Màn đêm buông xuống, cung Trữ Minh vẫn sáng rực ánh đèn.
An Ninh Hề ngồi ngay ngắn sau bàn sách xem tấu chương, Yến Lạc như thường lệ theo hầu ở bên cạnh. Dù cho buổi tối An Ninh Hề đi ngủ thì nàng ta cũng ngủ ở căn phòng gần nhất để phòng trường hợp bất ngờ.
An Ninh Hề bận bịu cả ngày nên cũng thấy mệt, đang chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ của Vũ Chi Duệ, "Quân thượng, có chuyện lớn rồi, không thấy Tri Ngọc công tử đâu cả."
An Ninh Hề sững người, Yến Lạc cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa. An Ninh Hề bước nhanh tới cửa, hốt hoảng hỏi, "Ngài nói gì? Sao lại không thấy Tri Ngọc?"
Vũ Chi Duệ chắp tay với An Ninh Hề, "Khởi bẩm Quân thượng, hôm nay lúc thái giám phụ trách đưa cơm đến điện Trọng Hoa thì phát hiện trong điện không một bóng người, hắn còn tưởng rằng Tri Ngọc công tử ra ngoài đi dạo hay tới chỗ Quân thượng thôi, nhưng đến lúc đưa cơm tối vẫn không thấy người đâu cả, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng nên vội tới bẩm báo. Thuộc hạ vừa đi hỏi thăm, cung nữ thị vệ đều không thấy có người xuất cung, thuộc hạ cảm thấy chắc chắn đã có chuyện gì rồi nên vội vàng chạy về bẩm báo với Quân thượng."
An Ninh Hề nghe xong nhíu mày, lòng thầm nghĩ, Tri Ngọc ở trong cung bấy lâu nay sao tự nhiên lại biến mất? Hơn nữa cũng không có ai nhìn thấy hắn xuất cung, chẳng lẽ đã bị ai bắt giữ?
Nghĩ tới đây, An Ninh Hề lập tức nhớ tới phản ứng khác thường ngày đó của Tri Ngọc và Phong Vô Thù, vội lệnh cho Vũ Chi Duệ: "Lập tức giam lỏng thế tử Tây Hoa, tra hỏi xem hắn có bắt giữ Tri Ngọc không."
Vũ Chi Duệ kinh ngạc, không hiểu dụng ý của nàng là sao nhưng vẫn vội vàng nhận lệnh, lập tức quay người đi tới điện Phong Vô Thù đang ở.
An Ninh Hề xoay người nhìn Yến Lạc, thấy dáng vẻ mất hồn của nàng ta trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bèn lên tiếng gọi nàng, "Yến Lạc, Yến Lạc."
Yến Lạc sực tỉnh vội cúi đầu chờ lệnh, giờ phút này An Ninh Hề cũng chẳng còn lòng dạ nào để tìm hiểu nguyên nhân nào khiến nàng ta thất thần, phất tay nói, "Theo bổn cung đến điện Trọng Hoa xem thế nào."
Yến Lạc lập tức đáp vâng, trong lòng nàng ta lúc này cũng đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng đến đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người rời khỏi cung Trữ Minh nhanh chân đi tới điện Trọng Hoa. Phía sau các nàng, một tiểu thái giám bước ra từ sau cây cột cách cửa điện không xa, sau đó vội vã chạy về phòng mình viết thư gửi đi bẩm báo.
Lúc này Tri Ngọc đang ngồi trên xe ngựa nhắm mắt trầm tư. Hắn và Tần Hạo không đi theo hướng cửa chính vương cung Nam Chiêu, mà đi vòng qua ngọn núi phía sau vương cung, Tần Hạo đã bố trí người tiếp ứng ở đó nên thị vệ canh giữ cửa cung đương nhiên không nhìn thấy hắn xuất cung.
Tần Hạo rất nóng lòng, giục xe ngựa chạy như bay, nếu không phải nghĩ đến sức khỏe của Tri Ngọc, chắc chắn hắn còn đánh nhanh hơn nữa, bởi vì hắn đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
An Ninh Hề bước vào điện Trọng Hoa, Yến Lạc nhanh chóng thắp đèn lên, tầm mắt quét qua bốn phía trong điện, không nhận thấy bất kỳ sự bất thường nào. Mọi thứ trong điện đều rất ngăn nắp, không có dấu vết của sự ẩu đả, cũng không có đồ vật đáng giá nào bị mang đi. Cho nên, hiển nhiên Tri Ngọc không phải bị người ta cưỡng ép bắt đi, cũng không phải mang đồ vật quý giá của mình bỏ trốn khỏi cung. Vì trên thực tế, cả hai chuyện này đều không giống với nhân cách của hắn.
Vẻ mặt An Ninh Hề rất căng thẳng, đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai bàn tay trong ống tay áo cũng siết lại, lòng vô cùng hốt hoảng. Sao Đế Vương mà nàng một lòng muốn muốn phò trợ tự nhiên vô duyên vô cớ biến mất. Chẳng lẽ lời tiên đoán của cao tăng Đồ Di Ca đang ứng nghiệm? Vì sự xuất hiện của nàng nên sao Đế Vương mới thay đổi?
Nàng càng nghĩ càng không cam lòng, lại nghĩ tới tình thế Tây Hoa rất có thể sẽ khiến Đông Việt nhân cơ hội lợi dụng, trong lòng càng thêm lo âu. Nàng chậm rãi bước đi không có mục đích, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt bàn, nơi đó có cây đàn Tri Ngọc để lại.
Đàn cũng không mang theo, có thể hắn vẫn còn ở trong cung, chẳng lẽ hắn thật sự bị thế tử Tây Hoa bắt giữ? Có điều ở trong cung Nam Chiêu này, thế tử Tây Hoa không quyền không thế sao có thể ép hắn được chứ?
Bây giờ nàng mới nghĩ ra điểm này, vừa rồi do nàng quá mức nóng lòng, chưa kịp suy nghĩ gì đã lệnh cho Vũ Chi Duệ đi ép hỏi hắn, xem ra bản thân nôn nóng đến hồ đồ rồi, chỉ cần có một chút liên quan đều sẽ không bỏ qua.
Vẻ mặt và hành động hiện tại của An Ninh Hề đều rơi vào mắt Yến Lạc, ánh mắt nàng ta hơi lóe lên, lòng lấy làm kinh ngạc vì ngày thường Nữ hầu luôn lạnh nhạt với Tri Ngọc vậy mà lúc này lại lo lắng như thế.
Vũ Chi Duệ từ ngoài đi vào, vừa vào cửa liền nói ngay: "Thì ra Quân thượng tới đây, vừa rồi thuộc hạ đã hỏi qua thế tử Tây Hoa, hắn nói chuyện mơ hồ không rõ ràng lắm, nhưng nhìn từ dáng vẻ thì xem ra hắn không phải là người bắt cóc Tri Ngọc công tử, thuộc hạ liên tục hù dọa, nhưng hắn một mực kiên quyết phủ nhận.
An Ninh Hề nghe vậy sửng sốt, “Hắn nhát gan sợ chết như vậy lại còn kiên quyết phủ nhận, xem ra thật sự không phải hắn làm rồi. Nhưng nếu vậy thì Tri Ngọc đã đi đâu chứ?”
An Ninh Hề như rơi vào biển sương mù, mà Yến Lạc ở phía sau nàng lúc này gần như đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Tây Hoa đang xảy ra nội loạn, đương nhiên sẽ có người báo tin tới, Yến Lạc là người biết rõ mọi chuyện nên có thể đoán ra được. Nhưng An Ninh Hề càng nghĩ càng không hiểu, nàng chậm rãi bước tới chỗ cây đàn, tay vô thức miết dây đàn với vẻ trầm tư.
Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa chở Tri Ngọc vẫn đang chạy như bay, mười mấy con ngựa chạy xung quanh tạo thành một vòng bảo vệ chiếc xe ngựa ở giữa, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng chân ngựa dồn dập nện vang trên mặt đường.
Bên ngoài xe ngựa chợt vọng lại tiếng động, Tri Ngọc đưa tay vén tấm rèm cửa sổ lên, chú chim bồ câu trắng lập tức bay vọt vào đáp xuống đùi hắn.
Tri Ngọc gỡ bức thư dưới chân con chim ra, dịch sát lại chiếc đèn lồng treo gần cửa đọc thư, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Không ngờ Nữ hầu chỉ vì muốn tìm ra hắn mà đi ép hỏi Phong Vô Thù? Nàng ấy sợ Phong Vô Thù bắt cóc hắn.
Tia sáng trong mắt Tri Ngọc liên tục lóe sáng, sau đó khẽ cười, nhưng trong lòng lại như có luồng ấm áp chảy tràn qua. Không ngờ nàng ấy ngoài mặt lạnh lùng nhưng lòng lại quan tâm hắn đến thế. Nụ cười trên môi càng nở rộng hơn, không kiềm được mà thì thào: "Không chào mà đi, xin lỗi nàng, hy vọng nàng có thể phát hiện ra manh mối ta để lại..."
Trong cung Nam Chiêu, An Ninh Hề vẫn mải lo suy nghĩ, qua một hồi lâu ngón tay vô thức chạm vào dây đàn phát ra tiếng vang mới kéo thần trí nàng trở về. Nàng cúi đầu nhìn cây đàn rồi bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào? Tình hình hiện tại đều cho thấy Tri Ngọc bỏ nàng mà đi, nhưng thị vệ đều không nhìn thấy hắn xuất cung.
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước lúc Tri Ngọc đến tìm nàng đã cảm nhận được có gì đó khác thường rồi, giống như hắn đến chào tạm biệt nàng vậy, chẳng lẽ đến chào tạm biệt nàng thật sao?
Nhưng bây giờ rõ ràng là không chào mà đi.
An Ninh Hề nghĩ mãi vẫn không ra, mệt mỏi khoát tay với hai người đang đứng bên cạnh, "Thôi, về cung Trữ Minh đi." Nói xong nàng xoay người định rời đi, tầm mắt thoáng liếc nhìn cây đàn lần nữa, lần này nàng bỗng khựng lại, nghĩ nghĩ gì đó cuối cùng ôm cây đàn lên đi ra ngoài. Yến Lạc vội chạy tới ôm giúp nàng, An Ninh Hề vừa định đưa đàn cho nàng nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy mặt sau của thân đàn.
Bàn tay đang đưa đàn vội rút lại, An Ninh Hề lật hẳn thân đàn lên nhìn mặt sau, trên đó có một dòng chữ rất lớn được viết bằng bút lông. Nàng cẩn thận quan sát, ngồi nghĩ ngợi một lát, trong đầu chợt lóe, thảo nào lại thấy chữ viết này quen mắt đến vậy, thì ra nó giống như đúc chữ viết trên bản phổ.
Trầm ngâm nhìn nội dung viết trên đó, An Ninh Hề không nhịn được thì thầm: "Mai này gió cuốn, quét cả thiên hạ...." (hán việt ‘Dực Nhật Phong Hành, Tịch Quyển Thiên Hạ’)
Suy nghĩ trở nên mờ mịt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Mai này gió cuốn, quét cả thiên hạ... Mai này gió cuốn … Mai này... Gió lớn, Dực... Phong..." Mắt nàng đột nhiên bừng sáng, An Ninh Hề ngẩng phắt đầu lên, "Phong Dực!" Giọng nói vô cùng ngân vang, dường như nàng đã hiểu ra được mọi chuyện.
Cơ thể Yến Lạc không kiềm chế được khẽ run lên, vẻ mặt Vũ Chi Duệ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này An Ninh Hề đã hiểu rõ được những lời cao tăng Đồ Di Ca nói ngày đó, nếu không phải mệnh của hắn bị gặp phải kiếp nạn, nói không chừng bây giờ đã làm nên nghiệp lớn. Thì ra là ý này. Khó trách lúc Phong Vô Thù nhìn thấy hắn cứ như gặp phải quỷ, bởi vì đáng lẽ ra hắn đã không còn trên thế gian này nữa.
Nàng luôn suy đoán thân phận thật của hắn, nào ngờ thân phận thật của hắn lại hiển hách như thế. Có người này, Sở Nghiệp Kỳ còn nói gì đến việc muốn tranh bá thiên hạ nữa?
Sửng sốt một hồi lâu, An Ninh Hề đột nhiên cười thật tươi, "Không cần tìm Tri Ngọc nữa." Giọng điệu của nàng rất lạnh nhạt nhưng rõ ràng mang theo sự vui sướng khó tả, "Rất nhanh thôi hắn sẽ lại xuất hiện trước mắt mọi người."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Tươi Đẹp
Chương 37: Kể từ nay không còn Tri Ngọc nữa
Chương 37: Kể từ nay không còn Tri Ngọc nữa