Khi mũi tên bắn tới, một số thiếu nữ nhát gan che mắt không dám nhìn. Các đại thần thì hiểu rõ hơn, bọn họ biết dù công chúa Minh An kiêu căng ngoan độc thế nào đi nữa cũng không dám đả thương con gái tướng quân ngay trong hoàng cung của Minh Tề.
Nhưng dù trong lòng biết rõ, khi tận mắt chứng kiến, tim bọn họ cũng đập liên hồi, huống chi Thẩm Diệu là người hứng chịu mũi tên bay tới.
Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn, chưa từng nhắm mắt, thậm chí nàng còn muốn nhìn cho thật rõ cảnh tượng này. Bây giờ, trong mắt mọi người, nàng là một thiếu nữ ổn trọng, gặp việc lớn không sợ hãi.
Mũi tên xé gió, trượt qua đỉnh đầu Thẩm Diệu.
Quả táo trên đầu nàng vẫn nguyên vẹn, không hề bị di chuyển.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu thả lỏng, Phùng An Ninh và La Đàm vỗ ngực, La Lăng cầm chén trà trước mặt uống một ngụm, che giấu sự lo lắng của bản thân.
Mọi người im lặng không tiếng động, Hoàng Phủ Hạo vốn đang cười, dần dần sượng ngắt.
Công chúa Minh An hào hứng chờ đợi một lúc, vẫn không nghe được tiếng hoan hô tán thưởng hoặc cười nhạo Thẩm Diệu, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng mạnh tay kéo mảnh vải che mắt xuống, nhìn về phía trước, quả táo trên đầu Thẩm Diệu vẫn còn ở nguyên vị trí, mũi tên của nàng rơi xuống cách đó không xa. Đầu tóc Thẩm Diệu không rối loạn, thần sắc thong dong, nhìn Minh An cười như không cười: “Công chúa, vừa rồi ngươi trượt tay hay sao, vẫn chưa bắn trúng đâu.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng cực kỳ đắc ý trào phúng, lửa giận bùng lên làm hai má công chúa Minh An nóng như bị thiêu đốt.
Sau khoảnh khắc sửng sốt, Minh An lấy lại tinh thần nói: “Nhất định là ngươi động đậy, bổn cung chưa bao giờ bắn trượt, nếu ngươi không tránh né, sao bổn cung lại bắn không trúng?”
Kiêu căng đến mức này quả thật hết nói nỗi, Văn Huệ đế ngồi trên đài cao ung dung nói: “Công chúa đang nói mấy trăm người ngồi đây đều bao che cho Thẩm tiểu thư sao?”
Từ đầu đến cuối Thẩm Diệu đều đứng thẳng, ngay cả tránh né một chút cũng không, không biết nàng đang gắng gượng hay thật sự bình tĩnh, dù sao thì biểu hiện của nàng vẫn chứng minh nữ tử này gan dạ sáng suốt, khiến lòng người khâm phục. Dù hắn kiêng kị Thẩm gia, nhưng đó là chuyện nội bộ, hắn không cho phép ngoại bang chà đạp người Minh Tề ngay trước mặt hắn, nếu hôm nay hắn dung túng công chúa Minh An, thì ngày mai uy tín của hắn trước quần thần cũng không còn.
Công chúa Minh An uất ức nhìn Hoàng Phủ Hạo, hắn trả lại một ánh mắt âm trầm làm nàng giật mình. Nàng không dám mè nheo với Hoàng Phủ Hạo nữa, quay sang Duệ vương, nũng nịu nói: “Duệ vương điện hạ lúc nãy ở gần, có thấy Thẩm tiểu thư tránh né hay không?” Lúc nàng nói lời này, bộ dáng thẹn thùng e ấp.
Duệ vương lười nói nhiều, đáp: “Không có.”
Minh An công chúa sửng sốt: “Sao có thể chứ?”
“Ngươi nghi ngờ ánh mắt của bổn vương?” Duệ vương hỏi lại. Bề ngoài hắn tao nhã phong lưu, nhưng thời điểm tức giận, lời nói, ánh mắt như muốn đông cứng người khác.
Minh An bối rối, ngay lúc này Thẩm Diệu nhìn nàng mỉm cười: “Công chúa điện hạ không muốn thua, hay sợ thua rồi sẽ làm mất hết mặt mũi nước Tần.”
“To gan!” Công chúa Minh An hét lên, rồi bỗng nhiên khựng lại, nàng vừa nhớ ra nàng đang ở Minh Tề, là địa bàn của người khác, nàng thét lên như vậy có thể khiến người ta tức giận. Nàng cười lạnh nhìn Thẩm Diệu: “Bổn cung sợ cái gì chứ, ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm. Bổn cung bắn không trúng thì ngươi sẽ bắn trúng sao?”
Công chúa Minh An hờn giận, tài nghệ bắn cung ở khoảng cách gần của nàng đã luyện đến thuần thục, trường cung này cũng là cung tên nàng dùng từ nhỏ, ở nước Tần nàng chơi trò này đã nhiều năm, chưa từng thua cuộc. Vốn định dựa vào đó làm Thẩm Diệu xấu mặt, dạy dỗ người Thẩm gia một lần vì dám vô lễ với nàng, không ngờ cuối cùng lại bắn không trúng đích, mọi người đều nói Thẩm Diệu không tránh né, làm Minh An không biết xảy ra vấn đề ở điểm nào.
Tự nàng đề xuất chuyện tỷ thí, cuối cùng không làm Thẩm Diệu xấu mặt, ngược lại chính nàng bắn trật, chuyện này mà truyền về nước Tần, nàng sẽ bị cười đến muối mặt, càng nghĩ Minh An càng oán hận Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu nhìn biểu cảm của công chúa Minh An, trong lòng lạnh lẽo. Kiếp trước nàng ở nước Tần năm năm, tiếp xúc thời gian lâu như vậy nên biết rõ tính tình vị công chúa này, Minh An thích nhất là gây chuyện với nàng, mượn cớ thi đấu có khi làm búi tóc nàng rối loạn, có khi xé rách váy, ngẫu nhiên không cẩn thận lại làm trầy da nàng. Vì thế khi Minh An giương cung, nàng có thể đoán được đường đi của mũi tên, bất động thanh sắc nhanh gọn nghiên đầu một chút, vừa đúng góc độ để mũi tên không trúng đích.
Lúc này không ai tin tưởng lời nói của Minh An, giống như lúc trước không ai tin tưởng lời nói của nàng, bị hiểu lầm, uất ức, xấu hổ, những cảm giác này bây giờ nàng sẽ trả đủ cho công chúa Minh An.
Thẩm Diệu cầm quả táo đỏ au, cười nói: “Đến lượt ta, mời công chúa điện hạ cắn quả táo này trên miệng.”
Mọi người đang nhỏ giọng nghị luận, nghe câu nói này bỗng nhiên lặng ngắt.
Công chúa Minh An trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Thẩm Diệu: “Ngươi nói cái gì?” Giọng nói Minh An sắc nhọn, bởi vì hoảng loạn mà tiếng được tiếng mất.
Thẩm Diệu nhìn Minh An, ánh mắt trong suốt như trẻ con: “Không phải lúc này công chúa đã nói, đây là quy củ của nước Tần sao, người bắn tên muốn đem quả táo đặt ở bộ phận nào thì đối phương cũng phải chấp nhận, lúc nãy công chúa muốn ta đặt quả táo trên đỉnh đầu, ta đã làm, bây giờ chẳng lẽ...” Nàng hào phóng cười: “Nếu công chúa sợ, vậy thôi, ta cho phép ngươi đổi người khác.”
Thẩm Diệu không nói câu này thì thôi, vừa nói xong Minh An tức giận muốn ngã ngửa. Đổi người nghĩa là thừa nhận Minh An sợ hãi, người nước Tần mất hết mặt mũi trước mặt người Minh Tề và Đại Lương.
Dịch Bội Lan cảm thấy lạnh sống lưng, nói với Thẩm Nguyệt: “Nàng ta điên rồi sao? Dám chống đối công chúa?”
Trong lần giằng co với Thái Lâm, địa vị hai người tương đương, đều là con trọng thần trong triều. Nhưng hôm nay đối phương lại là công chúa một nước, Thẩm Diệu cũng dám khiêu khích, quả là ngoài dự kiến. Thái đại nhân và Thái Lâm nhìn nhau cười khổ, lúc trước còn nghĩ Thẩm Diệu nhắm vào Thái Lâm gây khó dễ, nay xem ra, chỉ cần đụng đến nàng thì bất kể là ai nàng cũng làm cho người đó xấu mặt.
Các hoàng tử cố nén cười, Ly vương thâm ý nói: “Tiểu thư Thẩm gia này thù dai a.”
Công chúa Minh An trừng mắt với Thẩm Diệu, đón nhận ánh mắt sắc bén ấy, Thẩm Diệu chỉ cười nhạt. Cùng đường, công chúa Minh An đành cầu cứu Hoàng Phủ Hạo.
Hoàng Phủ Hạo ho nhẹ, bất mãn nhìn Thẩm Diệu, công chúa Minh An cũng là đại diện của nước Tần, hắn không thể để nàng mất mặt. Hắn nhìn Văn Huệ đế nói: “Chỉ là trò chơi mà thôi, sao tiểu thư của quý quốc cứ bám riết không buông?”
Văn Huệ đế nhìn về phía Đại phòng Thẩm gia.
Vợ chồng Thẩm Tín nhàn nhã ngồi uống trà, giống như chưa nghe Hoàng Phủ Hạo đánh rắm. Thẩm Khâu và La Lăng nhỏ giọng trò chuyện, không biết là đang nói gì. Phùng An Ninh và La Đàm thì tức giận bất bình nhìn công chúa Minh An.
Thái độ bọn họ rõ ràng không muốn bỏ qua chuyện này, Thẩm Tín tức giận vì lúc nãy Minh An bức Thẩm Diệu không có đường lui, hiện giờ cớ gì buộc con gái yêu phải nhẫn nhịn, cũng nên để Minh An nếm thử cảm giác bị người bức bách. Nếu đã không muốn bị gài bẫy, sao lại đặt bẫy người khác, chẳng lẽ chỉ có nàng mới có thể khi dễ người khác, còn người khác phải nhẫn nhịn nàng sao. Nếu bọn người Tần quốc này đã muốn nhắm vào Thẩm gia, thì bọn họ cần gì nể mặt. Thẩm Tín thầm nghĩ, dù hôm nay Thẩm Diệu bắn chết công chúa Minh An, hắn cũng chấp nhận vì con gái mà trả giá.
Văn Huệ đế nhìn thấy thái độ Thẩm Tín, trong lòng hiểu rõ. Thẩm Tín yêu con gái hơn cả tính mạng, nếu hắn đã muốn hoàng thất ra mặt thì Văn Huệ đế cũng làm hắn hài lòng, huống hồ, Văn Huệ đế cũng tức giận công chúa Minh An kiêu căng vô lễ, muốn đè ép uy phong của nàng, cười nói: “Thái tử cũng đã nói chỉ là trò chơi, cần gì lo lắng như vậy. Chỉ là trò tiêu khiển của đám trẻ, trẫm sẽ không ngăn trở.”
Hoàng Phủ Hạo không ngờ hắn đụng phải cái đinh cứng đầu Thẩm Tín, càng không dự đoán lão hồ ly hoàng đế lại buông tay không quản, ngồi trên núi nhìn hai hổ cắn nhau. Hơn nữa tiếng xì xầm trong sảnh ngày càng lớn, nếu hắn cương quyết cự tuyệt, thật sự không biết giấu mặt vào đâu. Hắn trừng mắt nhìn công chúa Minh An, nói: “Minh An, việc này do ngươi khởi xướng thì hãy theo đến cùng đi.” Hắn lại nhìn Thẩm Diệu, cảnh cáo: “Chỉ là trò chơi, Thẩm tiểu thư nhất định sẽ không để ngươi bị thương.”
Thẩm Diệu nghe hắn uy hiếp, nhìn Minh An ngây thơ nói: “Yên tâm đi công chúa, chúng ta chưa ký khế ước sinh tử, ta sẽ không làm công chúa tổn thương a.”
Nàng càng nói, Minh An càng thấy bất an. Nhưng đã đâm lao phải theo lao, Minh An đành phải đi đến vị trí, ánh mắt Minh An như dao nhọn, chém từ đao từng đao lên người Thẩm Diệu. Bỗng nhiên Minh An nhớ đến chuyện gì, ánh mắt sáng lên cười nói: “Thẩm tiểu thư, cung của bổn cung không phải ai cũng có thể kéo, chỉ sợ ngươi…”
Ba chữ “kéo không nỗi” còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Diệu đã nhẹ nhàng kéo cung.
Khác với công chúa Minh an dùng hết sức kéo, tư thế của Thẩm Diệu cực kỳ đẹp đẽ, giống như nàng mới là chủ nhân của trường cung này. Nàng mỉm cười nhìn vẻ kinh ngạc của công chúa Minh An, nhẹ nhàng nói: “Cung tốt, cung của công chúa ta dùng rất thuận tay, xin đa tạ.”
Nàng bảo cung nữ tiến lên bịt mắt, cung nữ kia vừa nhúc nhích, đã thấy Duệ vương bước tới đoạt lấy, trong sự kinh ngạc của mọi người hắn bước ra phía sau Thẩm Diệu, buộc mảnh vải lên mắt nàng.
La Đàm trợn mắt, kéo tay Phùng An Ninh hỏi: “Chuyện này là sao?”
Hành động này của hắn không chỉ gây tò mò cho La Đàm, Văn Huệ đế nhăn mày, công chúa Minh An ghen tị đỏ mắt, sát ý bùng lên.
Thẩm Diệu bị bịt mắt, không còn nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm giác động tác người phía sau hết sức dịu dàng, đầu ngón tay lạnh lẽo như có như không lướt qua má nàng, mát lạnh như bông tuyết, nhưng không hiểu vì sao nơi bị đụng chạm lại nóng rực lên.
Chờ đến khi động tác người phía sau dừng lại, Thẩm Diệu hướng về phía công chúa Minh An giương cung.
Tất cả mọi người lại một lần nữa nín thở nhìn theo động tác của nàng, trong lòng hết sức khẩn trương. Có người thầm oán trách Thẩm Diệu háo thắng, để Minh An ngậm táo trong miệng đúng là có thể nhục nhã công chúa ngoại bang, nhưng nếu sơ ý một chút sẽ gây ra thương tích, thậm chí lấy mạng của Minh An. Nếu Minh An mất mạng, rất có thể chiến tranh giữa hai nước sẽ bùng lên, biết bao sinh linh đồ thán, dù lấy mạng Thẩm Diệu cũng không bù đắp nổi. Nếu muốn công chúa bình yên vô sự, chỉ có thể bắn mũi tên kia lên trời, nhưng như thế thì Minh Tề sẽ mất mặt vô cùng.
Ngoài ra còn có một khả năng chiến thắng đẹp mắt, đó là Thẩm Diệu bắn trúng quả táo nhưng không làm Minh An bị thương, chuyện như vậy khả năng rất thấp.
Hoàng Phủ Hạo gắt gao nhìn Thẩm Diệu, người khác không rõ, nhưng hắn thì biết trường cung kia rất nặng. Nữ nhân bình thường không thể kéo nổi, dù có võ nghệ cũng phải dùng hết sức mà kéo. Nhưng hành động của Thẩm Diệu lại tùy ý như thường, tư thế thoải mái làm người ta có cảm giác nàng đã dùng cung này vô số lần.
Nhưng đây là lần đầu công chúa Minh An đến Minh Tề, cũng là lần đầu Thẩm Diệu đụng đến trường cung. Trong lòng hắn bỗng nhiên thấy hứng thú, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu như một món đồ chơi mới mẻ thú vị.
Thẩm Diệu hồn nhiên không biết, nàng nhắm mắt lại, vuốt ve hoa văn khắc trên trường cung, so với kiếp trước giống nhau như đúc.
Trường cung này Thẩm Diệu đã sử dụng vô số lần, kiếp trước mỗi khi công chúa Minh An chơi đùa thỏa mãn, sẽ vứt trường cung để nàng thử sức. Qua vô số lần tập luyện, Thẩm Diệu đã luyện đến bách phát bách trúng, nhưng nàng không dám bộc lộ tài năng, mỗi lần nàng đều cố ý bắn trật, làm hoảng tử công chúa nước Tần cười chảy nước mắt.
Khi đó nàng đang là con tin nơi xứ người nên mới nhân nhượng vì đại cục. Nàng bất tài mới có thể làm công chúa Minh An vui vẻ, mới còn cơ hội về nước gặp lại Phó Minh và Uyển Du.
Thế sự xoay vần, hôm nay nàng lại được chạm vào trường cung này, những ẩn nhẫn, tủi nhục kiếp trước, cuối cùng có thể đường đường chính chính trả lại toàn bộ. Lúc này nàng không còn là hoàng hậu Minh Tề, trên vai không gánh vác trách nhiệm quốc mẫu, nàng có thể tự do phô diễn tài năng mà không cần cố kỵ bất cứ ai, giống như cách Minh An từng đối xử với nàng.
Nàng nói: “Công chúa điện hạ, xin đừng tránh né.”
Nói xong, nàng buông tay, mũi tên lao vun vút về phía Minh An.
Công chúa hoa cả mắt, muốn tránh nhưng toàn thân tê liệt không nhúc nhích được, sau đó nàng cảm thấy khoang miệng bị va đập, mũi tên cắm phập trước mắt, nàng muốn hét lên nhưng miệng còn ngậm táo, quá sợ hãi nàng ngất xỉu ngã xuống.
Cung nữ vội chạy đến đỡ nàng, Hoàng Phủ Hạo bật dậy, sắc mặt âm trầm. Âm thanh hốt hoảng vang lên bốn phía, Thẩm Diệu lại nhẹ nhàng gỡ khăn bịt mắt, bước đến bên cạnh Minh An, lấy quả táo từ trong miệng nàng.
Quả táo bị mũi tên cắm vào nhưng không xuyên thấu, sẽ không làm Minh An bị thương, mọi người ai cũng nhìn thấy.
“Bắn trúng rồi, hôm nay tiểu nữ thật là may mắn.” Nàng nở nụ cười.
Quần thần Minh Tề xôn xao kinh ngạc, ai nấy đều vỗ tay hoan hô, có người còn nói: “Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ!”
Chính công chúa Minh An là người đề xuất chuyện tỷ thí, Thẩm Diệu bị ép buộc mới tiếp chiêu. Thế nhưng cuối cùng, công chúa Minh An bắn trật, Thẩm Diệu lại bắn trúng, Thẩm Diệu bình tĩnh trấn định, Minh An lại bị dọa đến ngất xỉu, ai mạnh ai yếu đều hiện ra rõ ràng. Tuy Văn Huệ đế kiêng kị Thẩm gia, nhưng hôm nay Thẩm Diệu làm hắn nở mày nở mặt, làm cho nước Tần uất nghẹn. Hắn vui vẻ nhìn Thẩm Tín nói: “Thẩm tướng quân, ngươi rất biết cách dạy con a!”
Thẩm Tín chắp tay nói: “Bệ hạ quá khen!”
Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn Minh An được cung nữ mang đi, tâm tình hỗn tạp, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt Duệ vương nhìn nàng chằm chằm, cười như không cười, sau đó trở lại bàn khách quý.
Hoàng Phủ Hạo cảm thấy mất mặt, hắn nhìn Thẩm Diệu hừ lạnh: “Không ngờ khả năng bắn tên của Thẩm tiểu thư lại điêu luyện như vậy.”
Thẩm Diệu cúi đầu, nhẹ nhàng vô hại trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng luôn như vậy, lúc đối mặt với kẻ địch không chút nương tay, nhưng khi bình thường, lại cao quý uy nghiêm làm người khác phải kính nể.
“Thẩm Diệu, lúc nãy ngươi thật là oai phong.” Phùng An Ninh kéo tay nàng nói: “Nếu ngươi là nam nhân, ta muốn gả cho ngươi.”
“Có cừu tất báo, đúng là sảng khoái.” La Đàm cũng nói: “Biểu muội, ta biết ngươi có cách mà, ngươi đâu phải là người ngồi im khi bị người khác ức hiếp.” Tính tình Thẩm Diệu thế nào, sau thời gian chung sống người nhà họ La cũng hiểu được vài phần.
Mọi người đều nghĩ Thẩm Diệu tức giận vì bị Minh An bức ép, không ai biết mũi tên kia của nàng dùng để giải mối hận ở kiếp trước. Tính tình Phó Tu Nghi thâm trầm, nàng phải cẩn thận trù tính từng bước, riêng với kẻ xốc nổi như Minh An, nàng muốn xử lý ngay.
Nàng vốn muốn nhẫn nhịn, nhưng kẻ địch lại tìm tới cửa, nếu không đáp trả thì thật uổng một kiếp trùng sinh. Nàng có lợi thế biết trước một số chuyện, có người nhà che chở, sao lại không thể đấu với Minh An, Thẩm Diệu chính là muốn tát vào mặt vị công chúa này.
La Lăng rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng hỏi: “Biểu muội không sao chứ?”
“Không sao.” Nàng mỉm cười đáp. Bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt ai đó đang chăm chăm nhìn mình, nhưng nhìn xung quanh lại không phát hiện người khả nghi.
Trên bàn khách quý, nam tử mang mặt nạ xoay tròn chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh sáng màu xanh của ngọc như ẩn như hiện.
...
Không ai dự đoán được trong yến tiệc của lễ triều cống lại diễn ra chuyện như vậy. Nhưng truy cứu nguồn gốc thì chính công chúa Minh An đã tự đào hố chôn mình, còn đứa con gái xinh đẹp cao quý của Uy vũ đại tướng quân vừa mới hồi kinh thì trở nên nổi bật. Mặc kệ kết quả ra sao, Đại phòng Thẩm gia đã hung hăng chà đạp công chúa ngoại bang như vậy làm quần thần hết sức khiếp sợ.
Phó Tu Nghi vẫn ung dung như trước, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về hướng Đại phòng Thẩm gia, tìm kiếm bóng dáng cô gái nhỏ ấy.
Không chỉ hắn, rất nhiều ánh mắt hâm mộ, tò mò vây lấy Thẩm Diệu. Có thanh niên tài tuấn cảm thấy Thẩm Diệu tài giỏi, thì cũng có ánh mắt Hoàng Phủ Hạo nhìn nàng âm trầm. Cuối cùng, dù là người vô tâm vô phế như La Đàm cũng chú ý tới, nói: “Sao mọi người ai cũng nhìn biểu muội, như vậy còn ăn uống gì nữa?”
La Lăng cười cười, nói với Thẩm Diệu: “Biểu muội đổi chỗ với ta đi.”
Thân hình La Lăng cao lớn, đổi chỗ với Thẩm Diệu vừa hay có thể che chắn cho nàng, làm Thẩm Diệu thoải mái hơn rất nhiều.
Cho đến khi yến tiệc chấm dứt, không có chuyện gì khác phát sinh.
Tiệc tan, Hoàng Phủ Hạo nhanh chóng rời đi với lý do muốn đến thăm công chúa. Trong lòng mọi người hiểu rõ, chắc chắn Minh An hận Thẩm Diệu thấu xương. Tuy Thẩm Tín hết lòng che chở Thẩm Diệu, nhưng với thân phận của công chúa Minh An, muốn làm khó Thẩm Diệu là chuyện hết sức dễ dàng, ai nấy đều đồng tình với Thẩm Diệu.
Chỉ có mấy người Thẩm Vạn cười thầm trong lòng, thật ra Thẩm Vạn cũng muốn làm thân với Thẩm Tín, hiện tại Thẩm Tín là bề tôi được hoàng thượng trọng dụng, nếu lạnh nhạt với Thẩm Tín hoàn toàn không có lợi. Nhưng dường như Thẩm Tín đã hạ quyết tâm cắt đứt với Thẩm gia, trên yến hội không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Vạn một cái.
Lúc trước Thẩm Tín bị đuổi khỏi kinh thành, Thẩm gia lập tức chia nhà ai nấy đều biết. Nay Thẩm Tín huy hoàng trở lại, Thẩm Vạn tuy muốn thân cận nhưng lại cao ngạo không muốn người khác nói hắn bám víu Thẩm Tín. Thẩm Tín không thèm nhìn hắn, hắn cũng không đem mặt nóng dán mông lạnh, huynh đệ hai người hệt như kẻ xa lạ.
Một ít đồng liêu nán lại bước đến chào hỏi Thẩm Tín, La Tuyết Nhạn dẫn Thẩm Diệu rời đi, Phùng An Ninh cũng theo Phùng phu nhân về trước.
La Đàm nhanh nhẹn đi đầu, mấy người Thẩm Diệu theo sau. Ra khỏi cửa cung La Tuyết Nhạn cho người bảo phu xe đánh xe ngựa tới. Thẩm Diệu quay đầu, nhìn thấy phía sau bọn họ có hai bóng dáng cao ngất bước tới.
Chưa nhìn rõ diện mạo đã thấy mặt nạ bằng bạc ánh lên, áo bào thêu kim tuyến ẩn hiện sự hoa lệ trong bóng tối.
Thẩm Diệu nhìn kỹ, nam nhân kia đi gần đến chỗ nàng thì dừng bước, hơi nghiêng đầu, chẳng biết có phải đang nhìn về phía này hay không.
Trong bóng đêm, nàng nhìn không rõ thần sắc của hắn, chỉ thấy bóng người cao lớn, yêu dị, như tiên mà cũng như ma. Hắn chậm rãi vươn tay, gõ ba cái lên cây cột chống đỡ cửa cung.
Thẩm Khâu và La Lăng phát hiện Thẩm Diệu bước chậm, Thẩm Khâu đi đến bên cạnh Thẩm Diệu hỏi: “Muội muội, ngươi đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Thẩm Diệu đáp.
“Lên xe ngựa chờ đi, bên ngoài gió lớn, coi chừng nhiễm lạnh.” La Lăng ôn hòa nói.
Thẩm Diệu gật đầu, đi về phía xe ngựa. Nhưng bỗng nhiên quay đầu, nhìn vị trí vừa rồi.
Trên hành lang thật dài dẫn ra cửa cung, gió nhè nhẹ phất, hoa cỏ lay động, nhưng không hề có một bóng người, giống như hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nghe La Đàm thúc giục, Thẩm Diệu xoay người bước lên xe ngựa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Môn Độc Hậu
Chương 125: Hù chết ngươi
Chương 125: Hù chết ngươi