TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 66: Đào hố chôn ngươi

Lí Trường Nhạc trở lại viện của mình, lặng lẽ phân phó Đàn Hương ra ngoài hỏi thăm, cho đến tối Đàn Hương mới trở về, Lí Trường Nhạc vội vàng hỏi: “Thế nào?”

Đàn Hương nói: “Nô tỳ đi tìm bảy tám vị đại phu, ai cũng xác nhận, nhau thai đúng là có công hiệu mĩ dung dưỡng nhan, hơn nữa các nương nương trong cung cũng ăn, lời Ngũ tiểu thư nói, có lẽ không sai.”

Lí Trường Nhạc đã từng thấy qua trong sách, nhưng thứ này máu me, chung quy vẫn cảm thấy quái gở ghê tởm, hiện giờ nhìn thấy Lí Thường Hỉ dùng để mĩ dung, đương nhiên nàng cũng không kiềm chế được.

Ban đêm, Lí Trường Nhạc lặng lẽ đến Song Nguyệt lầu. Lí Thường Hỉ đang ngồi trên sạp mỹ nhân, nha đầu bưng khay từ ngoài cửa tiến vào, trên khay có một chén nhỏ tinh xảo, Lí Thường Hỉ theo thói quen mở nắp chén ra, tập trung ăn.

Lí Trường Nhạc vừa bước vào cửa, đã ngửi thấy có mùi thơm lạ lùng.

Trong hương thơm còn mang theo cả mùi máu tươi, theo bản năng Lí Trường Nhạc bịt mũi lại, nhưng nàng lập tức cảm thấy động tác này quá lộ liễu, đành cười vuốt vuốt tóc mai, nói: “Muội muội đang ăn cái đó sao?”

Lí Thường Hỉ thấy Lí Trường Nhạc đến, lập tức ngừng ăn đứng dậy chào đón.

“Hương thơm hơi kỳ quái, thật sự hữu hiệu sao?” Lí Trường Nhạc không kìm nén được hỏi vậy.

Lí Thường Hỉ thản nhiên cười: “Đại tỷ, không dối gạt tỷ, so với nhân sâm tuyết liên còn hữu dụng hơn. Hiện giờ muội phải dựa vào thứ này, hy vọng nó có thể xoá sạch vết sẹo.”

“Thứ này —— có phải có tác dụng gì không tốt không…” Lí Trường Nhạc rất cẩn thận.

“Sao lại có chỗ không tốt, nếu không tốt, thì sao có nhiều người dám ăn cái này như vậy? Phải biết rằng thứ này không phải tuỳ ý là có được, mà còn phải may mắn lấy đi đúng lúc người ta vừa mới sinh con xong, đại phu tầm thường đều không làm được, giá cả hoàng kim trở lên.”

Ngón tay Lí Trường Nhạc khẽ run nhè nhẹ, nghe thấy Lí Thường Hỉ cười nói: “Đại tỷ có muốn mang một ít về dùng thử không?”

Lí Trường Nhạc chần chừ nhìn chén làm từ sứ Thanh hoa kia, cuối cùng, vẫn không chịu nổi dụ hoặc của việc trở nên đẹp hơn, rốt cuộc gật đầu.

Ba ngày sau, ban đêm, Lâm ma ma bên người Đại phu nhân dẫn theo bốn ma ma cao lớn vạm vỡ đột nhiên tiến vào viện của Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương đã thay đổi xiêm y đi ngủ từ trước, đang dùng lược chải đầu, nghe thấy Bạch Chỉ đứng bên ngoài nói: “Lâm ma ma, đã trễ thế này, không biết phu nhân mời tiểu thư chúng ta qua đó làm gì?”

Lí Vị Ương nhìn chính mình trong gương, khoé môi gợi lên, Đại phu nhân quả nhiên rất nóng vội, bây giờ đã muốn ra tay loại trừ mình sao? Mặc Trúc nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, có nên trang điểm trước không?”

Lí Vị Ương gật đầu, Mặc Trúc tay chân nhanh nhẹn giúp nàng chải tóc trang điểm lại lần nữa, rồi đổi xiêm y.

Lâm ma ma ở bên ngoài cười mà như không cười nói: “Chuyện này chúng ta là hạ nhân sao dám lắm miệng, Đại phu nhân đã phân phó, ta chỉ đến truyền ý, mời Tam tiểu thư mau đi cùng nô tỳ.”

Mặc dù Lí Vị Ương là Huyện chủ Nhị phẩm, mà Đại phu nhân mẹ cả của nàng, lại là nhất phẩm, thái độ Lâm ma ma tuy cung kính, nhưng thực tế không hề để Lí Vị Ương vào trong mắt, giọng điệu nói chuyện là lạ. Bạch Chỉ định tức giận, nhưng nhớ lại lời tiểu thư phân phó, cười nói, “Vậy thì mời Lâm ma ma chờ một lát, tiểu thư lập tức thức dậy trang điểm.”

Lâm ma ma nói: “Đó là đương nhiên, nô tỳ chờ ở đây là được.”

Lí Vị Ương chầm chậm trang điểm thay quần áo, phân phó Bạch Chỉ gọi hết nha đầu ma ma trong viện dậy tối nay không được ngủ, đều chờ trong viện, Bạch Chỉ đoán được là chờ cái gì, cúi đầu đáp ứng, Lí Vị Ương dẫn theo Mặc Trúc thản nhiên rời đi.

Nơi gặp mặt không phải là viện của Đại phu nhân, mà là chính sảnh. Ngoài dự đoán mọi người, ngoại trừ Nhị lão gia làm ăn ở bên ngoài, thì lão phu nhân, người của Đại phòng, Nhị phòng cùng Tam phòng đều ở đây, chính giữa mọi người, Lí Trường Nhạc một thân váy áo màu tím nhạt sáng lạn thu hút ánh nhìn nhất, nửa đêm bị gọi dậy, nhan sắc nàng ta chẳng những không hề giảm đi, ngược lại khuôn mặt nhẵn mịn như hoa đào, cả người như đang bay trên những đám mây diễm lệ, vô cùng đẹp đẽ quý giá, làm Nhị tiểu thư Lí Thường Như phải quay sang nhìn liên tiếp.

Lí Vị Ương hành lễ với mọi người, ánh mắt thản nhiên dừng trên người Đại phu nhân.

Đại phu nhân ngồi ngay ngắn, búi tóc hơi tán loạn, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hồng ngọc để giữ tóc, không còn trang sức nào khác, có vẻ đoan trang phóng khoáng. Ánh mắt bà lướt qua chỗ Lí Vị Ương, cười: “Ngồi xuống bên đó trước đi.”

Nhị phu nhân rốt cuộc mất kiên nhẫn, nói: “Đại tẩu, đây là có chuyện gì? Hơn nửa đêm rồi, còn không để cho người khác nghỉ ngơi!” Câu nói cuối cùng còn mang theo ý chất vấn.

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày không nói gì, Đại phu nhân thản nhiên cười nói: “Ta làm như vậy, cũng là vì Lí gia suy nghĩ, bởi vì chuyện ta muốn nói, liên quan đến mỗi một cá nhân trong Lí gia, không thể không cẩn thận. Nếu Nhị đệ muội không muốn nghe, trở về là được, thiếu một mình muội, chuyện này cũng không bị chậm trễ.”

Không nói thì thôi, vừa mở miệng đã quy kết tội danh cho Nhị phu nhân, Nhị phu nhân hừ một tiếng: “Đã đến đây rồi đương nhiên phải nghe xong mới rời đi, Đại tẩu có gì muốn nói thì nói đi.”

Nghe xong lời nói của Đại phu nhân, Lí Vị Ương đã nhận ra tâm tư của bà ta, nhưng vẫn làm bộ như không có cảm giác gì, coi ánh mắt của Lí Trường Nhạc phía đối diện là không khí.

Lão phu nhân mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, rốt cuộc là muốn nói gì, nói cho rõ ràng đi!”

Đại phu nhân cười làm lành nói: “Lão phu nhân, nếu không phải có chuyện khẩn cấp, con cũng sẽ không kinh động đến người, chuyện là như vậy, mấy ngày nay lão gia luôn mơ thấy ác mộng, trong lòng con sốt ruột, liền mời pháp sư nổi danh nhất Kinh đô đến xem, ông ta tính được trong nhà chúng ta có tà khí quấy phá.”

Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tà khí? Chỗ nào có tà khí?”

Sắc mặt Đại phu nhân hơi lạnh lại, ánh mắt như chứa áp lực quét qua mọi người một vòng, nói: “Chuyện này – thì xin lão phu nhân chấp thuận đi điều tra ở các viện.”

Mày lão phu nhân nhíu lại, dưới ánh nến ánh mắt toả ra sự ảm đạm nhạt nhẽo: “Nói cái gì thế, đêm hôm khuya khoắt, ngươi muốn đi điều tra?”

Đại phu nhân thản nhiên nói: “Đúng là như thế.”

Mày lão phu nhân nhíu lại thật chặt thành hình chữ Xuyên (川), vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Lão phu nhân, gần đây thân thể con thật sự không khoẻ, chỉ sợ trong nhà có tiểu nhân quấy phá, nhất định phải điều tra rõ ràng.”

Lão phu nhân nói: “Cứ như thế, chẳng phải làm lòng người hoảng sợ, gia đình bất an sao?”

Bọng mắt Lí Tiêu Nhiên biến thành xanh tím, hiển nhiên đã thật nhiều đêm không nghỉ ngơi tốt, ông nhìn lão phu nhân, thành khẩn nói: “Con thật sự không còn cách nào khác, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không ngày nào an tâm.”

Đại phu nhân cười nói: “Chỉ là khám xét một lượt, phòng ngừa vạn nhất thôi. Nếu thật sự có gì không ổn, cũng có thể xử trí kịp thời.”

Lí Vị Ương vẫn cúi đầu, đến ngay cả một sợi tóc cũng không động đậy, thật giống như lời của Đại phu nhân hoàn toàn không liên quan gì đến mình.

Nhị phu nhân nở nụ cười, rất lạnh: “Cái gì? Đại tẩu định ngay cả phòng ngủ của chúng ta cũng điều tra sao?”

Đại phu nhân thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Nhị đệ muội có chuyện gì ám muội, không muốn để người khác nhìn thấy sao?”

Nhị phu nhân tức giận đến phát run: “Đại tẩu, tẩu nói lời này là có ý gì?” Bà nhìn chằm chằm Đại phu nhân: “Hơn nửa đêm gọi dậy là để nhục nhã chúng ta sao.”

Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Nhị đệ muội, ta chỉ nói vậy thôi, người không cho điều tra, nhất định trong lòng có quỷ.”

Nhị phu nhân gần như nhảy dựng lên: “Đại tẩu rõ ràng – ” Lí Thường Như lặng lẽ kéo tay áo Nhị phu nhân, nhắc nhở: “Mẹ.”

Nhị phu nhân ngẩn người, lập tức nhận ra lão phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên đều đang nhìn mình, bỗng chốc bà không dám nói gì nữa. Thở phì phì ngồi xuống, nói: “Muốn điều tra thì đi điều tra đi, nếu như cái gì cũng không điều tra ra, thì làm sao?”

Đại phu nhân thản nhiên nói: “Pháp sư đã nói có thứ dơ bẩn, vậy tất nhiên không thể là giả.”

Tam phu nhân đột nhiên nói: “Rộng như vậy tẩu định để ai đi điều tra?”

Đại phu nhân cười nói: “Tất nhiên là đã có an bài.”

Nhị phu nhân cười lạnh: “Đại tẩu, nếu để thuộc hạ của tẩu đi điều tra, chỉ sợ là không ổn.”

Lúc này, Lí Vị Ương luôn trầm mặc mở miệng, nói: “Con tin hành động lần này của mẫu thân xuất phát từ ý tốt, đã như vậy, chi bằng mỗi phòng đều phái đi một quản sự tham gia, như vậy không phải là công bằng sao?”

Nếu như thế, thì không phải chỉ có người ở Đại phòng, đối với Nhị phu nhân mà nói, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa có nhiều người như vậy ở đây, Đại phu nhân sẽ không thể tuỳ tiện động tay động chân.

Đại phu nhân như nhìn thấu ý tứ của Lí Vị Ương, cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tiện nhân này còn không biết mình đã bị sắp đặt xong xuôi, vẫn giãy dụa trước khi chết.

Lão phu nhân nói: “Vậy nhanh đi đi, không còn sớm nữa.”

Đại phu nhân gật đầu, vẫy tay ra hiệu, Lâm ma ma lập tức dẫn người đi, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân cũng phân phó quản sự tín nhiệm nhất bên người đi theo. Lão phu nhân nghĩ ngợi, nói: “La ma ma, ngươi cũng đi đi.”

“Dạ.”

Lí Vị Ương buông mắt xuống, nhiều người như vậy, ai cũng không chiếm được lợi thế, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Đột nhiên, có một bàn tay, kéo tay áo nàng.

Lí Vị Ương mở mắt ra, thấy Lí Mẫn Đức đang đứng trước mặt nàng.

Ánh mắt Lí Mẫn Đức thâm trầm, hàng lông mi dài khẽ lay động, đáy mắt hắn như bị phủ bởi một bóng đen, nhưng sự thân thiết trên mặt là chân thật.

“Tam tỷ, có phải thân thể tỷ không khoẻ không? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”

Lí Vị Ương cười khẽ: “Tỷ không sao, chỉ là quá nửa đêm bị kéo đến đây, thấy hơi buồn ngủ.”

“Ừm.” Lí Mẫn Đức nói khi thấy ý cười trong mắt nàng.

Ánh mắt Lí Trường Nhạc lạnh lùng nhìn bọn họ, nàng thật sự không hiểu, cho dù mình dùng vẻ mặt dịu dàng đến mức nào với Lí Mẫn Đức, hắn đều lạnh như băng, mà sao trước mặt Lí Vị Ương lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, y như một con mèo nhỏ.

Lí Mẫn Phong ngồi bên cạnh cũng thấy cảnh này, lạnh lùng nở nụ cười. Lí Vị Ương, ngày chết của ngươi sắp đến, cố mà hưởng thụ thời khắc cuối cùng này đi.

Tất cả mọi người đều ngồi trong đại sảnh, nhưng ai cũng không có tâm tình nói chuyện, yên lặng tự suy nghĩ, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy Lí Mẫn Đức khẽ thì thầm với Lí Vị Ương, còn lại cũng chỉ có tiếng đẩy tràng hạt trong tay lão phu nhân.

Qua hai canh giờ, người điều tra đã trở lại, người dẫn đầu không phải Lâm ma ma, mà là người đi cuối cùng La ma ma.

La ma ma vỗ tay, nói: “Những thứ đó mang lên đi.”

Bên môi Đại phu nhân, lộ ra nụ cười mỉm không dễ phát hiện.

Bọn nha đầu lập tức nâng khay lên, đưa vào đại sảnh, dưới khay căng phồng, nhìn qua có vẻ giấu không ít thứ gì đó.

Đại phu nhân khẽ cười cất tiếng: “Đã lục soát được thứ gì?”

La ma ma liếc mắt nhìn Đại phu nhân, trên mặt lộ ra sự nghi hoặc, nói: “Hồi bẩm Đại phu nhân, trong viện mọi người đều rất sạch sẽ, chỉ có điều phát hiện trong phòng bếp của Đại tiểu thư có thứ kỳ quái.”

Bỗng chốc Lí Trường Nhạc đứng bật dậy, sau đó nàng nghĩ đến chuyện nhau thai bị phát hiện, nhưng rất nhanh, nàng lại cảm thấy điều này cũng chẳng có gì to tát, là đồ mĩ dung dưỡng nhan mà thôi, tuy rằng nói có chút không xuôi tai, nhưng không đến mức thành tội lớn. Nhưng mà đồng thời nàng cảm thấy kỳ quái, mẫu thân gióng trống khua chiêng nói muốn điều tra, nàng còn tưởng sẽ điều tra được cái gì trong viện Lí Vị Ương, sao cái gì cũng không tìm thấy nhỉ?

Đại phu nhân cực kỳ khiếp sợ, nói: “Cái gì?”

La ma ma nhấc khăn trên khay ra, bên dưới là một đống nhìn qua màu sắc rất cổ quái như là đống thịt, Lí Thường Như nhìn xem nhíu mày: “Đây là cái thứ dơ bẩn đó sao?”

Lí Trường Nhạc nhíu mày, cũng tự trách mình có lòng tham, vơ vét tất cả nhau thai ở chỗ Lí Thường Hỉ về, thứ đó còn chưa được xử lý thành đồ ăn, nhìn qua có chút ghê tởm.

Nàng do dự, không biết nên nói thế nào, Đại phu nhân lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoá ra là nhau thai.” Chỉ là đồ mĩ dung dưỡng nhan, có điều hơi máu me, Trường Nhạc cũng lớn gan thật, thứ này cũng dám ăn. Sau đó, bà cười nói với La ma ma: “Ngoại trừ thứ này, trong phòng những người các, không điều tra được cái gì sao?”

Bà rõ ràng đã cho người chôn bảy hình nhân gỗ xuống đất, chẳng lẽ một cái cũng không lục soát ra sao?

La ma ma nói: “Đã tìm khắp cả viện, không có gì hết.”

Sắc mặt Đại phu nhân, bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

La ma ma dừng lại một chút, nhìn thoáng qua sắc mặt mọi người, nói: “Bên trong nhau thai này, có chỗ khác biệt —— “

Lão phu nhân nhíu mày: “Cái gì?”

La ma ma do dự một lát, nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Đại phu nhân, nói: “Hồi bẩm lão phu nhân, là Thố.”

“Thố?” Lí Tiêu Nhiên đường đường là một Thừa tướng, đã bao giờ gặp qua thứ cây cỏ sinh trưởng nơi đồng ruộng này, “Đó là thứ gì?”

Lí Vị Ương chậm rãi nhếch môi, trên mặt Lí Thường Hỉ lại lộ ra sự kinh ngạc, đây là có chuyện gì?

La ma ma đi lên, cẩn thận kéo đống thịt kia ra, mọi người đều nhìn thấy bên trong có một thứ gì đó màu chàm, Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, nói: “Rốt cuộc là cái gì?”

“Đây là một loại cỏ độc, hoa mầu một khi bị nó mọc gần, sẽ mất hết không thu hoạch được gì, cho nên mới được gọi là thố.” Sắc mặt La ma ma có chút âm trầm, bà vốn sống lâu trong hậu viện, những thứ dơ bẩn đều đã gặp qua, cứ tưởng rằng Lí gia sẽ không có khả năng xuất hiện loại dơ bẩn này …

“Thứ đó sao lại ở chỗ này?” Trên mặt Lí Tiêu Nhiên lộ sự nghi hoặc, “Có ích lợi gì?”

Lí Trường Nhạc vội nói: “Nhau thai này là Ngũ muội tặng cho con—— “

Lí Thường Hỉ thấy tình hình không đúng, vội đáp: “Đại tỷ, muội không bỏ thứ này trong nhau thai…”

Lí Trường Nhạc trừng mắt liếc nhìn nàng ta, Lí Thường Hỉ đúng là không bỏ thứ đó vào, mà do mình ghét bỏ mùi tanh của nhau thai, nên lặng lẽ tìm Tống đại phu, hắn nói chỉ cần bỏ ít thảo dược khử tanh vào trong thì không thành vấn đề, cho nên nàng nói: “Là do Tống đại phu đề nghị con bỏ ít dược thảo khử mùi vào trong.”

“Phụ thân, thố không phải là dược thảo, mà là độc thảo hại người, lúc con ở Bình thành có nghe qua bài đồng dao, mười năm khô hạn chín năm lũ lụt, thùng cơm nhà ta vẫn còn, một khi thố mọc dài trong vườn, cả nhà chỉ có thể ăn bùn đất! Cha thấy thố này, có phải là loại độc rất lợi hại không?” Lí Vị Ương đột nhiên nói.

Lí Tiêu Nhiên quả thực không thể tin nổi lỗ tai chính mình: “Sức phá hoạt của độc thảo này, so với lũ lụt hạn hán còn kinh khủng hơn?”

Lí Vị Ương gật đầu, nói: “So với lũ lụt hạn hán còn kinh khủng hơn nhiều lắm, cho nên dân chúng dân gian đều rất chán ghét thứ này, hơn nữa, nó cũng không có công dụng khử mùi tanh, Đại tỷ, có phải tỷ hiểu lầm rồi không?”

Đại phu nhân đột nhiên ý thức được không đúng, sắc mặt bà trầm xuống: “Vị Ương, ngươi đừng có ăn nói bừa bãi!”

“Bà im miệng!” Lí Tiêu Nhiên quát lớn, sau đó ông nhíu mày, “Trường Nhạc, vì sao con đem thứ này vào phủ?”

“Con… con… con thật sự là nghe lời nói của Tống đại phu muốn khử mùi nhau thai, đâu biết nó có công dụng gì?” Trong đôi mắt đẹp của Lí Trường Nhạc có một tia kinh hoảng.

“Đại tỷ, lần trước không phải tỷ quyết đoán nói, bản thân đã đọc qua sách y, vậy sao tỷ lại không biết, thố dùng để hại người, mà không phải là dược thảo khử mùi tanh chứ?” Giọng nói lạnh lùng của Lí Mẫn Đức, vang lên giữa đại sảnh.

Lí Mẫn Phong nhíu mày: “Tam đệ, dược thảo trên thế gian có trăm ngàn loại, Đại tỷ của đệ không có khả năng cái gì cũng biết! Thị phi đúng sai, mời Tống đại phu đến là được!”

Tống đại phu là đại phu chuyên xem bệnh cho Lí gia, đã ở Lí gia ba mươi năm, lời nói của ông, tất nhiên không ai dám nghi ngờ.

Lí Tiêu Nhiên lập tức sai người đi mời Tống đại phu, nhưng lại nhận được tin tức, Tống đại phu thân thể không khoẻ, cáo bệnh hồi hương.

Tứ di nương từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời cười lạnh, Tống đại phu xem bệnh cho Lí gia, mỗi lần đều lấy tiền chẩn bệnh, lần này Tam tiểu thư ra tay hào phóng, một lần đã cho hai ngàn lượng hoàng kim, chẳng cần nói đời này, đến đời sau cũng đủ dùng, lão già này tất nhiên sẽ cáo bệnh hồi hương.

Lần này Tam tiểu thư, đúng là ra tay quá mạnh.

Trong ánh mắt đen láy của Lí Mẫn Đức xẹt qua một tia sáng: “Đại bá phụ, mời đại phu khác cũng có cùng hiệu quả.”

Lúc này, lão phu nhân mở miệng, nói: “Mời đại phu của ta đến.”

Lão phu nhân chuyên dùng Thẩm đại phu, Thẩm gia đã chăm sóc ẩm thực hằng ngày cùng cuộc sống của bà ngay từ khi còn nhỏ, cho tới giờ vị Thẩm đại phu này, đã truyền sang đời thứ hai. Thẩm đại phu vội vàng tới, Lí Tiêu Nhiên phân phó người đưa thố cho hắn xem, hắn nhíu mày.

Lí Tiêu Nhiên nói: “Cái này có công năng khử mùi chứ?”

Thẩm đại phu đương nhiên lắc đầu: “Thố là độc thảo, công năng khử mùi, thật sự là chưa từng nghe qua.”

Bờ môi Lí Vị Ương xẹt qua một tia cười lạnh, vẻ mặt lại cực kỳ kinh ngạc: “Sao có thể chứ, Đại tỷ giấu độc thảo trong nhau thai làm chi?”

Thẩm đại phu nhíu mày, miệng giật giật, bộ dáng như có điều khó nói.

“Vậy còn cần phải nói sao? Đã không phải dùng để khử mùi, sợ bị người khác phát hiện, mới cố ý giấu đi! Dù sao, ai lại nghĩ rằng thố ở ngay dưới nhau thai?” Khuôn mặt trắng thuần, đôi mắt đen láy cùng nụ cười của Lí Mẫn Đức đều giống nhau, có dáng vẻ cực kỳ linh động.

“Đúng rồi, độc được sao có thể chữa bệnh! Nói độc, thật ra thố so với thạch tín còn độc hơn, hiển nhiên, thố không có khả năng cứu người, đã không có khả năng cứu người, vậy thì…” Lí Vị Ương chớp chớp mắt, nói một nửa rồi dừng lại.

“Lí Vị Ương, ngươi điên rồi sao! Nói bậy bạ cái gì!” Lí Mẫn Phong tức giận đứng lên, nắm tay xiết chặt.

Lí Vị Ương nhìn hắn, nói: “Đại ca cần gì phải khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ đại ca không biết, thố dùng trong Yếm thắng thuật, là thứ bệ hạ từng cấm đoán rõ ràng sao?”

Lí Tiêu Nhiên ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ, thố dùng trong Vu cổ, nhẹ thì gia đình không yên, có thể bị bệnh hoặc đường quan không thuận lợi, nặng thì mắc bệnh hiểm nghèo, gặp tai kiếp, hài đồng chết non, tình huống tệ nhất thậm chí cửa nát nhà tan, là loại nguyền rủa vô cùng ác độc. Ông ngẩng đầu thật mạnh, không dám tin nhìn chằm chằm Đại nữ nhi của mình.

“Trường Nhạc, vì sao ngươi phải làm như vậy!” Ông không hiểu, vì sao Đại nữ nhi luôn thiện lương có hiểu biết, gần đây liên tiếp phạm sai lầm, hiện giờ thậm chí còn động đến cả Vu cổ thuật, tin tức này một khi truyền ra ngoài, là tội mất đầu!

Con bé điên rồi sao!

Tam phu nhân thở dài, nói: “Đúng đó Trường Nhạc, lúc trước phụ thân con trách phạt con, cũng chỉ vì con đã làm sai, sao có thể oán hận nguyền rủa người như vậy? Một người con gái sao lại làm ra loại chuyện này?”

Lí Trường Nhạc bỗng chốc trở nên vô cùng sợ hãi, hô lên: “Phụ thân, không phải con không phải con, thật sự không phải con!”

Lí Mẫn Phong biết chuyện lớn rồi, lập tức chạy đến quỳ xuống trước mặt Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, muội muội chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, muội muội thiện lương nhân hậu, là con gái người sủng ái nhất, chẳng lẽ người không tin muội muội sao?”

Lí Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lí Trường Nhạc, vẫn xinh đẹp như trước, yếu đuối như trước, làm người khác không thể dời mắt được như trước, mà không biết tại sao, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, càng nhìn càng thấy kinh hãi. Con bé có thể vì đố kị Lí Vị Ương được sủng ái mà hãm hại Vị Ương, không tiếc cướp đi ý tưởng của người khác để vang danh thiên hạ, vì duy trì mỹ mạo không tiếc ăn nhau thai thứ ghê tởm đó, còn giấu thố âm thầm thi hành Vu cổ thuật để mưu hại mình, nữ nhi như vậy, thật sự còn là đứa nhỏ thông minh thiện lương, yếu đuối vô cùng trong trí nhớ sao?

Lúc này, Lí Tiêu Nhiên đã hoàn toàn quên rằng, là chính mình từng bước dung túng nàng ta, thậm chí còn âm thầm đồng ý để nàng ta làm mọi chuyện, mới khiến cho nàng ta trở nên lòng dạ hẹp hòi, ác độc ích kỷ như hiện giờ, cho rằng những thứ tốt đẹp nhất khắp thiên hạ đều phải thuộc về nàng ta, mà không chần chừ giẫm đạp mọi người dưới chân!

Sắc mặt Lí Trường Nhạc đỏ bừng, nàng kiệt lực biện giải cho mình: “Phụ thân, nữ nhi không có, nữ nhi sao có thể dùng Vu cổ thuật để mưu hại người chứ? Nữ nhi sao có thể làm ra loại chuyện này!”

Trong hỗn loạn, nàng liều mạng phải bắt cho được cỏ cứu mạng, không chút nghĩ ngợi, nàng chỉ vào Lí Thường Hỉ, thất thanh: “Là ngươi! Là ngươi vu hãm ta! Ngươi vu hãm ta! Nhau thai là do ngươi cho ta!”

Trên mặt Lí Thường Hỉ xuất hiện sự kinh ngạc, sau đó không nhịn được oan ức nói: “Phụ thân, trên mặt nữ nhi có thương tích, đại phu nói nhau thai có thể dưỡng nhan mĩ dung, chữa liền vết sẹo, mới khai đơn thuốc này cho nữ nhi, ai ngờ Đại tỷ vô tình nhìn thấy, nói cũng muốn ăn, thứ này không phải dễ dàng có được, nữ nhi còn luyến tiếc không muốn tặng cho Đại tỷ, nhưng Đại tỷ nhất quyết muốn lấy đi, nữ nhi bất đắc dĩ mới nhịn đau đem cho, mà lúc nữ nhi đưa qua đó, bên trong nhau thai rất sạch sẽ, không có thố!”

Tứ di nương lau lau nước mắt, nói: “Ngũ tiểu thư, đừng nói nữa, thị phi đúng sai trong lòng mọi người đều hiểu!”

Lời này là thật, kế hoạch của Tứ di nương không nói với Lí Thường Hỉ, lúc đưa nhau thai qua bên trong quả thật không có thố, nói như vậy, vấn đề chính là trên người vị Tống đại phu kia!

Lí Trường Nhạc bất chấp tất cả tiếp tục chỉ trích Lí Thường Hỉ, lê đến trước mặt Lí Tiêu Nhiên, thê thảm nói: “Phụ thân! Không phải Ngũ muội muội thì là Tống đại phu kia, ông ta biết rõ thố là đồ hại người, còn đề cử nó cho nữ nhi, đây là mưu hại! Nhất định có người đứng phía sau mưu hại nữ nhi! Tống đại phu nhất định đã bị mua chuộc!”

Đại phu nhân cũng nhanh chóng chạy đến quỳ xuống bên cạnh con gái, nước mắt trong suốt nói: “Lão gia, Trường Nhạc là trưởng nữ của chúng ta, con bé tính tình dịu dàng, thường ngày một con kiến còn không nỡ giẫm, sao có thể dùng Vu cổ thuật gì đó, rõ ràng là có người hại con bé!” Nói xong, ánh mắt bà như mũi tên sắc bén bắn về phía Lí Vị Ương.

Theo bà thấy, Tứ di nương không có lá gan hại Đại tiểu thư, Tống Chính đúng là đại phu nhiều năm trong phủ, muốn thu mua hắn nhất định phải bỏ ra thật nhiều, hiện giờ trong phủ Thừa tướng người có nhiều tiền của nhất lại oán hận mẹ con mình, ngoại trừ Lí Vị Ương thì còn ai! Bà cứ tưởng rằng hôm nay chính là ngày chết của Lí Vị Ương, không ngờ đã bị người ta tính kế!

Tiểu tiện nhân này! Khăn lụa trong tay Đại phu nhân sắp bị vò đến nát, vẻ mặt lại càng ai oán.

Lí Mẫn Phong ngẩng đầu nói: “Phụ thân, chỉ cần tìm được Tống Chính, chân tướng sẽ rõ ràng tất cả!”

Vở diễn này, Lí Vị Ương nhìn thấy rất thoải mái, cuối cùng nhếch môi cười nhẹ, như trào phúng như đang vui vẻ cũng như không đếm xỉa đến.

Nhìn thê tử kết tóc không để ý đến thể diện quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin ngay trước mặt mọi người, trong nháy mắt trên mặt Lí Tiêu Nhiên có sự do dự.

Lí Mẫn Đức chớp chớp mắt, “Đại bá phụ.” Gương mặt hắn có sự thanh tú khó miêu tả được, lúc này ánh mắt có chút xấu xa, lại có chút trẻ con. – cho dù là ai cũng không thể tức giận với một đứa nhỏ như vậy, xinh đẹp như thế mà lại là đứa trẻ có hiệu biết nhất, Lí Mẫn Đức nói tiếp, “Đại bá phụ, Tống Chính hiện giờ đã không còn ở Kinh đô, thiên hạ lớn như vậy, chúng ta không biết hắn đã đi đâu, tìm thế nào bây giờ? Rõ ràng là Đại ca đang kéo dài thời gian!”

Lí Mẫn Phong giận tím mặt, nói: “Tam đệ, đệ nói vậy là có ý gì!” Mắt thấy hắn nắm chặt nắm tay nhào tới chỗ Lí Mẫn Đức.

Lí Mẫn Đức lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt lại không nén được sự trào phúng: “Đại ca, Đại ca đang đe doạ đệ sao? Trước mặt Đại bá phụ, chẳng lẽ không thể nói một câu công đạo?”

Lí Vị Ương cầm lấy tay Mẫn Đức, khẽ lắc đầu với hắn.

Nàng không hy vọng, liên luỵ đến Mẫn Đức vô tội.

Nhị phu nhân lấy khăn che lại nụ cười lạnh bên môi: “Hơn nửa đêm, không tra được người khác mà tra được nữ nhi của chính mình, Đại tẩu, tẩu phải tiến hành theo lẽ công bằng mới tốt.”

Đại phu nhân tức giận quay đầu nói: “Trường Nhạc không phải là đứa nhỏ thất đức bại hoại, con bé nhất định bị người khác oan uổng!”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mẫu thân, đây là chuyện mọi người đều nhìn thấy, không thể chống chế được, cho dù người thương tiếc Đại tỷ, cũng không nên che chở như vậy, ngược lại thường ngày, nếu người khuyên bảo Đại tỷ, tỷ ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này! Phải biết rằng, dùng Vu cổ thuật nguyền rủa phụ thân, thứ nhất là đại bất hiếu, thứ hai, bệ hạ đã nghiêm lệnh cấm Vu cổ thuật, hạ lệnh phàm có người thi hành, nhẹ thì lưu đày, nặng thì xử tử, một mình Đại tỷ thì thôi, nhưng chẳng lẽ muốn liên luỵ đến toàn bộ Lí gia sao?”

Tam phu nhân cười không một tiếng động, nói: “Đúng vậy, trên đời này làm gì có tường nào không có gió lùa, vạn nhất chuyện này truyền ra ngoài, còn không biết có bao nhiêu người chê cười Lí gia?”

Lí Trường Nhạc hoảng hốt tay run run, cố gắng tự trấn định, nói: “Phụ thân, thật sự không phải con! Phụ thân phải tin tưởng con!”

Đại phu nhân trong lòng oán hận những người này, sắc mặt lại mang theo sự thê lương, đau khổ cầu xin: “Lão gia, trăm ngàn lần đừng oan uổng Trường Nhạc vô tội!”

Lão phu nhân cau mày, đột nhiên vung tay, đẩy hết ly trà trên bàn xuống đất, loảng xoảng, đồ sứ vỡ nát. Bà đã sớm cảm thấy Lí Trường Nhạc mỹ mạo quá mức, nói không chừng là tai hoạ, không ngờ nha đầu này lại cả gan làm loạn! Tức giận đến mặt xanh mét, môi tím lại, La ma ma vội vàng chạy đến vỗ ngực cho bà.

Mọi người chưa bao giờ thấy bộ dáng bà như thế, giật mình.

Lí Vị Ương thấy thế, cầm lấy ly trà trong tay nha đầu vừa mới rót lại, đưa đến trước mặt lão phu nhân: “Lão phu nhân, người đừng nóng nảy, mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được!”

Lão phu nhân khoát tay, dồn sức hít một hơi, nói: “Không được, để càng lâu càng dễ gặp chuyện không may, chuyện này phải xử lý quyết đoán!”

Giọng nói lão phu nhân vững vàng hữu lực, sắc mặt vô cùng kiên định, Lí Tiêu Nhiên nghe xong cả người chấn động. Người ta nói thanh quan khó định việc nhà, chuyện trên triều đình ông có thể sát phạt quyết đoán, nhưng về đến nhà, người quỳ xuống là thê tử kết tóc, con trai trưởng cùng con gái sủng ái nhất, nếu được ông thật sự không muốn xử phạt Lí Trường Nhạc, nhưng nghĩ đến con bé dùng biện pháp ác độc nhất để nguyền rủa mình, trong lòng dâng lên từng cơn sợ hãi.

Lí Vị Ương thở dài, có vẻ tiếc hận: “Phụ thân, nếu người không nỡ, sai người đem thứ dơ bẩn này huỷ đi là được, chỉ có điều phải cẩn thận một chút, về sau đừng để cho người khác mang thứ này vào phủ.”

Ý của lời này là, người phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác nguyền rủa nữa.

Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên lập tức lạnh như băng, đúng vậy, Lí Trường Nhạc dám nguyền rủa mình, chỉ vì mình trách cứ nó vài câu, nha đầu tâm tư ác độc như vậy, vẫn còn là nữ nhi thông minh có hiểu biết của mình sao? Căn bản là mỹ nhân rắn rết!

Lí Vị Ương đứng yên, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lông mi khẽ lay động, lộ ra con ngươi bên trong, đen như mực: “Đúng rồi Đại tỷ, nhau thai máu chảy đầm đìa kia, nhìn như ăn thịt người sống, Ngũ muội muội ăn là bất đắc dĩ, vì chữa bệnh, tỷ đang êm đẹp, chỉ để dưỡng nhan, về sau đừng động vào thứ đó nữa.”

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên đã trở nên cay nghiệt tàn khốc, nhau thai là cái gì, máy chảy đầm đìa đến mình nhìn còn phải quay mặt đi, nha đầu kia lại coi là thánh phẩm dưỡng nhan mĩ dung, tâm tư thật đáng sợ!

Lí Mẫn Đức nhìn Lí Vị Ương, nhìn nàng từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời như vậy, giống như ngọn đèn lưu ly, trong suốt lấp lánh, gần như có thể chiếu sáng cả nhân gian.

Hắn biết, chuyện hôm nay, người phía sau bày ra chính là Tam tỷ tỷ đáng yêu của hắn, nhưng thế thì sao? Thế đạo này, người khác là dao thớt, ta là cá thịt, so với việc nằm im để người khác xẻ thịt, không bằng tự tay cầm dao!

Lí Tiêu Nhiên nhìn thẳng Lí Trường Nhạc, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt, ông nhất thời không biết nên xử trí con bé như thế nào.

Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn… lại có thể chọc thủng cả trời. Vạn nhất bệ hạ biết được, như vậy toàn bộ Lí gia đều bị liên luỵ, Lí Trường Nhạc, có đáng giá để Lí gia mạo hiểm vì con bé không? Bởi vì chuyện chẩn tai lần trước, danh tiếng của Trường Nhạc ở trong hoàng tộc, thế gia đại tộc, hơn nữa cả trong dân chúng đều xuống dốc không phanh, thậm chí có người còn ngầm nói con bé là hồng nhan hoạ thuỷ, nữ nhi như vậy, tương lai còn có thể đăng ngôi vị Hoàng hậu sao? Ai sẽ ủng hộ con bé đây? Lí Tiêu Nhiên cảm thấy, sự tin tưởng mười mấy năm qua lần đầu tiên bị suy sụp.

Lí Trường Nhạc, nhân sinh của nàng ta, đã xong rồi. Lí Vị Ương tinh tường nhận ra được điều này, từng bước một trước đó, chỉ để làm cho nàng ta xong đời nhanh hơn mà thôi.

Dù sao Lí Trường Nhạc tuổi còn trẻ, nhất thời không nghĩ được biện pháp tốt, trong đầu trống rỗng, mặt cắt không còn giọt máu nhìn chằm chằm Lí Tiêu Nhiên, không biết ông có tin tưởng nàng không, sẽ ra quyết định gì. Lí Mẫn Phong thì nhanh chóng suy xét có nên đi thỉnh cầu ngoại tổ gia giúp đỡ, nhưng ngoại tổ phụ cùng cậu đều đang trấn thủ biên cương, nước xa không cứu được lửa gần!

Đại phu nhân đương nhiên cũng biết điểm này, bà dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, trấn định hơn hai người kia rất nhiều, tuy mang bộ dáng mặc kệ không để ý, nhưng thực tế lại đang khẩn trương suy nghĩ ra kế sách vẹn toàn.

Giọng nói của lão phu nhân thật lạnh nhạt, nhưng khuôn mặt bà, lại phảng phất có sự tàn độc: “Lúc tiên đế vẫn còn, cha con Hạ Bình Thừa tướng trước, Dương Ninh Công chúa, Chư Ấp Công chúa còn cả Đại tướng quân Chu Đức đều không phải vì tội Vu cổ mà bị chém sao? Phàm là người động đến Vu cổ, khẳng định chỉ còn đường chết. Hiện giờ chỗ Trường Nhạc tìm thấy thứ dơ bẩn, cũng không nói rõ được là ai hãm hại nó, hay là chính nó làm ra chuyện này, mặc kệ là vế nào cũng giống nhau, nếu lan truyền ra ngoài, đều đại đại bất lợi với Lí gia, con sớm làm ra quyết định thì hơn.”

Nghe xong những lời này, như thể đập vỡ nốt sự do dự cuối cùng, Lí Tiêu Nhiên hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Trường Nhạc, ngươi làm ta rất thất vọng. Từ hôm nay trở đi, ngươi đến Phổ Tế am đi, nếu người ngoài hỏi, ta sẽ nói là ngươi bị nhiễm bệnh dịch, phải đi dưỡng bệnh.”

Phổ Tế am, đó là – am ni cô! Phụ thân điên rồi sao, Lí Trường Nhạc không khống chế được nói: “Phụ thân, người bảo con cạo đầu đi làm ni cô?!”

Nàng không tin nổi, hoàn toàn không thể tin nổi, Lí Tiêu Nhiên lại vô tình đến mức này.

Lí Tiêu Nhiên xoay đầu, không thèm nhìn nàng ta.

Nhị phu nhân cười nói: “Đại tiểu thư, đây là phụ thân con mở đường sống cho con, để con đi đóng cửa suy nghĩ mà thôi!”

Đóng cửa suy nghĩ? Đóng cửa suy nghĩ không phải ở viện của mình thì cũng là ở từ đường Lí gia, phụ thân đưa mình đến am ni cô đấy, hơn nữa còn không cho kỳ hạn cụ thể, không cẩn thận, phụ thân để mình ở đấy cả đời thì sao!

Nàng vội vàng đi đến dưới chân Lí Tiêu Nhiên, ôm lấy chân ông, thê lương nói: “Phụ thân, đừng mà! Đừng để nữ nhi đến nơi quỷ quái đấy! Nữ nhi bị oan uổng! Nữ nhi bị oan uổng mà!”

Lí Tiêu Nhiên nhìn nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân như hoa sen, trong mắt toát ra một tia không đành lòng, vươn tay, như thể muốn vuốt tóc nàng ta.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn cảnh này, từ lúc bước chân vào phủ, đôi mẹ con này từng bước hãm hại nàng, nếu bản thân mình bị hai người làm hại đuổi ra khỏi phủ hoặc mất mạng, chỉ sợ Lí Tiêu Nhiên nhìn cũng không thèm nhìn một lần. Hiện giờ, hắn vẫn còn thấy luyến tiếc.

Chỉ có điều… Lí Trường Nhạc phạm phải sai lầm không thể tha thứ, Lí Tiêu Nhiên không hạ quyết tâm không được! Nàng yên lặng nhìn, ánh mắt trong trẻo xẹt qua một tia sáng lạnh lùng.

Quả nhiên, Lí Tiêu Nhiên duỗi tay, cuối cùng nắm thành nắm đấm, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”

Lí Mẫn Phong vội vàng đứng lên, mắt đỏ quạch, nói: “Phụ thân, người hồ đồ rồi sao, sao có thể tin lời gièm pha đuổi muội muội đến loại địa phương đó!”

Ánh mắt lạnh lùng của lão phu nhân đảo qua người Lí Mẫn Phong, tôn tử này, bà luôn thật tâm yêu thương, nhưng mà hắn quá mức ngu dốt, liên tiếp ngỗ nghịch giống hệt mẫu thân hắn, hiện giờ còn dám nói ra những lời đó, đúng là không ra thể thống gì!

Đáy lòng bà thở dài, nói: “Trường Nhạc, phụ thân ngươi cũng chỉ muốn ngươi sống tốt qua ngày, không cần dài dòng nữa, người đâu, đỡ Đại tiểu thư đi thu dọn đồ đạc!”

Sắc mặt Đại phu nhân đông lạnh, đột nhiên từ mặt đất đứng lên, nói: “Lão phu nhân, cũng nên để con nói lời cáo biệt với nữ nhi chứ.”

Lão phu nhân nhìn bà ta, nhíu mày.

“Được rồi,” Lí Tiêu Nhiên thấy Đại phu nhân cầu xin khẩn thiết, đáp ứng, thoáng suy nghĩ một chút, lại phân phó người bên cạnh, “Những người phụ trách điều tra hôm nay, ngoại trừ thân tín, đều —— “

Lí Vị Ương đứng từ xa nghe thấy, ánh mắt buông xuống, Lí Tiêu Nhiên muốn diệt trừ những nô tỳ biết nội tình, mà những người trong phòng này, đều là chủ tử của Lí gia, ai nỡ vứt bỏ phú quý của mình truyền sự tình ra ngoài, nhưng đám nô tỳ lại không như thế, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có khả năng bán đứng chủ tử. Cả Thẩm đại phu, chỉ sợ tương lai cũng khó tránh được một kiếp.

Đại phu nhân nâng Lí Trường Nhạc dậy, bà giả bộ như đang sửa sang lại tóc cho nàng ta, nhưng ánh mắt lại rất khẩn thiết.

“Mẫu thân…” Lí Trường Nhạc lại khóc.

“Đừng khóc, đừng khóc, Trường Nhạc…” Đại phu nhân ôm chặt lấy nàng ta, “lần này phụ thân con chỉ tức giận thôi, mà ông ấy vẫn yêu thương con, về sau nhất định sẽ đón con về, con phải nhớ kỹ, phải sống cho thật tốt…” Nói xong, bản thân cũng không nhịn được bắt đầu khóc, nức nở nói, “Mẹ đã nói từ trước rồi, mọi chuyện phải cẩn trọng, đừng cho tiện nhân này có cơ hội mưu tính con, ai ngờ con vẫn quá mức lương thiện, mới phải chịu khổ hôm nay…”

Lí Vị Ương lạnh lùng cười, Đại phu nhân cuối cùng vẫn không quên gài bẫy mình.

Lí Trường Nhạc dựa lên vai Đại phu nhân, tuyệt vọng khóc, trong lòng nàng hận đám người Lí Vị Ương đến cực điểm, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra, triệt để thất vọng với quyết định của Lí Tiêu Nhiên, lần này đi, không biết khi nào mới có thể trở về, nếu phụ thân nghe lời lão phu nhân hoặc Lí Vị Ương, không cho mình trở về, vậy thì cả đời nàng xong rồi. Huống chi, ở Kinh đô này, nếu mình không lộ mặt, người khác rất nhanh sẽ lãng quên mình, cho dù có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, thì có ích lợi gì nữa? Đúng là không hay ho gì cả!

Chuyện này, nhất định có liên quan đến Lí Vị Ương! Trong lòng nàng không ngừng mắng, nếu giờ phút này trong tay có dao, chỉ sợ nàng sẽ lập tức lựa chọn đồng quy vu tận với Lí Vị Ương!

Đúng lúc này, Đại phu nhân nhân lúc mọi người không chú ý, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai Lí Trường Nhạc. Sau đó ánh mắt đông lạnh nhìn đến Lí Vị Ương, cao giọng nói: “Phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”

Lí Vị Ương đã nhận ra sự khác thường, lại không nói được khác thường từ chỗ nào đến.

—— Lời ngoài truyện ——

Biên tập: Ta không trông cậy nhìn thấy nam chính nữa, hiện tại ta toạ sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi nhìn hổ đấu nhau).

Tiểu Tần: Hổ từ đâu đến?

Biên tập: Hổ mẹ

Tiểu Tần: (⊙o⊙) đã như vậy, nam chính của ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng

Biên tập: ánh mắt nghi ngờ…

__________________________

Thanh Mai: Theo lịch là tối thứ 7 mới có chương mới, nhưng để chúc mừng TMGT đã có 500 follower nên TM post sớm 1 ngày ^_^

Chương tiếp theo sẽ có vào 23h tối thứ 2 ngày 1/4 (ngày cá tháng tư đó moaz ha ha ha)

Và TM có lời muốn nói, mọi người đều nhìn thấy một chương dài đến mức nào, gấp 14 lần một chương trước kia, TM cố hết sức rồi, 3 ngày 1 chương đã là quá gấp, đáng nhẽ 7 ngày 1 chương mới là chuẩn đấy hừ hừ

Cho nên đừng bạn nào đòi rút ngắn thời gian nữa, một hôm nào đó khó ở, TM cho 7 ngày 1 chương là xong chuyện!

Sang tuần nộp khóa luận, TM hứa sẽ cố gắng post nhiều hơn.

Tối thứ 6 rồi, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, hẹn gặp lại vào đầu tuần sau ^^

PS: Nam chính sắp được xác định rồi, vài chục chương nữa thôi =))

Đọc truyện chữ Full