Hoàng đế nhìn thị vệ nói “Bây đâu, hãy mang những loạn thần tặc tử (giải nghĩa : Trong thời phong kiến, khi có những quan lại nổi lên chống lại triều đình thì bọn vua quan chỉ những người ấy bằng câu này, tức là kẻ bầy tôi làm loạn, kẻ làm con là giặc.) ra ngoài giết. Còn ngươi, lát nữa trẫm sẽ xử ngươi.” Hoàng đế tàn nhẫn nói với Nghi quý phi.
Nghi quý phi nhìn ánh mắt của hoàng đế, hiểu rằng tương lai của mình sẽ không xong. Làm sao những người này lại là thuộc hạ của Tấn vương chứ, sao lại xảy việc này chứ?
“Quân đâu, bảo vệ bệ hạ.” Thị vệ hô to.
Bên kia, Bàng Lạc Tuyết nhìn sương mù phía xa, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười. Tướng quân Nam Cung nhìn ánh mắt Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi? Nàng đang nhìn gì đến nỗi mất hồn như thế?”
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười, mắt nàng đột nhiên chuyển động, nói “Ta muốn biết nếu có một ngày, Tuyết Nhi đối địch với toàn bộ Đông Tần quốc, thì không biết ca ca Nam Cung về phe ai?”
Tướng quân Nam Cung nhíu mày, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Vì sao Tuyết nhi hỏi như vậy?”
Bàng Lạc Tuyết có chút thất vọng, nhếch khóe miệng lên, nói “Không có gì, Ta cũng biết tướng quân Nam Cung luôn là trung quân, sẵn sàng cống hiến vì quốc gia mình.”
Bạch Quân Nhược nói “Tuyết nhi, dù nàng đối địch với ai, ta cũng sẽ đứng đứng về phía nàng. Đừng nói Đông Tần, mà cho dù tứ quốc đối địch với nàng, ta cũng sẽ đứng về phía nàng.” Bạch Quân Nhược nói những lời này với khí phách hiên ngang lẫm liệt, tướng quân Nam Cung nhìn hắn, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Tướng quân Nam Cung chính là con trai độc nhất trong dòng họ Nam Cung. Mà dòng họ Nam Cung vốn cũng đặt tất cả hy vọng trên người hắn. Cho nên hắn không thể giống như những người khác mà tự quyết định hoặc thay đổi vận mệnh của mình.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy mình nói vậy cũng giống như bức bách tướng quân Nam Cung, dù sao mỗi người mỗi khác, mỗi người mỗi hoàn cảnh .
Tướng quân Nam Cung nhìn nét mặt thẫn thờ của Bàng Lạc Tuyết, đột nhiên trong lòng cảm thấy sợ hãi, cảm giác đau đớn đột ngột tràn ngập lòng mình. Hắn vẫn rất thích Bàng Lạc Tuyết , hắn cho rằng bọn họ chính là thanh mai trúc mã. Sớm muộn gì Bàng Lạc Tuyết cũng sẽ là của hắn. Thế nhưng, từ khi điện hạ Dự vương xuất hiện, Bàng Lạc Tuyết không còn chờ đợi hắn như lúc trước nữa. Thêm vào đó lại xuất hiện một Bạch Quân Nhược tài trí hơn người, coi trời bằng vung luôn ở phía sau ủng hộ Bàng Lạc Tuyết. Tuyết nhi càng ngày càng bí ẩn, không thể đoán được nàng đang nghĩ gì .
Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, tuy ta không thể hứa bảo vệ cho nàng, nhưng nếu thật sự có một ngày như lời muội nói, cho dù ta có phải hy sinh tính mạng của mình, ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ muội không bị bất kỳ thương tổn nào,.”
Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn tướng quân Nam Cung, kiếp trước hắn bị gia tộc ngăn cản mà đứng đó nhìn mình bị bọn họ làm thương tổn.
Nhưng có một sự thực mà Bàng Lạc Tuyết vẫn chưa biết, lúc đó không phải tướng quân Nam Cung muốn khoanh tay đứng nhìn, mà bị lão gia dòng họ Nam Cung nhốt lại, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.
Bàng Lạc Tuyết nâng ly rượu lên, nói “Trước tiên Tuyết nhi tạ ơn hai vị , ta kính hai vị một ly.” Nói xong ngửa đầu uống cạn sạch.
Bàng Lạc Tuyết nhìn ra ngoài, sương mù càng lúc càng dày đặc, trong lòng cảm thấy lo lắng. Còn tướng quân Nam Cung nhìn sương mù nói “Do Tuyết nhi an bài sao?”
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn tướng quân Nam Cung như cười như không.
Tướng quân Nam Cung thở dài nói “Tuyết nhi, làm sao ta bắt muội được? Từ nhỏ ta và muội cùng nhau lớn lên, ta hiểu hết thói quen của muội mà. Có lẽ cũng vì vậy mà muội muốn cùng ta vào rừng săn bắn.”
Bàng Lạc Tuyết vốn nghĩ đơn giản phá quán tử phá suất (ý nói bình vỡ không cần giữ gìn) nói “Ý huynh là gì? Chẳng lẽ tướng quân Nam Cung muốn giao ta ra sao?”
“Tuyết Nhi, muội biết huynh sẽ không làm vậy mà.” Tướng quân Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói.
“Vậy thì tướng quân Nam Cung cứ làm như không biết là được rồi.” Bàng Lạc Tuyết nhún vai nói.
“Tuyết nhi, muội muốn ám sát hoàng đế sao?” Tướng quân Nam Cung hỏi.
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu. Bây giờ nàng không ngốc đến nỗi tự mình đối nghịch với Đông Tần, “Không. Muội chỉ muốn dạy dỗ để hắn tỉnh táo một chút mà thôi. Còn muốn nắm hắn trong tay thì phải xem người nào có đủ bản lĩnh. Điểm này thật giống với Tấn vương.”
Tướng quân Nam Cung yên lòng, chắc hẳn hoàng đế sẽ không gặp nguy hiểm.
Bàng Lạc Tuyết đứng lên nói “Thời gian cũng không còn sớm, cuộc săn bắn hôm nay chắc cũng sắp kết thúc, chúng ta mau trở về đi, nếu không nhất định sẽ bỏ lỡ trò hay đấy.”
Bạch Quân Nhược nói “Nếu Tuyết nhi nói vậy, nhất định là có phần đặc sắc rồi, ta cũng muốn thưởng thức một chút.”
“Nhất định muội sẽ không để cho Bạch Quân Nhược thất vọng, Bạch Chỉ đi thôi.” Bàng Lạc Tuyết hít thở không khí trong lành nói.
“Tuân lệnh, tiểu thư.” Bạch Chỉ nhận lấy bình sứ trên tay Bàng Lạc Tuyết, sau đó phi thân về phía trước.
Lúc này trong khu vực săn bắn, Dự vương và Tấn vương cùng đuổi theo một con linh hồ xinh xắn đáng yêu. Mà có một điểm mâu thuẫn là Dự vương dùng túi lưới để bắt chủ yếu không muốn linh hồ bị thương, còn Tấn vương lại dùng cung tên chết người. Nếu ai dính phải mũi tên này, thịt sẽ bị bong ra, tên cũng khó lòng lấy ra được.
Dự vương muốn bảo đảm bắt được linh hồ, bởi vì đây là món quà mà hắn muốn tặng cho Bàng Lạc Tuyết , còn Tấn vương lại muốn bắt con hồ ly này bằng mọi cách cho dù phải đả thương nó đi nữa.
Đúng lúc này, khu vực săn bắn xuất hiện không ít thị vệ nói “Tâu Vương gia, việc lớn không thành , có người muốn ám sát hoàng thượng.”
Toàn thân Tấn vương và Dự vương bị chấn động, nói “Ai dám to gan dám ám sát phụ hoàng, chúng ta hãy ra ngoài, cùng đến chỗ phụ vương xem sao.”
Dự vương đi ngay tức khắc, còn Tấn vương nhìn hồ ly trốn thoát, lại nhìn Dự vương trở về cứu giá Hoàng thượng, hung hăng đem mũi tên bắn trên cây, nói với thị vệ bên cạnh mình “Đi thôi, trở về cứu phụ hoàng thôi.” Nếu việc cứu giá bị Dự vương giành, thì tất cả công lao của hắn đều như đổ sông đổ biển.
Trong sân, chỉ có ít thị vệ bị thích khách giết, còn những người thuộc tứ quốc hầu như không bị thương tổn gì. Người của tam quốc còn lại đứng bên ngoài nhạo báng như thể đang xem chuyện vui. Họ muốn xem việc thái tử muốn soán ngôi hoàng đế.
Toàn thân Hoàng đế toát mồ hôi lạnh, nhìn vòng vây thị vệ ngày càng thưa dần, thân thể bắt đầu run rẩy, đứng nhìn Nghi quý phi đang nằm trên mặt đất, sau đó kéo nàng đứng lên nói “Tiện nhân, ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, đứa con trai tốt đẹp của ngươi cũng muốn trẫm mau chết sớm để soán ngôi đây này.”
Nghi quý phi kinh hoàng lắc đầu, đột nhiên nàng cảm thấy hoàng đế muốn trừ khử nàng. Mặc kệ có phải là Tấn vương làm hay không nhưng hôm nay có lẽ nàng phải chống đỡ thay Tấn vương.
Bạch Chỉ đã thay đổi y phục dạ hành (nghĩa là y phục được mặc vào lúc ban đêm ấy), phi thân lên một cây cao, mở cái bình đang cầm trong tay, một nửa là thuốc giải còn một nửa là khí hơi của một hóa chất nào đó bay ra.
Bọn thích khách liếc nhìn nhau một lát. Tên thủ lĩnh cầm đao đâm vào vạt áo hoàng thượng. Sau đó họ thấy sương mù bay ra nên lập tức bỏ chạy. Nơi đây ngay lập tức vắng hoe, chỉ còn lại những thị vệ và một ít sát thủ đã chết nằm trên mặt đất.
Hoàng đế tức giận, nhìn Nghi quý phi, vung tay tát nàng một cái, “Người đâu, mau đem nhốt tiện nhân này vào đại lao, chờ xử lý”
“Hoàng thượng, người bị sao vậy?” Hoàng hậu lo lắng nhìn hoàng đế hỏi, lúc nàng nhìn thấy y phục của hoàng đế bị đao đâm vào khiến nàng sợ hãi nên tiến đến hỏi hoàng đế “ Hoàng thượng, ngài bị sao vậy? Người đâu, mau mời thái y đến xem bệnh cho hoàng thượng.”
Hoàng đế nhìn hoàng hậu thật sự lo lắng cho mình nên giả bộ kéo tay hoàng hậu an ủi “Trẫm không sao, khi nãy có thích khách muốn ám sát trẫm, cũng may khanh không ở đây. Vì khanh đang mang thai, trẫm chỉ sợ thích khách làm khanh hoảng sợ.”
Hoàng hậu hành lễ nói “Cũng do thần thiếp chậm trễ, hoàng thượng không sao chứ?”
“Trẫm không có việc gì, hoàng hậu không cần phải lo lắng.”
Lúc này hoàng hậu mới yên lòng.
Mai phi hành lễ nói “Bái kiến hoàng thượng, quý phi tỷ tỷ.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, chẳng hay Nghi quý phi có lỗi gì khiến hoàng thượng phạt tỷ tỷ quỳ gối ở đây?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói “Tiện nhân này đã làm những việc thật tốt đấy.” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Lúc này Nghi quý phi không còn để ý đến thể diện gì nữa, khóc lóc đến nỗi nước mắt, nước mũi thi nhau chảy xuống mặt, quỳ gối từ từ tiến lại phía hoàng thượng, đau khổ cầu khẩn nói “Bệ hạ, thần thiếp không dũng cảm đến nổi làm ra việc đại nghịch bất đạo kia. Việc này nhất định có người hãm hại thần thiếp. Hoàng thượng, dù sao thần thiếp và ngài cùng chung chăn gối, người cũng nên tin tưởng thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn Nghi quý phi nói “Bệ hạ, có lẽ Nghi quý phi muội muội thật sự oan uổng .”
Hoàng đế Đông Tần ngồi trên ghế rồng, thị vệ đem đao của thích khách dâng lên cho hoàng đế, nhìn trên mặt dao có khắc ba chữ. Nhìn vào ba chữ đó, lòng hoàng đé lạnh như băng, những sát thủ ấy đều là do Tấn vương huấn luyện. Hắn không tin Tấn vương không có âm mưu gì.
Hoàng đế cầm đao ném vào người Nghi quý phi nói “Nhìn đi.”
Nghi quý phi nhặt lên, nhìn thấy ký hiệu sát thủ nên nói với hoàng đế “Bệ hạ, đây nhất định là có người hãm hại Tấn vương, chắc có người đố kị thần thiếp và Tấn vương nên mới làm như vậy. Tấn vương luôn là đứa hiểu chuyện lại luôn hiếu thuận với bệ hạ, chắc là có ai không vừa mắt nên mới làm vậy.”
Hoàng hậu nghe lời này xong hiểu ý Nghi quý phi, nàng đã ngồi lên được vị trí này thì không phải đồ ngốc
Nhi tử của hoàng đế chỉ có Tấn vương và Dự vương bằng tuổi nhau, lại được bệ hạ cưng chìu, nên ý của Nghi quý phi rõ ràng là muốn ám chỉ hoàng hậu hoặc Dự vương làm.
Hoàng hậu cũng không vừa, vuốt bụng của mình nói “Đúng vậy, chắc là có ai đó ganh ghét muội muội thôi. Bây giờ bản cung cũng vất vả vì thai nhi, cho nên mọi việc trong cung có chỗ nào sai sót, mong muội muội bỏ qua cho, chắc muội muội cũng không biết mình đã đắc tội với ai đâu nhỉ?”
Hoàng hậu nói xong ngoảnh mặt đi nơi khác, không thèm nhìn Nghi quý phi.
Nghi quý phi nói “Hoàng hậu nương nương, thứ cho thần thiếp mạo muội, lúc nương nương xuất hiện thật trùng khớp với thời gian xảy ra sự việc.”
Hoàng hậu nhìn Nghi quý phi nói “Muội muội nói vậy có ý hoài nghi bản cung?”
“Muội muội không dám, nhưng sớm không xuất hiện lại xuất hiện đúng lúc đó nên thần thiếp mới muốn hỏi.”
Hoàng đế đã nhiều lần chứng kiến thủ đoạn hậu cung tranh sủng, huống chi hoàng hậu thật sự xuất hiện thật đúng lúc, cho nên không chỉ có Nghi quý phi hoài nghi, mà hoàng đế cũng nghi ngờ. Nếu Tấn vương vô tội thì sát thủ kia chính là do Dự vương phái đến.
Hoàng hậu thở dài.
Liên Diệp đứng bên cạnh, cầm hộp đựng thức ăn mở ra “Khởi bẩm bệ hạ, đây là thức ăn do nương nương tự tay làm, sợ bệ hạ săn bắn sẽ không có thức ăn, sợ ngài bị đói, nên tự mình chuẩn bị cho ngài bữa điểm tâm này. Ngoài cung không thể so sánh với trong hoàng cung, bọn nô tỳ đã tốn không ít thời gian để tìm những thứ kia, nếu không nương nương đã sớm đã trở về.”
“Hoàng hậu” hoàng đế áy náy nói.
Hoàng hậu yếu ớt quay lại, một giọt nước mắt trên mặt chảy xuống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 160
Chương 160