẩm Diệu, sẽ xuất hiện nhanh thôi) đều cực trọng ân tình. Có lẽ đây là di truyền của võ tướng thế gia, có ân tất báo, nay Quế ma ma đã lấy ân cầu báo, chỉ ngóng trông có thể đả dộng được Thẩm Diệu.
Nhưng… dưới ánh sáng của đèn đuốc, nữ tử cúi đầu cười yếu ớt, thần sắc vẫn chưa có một tia cảm động, giống như nghe một chuyện xưa thú vị. Nàng nhẹ giọng nói: “ Quế ma ma ban đầu đối đãi ta thật không tệ, ta đây ở đại phòng Thẩm gia, bản thân ta đối đãi với ma ma như thế nào
Quế ma ma chần chờ một chút, nói:“Phu nhân cùng lão gia đối lão nô vô cùng tốt, tiểu thư cũng đối lão nô vô cùng tốt. Trong trong ngoài ngoài đều cấp cho lão nô mặt mũi, nguyệt ngân (bạc hàng tháng) cũng rất nhiều, chưa từng quở trách qua lão nô......”
“Không chỉ có như thế,” Thẩm Diệu tiếp lời của nàng:“Con trai của ngươi, của ngươi tôn tử, có thể giúp đỡ ta đều đã giúp đỡ qua. Ở Tây Viện ngươi là lớn nhất. Ta tuy chưa coi như là mẹ của mình nhưng cũng đối đãi ngươi như người thân, tín nhiệm ngươi, thân cận ngươi, cái gì cũng hỏi ý kiến của ngươi, ngươi nói có phải không?”
“Phải.” Quế ma ma nói. Thẩm Diệu nói không sai, nguyên nhân do Thẩm Diệu tuổi còn nhỏ, rất dễ dỗ dành, nàng đem Thẩm Diệu hống đến dễ bảo, nàng nói cái gì, Thẩm Diệu đều nghe cái ấy, thậm trí trong Tây Viện nàng còn được coi là nửa chủ nhân
“Ta đối đãi với ngươi như vậy, sao ngươi còn phải bội ta?” Edit: Tiểu Vũ
Một câu nói nhẹ nhàng lại làm cho cả người Quế ma ma cơ hồ hồn phi phách tán.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu cả kinh nói: “Cái gì!”
“Ma ma không cần lộ ra thần sắc kinh ngạc như thế,” Thẩm Diệu cười nói:“Ta lúc trước biết ma ma phản chủ chi tâm còn kinh ngạc hơn gấp trăm gấp ngàn lần.”
“Tiểu thư, nhất định là có người ở châm ngòi, lão nô chưa bao giờ phản bội tiểu
thư, lão nô sao lại có khả năng phản bội tiểu thư a! Tiểu thư, tiểu thư nhất định phải tin tưởng lão nô!” Quế ma ma phản ứng cực nhanh, bối rối ngắn ngủn qua đi đã bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, oan ức kêu thấu trời xanh, cực lực chứng minh bản thân mình trung thành.
“Được rồi.” Thẩm Diệu phất phất tay, trên mặt hiện ra một chút không kiên nhẫn nói:“Ngày đó ở Ngọa Long tự, bên trong cơm bố thí, còn có thúc tình hương ở trong huân hương. Thủ đoạn của nhị thẩm thật cao minh, còn thỉnh ma ma làm việc thật đúng như coi ma ma là tâm phúc. "
Thẩm Diệu gằn từng tiếng. Chữ cuối cùng nói ra, Quế ma ma đang trong tư thế biện giải, một chữ cũng không nói lên lời.
Nàng sững sờ nhìn về phía Thẩm Diệu. Ánh mắt mang theo kinh hãi cùng không hiểu.
“Ma ma không biết chữ, không biết trên đời có cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau. Ma ma đã từng theo hai chủ tử, ta cũng muốn nghe một chút, hiện tại trong mắt ma ma, thủ đoạn của nhị thẩm cao hơn hay thủ đoạn của Thẩm Diệu ta cao hơn? ”
“Ngươi, chẳng lẽ ngươi.......” Quế ma ma gian nan phun ra vài chữ.
“Không sai a, chính là ta.” thanh âm của Thẩm Diệu ép tới rất thấp, thấp đến mức chỉ Quế ma ma có thể nghe được, nàng nói:“Người vốn nên bị đạp hư là ta, cuối cùng sao lại biến thành đại tỷ? Đương nhiên đây không phải trùng hợp, tất cả đều là ta làm.”
Trong lòng đoán được là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác, Quế ma ma sợ hãi nhìn về phía nữ tử trước mặt, nàng nửa ngồi dưới đất, cười khanh khách nhìn mình. Con ngươi trong suốt dưới ánh đèn lập lòe giống như dã thú, đen tối đến lạ, cũng làm cho người ta sợ hãi đến lạ. Rõ ràng là bộ dáng nhu thuận, sao giờ lại đáng sợ như vậy?
Về vấn đề Thẩm Thanh và Thẩm Diệu sao lại bị hóa đổi, Quế ma ma sau khi tiến vào sài phòng luôn luôn nghĩ về vấn đề này. Nàng cũng đã từng đoán rằng Thẩm Diệu có động tay động chân, nhưng rất nhanh liền đánh mất ý niệm trong đầu. Thẩm Diệu dưới mắt nàng lên, có bao nhiêu phân lượng nàng vô cùng quen thuộc. Thẩm Diệu tính tình vốn ngu ngốc lại rất mềm lòng, loại chuyện này vô luạn thế nào nàng cũng không làm được. Nay chính miệng Thẩm Diệu thừa nhận, ngay cả che dấu cũng lười làm. Nếu là người khác, Quế ma ma sẽ cảm thấy người này rất ngu ngốc, nhưng nay, nàng không dám lấy ánh mắt tầm thường ấy để nhìn Thẩm Diệu.
“Tiểu thư.......” Nàng há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nếu Thẩm Diệu đã biết việc kia, vạn vạn không thể nào tới cứu nàng ra ngoài.
“Thủ đoạn của nhị thẩm trước nay ngoan lệ, tuy rằng coi trọng ma ma, nhưng sau chuyện này, ma ma căn bản không có tiền đồ, thật đáng tiếc mà.” Lời của nàng lý mang theo tiếc hận, giống như thật sự có chút đồng tình Quế ma ma.
Quế ma ma sợ hãi thủ đoạn của Nhiệm Uyển Vân, lại bị lời nói của Thẩm Diệu khơi dậy hy vọng trong lòng. Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu:“Tiểu thư cứu lão nô lần này đi, lão nô không phải cố ý hại tiểu thư, nhị phu nhân lấy lão nô tôn tử lão nô áp chế lão nô, lão nô cũng là bị ép buộc. Tiểu thư nể mặt lão gia, phu nhân, nể mặt lão nô hầu hạ tiểu thư mời mấy năm, cầu người cứu lão nô!”
Đầu nàng “Bang bang” rung động nếu là trước kia, lấy kính trọng của Thẩm Diệu đối nàng, vạn vạn sẽ không làm cho Quế ma ma khom lưng như vậy. Nhưng hôm nay...... Nàng là hoàng hậu của Minh Tề, văn võ bá quan đều quỳ qua nàng, một nô tỳ phản chủ, nàng có thể xử lí được rất tốt!
“Kỳ thật tối nay ta tới nơi này, cũng là vì báo đáp Quế ma ma ân tình nhiều năm.” Thẩm Diệu đột nhiên nói.
Quế ma ma vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, cao giọng nói:“Lão nô biết tiểu thư là người thiện tâm, trọng tình trọng nghĩa, sau này Bồ Tát đều phù hộ tiểu thư cả đời thuận lợi, không có ưu tư, người muốn hại tiểu thư, tất cả đều sẽ chết không được tử tế!”
Thẩm Diệu trong lòng bật cười, Quế ma ma đầu đầy đất cũng diễn cho người ta xem thế là đủ rồi.
Nàng cũng dương cao thanh âm:“Kỳ thật không phải chỉ có hôm nay, ngày ấy ở Ngọa Long tự, ta không phải thổ lộ với Quế ma ma một hồi tình cảm sao? Khi đó ta liền biết, Quế ma ma là người thật tâm đối đãi với ta tốt.”
Quế ma ma có chút mờ mịt, không biết Thẩm Diệu nói cái này là có gì ý tứ. Mới vừa rồi rõ ràng vô cùng hận chính mình, tại sao quay đầu lại lại là trấn an? Bất luận như thế nào, Quế ma ma đều cảm thấy bản thân mình tràn đầy hy vọng, lập tức theo lời nói Thẩm Diệu đáp:“Đúng vậy, lão nô từ đầu tới đuôi đều là đứng ở tiểu thư bên này, chỉ có tiểu thư mới là lão nô chủ tử, lão nô nhất định sẽ trung tâm với tiểu thư cả đời!”
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang kì dị, tựa hồ là đụng phải cái gì. Quế ma ma hoảng sợ, lập tức ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng phòng tối như mực, sao có thể nhìn thấy gì?
Cái gì cũng không thấy, nàng quay đầu nhìn Thẩm Diệu, lộ ra biểu tình thống khổ:"Hiện tại tiểu thư có thể đem nô ỳ ra ngoài sao? Nơi này thật sự rất tối, thân thể này của lão nô, sợ là duy trì không được bao lâu.......”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Môn Độc Hậu
Chương 66-1: Quế ma ma chết
Chương 66-1: Quế ma ma chết