Mã Thành Đằng nghe Chu đại nhân bạn tốt đồng môn của mình nói muốn làm mai mối cho nhi tử, đối tượng là trưởng nữ của Trang Thị Lang Trung Thư Tỉnh, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Ba giây đồng hồ sau, Mã Thành Đằng hỏi: "Huynh đang nói trưởng nữ của Trang đại nhân? Ngoại tôn nữ của phủ Quốc Công?"
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Mã Thành Đằng hơi nghi hoặc một chút, tuy rằng hắn rất muốn kiếm cho nhi tử nhà mình một hôn sự tốt, thế nhưng chuyện khác thường tất có điều quái lạ, không phải hắn tự coi nhẹ mình, mà là con của hắn thật không có điểm nào đặc biệt xuất chúng, làm sao có thể được Trang đại nhân nhìn trúng. Đương nhiên, việc hôn nhân tốt như vậy hắn cũng ngốc tới nỗi từ chối, dù sao cũng phải tìm hiểu tình huống rồi nói sau. Ngộ nhỡ nói không chừng nhi tử nhà hắn thật được đĩa bánh đập trúng vào người.
Chu đại nhân cười nói: "Lại nói tiếp đây cũng là phúc khí của cháu trai. Lần này người nhìn trúng cháu trai chính là đích trưởng tử của Trang đại nhân, cũng là thân đệ đệ của đại cô nương Trang gia. Hắn nói khi thi hương Bằng nhi đã giúp hắn, về sau tiếp xúc qua lại cũng cho rằng Bằng nhi là một người hàm hậu đáng tin, cho nên cực lực thúc đẩy cuộc hôn nhân này."
Mã Thành Đằng nghe nghe cảm thấy lý do này có chút gượng ép, nhưng mối hôn sự tốt như vậy hắn lại lo lắng sẽ bỏ lỡ, bỏ lỡ coi như sẽ không có nữa. Chu đại nhân tới truyền lời cũng có thể thông cảm, cười nói: "Mã huynh có thể về suy nghĩ thật kỹ, không cần quá nôn nóng, ngày mai cho ta câu trả lời thuyết phục là được."
Mã Thành Đằng nghe nói như thế thở phào nhẹ nhõm, không muốn tỏ thái độ ngay lập tức là tốt rồi. Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống lúc nào cũng khiến người ta không cảm thấy không thực tế, thế nhưng nếu bỏ qua lại sợ sau này sẽ hối hận, hiện tại có thêm thời gian một buổi tối để suy nghĩ dàn xếp là tốt rồi. Trên đường trở về Mã Thành Đằng lập tức ra lệnh Mã Viễn nhanh chóng phái người đi điều tra Trang đại cô nương và Trang đại công tử một chút. Chỉ cần mấu chốt vấn đề không đụng tới tính nguyên tắc, vậy hắn sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đối với phương diện giao hữu của nhi tử Mã Thành Đằng chưa từng hỏi qua, đại nhi tử hắn có vòng xã giao rất bình thường.
Mã Bằng gật đầu nói: "Ừm, khi thi hương con thấy Xương Hách huynh ngã xuống đất thiếu chút nữa đã bị người ta giẫm lên, lúc đó con vừa vặn ở cạnh huynh ấy bèn thuận thế kéo hắn một cái, sau đó thì có lui tới. Cha, trong này có gì không ổn sao? Tuy rằng Xương Hách huynh nhỏ hơn con một chút, thế nhưng làm người cũng không tệ." Mã Bằng tưởng là cha muốn can thiệp vào việc hắn kết giao bạn bè. (Lin: từ huynh ở đây không chỉ tuổi tác hay vị thứ mà là cách nói tôn trọng với người bạn.)
Nghe xong lời này, tảng đá trong lòng Mã Thành Đằng cũng rơi xuống. Lý do tuy có phần miễn cưỡng, thế nhưng nếu lời đối phương nói đều là thật, sẽ không có vấn đề gì lớn. Đương nhiên, hắn còn phải chờ tin tức tìm hiểu của Mã Viễn.
Đến nửa đêm Mã Viễn mới trở về, hắn đưa tin tức dò thăm được cho Mã Thành Đằng: "Lão gia, Trang gia đại cô nương nhân phẩm tướng mạo đều là nhất đẳng, hơn nữa còn là người khôn khéo giỏi giang, chính là tính tình rất mạnh mẽ, có chút không chịu thua kém. Trừ chuyện đó ra, mọi thứ còn lại đều tốt."
Mã Thành Đằng nghe xong vội hỏi: "Không có những thứ khác sao?"
Mã Viễn lắc đầu: "Không có, lão gia, nếu có thể định ra hôn sự cho đại thiếu gia, vậy đây chính là phúc phận của đại thiếu gia." Không những là phúc phận của đại thiếu gia, mà còn là cái phúc của Mã gia. Lão gia và đại thiếu gia đều không am hiểu công việc vặt, cưới về một đại thiếu phu nhân tài giỏi cho người, không phải vừa đúng lúc sao. Còn Trình thị, trực tiếp bị Mã Viễn vứt qua một xó.
Mã Thành Đằng gật đầu một cái.
Nguyệt Dao đang sửa chữa miêu hồng, nhìn gương mặt Đặng ma ma vui sướng, không cần phải nói nàng cũng biết là chuyện tốt, chuyện thật tốt. Đặng ma ma khoái trá mà: "Cô nương, hôn sự của biểu thiếu gia đã định xuống rồi."
Nguyệt Dao khó hiểu: "Ma ma, không phải trước đó ngươi đã nói chờ biểu ca trúng cử Bành gia mới đồng ý hôn sự này sao. Bây giờ hôn sự được định ra đó cũng là chuyện trong dự liệu, làm sao lại vui mừng đến mức này."
Đặng ma ma lắc đầu: "Cô nương, ứng hôn với biểu thiểu gia không phải cô nương Bành gia, là cô nương của Trang gia." Về chuyện này Đặng ma ma cũng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng cực kỳ rõ ràng kết thân hôn với Trang gia tốt hơn Bành gia nhiều.
Nguyệt Dao ngây ngẩn cả người: "Trang gia của cô nương? Người nào Trang gia?" Có thể làm cho cậu đồng ý chắc chắn là môn đăng hộ đối, nhưng đáng tiếc Nguyệt Dao không mấy quen thuộc với những người trong kinh thành.
Đặng ma ma cười nói: "Là trưởng nữ của Trung Thư Thị Lang Trang đại nhân, có thể cô nương không biết, mẹ ruột của Trang đại cô nương là đích nữ của Ninh Quốc Công , là huynh muội cùng mẹ với thế tử gia Ninh Quốc Công. Cô nương, lần này đại thiếu gia thực sự đã được làm mối một hôn sự tốt." Bất kể chuyện có kỳ lạ thế nào, thế nhưng đây đúng là một cửa hôn nhân tốt không thể tốt hơn.
Nguyệt Dao há miệng: "Cái gì? Ngươi nói là ngoại tôn nữ của Ninh Quốc Công." Đề thân với Bành gia đã rất tốt rồi, không nghĩ tới bây giờ lại đề thân với một gia đình tốt hơn Bành gia, đây là có chuyện gì xảy ra? Tốt đẹp quá mức làm cho Nguyệt Dao sinh lòng bất an, Nguyệt Dao không tin thực sự sẽ có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.
Đặng ma ma cười đến cả khuôn mặt đều nở hoa, khi phu nhân còn tại thế vẫn lo lắng cho đại thiếu gia, hiện tại đại thiếu gia vừa trúng cử lại vừa có mối hôn sự tốt thế này, còn không làm người ta cao hứng sao.
Nguyệt Dao lại không an lòng: "Hôn sự này cậu có cho người đi tìm hiểu rõ ràng hay không, Trang gia đại cô nương gia thế tốt như vậy tại sao lại lựa chọn đại biểu ca? Có phải Trang gia đại cô nương có gì không ổn không?" Ngoại tổ là Ninh Quốc Công, phụ thân là đại quan chính tam phẩm, nếu không phải có gì không ổn vậy chắc chắn là nàng ấy phải được gả vào hào môn vọng tộc, không thể nào chọn trúng đại biểu ca đầu gỗ nhà nàng, theo bản năng Nguyệt Dao cảm thấy trong này có vấn đề.
Đặng ma ma một mực vui vẻ, chưa hề suy nghĩ nhiều: "Cô nương cũng chớ gấp gáp, nếu Trang gia cô nương thật sự có gì đó không ổn, cữu lão gia ắt sẽ không bằng lòng. Ngươi nói có đúng hay không?" Hãm hại người nào cũng sẽ không hãm hại đích trưởng tử của mình, đó là nhi tử ruột thịt của mình cũng là người chống đỡ cho gia tộc ngày sau.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút, tuy rằng cậu không thích nội vụ. Thế nhưng xử sự bên ngoài chưng từng xảy ra sai lầm gì, bằng không cũng không vững bước lên cao như bây giờ.
Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Cô nương, chuyện vui lớn như vậy, cô nương không tiện sang nhà cữu lão gia, lão nô có thể đi. Cô nương người cảm thấy thế nào?" Nếu cô nương lo lắng, vậy hay là bà đi tìm hiểu rõ ràng.
Nguyệt Dao vội vàng gật đầu, nàng cũng muốn biết rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Buổi tối Đặng ma ma trở về tỉ mỉ nói rõ mọi chuyện với Nguyệt Dao: "Cô nương, Trang gia cô nương kia dáng vẻ dung mạo cả phẩm tính cũng đều rất tốt, hơn nữa còn rất giỏi giang, chẳng qua nghe nói có chút hiếu thắng, tính tình cũng hơi mạnh mẽ. Có người nói Trang gia phu nhân kia không chiếm được nửa phân tốt nào trên tay nàng ấy."
Đặng ma ma cũng chỉ nghe Liễu bà tử nói. Hiện tại Trang phu nhân Bảo thị chính là kế thất, mẫu thân Lỗ thị của Trang cô nương đã mất từ rất nhiều năm trước rồi. Mà Bảo thị là chất nữ ruột thịt của Trang lão phu nhân, biểu muội của Trang đại nhân. Đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, mà cái người mẹ kế này còn là cháu gái ruột của Trang lão phu nhân, theo kịch bản thông thường mà nói kế tử cùng kế nữ sẽ bị ức hiếp đến thảm thương. Đáng tiếc nhà mẹ của Trang đại cô nương là phủ Quốc Công, tính tình Quốc Công phu nhân cũng thực cứng rắn, Bảo thị không thể làm gì tỷ đệ hai người được.
Sau khi Nguyệt Dao nghe xong liền cười, đối với những gia đình khác tính tình mạnh mẽ của Trang gia cô nương sẽ bị nói là không tốt, thế nhưng ở Mã gia vừa vặn, không những có thể trừng trị được Trình thị, mà còn có thể giúp đỡ cho đại biểu ca. Nguyệt Dao cho rằng Mã Bằng quá thật thà, nếu lại tiếp tục lấy về một người thật thà hệt vậy sẽ không bước được bao xa trên chốn quan trường. Nếu có thể cưới được một người vợ có đức có tài thế này, vậy đây chính là ông trời quan tâm chăm sóc rồi.
Đặng ma ma cười nói: "Cô nương, tài văn chương của Trang gia đại thiếu gia rất tốt, lần này cũng trúng cử chung với đại thiếu gia, nghe nói tên đứng vị thứ hai mươi. Về sau cũng là trợ lực lớn cho biểu thiểu gia." Nhị thiếu gia cùng đại thiếu gia không đồng lòng, chỉ riêng đại thiếu gia một thân một người có phần đơn bạc. Bây giờ cậu em vợ cũng là người có tiền đồ, sau này có thể giúp đỡ phần nào.
Nguyệt Dao thật sự có phần hiếm lạ: "Cô nương tốt như vậy sao tới bây giờ còn chưa có người đề thân?" So với đại biểu ca Trang gia cô nương chỉ nhỏ hơn một tuổi, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi. Gia thế tốt như vậy, phẩm chất dung mạo đều là nhất đẳng, sao tới giờ còn chưa có hôn sự, việc này thật kì lạ.
Đặng ma ma lắc đầu: "Mỗi nhà đều có một câu chuyện khó nói, chậm trễ đến bây giờ mới làm mai làm mối nhất định là có nguyên nhân của nó. Bất quá ta nghe Liễu bà tử nói, hình như là Trang đại thiếu gia nhìn trúng biểu thiểu gia, tình huống cụ thể như thế nào, Liễu bà tử cũng không rõ ràng lắm."
Nguyệt Dao nghe xong lấy làm lạ: "Là chính Trang đại thiếu gia nhìn trúng biểu ca? Nhìn trúng biểu ca cái gì nha?" Tướng mạo biểu ca bình thường, cách từ anh tuấn xa mười vạn tám ngàn dặm; bản thân lại thành thật hàm hậu quá mức, nói khó nghe chút chính là hiền như khúc gỗ; tài hoa cũng không xuất chúng, đơn giản mà nói chính là một người qua đường. Nguyệt Dao không hiểu được Trang gia thiếu gia nhìn trúng điểm gì ở biểu ca. Nhưng nếu nói người ta có ý đồ gì đó là việc không thể nào. Trang gia đại cô nương chính là ngoại tôn nữ của Quốc Công gia, mặc kệ là so sánh từ phương diện nào, thì việc Trang đại cô nương đính hôn với biểu ca, chính là gả thấp, gả đến có phần ủy khuất..
Đột nhiên sắc mặt Nguyệt Dao thay đổi: "Sẽ không phải là Trang gia đại cô nương có gì không ổn chứ?" Đừng nói là có tương tư tình cảm bí mật trao thân với ai đó, rồi lại tìm đại biểu ca gánh trách nhiệm, cái này chính là gài bẫy đại biểu ca. Nguyệt Dao có suy nghĩ như vậy, cũng là bởi vì khi ở am ni cô nàng đã nghe qua quá nhiều chuyện như thế. Thông thường đại hộ nhân gia mà xảy ra chuyện như vậy, liền bưng bít tìm người gả cho, khiến người ta phải nhận oan uổng lớn.
Sắc mặt Đặng ma ma cũng trở nên xanh mét, không phải là bà hoài nghi thanh danh Trang cô nương có gì không hay, mà là bị ý nghĩ của Nguyệt Dao dọa sợ: "Cô nương lại nói mê sảng gì đây! Tuy rằng tính tình Trang gia đại cô nương có chút mạnh mẽ, thế nhưng danh tiếng cực tốt. Lại có thêm Trang đại nhân và cữu lão gia làm quan cùng triều, nếu làm chuyện như vậy, coi như không phải là kết thân mà là kết thù." Cũng không biết có phải cô nương bị chuyện lần trước ảnh hưởng hay không, làm sao có thể suy nghĩ theo chiều hướng dơ bẩn như vậy.
Nguyệt Dao lập tức ngượng ngùng: "Ma ma, ta sai rồi." Nàng đúng là bị ảnh hưởng, nếu không cũng sẽ không liên tưởng phong phú như vậy.
Nguyệt Dao không biết chân chính nhìn trúng Mã Bằng không phải Trang gia đại thiếu gia, mà là Trang gia đại cô nương, Trang Nhược Lan.
Trang gia đại cô nương quay sang nhìn sắc mặt buồn bực của đệ đệ nói: "Đệ trông thì thấy chướng mắt việc Mã gia nội viện hỗn loạn, nhưng ta lại nhìn trúng những thứ này.."
Đối mặt với vẻ nghi ngờ không giải thích được của đệ đệ, Trang Nhược Lan cười nói: "Đệ là nam nhi nên không biết nỗi khổi của người làm tức phụ, càng không biết hầy hạ bà bà có bao nhiêu đau khổ. Nếu bà bà tốt cuộc sống coi như hoàn hảo hơn một chút, nếu đụng phải một người xảo quyệt, coi như ta có sinh ra cao quý thì như thế nào, còn không phải sẽ bị dùng hiếu đạo chén ép gắt gao như nhau cả sao. Đều nói chịu quá mười năm làm tức phụ sẽ được thành bà bà, ta cũng không muốn hầm nhừ mình mười năm rồi thành bà bà, nếu như vậy ta tình nguyện không lấy chồng." Trang đại cô nương nói những lời này là xuất phát từ cảm xúc. Mẫu thân nàng sinh ra cao quý, gả cho phụ thân là Trạng nguyên lang, ban đầu cũng coi như là trai tài gái sắc. Thế nhưng vốn tổ mẫu nhìn trúng chất nữ nhà mình, lúc trước định bụng cưới chất nữ về làm tức phụ, kết quả cha lại cưới nương, phá vỡ bàn tính như ý của tổ mẫu.
Tổ mẫu cho rằng là do nương sáp một gậy vào chặn ngang tính toán của bà, khiến nương nàng phải chịu ủy khuất khắp nơi, thậm chí bởi vì sinh con đầu là nàng liền nhét thêm người vào phòng phụ thân, mà cha nàng tự xưng mình là hiếu tử, chỉ khiến nương nén giận. Nương vì tranh chút khẩu khí mà chưa tới một năm lại mang bầu đệ đệ, sinh ra đệ đệ thân thể cũng theo đó mà xấu đi, nếu không sẽ không qua đời sớm như vậy. Mà phụ thân giữ hết một năm hiếu đã lấy Bảo thị về nhà.
Trang Xương Hách không thể nào hiểu được ý nghĩ của tỷ tỷ: "Mã gia loạn thành một đoàn, Trình thị nổi danh không có quy củ trong kinh thành, tỷ tỷ gả đi sẽ chịu ủy khuất."
Trang Nhược Lan cười nói: "Đệ thật là ngốc, nếu Trình thị là người được người ta khen ngợi ta mói không lấy chồng. Trình thị vốn là kế thất, lúc trước từng mưu hại Mã gia đại thiếu gia, sau này cũng không thể nhúng tay vào chuyện của hắn. Mà Trình thị có thể xách thanh danh của mình chơi đùa tới tệ hại như vậy, có thể thấy được đó chính là người ngu xuẩn. Đệ đệ, vị kế mẫu kia của chúng ta chính là một người thông minh, tranh đấu với nàng nhiều năm như vậy cũng làm ta hết hơi hết sức, ta không muốn đấu nữa."
Sau khi mẫu thân qua đời, ngoại tổ mẫu giận dữ, nhận huynh muội bọn họ về phủ Quốc Công nuôi tám năm. Tám năm kia phụ thân vẫn luôn nhậm chức ở bên ngoài, Bảo thị đi theo bên cạnh, còn sinh cho phụ thân một nữ hai tử, cho nên sau khi trở về phụ thân cũng có phần xa cách với tỷ đệ bọn họ. Đệ đệ hoàn hảo, dù sao cũng là đích trưởng tử, thông minh lanh lợi lại chăm chỉ hiếu học, rất được phụ thân thích, đối với đệ đệ cũng là dụng tâm bồi dưỡng. Thế nhưng với người lớn lên có vẻ ngoài giống mẫu thân là nàng đây dù là đích trưởng nữ cũng không thích gặp mặt, hơn nữa mấy năm nay nàng và Bảo thị không hợp nhau, lại còn ba lần bốn lượt làm trái thậm chí ngỗ nghịch hắn, càng ngày phụ thân càng không chú ý tới nàng, cho nên đem chuyện hôn sự của nàng giao cho Bảo thị.
Bảo thị rất muốn hứa hôn cho mình với cháu trai nhà mẹ đẻ, tổ mẫu ở lão gia đương nhiên tán thành hai tay, thậm chí còn viết thơ cho phụ thân, để phụ thân đồng ý hôn nhân này. Phụ thân không đồng ý, tổ mẫu liền dứt khoát đưa nùười tới kinh thành. (Lin: lão gia ở đây có nghĩa là quê nhà, hay nguyên quán mà chúng ta vẫn biết chứ không phải lão gia kia đâu nha. Toàn chương này từ "lão gia" này còn được nhắc tới vài lần nữa, mọi người đừng nhầm lẫn :D.)
Nàng vừa nghe biểu ca kia ngay cả cái công danh là tú tài cũng không có thì đã chẳng quan tâm. Một người mười sau tuổi ngay cả cái danh vị tú tài cũng không thi nổi, người như vậy nếu không phải kẻ chơi bời lêu lổng chính là người ngu ngốc. Bảo thị muốn gả nàng cho cái người coi là tam biểu ca này đơn giản chính là muốn nhục nhã nàng; còn tổ mẫu muốn nàng gả cho tam biểu ca nhưng thật ra là nhìn trúng đồ cưới phong phú của nàng, định dùng đồ cưới ấy trợ giúp Bảo gia.
Mấy năm nay nàng và Bảo thị vẫn luôn bị vây trong một tuyến đường cân đối tới vi diệu, hai người ai cũng không chiếm được tiện nghi của nhau. Mà trước kia nàng chủ yếu phòng bị Bảo thị sẽ dạy hư đệ đệ, bây giờ đệ đệ cũng đã trưởng thành cũng không còn lo lắng. Ban đầu nàng cũng không muốn đấu với Bảo thị, thế nhưng chính là Bảo thị không nghĩ buông tha nàng, còn nhận một người khiến người ta ghét bỏ tới như vậy cho nàng, thậm chí còn vì người nọ chế tạo không ít cơ hội.
Bảo thị còn tưởng rằng nàng chưa từng thấy nam nhân, nhìn thấy một người dáng dấp không sai tự xưng là phong lưu tiêu sái lại thêm lời ngon tiếng ngọt của nam nhân thì trái tim sẽ trở nên u mê ngu muội, thật đúng là quá tức cười mà. Chẳng qua đối với thủ đoạn của Bảo thị, cũng khiến cho nàng chán ghét tới cực điểm.
Bảo thị muốn mùng một, nàng liền làm mười lăm. Nén giận không phải là phong cách từ trước đến nay của nàng, nàng muốn gậy ông đập lưng ông. Bảo thị nói biểu ca cùng biểu muội thân càng thêm thân, vậy được nàng sẽ thanh toàn cho nguyện vọng của Bảo thị, biểu ca biểu muội một nhà thân thương.
Vì thúc đẩy chuyện này, nàng chấp nhận bỏ đi hai quân cờ trọng yếu mà mình đã xếp vào bên cạnh Bảo thị cùng với cái muội muội tốt kia của mình. Chẳng qua có thể xé xuống lớp mặt nạ ngụy trang kia của Bảo thị, lột ra vẻ mặt tâm thần cuồng loạn của bà ta xem một lần, mất hai quân cờ mật cũng đáng.
Bảo thị muốn gả nàng cho cháu trai, đó là vì muốn hạ nhục nàng, còn đứa cháu này là dạng người gì trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng, làm sao có thể chấp nhận gả nữ nhi cho hạng người vô năng này, đương nhiên cắn chết không thừa nhận. Thế nhưng nàng đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, há có thể cho phép Bảo thị không giữ lời hứa.
Phụ thân là người cực kỳ yêu thích thể diện, nếu chuyện đã ra rồi mà còn không đính hôn, vậy thanh danh của hắn sẽ bị hao tổn. Phụ thân là hiếu tử không giả, nhưng tiền đồ mới là thứ hắn coi trọng nhất, chỉ vì một nữ nhi như thế mà chấp nhận phá hủy thanh danh lại còn ảnh hưởng tới sĩ đồ của hắn, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý. Cho nên vì danh tiếng, nữ nhi sao buông tha thì buông tha. Phụ thân lấy tốc độ nhanh nhất định ra hôn sự này. Vì thế, Bảo thị hận nàng thấu xương, mỗi lần nhìn nàng đều hận không thể một ngụm nuốt chết nàng.
Phụ thân biết được trong chuyện này là nàng lửa cháy thêm dầu, cũng hết sức thất vọng về nàng, đối với chuyện của nàng vung tay mặc kệ, hôn sự cũng giống vậy bỏ mặc. Bảo thị hận không thể gả nàng cho một tên ăn mày. Hôn sự vẫn kéo dài, thoáng chốc thì kéo tới hoa linh. Cái này đã chọc giận ngoại tổ mẫu. Bởi vì mẫu thân mất sớm, ngoại tổ mẫu vẫn rất không vừa lòng về phụ thân, thấy phụ thân vẫn chậm chạp không nói tới hôn sự của nàng lại càng bất mãn tới cùng cực.
Ngoại tổ mẫu tham gia vào hôn sự của nàng, hy vọng nàng gả tới phủ Quốc Công. Chọn người cũng đã chọn xong, là tam biểu ca của nhị cữu gia. Bất kể là khuôn mặt hay tài hoa vẫn là phẩm đức, mọi thứ tam biểu ca đều tốt, ngay cả đệ đệ cũng cảm thấy rất tốt. Thế nhưng nàng lại không muốn gả. Không phải tam biểu ca không được tốt, mà là nàng không muốn gả vào phủ Quốc Công.
Trong mắt người khác Phủ Quốc Công là cao môn đại hộ cao cao không thể với tới, thế nhưng nàng ở trong phủ Quốc Công tám năm, còn đi theo đại cữu mẫu học quản gia, tình huống bên trong phủ Quốc Công biết rõ nhất thanh nhị sở.
Gả tới phủ Quốc Công, phía trên có ba tầng bà bà, nàng cùng thái tổ mẫu và ngoại tổ mẫu đều có liên hệ máu mủ, nhưng lại không có quan hệ gì với nhị cữu mẫu. Hơn nữa nhị cữu mẫu còn không thích nàng.
Nàng đến phủ Quốc Công, ngoại tổ mẫu tuổi tác cao chăm sóc không nổi, bèn đưa nàng tới chỗ đại cữu mẫu. Về sau lại còn đi theo đại cữu mẫu học quản gia xử lý công việc, thân thiết như mẹ con. Thế nhưng quan hệ giữa đại cữu mẫu và nhị cữu mẫu không được tốt, nguyên nhân tự nhiên là do gút mắt lợi ích rồi. Nhược Lan ở phủ Quốc Công nhiều năm như vậy rất rõ ràng, bên ngoài nhìn phủ Quốc Công hoà hợp êm thấm, nhưng bên trong bất kể là nam nhân hay là nữ nhân hậu viện đều tranh đấu đến vô cùng lợi hại, vì một chút lợi ích mà đấu đến đầu rơi máu chảy.
Nếu thật sự bảo nàng gả vào phủ Quốc Công, đến lúc đó chính là bị kẹp ở giữa làm nhân bánh, đừng mong có được ngày tháng bình an, nàng mới không đi tự chuốc lấy phiền nhiễu chịu tội. Nàng đấu với Bảo thị nhiều năm như vậy cũng mệt mỏi rồi, muốn tìm một người đơn giản yên tĩnh gả cho.
May mắn duy nhất đó là phụ thân cũng không muốn gả nàng vào phủ Quốc Công, còn nguyên nhân là gì nàng không biết. Tóm lại cuối cùng chuyện này không có kết quả, khiến cho nàng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng nàng cũng tới tuổi rồi, lại kéo dài buông tha nữa thì sẽ thành gái lỡ thì, còn gây ảnh hưởng tới hôn sự của đệ đệ.
Chuyện tam biểu ca rốt cuộc đã làm cho phụ thân ý thức được nên giải quyết việc hôn nhân đại sự của nàng. Rất nhanh đã nàng nhận được tin tức nói phụ thân nhìn trúng đích trưởng tử Lâm gia. Thi hội này Lâm gia đại công tử thi đỗ là người đứng thứ sáu, là một người rất có tài. Vừa đúng lúc đệ đệ cũng có quen biết với Lâm gia đại công tử, nàng để cho đệ đệ đi trước qua lại một ... hai .... Theo như đệ đệ nàng nói dáng dấp hắn tuấn tú lịch sự, tính tình tốt, các phương diện đều tốt lắm lắm, đáng để nàng gả qua.
Nàng tin tưởng đệ đệ Xương Hách, cũng hiểu được chọn người này sẽ không sai. Thế nhưng lập gia đình chính là lần đầu thai thứ hai của nữ nhi gia, nàng nhất định phải cẩn thận, bởi vậy phái người đi tìm hiểu nguồn gốc Lâm gia. Nàng tin tưởng ánh mắt của đệ đệ, nhưng những gì mà là nam nhân nhìn thấy cùng cái mà nữ nhân nhìn là không giống nhau. Lập gia đình không chỉ gả cho nam nhân này, mà còn có gia tộc của hắn. Cái khác đều tốt, Nhược Lan muốn biết nhất chính là Lâm phu nhân có suy nghĩ muốn ủng hộ cho người nào hay không. Lập gia đình thời gian chung đụng với bà bà so với trượng phu mà nói có thể còn nhiều hơn, nếu bà bà là một người có suy nghĩ không quá tốt, vậy thì đau khổ rồi.
Nàng tin tưởng ở trên đời này miễn là chịu bỏ tiền ra, thì không có gì không được. Cho nên, nàng biết được Lâm phu nhân không những bá đạo khắc nghiệt, còn rất có thế lực. Trừ chuyện đó ra Lâm phu nhân còn đưa cháu gái gia cảnh sa sút nuôi bên người, mà Lâm đại công tử và biểu muội lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, càng quan trọng hơn nữa là, hắn còn ý hợp tâm đầu với biểu muội.
Một bà bà khó phục vụ, cộng thêm một biểu muội tương lai sẽ trở thành quý, nàng phát tởm mà. Trừ phi nàng muốn tìm đánh mới đồng ý gả người này, nhưng đáng tiếc bất kể là phụ thân hay ngoại tổ mẫu, thậm chí đệ đệ nàng đều tán đồng Lâm gia đại công tử.
Phụ thân rất nhanh chóng lộ ý muốn kết thân với Lâm gia, Lâm gia nhận được tin tức tự nhiên là cầu cũng không được. Đặc biệt Lâm phu nhân còn cố ý tới cửa xem mặt nàng, Nàng ôm tâm tư mắt thấy là thật tai nghe là giả đi gặp Lâm phu nhân. Vì thử dò xét xem lời kể có đúng không, nàng cố ý biểu hiện ra vẻ rất hung hăng trước mặt Lâm phu nhân. Nàng thấy đáy mắt Lâm phu nhân thoáng vẻ không vui, tuy chỉ thoáng qua rồi mất thế nhưng chỉ một thoáng chốc như vậy là đủ rồi.
Nhìn nụ cười không tới đáy mắt của Lâm phu nhân, nàng cũng cười. Thật ra không cần phân tích nàng cũng có thể đoán được ý nghĩ của Lâm phu nhân, gả tới Lâm gia, bà bà này nghĩ muốn gây khó dễ với nàng thế nào đều được.
Nàng không muốn gả, thế nhưng bảo trực tiếp nói ra lại không thể nói được. Cho nên nàng chọn lựa mua chuộc thiếu niên có quan hệ tốt với Lâm đại công tử, nàng bảo người này nói nàng hung hăng càn quấy như thế nào, ngang ngược bá đạo, lòng dạ hẹp hòi, ghen tị không thể chứa người khác ở trước mặt Lâm đại công tử.
Lâm đại công tử mê thích biểu muội của hắn như vậy, làm sao có thể cưới một nữ nhân ngang ngược bá đạo ghen tị không dung thứ cho ai về nhà. Nghe được tin tức bạn thâm giao mình nói, hắn lập tức tỏ ý không muốn kết cửa hôn sự này.
Hôn nhân đại sự, là lệnh của cha mẹ lời của người mai mối, nàng không muốn kết thúc vô ích, người chân chính nắm quyền trong việc này đó là Lâm đại nhân và Lâm phu nhân.
Chẳng qua nàng chỉ cần Lâm đại công tử tỏ ý rõ ràng rằng hắn không muốn cưới nàng như vậy đủ rồi. Phụ thân là người sĩ diện nếu muốn hắn không giữ lời hứa là không thể nào, thế nhưng đệ đệ Xương Hách thật lòng thương yêu nàng. Sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất. Cho nên khi Xương Hách nghe được Lâm đại công tử vì không muốn biểu muội hắn chịu ủy khuất không muốn kết hôn với nàng, ngay sau đó liền giận dữ, nói với phụ thân tuyệt đối không được phép nhận mối hôn sự này.
Đương nhiên phụ thân không bằng lòng.
Xương Hách thấy nói đạo lý với phụ thân là chuyện vô dụng, dứt khoát tìm đại một lý do tranh cãi với Lâm đại công tử, chỉ còn kém động thủ đánh người. Phụ thân tức giận đến giơ chân, thế nhưng Xương Hách không cúi đầu, sau cùng cãi nhau với phụ thân một trận ầm ĩ trong thư phòng phụ thân cũng đành thỏa hiệp. Cũng may, sang năm đệ đệ phải tham gia kỳ thi mùa xuân, thời gian quý giá, bằng không Xương Hách nhất định phải chịu nổi khổ da thịt rồi.
Mối hôn thân này cứ thế mà bị hủy, thế nhưng vấn đề là nàng đã đến tuổi rồi ở độ tuổi này chắc chắn phải lập gia đình phải lập gia đình. Nhưng nếu để tùy ý cha nàng tìm phỏng chừng còn có thể tìm về một Lâm đại công tử khác. Mà nếu để cho ngoại tổ mẫu tìm, khẳng định sẽ tìm cao môn đại hộ, sau này không tránh khỏi lục đục với nhau.
Những thứ này vẫn là thứ yếu, khiến cho nàng chân chính sốt ruột là nàng nhận được tin tức nói qua một thời gian ngắn nữa tổ mẫu có thể sẽ qua đây. Bảo thị nàng không sợ, thế nhưng tổ mẫu nàng không đấu lại. Có hiếu đạo đè nặng, phụ thân hoàn toàn đứng về phía tổ mẫu, đến lúc đó nàng chỉ có ăn thua thiệt.
Thật khéo sao, trong lúc vô tình nghe được Xương Hách nói mời người khác đi ăn. Nàng tùy ý hỏi hai câu, biết Xương Hách làm vậy là vì đáp tạ ơn giúp đỡ của người ta.
Cũng trong ngày hôm ấy nàng biết được người này tên là Mã Bằng, gia đình ngũ đại liệt hầu (hầu tước năm đời), đến thời tổ phụ cũng là lúc tước vị chấm dứt. Ngoài ra nàng còn biết gia cảnh Mã gia giàu có, phụ thân của Mã Bằng là quan viên chính, tiến sĩ nhị bảng, chung khoa với cha nàng, bây giờ Mã Bằng có công danh là cử nhân, theo Xương Hách nói người này nỗ lực thì có thể tiến tới.
Chờ sau khi nghe ngóng tin tức về Mã Bằng nhiều hơn, nàng có chút động lòng, người có thể sống dưới tay kế mẫu ác độc lớn lên không những không thành kẻ quần áo lụa là phá gia chi tử, thậm chí ngay cả danh tiếng không tốt đều không có, nếu không phải người này lòng dạ quá sâu thì là người là thật thà phúc hậu chân chính. Vì thế, nàng để đệ đệ tự mình ra trận tìm hiểu một chút về người này.
Đệ đệ biết nàng để ý Mã Bằng thì không hài lòng, đệ đệ cho rằng Mã Bằng hàm hậu có thừa nhưng cơ trí thì không đủ, quá mức hiền lành, không xứng với nàng. Thậm chí vì để cho nàng bỏ ý niệm này đi còn dùng mỹ nhân kế với Mã Bằng. Đáng tiếc, dùng mỹ nhân kế với Mã Bằng vô ích.
Cử chỉ vô tâm của Xương Hách, khiến cho nàng càng thêm kiên định với quyết định của chính mình. Nam nhân không bị mỹ sắc mê hoặc thật sự không nhiều lắm, nàng muốn định ra cửa hôn sự này trước khi tổ mẫu tới.
Phụ thân cùng phụ thân của Mã Bằng, Mã Thành Đằng là bạn đồn liêu, hai người có tình nghĩa đồng môn, lại cùng làm quan trong triều. Mã Bằng có công danh cử nhân, gia thế hay các phương diện khác cũng đều xứng đôi.
Tuy rằng đối với việc Mã Bằng thi hương thấp như vậy phụ thân cũng không quá hài lòng, thế nhưng suy tính một lúc lâu vẫn đồng ý.
Ngoại tổ mẫu nghe thấy là Mã gia cũng đồng ý, Mã gia gia tư nhiều, Mã Bằng trúng cử là người có thể mưu cầu tiền đồ thật, hơn nữa vừa không có chính kinh bà bà, quả là một mối hôn sự tốt. (Lin: Chính kinh bà bà: mẹ chồng đúng nghĩa, tức là mẹ ruột của MB không còn, Trình thị chỉ là kế lại k được nhúng tay vào chuyên MB nên ms ns không đáng lo, là hôn sự tốt.)
Mã gia nhận được ý tứ của phụ thân, ngày thứ hai liền cho bà mối tới cửa làm mai, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới vụ hôn nhân này sẽ thuận lợi như vậy.
Trang Xương Hách nắm tay Nhược Lan nói: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, nếu hắn dám bắt nạt tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."
Nhược Lan gặp qua Mã Bằng một lần, dáng dấp bề ngoài không đẹp, thế nhưng quy củ, là một người thật thà. Nàng nhìn thấy Mã Bằng lại càng xác nhận cuộc sống tương lai của nàng sẽ rất thư thái: "Đệ yên tâm, Mã Bằng người này không thông minh cũng không nhiều tài hoa, thế nhưng thắng ở quy củ bản phận, hơn nữa còn không ham mê mỹ sắc, sau này tỷ tỷ sẽ sống thật tốt."
Thật ra mấy năm nay nàng sống mệt chết đi, sống ở phủ Quốc Công nàng không những phải ứng phó những chuyện lục đục trong phủ đệ, còn phải phòng bị đám biểu huynh đệ quần áo lụa là kia làm hư Xương Hách, vì tìm danh sư cho đệ đệ, nàng không thể không xin giúp đỡ của phụ thân, cuối cùng vẫn là phụ thân tìm được danh sư cho Xương Hách. Sau khi phụ thân trở về, nàng lại phải phòng bị Bảo thị bóp méo Xương Hách. Mấy năm nay mỗi ngày nàng đều lên mười phần tinh thần mới bảo vệ đệ đệ bình yên lớn lên, bây giờ đệ đệ hiểu chuyện rồi, lại trúng cử, nàng cũng yên lòng. Thế nhưng hơn mười năm này nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng không muốn lấy cuộc sống sau này cũng sẽ như thế, chỉ muốn trải qua cuộc sống thật đơn giản.
Đáy lòng Trang Xương Hách cảm thấy Mã Bằng không xứng với Nhược Lan, tỷ tỷ của hắn ưu tú như vậy đáng lí ra nên kết duyên với người tốt hơn nữa, thế nhưng tỷ tỷ bằng lòng, lại còn nói nàng gả cho Mã Bằng thật là tốt. Tuy rằng hắn khó chịu, thế nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý tứ của tỷ tỷ. Mấy năm nay vì bảo vệ hắn, tỷ tỷ lo lắng hết lòng, thậm chí ngay cả nhân duyên cũng trì hoãn: "Tỷ tỷ, ta biết, tỷ yên tâm, ta sẽ khỏe mạnh. . ."
Nhược Lan cười nói: "Đệ đệ ngốc, đúng, nếu như ta nguyện ý, đương nhiên có thể gả cho một người tốt hơn Mã Bằng. Thế nhưng tức phụ cao môn đại hộ nhìn thì thật tốt đẹp, thế nhưng chua xót trong đó có mấy ai biết rõ. Ta không muốn phong quang trên mặt, thầm nghĩ sống thoải mái từng ngày." Trượng phu trung hậu thành thật không mê nữ sắc, coi như sau này không làm được đại quan cũng không có quan hệ gì. Nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần phu thê hòa thuận vui vẻ, ân ân ái ái là tốt rồi. Đối với Trình thị, Nhược Lan không để ở trong lòng dù chỉ một chút, thông minh như Bảo thị còn không chiếm được chút lợi lộc nào trên tay nàng, nữ nhân ngu xuẩn như vậy lại càng đừng nghĩ bày vẻ mặt bà bà trước mặt nàng. Còn tiểu thúc tiểu cô, Nhược Lan trực tiếp bỏ qua.
Xương Hách nhìn tỷ tỷ, từ sau lúc mối hôn sự này được định ra, cả người tỷ tỷ đều buông lỏng thoải mái hơn. Quên đi, coi như Mã Bằng không được thì kệ không được, thế nhưng tỷ tỷ vui vẻ là tốt rồi.
Nhược Lan vỗ tay Trang Xương Hách cười nói: "Bây giờ chuyện tỷ lo nhất chính là hôn sự của đệ, chắc chắn Bảo thị sẽ động chân động tay, tu thân tề gia bình thiên hạ, nhà còn không an thì dẫu cho đệ có phấn đấu thế nào ở ngoài cũng thành uổng công. Chẳng qua cũng may đệ là trưởng tử trưởng tôn, chờ sang năm thi hội xong, cha nhất định sẽ tìm cho đệ mối hôn sự thật tốt, đến lúc đó tỷ có thể hoàn toàn yên tâm rồi." Nhược Lan không quá quan tâm tới hôn sự của đệ đệ. Phụ thân không thích nàng thế nhưng lại rất thương yêu đệ đệ, mấy năm này đều dốc lòng dạy dỗ. Hơn nữa đệ đệ lại là đích trưởng tử sau này phải gánh vác trọng trách trong nhà, nàng tin tưởng phụ thân nhất định sẽ nắm chặt hôn sự của đệ đệ, sẽ không tùy ý tổ mẫu và Bảo thị quơ tay múa chân.
Nếu Nguyệt Dao có thể nghe đến mấy câu này, chắc chắn sẽ nói, rõ là đại biểu ca được đĩa bánh trên trời roi xuống đập trúng, được một khối báu vật.
Sau khi Xương Hách đi ra ngoài, tâm phúc đến nói với hắn một việc. Con ngươi Xương Hách co rụt lại: "Ngươi nói đây là thật?"
Tùy tùng gật đầu: "Đại thiếu gia, thật sự. Ta nhận được tin tức báo còn vài ngày nữa lão phu nhân sẽ đến kinh thành."
Xương Hách đánh một quyền vào đầu tường. Rốt cuộc hắn đã minh bạch vì sao tỷ tỷ lại chọn Mã Bằng, tại sao lại muốn xác định việc hôn nhân của đem chính mình trong thời gian ngắn như vậy, hoá ra nguyên nhân đều ở cả chỗ này.
Trang Xương Hách không thích lão phu nhân, thậm chí có thể nói là căm hận Trang lão phu nhân. Bởi vì hắn biết là lão phu nhân bức tử nương hắn, nương không còn, Trang gia cũng không có chỗ cho tỷ đệ bọn họ dung thân, rơi vào đường cùng tỷ đệ bọn họ chỉ có thể tìm nơi nương tựa ở phủ Quốc Công.
Lại trở về Trang gia, tuy rằng phụ thân tỏ vẻ rất yêu thương hắn, thế nhưng Bảo thị lại ba lần bốn lượt hãm hại tỷ đệ bọn họ. Nếu không phải tỷ đệ hắn thông minh, còn không biết sẽ ra thế nào. Dù là như vậy, Bảo thị và lão phu nhân còn muốn thiết kế tỷ tỷ, muốn gả tỷ tỷ cho cái tên chó ghẻ kia. Nếu lão phu nhân thật sự từ lão gia về đây, có Bảo thị ở một bên giúp đỡ, việc hôn nhân của tỷ tỷ nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Cũng may, cửa hôn sự này đã làm theo trình tự rồi. (Lin: thật ra cái chỗ "chó ghẻ" kia nó còn có một ý là "đồ vô liêm sỉ" nhưng mình thích cụm này hơn nên lấy cho bõ ghét.)
Vì nguyên nhân này, chút bất mãn của Trang Xương Hách đối với Mã Bằng cũng được loại trừ, hăng hái bôn tẩu. Hắn nhất định phải làm cho chắc chắn, đầy đủ chu đáo hôn sự này trước khi Trang lão phu nhân đến kinh thành, không cho bất luận kẻ nào thay đổi.
Trao đổi canh thiếp, nạp cát. . . Hôn sự dựa theo trình tự trước nay mà tiến hành.
Bảo thị thật không nghĩ tới, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn việc hôn nhân đã xác định. Nàng nói với lão gia không thể vội vả như vậy: "Lão gia, việc hôn nhân đinh ra vội như vậy, lan truyền ra ngoài người khác còn không cho là đại cô nương nhà chúng ta có gì không ổn." Bảo thị còn nói nhiều hơn nữa, lại không nghĩ rằng trượng phu hoàn toàn không nghe lời của nàng, chỉ lạnh lùng nói nàng làm tốt chuyện của mình.
Bảo thị liền tức giận vô cùng, thật ra Bảo thị cũng coi thường Mã Bằng, thế nhưng Mã Bằng có không tốt thế nào nữa thì so với cái đứa cháu trai không nên hồn kia của nhà mình vẫn có quan hệ tốt hơn, chí ít Mã Bằng vẫn là cử nhân, hơn nữa Mã gia là gia đình ngũ đại liệt hầu (hầu tước năm đời), gia tư hùng hậu. Mà nhà mẹ nàng ta còn thường thường muốn nàng trợ giúp một ... hai ..., hai nhà hoàn toàn không có khả năng so sánh. Bảo thị vừa nghĩ tới những thứ này trong lòng liền bị nhéo từng nhát điếng người.
Nha hoàn tiến đến nói: "Phu nhân, đây là tờ khai hôn lễ dự tính của cô nương, mời phu nhân xem qua." Nhược Lan đưa vật mình cần tới chính. Thật ra không đưa qua, Nhược Lan cũng có thể tự mình mua. Thế nhưng Nhược Lan chính là muốn chọc ác Bảo thị. Hôn sự đã định rồi nàng càng không có gì phải cấm kị nữa.
Thiếu chút nữa Bảo thị đã vò nát tờ giấy.
Đối với việc Nhược Lan đính hôn nhanh như vậy Lâm phu nhân rất phẫn nộ, trong mắt Lâm phu nhân con trai bà chính là người ưu tú nhất, ngay cả cưới công chúa cũng xứng đôi, bây giờ lại bị Trang Nhược Lan ghét bỏ, bảo nàng ta sao có thể thoải mái. Trong lòng Lâm phu nhân có một niềm tin kiên định, nhất định phải cưới cho nhi tử một người ưu tú hơn Trang Nhược Lan.
Lâm đại nhân lại không đồng ý làm mai vào lúc này. Ý của Lâm đại nhân chính là chờ thi xong kỳ thi mùa xuân sang năm hãy tính tới việc hôn sự. Chỉ cần đậu Tiến sĩ, việc hôn nhân nhất định sẽ càng tốt hơn.
Ngày đó Lâm đại nhân có thể đồng ý hôn sự của Trang gia, thứ nhất là điều kiện của bản thân Nhược Lan tốt, càng quan trọng hơn nữa là có người sau lưng là Trang đại nhân và phủ Quốc Công, coi như nhi tử có thi đậu tiến sĩ cũng chưa chắc có thể tìm ra mối hôn sự tốt như vậy, ai biết đất bằng lại nổi sóng.
Lâm gia không thoải mái, trong lòng Bành Thị Lang cũng không thoải mái. Chính xác mà nói ý tứ của Bành Thị Lang đó là đợi thi xong hãy nói. Nếu vận khí Mã Bằng thật đủ mạnh đạt tới thì định ra cửa hôn sự này. Nếu không đậu Tiến sĩ, cửa hôn sự này còn phải cân nhắc định lượng lại.. Lại không nghĩ rằng bây giờ Mã gia đã đem việc hôn nhân xử lí xong, hơn nữa còn tìm được mối hôn sự tốt tới vậy.
Bành phu nhân không có gì tiếc nuối: "Lão gia, tình huống nội trạch Mã gia không phải chàng không biết. Tính tình Phân nhi mềm mại yếu ớt, nếu gả tới Mã gia, dạng người không biết xấu hổ như Trình thị, làm sao nữ nhi có thể ứng phó được." Thật ra chủ yếu là Bành phu nhân không muốn kết thân hôn này, Mã Bằng là người muốn tài cũng không có tài, trong nhà lại loạn thất bát tao, bảo nàng sao đành lòng gr nữ nhi tới gia đình như vậy mà chịu khổ kia chứ, cường điệu qua kỳ thi mùa xuân rồi nói sau chỉ là một cách nói cho hay. Bành phu nhân đoán chừng tài năng của Mã Bằng ắt sẽ không trúng mới lấy cớ này. Bây giờ Mã gia thắt xong một mối quan hệ khác, vừa đúng lúc giả quyết tốt mọi hâu hoạn về sau.
Liên lão phu nhân nghe được tin này thì vô cùng bất ngờ: "Sao Mã gia và Trang gia lại kết thân?" Mã Bằng chỉ là một cử nhân, thứ tự lại thấp lụt, làm sao Trang đại nhân có thể để mắt đây!
Trịnh ma ma cười nói: "Đây cũng là duyên phận của mỗi người mà." Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cửa hôn sự này đã làm xong mọi trình tự, có suy nghĩ ít nhiều gì cũng vậy, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lão phu nhân cười hỏi: "Phẩm tính Trang gia đại cô nương ra sao?" Đã lâu bà không đi ra ngoài xã giao gặp gỡ, nên không quá quen thuộc với chuyện bên ngoài.
Trịnh ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Trang gia đại cô nương rất giỏi giang. Tám tuổi thì tự mình xử lý đồ cưới của mẹ ruột, nhiều năm như vậy chưa từng chịu thua thiệt trong tay kế mẫu."
Lão phu nhân gật đầu: "Vậy đây chính là một hôn sự tốt." Trong lòng lại buồn bực làm sao Trang gia lại coi trọng Mã Bằng. Thứ tự thi cử của Mã Bằng thấp như vậy, thi hội chắc chắn là không có hy vọng. Hơn nữa nội viện Mã gia rối loạn ngổn ngang, danh tiếng trong kinh thành cực kỳ không tốt, cũng không biết Trang gia nhìn trúng cái gì nữa.
Cô nương đã được một tay Quốc Công phu nhân tự mình chăm sóc dạy bảo, chắc chắn Trình thị không phải là đối thủ của nàng. Mã gia có thể lấy được người con dâu như vậy, cũng là số phận của Mã gia, sau này chuyện trong nội viện Mã gia nhất định có thể chỉnh đốn sạch sẽ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Gia
Quyển 1 - Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng
Quyển 1 - Chương 55: Hôn sự của Mã Bằng