Triệu Nguyệt do dự trong chốc lát, sứ mệnh của nàng là bảo vệ một mình Lí Vị Ương, nhưng lúc chủ tử hạ mệnh lệnh, nàng phải vâng lời, cho nên lúc đó, nàng lập tức đỡ lấy Cửu Công chúa.
Các cung nữ sợ hãi kêu lên, chạy tới vây quanh Công chúa, nhưng con ngựa của Lí Vị Ương vẫn điên cuồng lao về phía trước, Triệu Nguyệt liều mạng đuổi theo phía sau, con ngựa càng chạy càng nhanh, như hoàn toàn bị điên cuồng. Khoảnh khắc đó, Lí Vị Ương rút dao găm từ trong tay áo, đâm thật mạnh xuống đầu ngựa, con ngựa ngừng lại rất nhanh, bốn vó quỳ xuống làm Lí Vị Ương bị văng ra ngoài, Triệu Nguyệt kinh hoảng hô một tiếng, lao lên, nhưng Lí Vị Ương vẫn ngã người xuống đám cỏ.
Nếu chủ tử chết, như vậy tính mạng của mình cũng kết thúc tại đây, trong nháy mắt trái tim của Triệu Nguyệt ngừng đập.
Cửu Công chúa đứng lên nhìn thấy tình cảnh này, oa một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa đẩy những người khác ra, liều mạng chạy về phía Lí Vị Ương, đám cung nữ chạy sau lưng nàng, tình cảnh này rất hiếm thấy, đúng lúc này, cung nữ lúc đầu rời đã dẫn theo Thác Bạt Ngọc trở lại, Thác Bạt Ngọc không nghĩ ngợi, nhanh giục ngựa chạy qua, đến trước mặt Lí Vị Ương mới dồn sức kéo cương ngựa.
Nhìn thấy Lí Vị Ương nằm trên cỏ không động đậy, hắn gần như ngừng thở.
Nàng xảy ra chuyện! Hắn chỉ mới rời đi một lát!
Tại sao có thể như vậy!
Nhưng mà ngay sau đó, Lí Vị Ương được Triệu Nguyệt đỡ ngồi dậy, nàng đưa tay lên đầu, hình như bị thương. Thác Bạt Ngọc nhanh tay đỡ lấy nàng, trong lòng chấn động, mừng rỡ gần như không nói nên lời: “Nàng không sao chứ?!”
Cửu Công chúa khóc nước mắt nước mũi tèm lem, hiển nhiên đã bị sợ hãi, cầm lấy tay Lí Vị Ương thật chặt không nói được câu nào, tại nàng tuỳ hứng mới hại Lí Vị Ương té ngựa, rõ ràng tỷ ấy đã khuyên nàng đừng cưỡi ngựa nữa!
Lí Vị Ương xoa đầu Cửu Công chúa, nói: “Ta không sao, đừng khóc.”
Cửu Công chúa ngơ ngác nhìn nàng, có vẻ đang ngây người.
“Ta không đau chút nào, cho nên Công chúa đừng khóc. Nhưng nếu hôm nay ta chết, người hại chết ta chính là Công chúa. Cho nên sau này đừng tuỳ hứng như vậy. Hôm nay có ta ở đây sẽ không để Công chúa gặp chuyện không may, nhưng nếu ta không ở đây, những người khác cũng không ở đây, mạng nhỏ của Công chúa chắc chắn không còn. Ông trời sẽ không ưu đãi người chỉ vì người là Công chúa.” Nàng phê phán không hề khách khí.
Cửu Công chúa khoé mắt vẫn còn vương nước, ngoan ngoãn gật đầu.
Lí Vị Ương hơi cử động khuỷu tay, thấy cơn đau truyền đến, Triệu Nguyệt cẩn thận vén tay áo bên trái lên, phát hiện bị trầy da, không quá nghiêm trọng: “Tiểu thư nhanh về bôi thuốc.”
Lí Vị Ương cười khổ, nàng đã từng thề độc, không muốn làm người tốt, nhưng với Cửu Công chúa lại luôn đặc biệt khoan dung. Có lẽ, Cửu Công chúa là nữ tử duy nhất có liên quan đến nàng trong quá khứ, lại lưu lại cho nàng ấn tượng tốt đẹp, cũng có lẽ, nàng chỉ nhất thời phát tác sự thương tình nhàm chán này.
Lí Vị Ương lại tự nói với chính mình một lần nữa, về sau đừng xen vào chuyện người khác.
Thác Bạt Ngọc tưởng rằng cho dù Lí Vị Ương không bị thương thì cũng nỉ non khóc vì bị kinh hoảng, nói không chừng sẽ trách người bên cạnh, không ngờ nàng không để trong lòng chuyện mình bị ngã, trên mặt còn mang theo tươi cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy nụ cười của nàng thật đẹp, giống như cơn gió mùa xuân, có thể làm cho người khác bất giác say mê chìm đắm. Hắn nở nụ cười theo nàng.
Các cung nữ nhìn thấy, bất giác cười trộm, còn liếc mắt nhìn nhau.
Lí Vị Ương đã nhận ra biểu cảm của mọi người, đứng lên nói: “Ta phải trở về, mời Thất điện hạ dẫn Công chúa về đi.”
Biểu cảm của nàng, có sự xa cách nói không nên lời. Thác Bạt Ngọc nhận ra điểm này, hắn nhíu mày.
Nhưng Lí Vị Ương lại không để ý đến hắn, chỉ nói với Cửu Công chúa: “Mau trở về.”
Cửu Công chúa lập tức ngoan ngoãn gật đầu, như con mèo nhỏ phục tùng.
Triệu Nguyệt đỡ Lí Vị Ương rời đi, Thác Bạt Ngọc thấy nàng rời đi, trong lòng khó chịu vô cùng, còn định nói lời giữ nàng lại, nhưng cổ họng mở ra vài lần, vẫn không nói được lời nào. Nhìn bóng lưng của nàng càng lúc càng xa, cảm nhận trong lòng rất phức tạp.
Cửu Công chúa kéo tay áo hắn, Thác Bạt Ngọc khôi phục tinh thần, Cửu Công chúa gian tà nói: “Thất ca, Thất ca thích Vị Ương tỷ tỷ đúng không?”
Xưng hô của nàng đã tự động nâng cấp từ Lí Vị Ương lên Vị Ương tỷ tỷ, rõ ràng trong lòng nàng Lí Vị Ương đã được đưa lên độ cao trước nay chưa từng có. Thác Bạt Ngọc bật cười, nhưng không trả lời, ngược lại đi đến nơi con ngựa đã chết, cẩn thận kiểm tra vết đâm vừa rồi của Lí Vị Ương.
Cửu Công chúa che mắt: “Quá tàn nhẫn.”
Máu chảy không ngừng, con ngựa đang êm đẹp chỉ một vết chém đã mất mạng, xuống tay rất nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác, Thác Bạt Ngọc thật sự không thể tin nổi, đây là việc một tiểu thư khuê các chưa từng ra ngoài làm được sao. Nếu là người khác, chỉ sợ cả người cứng ngắc không thể phản ứng, Lí Vị Ương lại có thể phản ứng kịp thời, hơn nữa nhanh chóng đưa ra phán đoán, dùng biện pháp có vẻ tàn nhẫn chỉ một lần chém đã làm con ngựa mất mạng.
“Nếu vừa rồi nàng ấy không chém một dao này, hiện giờ người chết chính là nàng ấy.” Thác Bạt Ngọc dám khẳng định, Lí Vị Ương nhất định đã tính chuẩn góc độ nắm chắc thời cơ – tâm tính cứng cỏi cùng quyết định nhanh chóng như vậy, nam nhân cũng phải thẹn không bằng.
Cao Mẫn đứng từ xa thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Lí Vị Ương đúng là mạng lớn, cứ tưởng rằng con ngựa kinh hoảng nhất định có thể làm nàng ta ngã chết, ai ngờ lại lông tóc không bị thương tổn, đúng là thất vọng! Xem ra còn phải nghĩ biện pháp khác!
Săn bắn bên ngoài, bị thương là chuyện thông thường, bởi vậy thái y cùng thuốc trị thương luôn được chuẩn bị sẵn sàng. Lí Vị Ương vừa mới bước vào lều trại, thánh chỉ Hoàng đế đã đến, ban thưởng thuốc trị thương tốt nhất, khen ngợi nàng một lượt, Nhu phi nương nương còn tặng rất nhiều châu bảo, cảm tạ nàng đã cứu Cửu Công chúa.
Những người khác đều dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn Lí Vị Ương, chỉ có Triệu Nguyệt mới biết tình cảnh kia mạo hiểm đến mức nào. Nếu Lí Vị Ương không thể quyết định nhanh, chỉ sợ đã chết tại chỗ, quyết tâm như vậy, không phải người bình thường có thể làm được.
Vừa mới vào lều trại, Triệu Nguyệt bỗng quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ bảo hộ bất lực, xin tiểu thư trách phạt.”
Bạch Chỉ cẩn thận bôi thuốc cho Lí Vị Ương, Lí Vị Ương chớp mắt, quả nhiên là thuốc tốt, vừa bôi vào đã cảm thấy mát rượi, sự đau đớn nhanh chóng biến mất, nàng nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, nói: “Hôm nay ngươi làm rất tốt.”
Triệu Nguyệt lắp bắp, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lí Vị Ương nở nụ cười: “Quan trọng nhất là ngươi đã phục tùng mệnh lệnh của ta, mà không phải làm việc tổn hại đến ý nguyện của ta, đã hiểu chưa?” Nếu Triệu Nguyệt không để ý đến Cửu Công chúa chạy tới cứu mình, trước mặt bao người để Cửu Công chúa bị thương, đến lúc đó cho dù mình bình an vô sự, nhưng Hoàng đế cùng Nhu phi nhất định sẽ giận chó đánh mèo, có khi mất nhiều hơn được, Lí Vị Ương làm việc tốt đồng thời cũng là tính kế, cho dù bị thương cũng phải nhận được thứ gì đó có lợi, lúc đó Triệu Nguyệt không suy nghĩ được những chuyện khác, nhưng nàng ấy có thể tuân thủ mệnh lệnh của Lí Vị Ương, điều này đã tốt lắm rồi.
Bạch Chỉ đi qua, nâng Triệu Nguyệt đứng lên: “Tiểu thư nói ngươi làm tốt thì chính là làm tốt, nhanh đứng lên đi.”
Lúc này Triệu Nguyệt mới đứng lên, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, con diều hâu kia —— “
Lí Vị Ương gật đầu, con diều hâu kia đã bị thuần dưỡng, cố ý làm kinh động ngựa, nhưng không tìm thấy chứng cứ gì, đành coi như không biết gì cả. Chỉ có điều, người có năng lực cùng can đảm động thủ ở bãi săn bắn, rốt cuộc là ai đây? Lí Vị Ương hơi nhắm mắt lại, trầm tư một lát, nói: “Hai ngày nay phải cẩn thận một chút.”
Mặc kệ là ai muốn tính mạng của nàng, nàng nhất định phải bắt được người đó!
Hai ngày sau, bất luận bên ngoài náo nhiệt, ồn ào như thế nào, nàng đều đóng chặt lều trại không chịu ra ngoài, làm vô số ánh mắt tò mò nhìn vào. Mọi người đoán An Bình Huyện chủ bị kinh hoảng, cho nên không chịu xuất hiện trước mặt người khác, suy đoán này làm Lí Tiêu Nhiên bắt đầu lo lắng, cố ý tới thăm hỏi hai lần, thấy Lí Vị Ương bình an vô sự, tinh thần rất tốt, chỉ đọc sách trong lều trại thì yên lòng, không hỏi nhiều nữa.
Chuyện này, đương nhiên làm cho người có tâm chú ý, xuất phát từ sự áy náy, mỗi ngày Cửu Công chúa đều đến thăm, thuận đường còn dẫn theo Thất Hoàng tử, thái độ của Lí Vị Ương với bọn họ tương đối lạnh nhạt, nói vài câu rồi tiễn khách, nhưng thỉnh thoảng lại có vị khách đuổi cũng không đi, ví như Tam điện hạ mặt dày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 89-1: Nước cờ cao tay
Chương 89-1: Nước cờ cao tay