Lâm An công chúa quay trở lại phủ, đẩy cửa phòng ra, tỳ nữ liền vội vàng khom mình hành lễ. Trên mặt Lâm An công chúa mang theo vẻ vội vàng hỏi:"Hắn đã tỉnh lại chưa?"
Tỳ nữ thấp giọng nói:"Dạ, buổi chiều Nam công tử vừa tỉnh lại, thuốc không chịu uống, cũng không chịu ăn cháo. Cứ nằm như vậy, ai nói gì cũng không nghe."
Lâm An công chúa trong lòng đau xót, quát lớn nói:"Đồ vô dụng, có việc chăm sóc người bệnh cũng làm không tốt!" Đám tỳ nữ biết rõ tính khí của Lâm An công chúa, vì sợ bị trách tội, tất cả đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức tất cả đều quỳ xuống. Lâm An công chúa không phí thời gian vô nghĩa với đám nô tỳ, liền bước nhanh tới, đi đến gần bên giường, ôn nhu nói:" Tưởng Nam, ngươi nghe lời ta nói, hãy mau mau uống thuốc. Như vậy thì mới mau khỏi."
Tưởng Nam lúc này đây bị đánh đến nỗi chảy máu lâm vào mê man, mỗi ngày đều phải có người khác đến giúp hắn tẩy trừ đổi thuốc, thế nhưng vẫn là máu huyết hỗn độn, giờ phút này hắn cũng không thể ngồi dậy mà chỉ có thể nằm trên giường. Hắn nhăn mi vặn vẹo đổi tư thế nằm, chăn đệm ở dưới thân sớm đã bị máu loãng làm ướt sũng không phân rõ nhan sắc. Lâm An công chúa cảm thấy trong lòng tràn qua một trận đau đớn chưa từng có, nàng phát hiện ra bản thân càng ngày càng để ý đến Tưởng Nam, loại thái độ này căn bản không phải là thái độ mà nàng thường đối đãi với đám nam sủng... Nàng ôn nhu nói:" Ta vừa rồi đã tiến cung, hơn nữa ta còn thỉnh cầu mẫu hậu, báo thù nỗi hận này của ngươi."
Đương nhiên, là nàng không có nhắc một chữ đến Tưởng Nam, nếu nàng dám nói ước nguyện của bản thân là vì cái nam sủng, chỉ sợ Bùi hoàng hậu tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
Tưởng Nam vẫn không có phản ứng, Lâm An công chúa tự mình bê một chén cháo trắng, thổi thổi, mới nhẹ giọng nói:" Chuyện mẫu hậu đã đáp ứng, chưa bao giờ làm không được. Ngày ngươi chịu nhục, ta rất đau lòng chỉ hận không thể thay thế ngươi đi chịu hình, sau đó ta lại bị thái tử vừa mắng vừa dạy dỗ một trận. Hôm qua, ngươi hôn mê bất tỉnh, ta liền đánh cược thể diện đi cầu thái y trong cung đến chẩn trị cho ngươi, ngươi không chịu uống thuốc, ta cũng không màng cơm nước luôn. Từ trước đến giờ, chỉ có người khác đến lấy lòng ta, nhưng là vì ngươi, ta tất cả đều có thể không cần tôn vinh công chúa hay là thể diện nữ tử gì cả, cho dù là đáng thương, nhưng ta cũng là đối với ngươi một mảnh chân tình, ngươi cũng uống một ngụm cháo đi."
Tưởng Nam xốc lên chăn đệm, Lâm An công chúa rõ ràng nhìn thấy, hắn chỉ hơi giật mình một cái liền có máu chảy ra đệm, không kịp ngưng kết, biến thành một vệt đỏ sẫm chói mắt. Nàng vội vàng im miệng, theo bản năng lùi lại một bước, dò xét sắc mặt của hắn, cũng không dám vội vàng mở miệng.
Trong phòng nhất thời toàn bộ đều thập phần yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Tất cả mọi người đều cho rằng Tưởng Nam sẽ không mở miệng nói chuyện, thế nhưng hắn lại mở miệng.
"Ta... biết tâm ý của ngươi." Tưởng Nam thanh âm thập phần lạnh nhạt. Trong con ngươi vô hình như lộ ra tia hận ý chỉ muốn vùng ra, thế nhưng sắc mặt lạnh lại cương cứng như ngọc nhìn không thấy một tia máu.
Lâm An công chúa trên mặt lập tức hiện ra tươi cười, mềm nhẹ đưa cháo đến bên môi hắn: "Được rồi, chỉ cần ngươi chịu uống thuốc ăn cơm thì muốn ta làm cái gì cũng được."
Đám tỳ nữ nhìn thấy bộ dáng của Lâm An công chúa, toàn bộ đều cúi đầu không dám nhìn. Các nàng không hiểu, luận dung mạo, Nam công tử không tính là anh tuấn nhất, luận cá tính, cũng không phải là ôn nhu nhất. Thế nhưng Lâm An công chúa cứ như là bị hắn mê hoặc, không muốn cho hắn bị ủy khuất. Thậm chí thay đổi cả tính tình, trước mặt nhiều hào môn thế gia như vậy, nàng cũng muốn ra mặt che chở hắn. Hiện giờ, biết rõ vị Quách tiểu thư kia sau lưng có Quách gia với Húc Vương điện hạ làm chỗ dựa, mà nàng ta còn muốn vì Tưởng Nam báo thù, đây chẳng phải là điều không thể làm sao, đây chẳng phải là điên rồi sao? Nam nhân này, cuối cùng là có chỗ nào tốt đâu?
Bọn họ không biết đáp án của vấn đề này, chỉ sợ Lâm An công chúa cũng không biết. Giờ phút này, lòng nàng tràn đầy vui mừng chiếu cố Tưởng Nam, quay đầu thấy đám tỳ nữ còn ở lại, trên mặt liền thay đổi thành một bộ lạnh lùng nói:" Các ngươi còn ở trong này làm gì? Lui xuống đi!"
Nàng liền thu lại vẻ nhu tình mật ý đối với tình nhân, la một tiếng liền biến thành vị công chúa cao cao tại thượng. Đám tỳ nữ liền vội vàng lui xuống.
Tưởng Nam thấy trong phòng không có người ngoài, liền nói:" Bùi hậu chuẩn bị thế nào?"
Lâm An công chúa không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, liền có chút ngập ngừng nói "Chuyện này... ta cũng không rõ suy nghĩ của mẫu hậu."
Miệng vết thương đau đớn kịch liệt, hơn nữa trên trán còn phát sốt cao, Tưởng Nam sau khi nghe lời này, tâm tình càng thêm không tốt, tức giận nói:" Ngươi cái gì đều không biết? Như thế là sao?"
Lâm An công chúa trong ánh mắt xuất hiện vẻ bi thương, lại càng thêm ăn nói khép nép:" Vị mẫu hậu này của ta căn bản là tâm cơ thâm trầm, cũng không bao giờ đem tâm tư chia sẻ cùng người ngoài, không riêng gì ta, mà cả thái tử người mà bà yêu thương nhất, cũng không đoán ra tâm tư của bà."
Tưởng Nam cười lạnh một tiếng, nói:" Vậy thì ta tính là cái gì? Chẳng qua chỉ là tên nam sủng thôi. Công chúa nếu cảm thấy không tiện nói với ta, ta cũng không miễn cưỡng. Ta càng không có bắt buộc ngươi vì ta mà cùng Quách gia triệt để trở mặt."
Lâm An công chúa một thân xinh đẹp, gương mặt nhất thời biến sắc, nàng vội vã che miệng Tưởng Nam nói:" Không cho ngươi nói vậy! Ai cũng đều có thể coi khinh ngươi nhưng ta thì chưa từng nghĩ như thế. Ở trong lòng ta, ngươi là phu quân của ta, là nam nhân quan trọng nhất của ta."
Tưởng Nam nhất thời ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới trong lòng Lâm An công chúa mình lại quan trọng như vậy. Nhưng giờ phút này, hắn không cảm thấy có một chút cảm động, trong đầu hắn bắt đầu hiện ra kế hoạch sẽ lợi dụng Lâm An công chúa si tình để có thể báo thù. Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, trên đó còn mang theo chút lệ, lạnh lùng thốt ra:" Nếu ngươi đã thích ta, vì sao lại không đem tình hình thực tế từ đầu chí cuối nói với ta chứ?"
Lâm An công chúa trên mặt toát ra vẻ khó xử, nếu có thể, nàng thật sự không muốn trước mặt Tưởng Nam để lộ ra chuyện của bản thân, bởi vì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng. Nhưng giờ đây, đang đối mặt với sự chất vấn của hắn, nàng không thể không đem lời thật nói:" Đại ca của ta là hài tử nhỏ nhất của mẫu hậu, lại là nam hài tử, cho nên bà cơ hồ như trút hết toàn bộ tâm tư để bồi dưỡng hắn ngồi lên cao. Về sau sinh ra ta, bà chỉ đem ta giao cho nhũ mẫu chiếu cố, cho tới bây giờ cũng không tự mình ôm ta lấy một lần. Sau này lại có An Quốc, ta cho rằng bà cũng sẽ đối xử với nàng giống như ta vậy, ai ngờ bà lại rất yêu thương nàng, thậm chí ngay cả người hầu bên cạnh nàng ta, bà cũng đích thân phái tâm phúc của bản thân chiếu cố. Hồi nhỏ có một lần, ta đi xem muội muội, vừa tới gần nôi của nàng, lại bị mẫu hậu đánh ột bạt tai... ta thật sự không rõ, vì sao cùng là nữ nhi, bà lại trân trọng An Quốc như vậy... Nhiều năm trôi qua, cho đến giờ vẫn như thế, An Quốc muốn cái gì bà đều đáp ứng, còn ta? Bà liền mặc kệ, thậm chí ngay cả việc hôn nhân của ta cũng đem ra làm giao dịch, mà An Quốc thì lại có thể tùy tâm tùy thích gả cho người mà nàng ấy muốn."
Lâm An công chúa thanh âm thập phần ôn nhu, oán hận trong đáy mắt dần dần hiện lên, nhưng mà thời điểm nàng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nam, chút hận ý này đã biến mất:" Cho nên vừa rồi ta mới nói, tâm tư của mẫu hậu vô luận thế nào ta cũng không đoán ra được, chuyện này ta không hề nói dối ngươi."
"Cuộc đời này nếu ta không thể báo thù, ta tình nguyện đi tự tử để kết thúc mọi chuyện." Tưởng Nam cắt đứt lời nói của nàng, bởi vì đối với quá khứ của Lâm An, hắn hoàn toàn không quan tâm đến!
Lâm An công chúa trên mặt lộ ra một tia hoảng loạn, nói:" Ngươi đừng có gấp, ta đã đáp ứng giúp ngươi thì nhất định sẽ thực hiện được! Nhưng mà ngươi phải dưỡng vết thương cho tốt."
Tưởng Nam sắc mặt âm trầm, ánh mắt hướng ra cửa sổ cách đó không xa, phảng phất căn bản không có nghe thấy Lâm An công chúa nói gì cả, hiện tại, hắn thầm nghĩ muốn tìm cơ hội đem Lí Vị Ương ra bầm thây vạn đoạn. Mặc kệ phải trả giá bằng đại giới gì!
Tại Quách phủ, Lí Vị Ương mới từ trong viện đi ra, nha đầu liền chạy nhanh đi lại hành lễ, nói:"Tiểu thư, công chúa thỉnh ngài nhanh tới."
Lí Vị Ương ngẩn ra, lập tức bật cười. Trên thực tế, Trần Lưu công chúa là một bà lão rất dễ mến, thường thích kéo đám vãn bối lại nói chuyện tán gẫu, thế nhưng huynh đệ Quách gia lại không muốn bồi bà nhàn thoại. Vì thế bà liền chuyển mục tiêu sang Lí Vị Ương. Mà Lí Vị Ương lúc trước từng ở bên cạnh chăm sóc Lí lão phu nhân nên cũng thật am hiểu tâm tính của những người có tuổi, có đôi khi nàng vừa đến liền dễ dàng có thể giải sầu, giúp cho công chúa cười sảng khoái. Cho nên từ đó về sau, Trần Lưu công chúa càng thích Lí Vị Ương, nàng không đến, Trần Lưu công chúa liền phái người đến gọi nàng, hoặc là kêu nàng cùng Quách phu nhân cùng đến làm bạn, kỳ thực chỉ là mong nàng đến để giải sầu. Thật ra cũng cần thông cảm với vị bà bà này, cuộc sống trong phủ đã khiến bà bị đè nén rất nhiều.
Khi đến viện của Trần Lưu công chúa thì thấy bà đang dùng tay đỡ trán, bộ dáng có vẻ như đau đầu, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Quách phu nhân không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Quách phu nhân đang ở trong trạng thái khó xử, nhìn thấy Lí Vị Ương, lông mày lập tức giãn ra, cười nói:" Tới đúng lúc lắm, thay ta khuyên nhủ tổ mẫu con. Bà có chứng bệnh khó tiêu, có vài loại đồ ăn tuyệt đối không thể đụng vào, thái y đều luôn dặn dò mãi, hôm nay ta đến, lại thấy trên bàn lại bày biện thiệt là nhiều."
Lí Vị Ương liếc mắt một cái nhìn thấy trên bàn có món đầu vịt hầm đường cách thủy, bốn năm cái tô nhỏ đựng điểm tâm, trên bề mặt bánh đều là mật ngọt, ngửi mùi cảm thấy hương thơm ngào ngạt, vô cùng ngon lành. Nàng ngẩn người, Trần Lưu công chúa đặc biệt thích ăn đồ ngọt, nhưng vào hai năm trước bà mắc bệnh khó tiêu, sau đó thái y luôn dặn dò người nhà không thể để bà ăn vào mấy thứ này, đây là do bà không thể khống chế được bản thân... Nghĩ lại ngày đầu tiên gặp mặt, bà cũng đem đểm tâm ra mời nàng, Lí Vị Ương không khỏi lắc đầu, nói:" Tổ mẫu, không phải là ngài đã đáp ứng chúng ta là không bao giờ chạm vào những món đồ ngọt này nữa sao?"
Trần Lưu công chúa đang ngồi ở một bên, sắc mặt xấu hổ, nghe nói thế liền nói:"Không phải là ta ăn! Chẳng qua hôm nay có hai người từng hầu hạ ta hồi trước đến phủ thăm viếng, ta liền phân phó nha đầu phòng bếp làm cho họ ăn..."
Quách phu nhân vừa bực mình lại vừa buồn cười:"Con dâu khi nãy còn nhìn thấy thật rõ ràng, chẳng phải ngài vừa mới ăn món mật đường cao đó sao."
Trần Lưu công chúa than thở nói:"Có chút xíu mà! Ta mới chỉ nếm qua thôi! Hai năm nay, con đã bắt ta ăn kiêng không biết bao nhiêu món rồi, đến nỗi bây giờ vị ngọt có hương vị như thế nào ta cũng không biết!"
Quách phu nhân nghe xong lời này, trên mặt mang theo nét cười khổ, khẳng khái lắc đầu nói:"Con làm thế cũng vì tốt cho ngài!"
Hai cháu dâu Giang Thị cùng Trần Thị đứng bên cạnh đều lặng lẽ nở nụ cười, người càng lớn tuổi lại càng giống tiểu hài tử. Mỗi lần, chỉ vì món ăn yêu thích mà Trần Lưu công chúa cùng với Quách phu nhân tranh chấp cả nửa ngày trời, đương nhiên, phần thắng cuối cùng đều là Quách phu nhân! Chỉ là Trần Lưu công chúa cũng thật đáng thương, mỗi lần không ăn được món ăn yêu thích, liền lập tức lộ ra vẻ biểu cảm như trời sụp đất nứt, cố ý giả bộ tức giận, nhưng cuối cùng chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười mà thôi. Trên thực tế, hai năm nay Quách phu nhân đã thay đổi đồ ăn cho Trần Lưu công chúa, nhưng bệnh tình của công chúa vẫn ngày càng nghiêm trọng, bọn họ đành phải dứt khoát không cho bà ăn ngọt, đây cũng chỉ là suy nghĩ cho sức khỏe của bà thôi!
Lí Vị Ương cảm thấy kỳ quái, nàng vào phủ không bao lâu liền phát hiện việc Trần Lưu công chúa thích đồ ngọt, nếu là mật thì càng yêu thích. Lúc trước, vì để cho Trần Lưu công chúa được dùng mật tươi mới, Quách phu nhân cố ý ở trong hoa viên nuôi ong, để chế thành mật hoa táo, mật hoa, đủ loại cho Trần Lưu công chúa dùng. Mà lúc này đây, buồng ong kia đã sớm hoang phế, trong ngày, gia nhân đều được dặn dò qua, tuyệt đối không dám cấp cho công chúa dùng mật, như vậy, mấy món điểm tâm này là từ đâu mà đến? Nếu thật sự như lời công chúa nói, bà vì chiêu đãi khách mới làm ra điểm tâm này, vậy mật là do khách đem tới sao? Không, điều đó không có khả năng, làm gì có chuyện để khách đem đồ ăn tới để chiêu đãi, như vậy chẳng phải trái với đạo lý hay sao.
Quách phu nhân phát hiện nữ nhi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, liền hỏi:"Con sao vậy?"
Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười nói:" Không có gì, con vừa mới đem theo vài quả du cao, không có thêm đường hay mật, nhưng cũng là rất ngon, tổ mẫu có muốn nếm thử hay không?" Trong giọng nói, rõ ràng có chút dụ dỗ.
Trần Lưu công chúa nhìn Triệu Nguyệt đứng phía sau lưng nàng, trên tay quả thực có nâng một hộp thức ăn, muốn xem nhưng có chút ngượng ngùng, rốt cục nhịn không được nữa, nói:"Ăn ngon thật sao?" Trong ánh mắt mang theo sự chờ đợi, biểu hiện giống y như một tiểu hài tử.
Người khắp phòng đều cười rộ lên, Trần Lưu công chúa lập tức nói:"Cười cái gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi."
Lí Vị Ương mỉm cười nói:"Ngài nếm thử xem." Nói xong, nàng tiếp nhận hộp đồ ăn từ tay của Triệu Nguyệt, chủ động mở ra, sau đưa đến bàn trà nhỏ, một làn hương tươi mát lập tức từ trong hộp đồ ăn truyền ra ngoài. Trần Lưu cầm lấy đôi đũa làm bằng ngà voi, lấy một miếng ăn thử, trừng lớn mắt nói:"Đúng thật sự là rất thơm! Còn có vị ngọt nữa!"
Quách phu nhân vừa nghe, lập tức nhìn về phía Lí Vị Ương. Lí Vị Ương biết nàng lo lắng, liền giải thích nói:"Nương, người yên tâm, quả du cao này không có đường, chẳng qua là lấy lá cây du cao rửa sạch sau đó xay ra lấy nước chưng cất rồi bôi lên bề ngoài của quả du cao. Vì lá cây quả du cao trời sinh có sẵn vị ngọt, cho nên khi ăn có vị ngọt nhưng lại không phải là đường."
Quách phu nhân nghe nói không có đường ở bên trong liền thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi thấy Trần Lưu công chúa ăn liền một lúc hai ba trái, lại nhắc nhở nói:"Ngài cũng đừng ăn nhiều quá, còn để dành bụng cho bữa tối nữa."
Trần Lưu công chúa, trong chớp mắt đã ăn hết ba phần, nghe nói vậy nhíu nhíu đầu chân mày nói:"Ta không thích ăn cơm."
Quách phu nhân thở dài nói:"Đây đều là do thái y tự mình phân phối bữa ăn hằng ngày của ngài, tuy rằng hương vị không ngon miệng cho lắm, nhưng lại rất tốt cho bệnh tình của ngài..."
"Được rồi, được rồi! Tuổi ta không lớn, ta còn sống lâu mà!" Trần Lưu công chúa buông đũa, cười tủm tỉm nhìn về phía Lí Vị Ương vẫy vẫy tay, Lí Vị Ương đi đến trước mặt bà, liền bị bà kéo ngồi xuống.
"Gia nhi à, chỉ có con hiểu chuyện, biết tâm tư của tổ mẫu ta!" Trần Lưu công chúa vỗ vỗ lên mu bàn taycủa nàng, hiển nhiên đối với việc nàng vừa tương trợ rất là vừa lòng....
Giang thị nghe đến đó, rốt cục nhịn không được tò mò hỏi:" Lá của cây du cao cũng có thể ăn được sao?" Ở ngoại ô đại đô, có rất nhiều cây lớn chi chít quả du cao, chẳng qua chưa từng có người nghĩ đến thứ đó cũng có thể dùng để làm điểm tâm!
Lí Vị Ương cười cười nói:"Đương nhiên có thể ăn,hơn nữa lại có tác dụng an thần, rất công hiệu cho việc thanh tâm, hạ hỏa.Rất thích hợp cho tổ mẫu ở tuổi này dùng, huống hồ đây cũng không tính là thật sự ăn, chỉ là nếm qua hương vị mà thôi!"
"Muội muội nói thật sao! Đây là cách người Đại Lịch ăn sao?" Trần thị nhìn thấy Giang thị mở miệng, liền cũng hỏi như vậy. Nàng có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, chẳng những có mĩ mạo mà còn có nét dịu dàng vui vẻ, thanh âm khi nói chuyện rất ngọt ngào, làm cho người ta cảm thấy phảng phất như uống một ngụm mật ngọt. Nghĩ đến Trần Huyền Hoa kia một bộ nghiêm trang, thật sự khó tin rằng hai người bọn họ là cùng một mẹ sinh ra.
Thấy Trần thị hỏi thế, Trần Lưu công chúa cũng truy vấn nói: "Đúng vậy, loại quả này... ở Đại Lịch, con đã ăn qua sao?"
Lí Vị Ương cười cười, quý tộc ở Đại Lịch đương nhiên không thèm ăn loại quả này. Chẳng qua nàng từng có thời gian ở thôn quê, gia đình nông dân kia thường xuyên đối xử khắc nghiệt với nàng, bức nàng liều mạng làm việc, cũng không cho cơm ăn, mỗi bữa chỉ có thể dùng khoai lang bị hư, cháo làm từ gạo mốc meo để làm cho cái bụng được no. Vì để có thể sống sót, Lí Vị Ương không thể không trăm phương nghìn kế đi tìm đồ ăn, bất kể là con vật bay trên trời, cá bơi trong nước, hay là thứ trên cây cao... Trong đó, nàng thích nhất đó là quả du cao, lá cây loại này có thể hong khô làm thành phấn, quả du cao thích hợp ăn lót dạ đỡ đói. Nhưng mà, vật thô ráp xấu xí như vậy làm sao có thể đưa đến cho Trần Lưu công chúa ăn, cho nên Lí Vị Ương phân phó phòng bếp cải tiến không ít, sau khi làm xong trở nên vô cùng tinh tế, lại bỏ thêm hoa quế được hái để làm gia vị, còn thấm qua dầu vừng cùng với nước, trải qua trình tự như vậy, làm sao có thể không ăn được? "Đây là đồ của gia đình tầm thường dân chúng thích ăn, nhưng con đã cải biến chút xíu, trở nên càng ngon miệng thêm."
Quách phu nhân thấy nàng chỉ nói hai câu vô cùng đơn giản sau đó không tiếp tục bàn sâu hơn nữa, liền đoán được ý nghĩa trong đó, hốc mắt nhất thời đỏ một chút, theo bản năng cầm bàn tay của Lí Vị Ương, nắm thật nhanh. Nữ nhi này, lúc trước đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, mặc kệ bà hỏi như thế nào nàng đều không chịu nói. Bà biết, Gia nhi là sợ khiến bà thêm lo lắng. Thế nhưng, nàng càng trầm mặc thì bản thân càng dễ suy nghĩ miên man hơn.
Trần Lưu công chúa nhìn đến tình huống này, vội vàng nói:" lại đây, các con nếm thử xem, thật sự là rất thơm ngọt."
Giang thị lập tức thay Quách phu nhân cắt quả du cao thành từng miếng, sau đó, Lí Vị Ương cùng Trần thị chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, vài người cùng nhau tụ lại cùng thưởng thức loại đồ ăn bình dân này. Giờ phút này, bầu không khí trong phòng mang một vẻ ấm áp dị thường, Lí Vị Ương nhìn, trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Muốn dung nhập Quách Gia, không những cần được Quách phu nhân thừa nhận, còn phải trở thành một phần tử chân chính ở bên cạnh họ, phải biết lo lắng đến những thành viên khác trong nhà này.Ví như, Trần Lưu công chúa, ví như hai vị đại tẩu của nàng. Mấy ngày nay theo như nàng quan sát, Trần Lưu công chúa, bề ngoài có vẻ lợi hại, nhưng thực tế bên trong tính cách lại thập phần hiền hòa. Còn Giang thị thì ôn nhu, về phần Trần thị thì sống thiện lương ở chung rất tốt. Nhưng ba người này mặt ngoài có vẻ hồ đồ dễ tin, nhưng cũng là người thông minh, muốn giấu diếm các nàng cũng không phải việc dễ dàng. Muốn thấu hiểu được tâm tư của các nàng cũng không phải là việc khó, mấu chốt là có chịu bỏ ra chút công sức hay không, có chịu hiểu được khi nào là cơ hội để bắt lấy tâm của họ hay không. Hôm nay, Lí Vị Ương chẳng qualà nắm lấy cơ hội để dâng điểm tâm, để lấy được lòng của mọi người mà thôi. Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu, nếu nàng chưa từng trải qua những ngày đau khổ, làm sao nàng có thể biết đến loại quả du cao bình dân dùng để lót dạ cho đỡ đói này chứ. Đương nhiên, nếu vừa rồi khi các nàng (Trần Lưu công chúa, Giang thị, Trần thị) hỏi, Lí Vị Ương nếu kể ra hết sự tình, sẽ làm ọi người cảm thấy rằng nàng đang oán giận về cuộc sống khổ cực đó, và nàng sẽ bất mãn với với Quách gia. Lí Vị Ương không muốn cho bọn họ nghĩ nàng như vậy, cho nên nàng tỏ ta một bộ dáng nghiêm cẩn, có chừng mực là tốt nhất.
Lúc này Lí Vị Ương không ý thức được rằng nàng hôm nay cố ý đi làm quả du cao thật ra là có bảy phần thật tình đối với Trần Lưu công chúa. Nếu không như thế, nàng vẫn có thể dùng biện pháp khác để đi lấy lòng các nàng mà không hao tốn nhiều tâm tư đến vậy.
Từ trong phòng đi ra, đi chưa được mấy bước, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tràng cười, tuy rất nhẹ nhưng lại rất rõ ràng. Triệu Nguyệt là người đầu tiên nghe thấy, Lí Vị Ương quay đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai đó?"
Từ góc hành lang, một người chậm rãi đi ra, mặt hắn tỏa sáng như ngọc, liếc mắt nhìn một cái liền phải công nhận rằng hắn là một nam tử tuấn mỹ vô cùng. Giờ phút này đây, trên mặt hắn hàm chứa ý cười, nhìn nàng một lát, rồi nói:"Ngươi nhận thức được ta sao?"
Lí Vị Ương nhìn hắn một cái, liền cúi đầu hành lễ, nói: "Thỉnh an Tĩnh Vương điện hạ!"
Tĩnh vương Nguyên Anh là Quách Huệ phi sở sinh, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, so với Quách Gia thật thì là hơn nàng một tuổi, hơn nữa hắn chính là biểu ca của Quách Gia. Khi thấy nàng nhận ra hắn một cách chuẩn xác, hơn nữa lại còn cúi đầu hành lễ, hắm mỉm cười, chậm rãi đi đến bên người nàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn cùa nàng thật lâu, mới cười như không cười nói:"Quả du cao? Đây là cái gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, nói:" Chỉ là đồ ăn bình thường trong dân gian, nếu Tĩnh Vương điện hạ thấy hứng thú ta sẽ phân phó đầu bếp làm cho ngài một phần."
Nguyên Anh nghe vậy, không khỏi cười rộ lên, khuôn mặt của hắn thật tuấn mỹ, thậm chí cùng Nguyên Liệt có ba phần tương tự, chẳng qua lúc hắn cười thoạt nhìn như có lúm đồng tiền, vì thế khuôn mặt của hắn tang thêm ba phần trẻ con. Hắn lắc lắc đầu nói:"Đây là đồ ăn ngươi dành riêng cho ngoại tổ mẫu, ta cũng không dám chạm vào."
Đôi mắt của Nguyên Anh phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, chỉ là tâm tư của Lí Vị Ương quá sâu, ai cũng không nhìn thấu được nàng. Ngay cả như thế, Lí Vị Ương cũng không dám coi khinh vị Tĩnh Vương này, vì ở trong hậu cung tranh đấu kịch liệt thế nhưng vị Tĩnh Vương này lại có cuộc sống vô cùng dễ chịu. Ở Đại Đô, trong cung đình để có thể bình an lớn lên trở thành hoàng tử, sau lưng đều có bối cảnh thập phần hiển hách, nhưng không phải chỉ cần mẫu phi xuất thân hào môn là ngươi có thể có yên ổn tốt đẹp. Có thể sống cuộc sống ngăn nắp tự tại, thì bản thân hoàng tử cũng phải thập phần tốt. Nàng mỉm cười nói:"Điện hạ nói đùa."
"Không phải nói đùa." Nguyên Anh trên mặt vẫn mang nét tươi cười, nói:"Muội muội mới đến Quách gia không bao lâu, vậy mà từ trên xuống dưới không có một ai không khen ngợi ngươi, muội muội quả thật là mất không ít công sức". Lời này nói ra ý tứ hàm xúc không rõ, lại nhìn Nguyên Anh, trên mặt của hắn vẫn là một mặt tươi cười, căn bản không phân rõ lời nói này đến tột cùng là khích lệ Lí Vị Ương hay là có ý châm chọc nàng. Lí Vị Ương, bờ môi có chút gợi lên, nói:"Hiếu thuận với tổ mẫu là bổn phận của Quách Gia, điện hạ khen trật rồi."
Nguyên Anh cười ha ha, nói: "Đúng vậy, chỉ là nói giỡn một câu đã được tán thưởng, khó trách ngoại tổ mẫu liên tiếp khen ngợi ngươi, ngươi là người thông minh lại biết cách nói chuyện như vậy, đi đến đâu cũng có sẽ có người thích."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phương hướng mà hắn đi đến, nhướng mày nói:"Không biết Tĩnh Vương điện hạ tới rồi sao không đi vào, lại tránh ở nơi này làm gì?"
Nguyên Anh thở dài một hơi, trên mặt lúm đồng tiền lại càng lún sâu:"Ngươi cho là ta làm gì sai sao?"
Lí Vị Ương nghĩ nghĩ nói:"Mật là ngài mang đến sao?"
Nguyên Anh kinh ngạc vì sự nhạy bén của Lí Vị Ương, trong giây lát, trong đầu hắn trải qua trăm ngàn ý niệm, sửng sốt nói:"Đúng vậy, nhưng mà ta đã cố ý phân phó phòng bếp chỉ được phép dùng một chút, không ngờ ngoại tổ mẫu lại cư nhiên dùng nhiều như vậy..."
Nguyên Anh cùng Trần Lưu công chúa cảm tình thập phần tốt, hắn đương nhiên không có ý hại ngoại tổ mẫu, chỉ là vì nhìn thấy lão thái thái thèm đồ ngọt quá, nên hắn cố ý tìm kiếm mật ngọt có vị dịu nhẹ để dâng tặng cho bà mà thôi. Ai ngờ, lão thái thái này thấy đồ ngọt là cứ như không còn muốn sống nữa, ngang nhiên đem cả nửa bình mật làm thành điểm tâm, khiến điểm tâm này trở thành một tầng sáng long lanh óng ánh một lớp mật ở trên mặt, làm sao không bị người khác phát hiện?
Nguyên Anh vừa đi ra khỏi Quách phủ, lại đột nhiên nghĩ đến tính cách của lão thái thái này, nên cố ý quay lại để dặn dò người hầu của Quách gia đừng làm quá nhiều. Không nghĩ rằng, vừa đi tới cửa liền thấy một màn diễn ra trong phòng kia. Trực giác, hắn liền cảm thấy Quách Gia quá mức lanh lợi.
Không phải hắn có lòng nghi ngờ Lí Vị Ương, chính là vị cô nương này rất hiểu được lòng người, làm ọi người vui mừng, lại còn đem người Quách gia xoay quanh bản thân mình. Còn nữa, lúc trước việc xảy ra ở yến hội của Lâm An công chúa đã sớm truyền ra mọi người đều biết đến. Người của Quách gia tuy rằng thông minh, nhưng lại cực kỳ bao che khuyết điểm, càng là việc Quách Gia đã thất lạc nhiều năm nay đột nhiên tìm được về, dĩ nhiên là được ngàn vạn sủng ái, ở yến hội lần trước đã chứng minh được cho việc này.
Nguyên Anh khi được tin tức truyền đến, đã nghĩ đến việc tìm cơ hội để gặp vị biểu muội bị thất lạc nhiều năm, để xem xem kết quả cuối cùng nàng là dạng người gì, vì sao có thể làm cho Quách gia huy động toàn bộ lực lượng để bảo hộ nàng.
Hiện giờ, hắn đã thấy được trước mắt hắn là một nữ tử trẻ tuổi thông minh, ôn nhu, cơ trí, một đôi mắt giống như giếng sâu, thâm u thành thục vượt qua tuổi tác, không phải là cô nương tầm thường. Hắn mỉm cười nói:" Đương nhiên, nếu ta biết có biểu muội được lòng tổ mẫu như vậy, ta đã không hao tốn hết tâm tư đến dỗ ngoại tổ mẫu vui vẻ."
Lí Vị Ương chỉ nhẹ nhàng tươi cười, nhưng cũng mở miệng đáp lại lời của hắn.
Nguyên Anh đến gần một bước, trên mặt tươi cười càng thêm ôn hòa:"Sao lại còn gọi là điện hạ, chẳng phải nên kêu là biểu ca sao?"
Lí Vị Ương khuôn mặt không có chút biến hóa, thậm chí không có chút thẹn thùng bình thường của nữ tử, nàng chính là ôn nhu nói:" Nếu điện hạ muốn như thế, kêu một tiếng biểu ca cũng không đáng ngại."
Nguyên Anh đột nhiên nhếch môi, nở nụ cười:" Một khi đã như vậy, kêu biểu ca tốt lắm, như vậy sẽ thêm phần thân thiết. Cũng phù hợp với quan hệ biểu huynh muội! Mẫu phi ta nói, qua mấy ngày nữa, muốn mời muội vào cung để gặp một lần, muội chuẩn bị sẵn sàng đi." Hắn nói tới đây, thanh âm đột nhiên thấp xuống, nói:" Ngày hôm qua, Lâm An công chúa vào cung một chuyến, hơn nữa còn đi gặp Bùi hoàng hậu, nàng ở trong cung ngây người cả hai canh giờ rồi mới xuất cung, muội đoán các nàng thương nghị việc gì đây?"
Lí Vị Ương tươi cười thật đạm bạc, gần như không cười:"biểu ca sao lại lấy ta ra giễu cợt, ta không có Thuận Phong Nhĩ, làm sao có thể biết mẹ con người ta nói chuyện riêng tư gì chứ?"
Nguyên Anh trong mắt tựa cười như không cười, thần sắc lại thanh minh rộng rãi: "Lâm An công chúa là loại người dễ yêu dễ ghi hận. Bây giờ lại còn có một vị Tưởng gia công tử chỉ đích danh muội muốn báo thù, sự việc này diễn ra chẳng phải muốn kéo muội xuống bùn sao? Chẳng phải muốn kéo cả Quách gia xuống bùn sao?"
Lí Vị Ương nghe đến đó, liền biết đối phương là vì an nguy của Quách gia mà đến. Nàng trầm con ngươi xinh đẹp xuống đón nhận ánh mắt đối phương, hiện ra một bộ dáng bình tĩnh đến dị thường:"Như vậy điện hạ thì sao? Chuẩn bị đứng xem diễn sao?"
Nếu là Quách gia bị liên lụy, bản thân thế nào lại có thể khoanh tay đứng nhìn? Nguyên Anh không thích thiên kim tiểu thư nũng nịu, ở hắn xem ra, nữ tử cũng như gấm vóc tốt đẹp, không thể chống lạnh, không kiên nhẫn, không chịu nổi nếu bị xé rách. Nhưng cũng có loại người, chỉ cần ngươi tiến đến xem ánh mắt của nàng, liền phát hiện được nội tâm của nàng quyết tâm và nghị lực đến thế nào. Nhưng vị Quách Gia đang thản nhiên mỉm cười ở trước mắt này cũng không phải là người dễ dàng đối phó.
Nguyên Anh dưới đáy lòng thở dài một hơi, ở hắn xem ra, trong phạm vi Quách gia, việc Quách Gia tùy tiện làm gì không quan trọng, nhưng nếu việc nàng tồn tại xúc phạm đến Quách gia, vậy lại là chuyện khác. Nguyên Anh đối với Quách gia mỗi một người đều có cảm tình rất sâu, duy độc nhất Quách Gia là ngoại trừ, nếu Quách gia không động thủ được, hắn có thể ra tay giải quyết thay. Nhưng hiện tại xem ra, việc hắn thiết kế không dễ dàng như ban đầu như vậy. Nữ tử trẻ tuổi này quá mức thông minh giảo hoạt, dễ dàng xem thấu tâm tư của hắn, mà hắn thì không nhìn ra được chút tâm tư nào của nàng.
"Ngươi có thật là Quách Gia hay không? Vì sao lại đi đến Quách phủ? Ta đều không có hứng thú." Nguyên Anh ngóng nhìn khuôn mặt của nàng, thần sắc tĩnh như nước, nói:" Nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào lấy Quách gia làm tiền đặt cược, ngươi hiểu chưa?" Trong giọng nói của hắn, rõ ràng dẫn theo một tia băng hàn, cũng không là đang đùa.
Hắn đang đem lời nói cảnh cáo nói thẳng với Lí Vị Ương, trên mặt Lí Vị Ương tươi cười trở nên có một tia lãnh đạm:"Điện hạ yên tâm, ta sẽ không liên lụy Quách gia, nhưng hiện giờ hành động mà ngài đang làm, sợ rằng không phải lo lắng cho Quách gia mà là lo lắng cho chính bản thân ngài."
"Bản thân ta?" Nguyên Anh nhẹ nhàng cười nói:" xem ra có một số việc ngươi cũng không hiểu biết, Quách gia chính là ta, ta chính là Quách gia, ngươi hiểu chưa?" Sóng mắt của hắn lưu chuyển, tự nhiên mà cười, tràn ngập tự tin lưu lại câu nói này, xoay người rời đi:" hảo hảo chiếu cố đến ngoại tổ mẫu đi, ta sẽ dành chút tình cảm cho ngươi."
Vị Tĩnh Vương Nguyên Anh trước mắt này tuyệt đối không giống như lời đồn là một vị vô tranh Tiếu Vương Gia, dưới vẻ tươi cười đều tràn ngập một thứ lạnh như băng, một khi cảm nhận đến việc bị uy hiếp, sẽ dùng nó đâm tới kẻ địch. Nếu không phòng bị, e rằng sẽ bị thương đầy người. Nhưng mà, hắn quan tâm Quách gia cũng không có gì đáng trách, ở hắn xem ra, bản thân ta chẳng qua là một ngoại nhân đột nhiên bất ngờ xâm nhập đến... Lí Vị Ương nghĩ đến việc vừa rồi hắn nhắc việc Lâm An công chúa, quả nhiên nàng ta đã tiến cung đi gặp Bùi hậu, xem ra Bùi hậu lập tức sẽ có hành động. Nàng vẫn đang chờ đến ngày này! Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương âm thầm cắn răng, đôi tay ở dưới ống tay áo sớm đã nắm chặt thành quyền.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 187: Hoàng tử mặt cười
Chương 187: Hoàng tử mặt cười