Editor: VinJR
Ăn bữa trưa xong, Bàng Lạc Tuyết mang khăn che mặt lên, cùng với Thích Dao ra ngoài từ cửa sau, ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu. Ánh nắng giữa trưa thật là ấm áp, làm toàn thân l.q.d trở nên lười biếng. Thời gian khoảng một nén hương, người đánh xe dừng xe ngựa phía sau Thúy Vi lâu, Thích Dao đỡ nàng xuống xe ngựa, vừa vào cửa liền nghe được tiếng sáo trúc loáng thoáng truyền đến từ bên trong.
“Bọn nha đầu này xem ra cũng thật chăm chỉ, trưa thế này cũng không nghỉ ngơi một chút.” Nàng cảm khái nói.
“Ma ma cũng nói vậy, từ khi muội mua cái lâu này, các nàng ấy cũng trở nên có sức sống.” Thích Dao trả lời nàng.
Nàng lắc đầu cười: “Đều do tỷ tỷ phụ trách tốt thôi.”
Thích Dao cũng không phủ nhận, dìu nàng đi vào.
Tuy xuất thân của Thích Dao là đại gia tiểu thư, nhưng quả thực tính tình ngay thẳng, chút chút dối trá làm ra vẻ cũng không có. Làm cho người khác cảm thấy thật gần gũi.
Đi vào nhìn thấy thực sự náo nhiệt, mọi người học hát, đánh đàn rất sôi nổi, thấy nàng cùng với Thích Dao tiến vào liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến lâu chủ, bái kiến tiểu thư.”
Nàng nháy mắt ra hiệu với Thích Dao: “Ai nha, vừa mới giao mọi người cho tỷ hai ngày, cả bọn tỷ muội liền đem tỷ đặt ở đầu quả tim, hiện tại muội bị xếp hạng sau tỷ rồi.” Nói xong vẻ mặt than thở, bộ dạng trong lòng xót xa.
Thích Dao có chút bất đắc dĩ, đành phải kéo nàng đi vào. Để nàng xem phòng khách đã trang hoàng có hài lòng chưa. Nàng ngẩng đầu nhìn ngắm khắp nơi, thấy tất cả đồ vật lúc trước đều được thay đổi hết, khiếu thẩm mỹ của Thích Dao thật độc đáo, trang hoàng đơn giản nhưng không thiếu phần sang trọng, trên tường treo mấy bức họa thư nổi tiếng, trên vách tường là bức tranh miêu tả mỹ nữ quyến rũ xinh đẹp tinh tế, đang múa nhẹ nhàng. Màn sa chung quanh vũ đài đều là l.q.d màu trắng, thêu lên những thơ từ ca phú, mang một phong cách riêng, nàng hài lòng gật gật đầu, lại sai người mang đến rất nhiều lụa đỏ dùng để trang trí cho ngày khai trương. Cây tử đàn được đặt ở bốn phía, còn mấy chục chậu hoa quý hiếm được đặt ở phía trên. Thích Dao nhìn nàng trêu ghẹo: “Nếu không thu hồi được vốn ban đầu, tiểu hoa viên này sẽ rất nhanh bị đống cửa a.”
Để xem tỷ ấy còn có tâm tình trêu ghẹo nàng nữa không: “Các cô nương đến đây, lâu chủ nói sẽ tự mình tặng khăn thêu cho mọi người, mọi người nhanh một chút đi tìm lâu chủ lấy đi.”
Các cô nương vừa nghe xong liền vây quanh Thích Dao, nàng ở một bên nhàn rỗi, che miệng cười trộm.
Nàng ngồi trên giường quý phi nhìn Thích Dao phân chia lễ vật lập tức cảm thấy loại cảm giác bạn bè gắn bó này thực sự rất ấm áp, mắt nàng liền ứa nước, lập tức lấy lại tinh thần, không để nước mắt rơi xuống, nàng biết, được sống lại kiếp này chính là cơ hội để báo thù, nàng biết con đường này rất nhiều gian nan, cho nên nàng phải kiên cường, bằng không những cô nương này còn có Thích Dao đều sẽ trở thành vật hi sinh. Nàng không thể bởi vì trả thù mà làm hại đến những cô nương vô tội này.
Thích Dao lặng lẽ nhìn nàng, yên lặng tiếp thêm cho nàng niềm tin. Mang nàng đi tham quan cách bố trí. Cũng để lại cho nàng một phòng ở đây, phía sau bức bình phong xây một mật thất mà bên ngoài dù thế nào cũng không thể nhìn ra. Bên trong đặt một cái giường quý phi thật rộng, còn có một cái bàn lớn, giá sách, cần cái gì là có cái đó, có thể thấy Thích Dao thật chu đáo. Tường mật thất làm đặc biệt, từ bên l.q.d trong có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, cũng có thể nghe âm thanh bên ngoài truyền tới, mà người ở bên ngoài lại không có khả năng phát hiện nhất cử nhất động ở bên trong. Các thợ xây đã thiết lập tường cách âm, còn bên tường phía ngoài thì vẽ một bức tranh tiên nữ bay trên trời, hai bức tường được hòa lẫn vào nhau, sẽ không bị người ngoài phát hiện có bất kỳ chỗ không ổn nào.
“Thực sự rất vừa ý, tỷ cảm thấy góc nhìn ở nơi đó thật tốt, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trong phòng khách, muội yên tâm, ở đây chỉ có tỷ cùng Liên Diệp Liên Ngẫu biết, cánh cửa kia nối thẳng vào phòng của ta, nên lần sau muội tới có thể đến trong phòng ta, cái bình màu xanh có hoa văn hoa sen kia chính là cơ quan mở ra mật thất, muội nhớ phải chú ý cẩn thận.” Thích Dao chậm rãi nói với nàng.
Nàng theo Thích Dao đi tới mặt tường nối tiền mật thất, kéo xuống màn che là có thể nhất thanh nhị sở nhìn thấy người trong đại sảnh đang làm cái gì, loáng thoáng có âm thanh nói chuyện truyền đến, mặc dù nghe có chút không được rõ ràng, nhưng có thể nghe được đại khái. Nàng nhìn Thích Dao tán dương gật gật đầu: “Lâu chủ tỷ tỷ thực sự rất chu đáo, quả nhiên thứ này thật đặc biệt, làm sao mà nghĩ ra được?”
Thích Dao nhìn nàng nói: “Loại cơ quan này là do sư phụ của ta phát minh, vừa lúc dùng ở đây, để muội có thể quan sát được tình hình. Muội mau cho người mời nhạc công đến đây chỉ dạy, bởi vì phương pháp cầm kỹ vẫn chưa trôi chảy, mặc dù đã tiến bộ rất nhiều, nhưng để đạt đến giới hạn say động lòng người thì còn thiếu chút khổ luyện. Vũ đạo l.q.d tuy là nhảy kinh hồng vũ, cũng không phải vấn đề ở người biên soạn, mà là do người đàn hát còn chưa gảy đàn tốt.” Vẻ mặt Thích Dao u sầu, cửa hiệu này sắp sửa khai trương, chuyện vụn vặt linh tinh lại không ít.
“Chuyện này tỷ cứ yên tâm, đánh đàn là sở trường của muội, muội đã theo đuổi nhiều năm, đến lúc đó buông màn che bốn phía xuống, muội tự mình đàn, muội tin rằng mình có thể nắm chắc bảy tám phần, đến lúc đó người làm lâu chủ tỷ chỉ cần truyền tin ra ngoài rằng muội một tháng chỉ đàn một lần. Chỉ cần nói như vậy, tất cả mọi người sẽ hài lòng.” Bàng Lạc Tuyết tràn đầy tự tin nói.
“Để Tuyết nhi tự mình ra tay, được nghe một lần, những người kia cũng rất tiện nghi đi, tạm thời trước mắt cũng sẽ có thật nhiều tiền nha.” Thích Dao một thân cầm quạt, thuần khiết như sương, xòe quạt ra, hình dáng tựa trăng tròn. Lại dùng ánh mắt gà đẻ trứng vàng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng thúc giục nàng đi ra ngoài: “Mau một chút đi xem còn thiếu cái gì không, đừng có ở đây trêu ghẹo muội. Nếu như lần này có thể một lần mà nổi tiếng, vậy chúng ta mới có thể có vốn đấu cùng vương quyền. Bằng không cũng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng.”
Thích Dao nghe nàng nói như thế, liền nghiêm túc: “Chuyện muội phân phó vài ngày trước đã có một chút tin tức, chẳn qua là Tấn vương phủ lại không được canh chừng nghiêm ngặc như vậy, nghe theo lời muội ta có đi thăm dò qua, Tấn quản gia của Vương phủ xác thực rất thích một cô nương trong lâu của chúng ta, tên là Nguyệt Như, nhìn rất là thanh tú, cũng chính là một trong tứ đại hoa khôi ở đây, so sánh cùng Như Nguyệt, Như Tuyết thì dung mạo thanh tú mà tâm tư tinh tế hơn rất nhiều, thế nhưng phu nhân của Tấn quản gia thực nổi danh lợi hại, càng quan trọng chính là được Tấn vương tự tay giúp đỡ, cho nên Tấn quản gia thế nào mà lại dám công khai trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên mỗi lần đến đành phải lén lén lút lút. Nhưng mà đối với Nguyệt Như cũng không tệ, cho nên bây giờ không thể để cho nàng nhúng tay vào việc này, bất quá mấy ngày qua, đối xữ tốt một phen, mới có thể trở thành trợ lực cho chúng ta.”
“Tỷ tỷ chờ sau khi khai trương đến tìm Nguyệt Như, chăm sóc Nguyệt Như tốt một chút, nhất định phải chăm sóc thật tốt, sau đó tìm cách để nàng nói ra tin tức của phu nhân Tấn quản gia.”
“Tuyết nhi, chuyện này phải tính kỷ? Nếu nàng ấy náo ở đây thì phải làm sao?” Thích Dao lo lắng nói.
“Ha ha, tỷ tỷ đừng lo, chỉ sợ nàng ấy không náo loạn, nếu không muội thật muốn việc này càng náo càng tốt, như vậy mới có thể đồn thổi được tin đồn giúp chúng ta. Tấn quản gia sợ phu nhân như thế chắc hẳn hơn phân nửa là vì phu nhân được Tấn vương nâng đỡ, phu nhân này thế nhưng hầu hạ bên cạnh Tấn Vương, đối với Tấn vương là nói gì nghe nấy. Nói vậy Tấn Vương vì nắm trong tay Tấn quản gia, nên phu nhân này không thể không nghe lời. Chúng ta chỉ cần dụ dỗ, không sợ bà ấy không ngoan ngoãn nghe lời.”
Thích Dao nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt cười xấu xa, quân cờ phu nhân Tấn quản gia này không thể lãng phí.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 20: Quân cờ
Chương 20: Quân cờ