Vất vả lắm Bàng Lạc Tuyết mới được du hành ra ngoài một chuyến, đương nhiên nàng phải tự do ăn uống những món ăn mình thích. Ở trong phủ, ngày nào nàng cũng phải uống thuốc nên cũng sớm muốn điên lên rồi.
Bàng Lạc Tuyết vừa tới Thúy Vi lâu, tuy nhìn thấy mặt mày Thích Dao tối sầm nhưng nàng vẫn cứ thong dong bước đến gần.
"Tỷ tỷ tốt của muội, muội sai rồi, tỷ tha thứ cho muội đi." Bàng Lạc Tuyết làm nũng trước mặt Thích Dao nói.
Thích Dao không chút động lòng, mãi đến tận khi Bàng Lạc Tuyết lấy tay ôm trán mình, nói: "Ai da, đầu muội đau quá."
Đến lúc này Thích Dao mới sợ hết hồn, còn Liên Diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Thích Dao. Trước đó, ba người vốn dự định sẽ liên hợp cho Bàng Lạc Tuyết một bài học, thế nhưng ngay Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,trong một màn diễn đầu tiên của Bàng Lạc Tuyết khiến hai nàng đau lòng, sau đó họ trừng mắt nhìn Thích Dao.
Thích Dao biết rõ Bàng Lạc Tuyết chỉ là đang diễn tuồng nhưng nàng cũng không thể làm gì cứng rắn hơn nữa khi thấy hai nha đầu kia vẫn đứng phùng mang trợn má nhìn mình.
"Được rồi, được rồi, hai người cũng không cần đứng trợn mắt nhìn ta như vậy. Ta cũng không thể chịu đựng nổi nữa rồi đây. Rõ ràng đã nói là sẽ cho nàng một bài học nhớ đời thế mà giờ đây các ngươi lại nhẹ dạ cả tin đến vậy. Được rồi, bây giờ ta đang là tội nhân rồi đây."
Thích Dao liếc mắt bất mãn nói.
Cho nên mới có chuyện Thích Dao, Liên Diệp và Liên Ngẫu cùng phục vụ thức ăn cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết hài lòng ăn thức ăn xong, xoa cái bụng đi ra, cảm thấy thức ăn tuy ngon nhưng nếu ăn nhiều thì đâm ra chán nản.
"Đem những thức ăn này về cho Tiểu Tứ tử, cậu rất thích ăn những món này." Bàng Lạc Tuyết cười nói.
Bàng Lạc Tuyết nói xong, Thích Dao liền gật gù: "Đã sớm chuẩn bị những thức ăn này cho cậu rồi, có lẽ cậu bé đang ăn trong phủ."
Liên Diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh đồng tình nói: “Đúng đấy, đúng đấy, ngày hôm qua cậu ấy muốn nô tỳ ẵm cậu, chờ đến khi cậu ngủ say, muội mới đem vào giường."
Bàng Lạc Tuyết dịu dàng nở nụ cười: "Đúng vậy, trời quang mây tạnh, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây?"
"Không xong rồi!" Mặt mày Bạch Chỉ trắng xám chạy vào nói.
"Bạch Chỉ, ngươi từ từ nói."
Thích Dao bưng một chén nước đưa cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thở một hơi, quay sang Bàng Lạc Tuyết nói: "Thưa tiểu thư, tin tức bên ngoài truyền đến khắp nơi. Mấy ngày nay trời mưa xối xả. Các thôn trang làng xóm đều không thu hoạch được một hạt gạo nào, mưa như trút nước lại dẫn đến nạn hồng thủy, những lương thực dự trữ đều mốc meo hết rồi."
Bàng Lạc Tuyết gật gù. Một tháng nay, nàng đều ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn trong phủ nên không để ý đến những chuyện này. Nếu tính toán thời gian thì lúc này là lúc Đông Tần quốc phải chịu những tai ương rồi.
"Không sao đâu, Bạch Chỉ. Hoàng Đế không vội thì ngươi gấp cái gì. Chúng ta cũng sẽ rất nhanh chóng nhìn thấy Hoàng Đế phải chịu đựng tai ương này. Ta cũng muốn xem lão sẽ xử trí việc này thế nào, cảm giác này cũng không tệ lắm."
Bàng Lạc Tuyết ngồi xuống, cầm một quả nho nhét vào miệng mình.
"Tuyết Nhi, muội thật sự không sợ sao?" Thích Dao nghi ngờ nhìn Bàng Lạc Tuyết hỏi.
"Sợ gì? Đã lâu cũng không có mưa rồi, theo lý thuyết, mùa này chính là mùa thu hoạch mà năm nay muội cũng không biết Đông Tần quốc nên thu hoạch gì?" Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nàng nheo mắt nhìn bầu trời, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
"Thưa Tiểu thư, Vương gia tìm người." Bạch Đinh nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cho Triệu Chính Dương vào.
Mặt mày Triệu Chính Dương tối sầm bước nhanh đến gần nàng, vừa nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết, hắn híp mắt nói: "Tuyết Nhi, sao muội lại chạy ra đây? Vừa nãy phu nhân vẫn đang tìm muội, còn mẫu hậu sai huynh đưa một chút A Giao(*)cho muội. Sao muội không ăn mà tới đây làm gì?"
(*) A giao là thuốc để bổ huyết, có nhiều loại phương thuốc bồi bổ đều không thể thiếu A giao này.
Bàng Lạc Tuyết làm ra vẻ muốn nôn ra, nói: "Triệu Chính Dương, hiện tại muội khỏe rồi, không cần ăn nữa. Huynh bẩm với mẫu hậu đừng đưa thuốc đến cho muội nữa. Muội ăn sẽ nôn ra đấy."
Thực ra vẫn còn một chuyện Bàng Lạc Tuyết chưa nói với Triệu Chính Dương rằng vì nằm dưỡng bệnh cả tháng nên y phục đều đã chật cứng hết rồi.
Nghe vậy sắc mặt Triệu Chính Dương âm u, mà Bàng Lạc Tuyết thấy Triệu Chính Dương không vui nên cũng nhanh chóng đổi đề tài, nói: "Đúng rồi, vừa nãy muội thấy huynh có vẻ đang nổi giận, có chuyện gì vậy?"
"Không có, hôm nay bên ngoài truyền đến tin tức, năm nay Đông Tần quốc sẽ phải gặp tai ương." Dù sao Triệu Chính Dương cũng là hoàng tử của Đông Tần quốc, dĩ nhiên hắn cũng nên quan tâm đến đất nước của mình.
"Chính Dương, không cần gấp gáp, Hoàng Đế sẽ có cách hóa giải." Bàng Lạc Tuyết an ủi.
Lúc này Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết, mắt nàng trợn trừng lên, trong mắt bao phủ một nỗi khiếp sợ không tên.
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười an ủi Thích Dao, xem ra Bàng Lạc Tuyết đã đoán biết trước tai ương này từ lâu rồi vì chỉ mình Thích Dao biết, hiện tại lương thực của toàn bộ Đông Tần quốc chỉ tập trung ở lâu Thúy Vi này, nói đúng hơn toàn bộ lương thực đang nằm trong tay Bàng Lạc Tuyết.
Ban đầu lâu Thúy Vi chỉ là thanh lâu (ý là lầu xanh ấy), trải qua một khoảng thời gian lâu như vậy, đến giờ hầu như lâu Thúy Vi đã giao thương ở tất cả các loại mặt hàng, to có, nhỏ có, thậm chí có những mặt hàng hiếm ở nơi khác không có nhưng ở lâu Thúy Vi lại có.
Không chỉ như vậy, lâu Thúy Vi còn tiến xa ở những quốc gia khác nữa, Bàng Lạc Tuyết đã mở rộng nó nhờ vào sự giúp đỡ của Bạch Quân Nhược. Cũng chính hắn mở đường cho lâu Thúy Vi phát triển đến ngày hôm nay. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Thêm vào đó, danh tiếng Bạch gia vang xa trong tứ quốc, tuyệt đối không ai dám động chạm vào hắn. Vì lẽ đó, dù Bàng Lạc Tuyết vô tình hay cố ý thì cũng thu lại nguồn thực phẩm giàu có từ Tứ quốc.
Lúc trước, Thích Dao còn tưởng Bàng Lạc Tuyết chính là quỷ chết đói đầu thai, cứ nhìn thấy lương thực thì nàng đòi mua hết. Hiện tại, cuối cùng nàng cũng đã rõ, nha đầu này thực sự rất thông minh, thông minh đến dọa người.
Triệu Chính Dương dẫn Bàng Lạc Tuyết trở về vì đó là mệnh lệnh của Đại phu nhân. Thế nhưng Bàng Lạc Tuyết biết vì hoàng hậu đang bị giam cầm nên tâm tình của Triệu Chính Dương cũng sẽ không mấy vui vẻ.
Lại nói, sau khi từ hoàng cung trở về, cả người Sở Mộc Dương đang chìm trong trạng thái khó xử. Nhiều lần hắn muốn nói với Bàng Lạc Tuyết điều gì nhưng cuối cùng chỉ là thở dài, ngày hôm sau liền khởi hành về Nam Chiếu quốc.
Trước khi đi, Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương nói: "Sư phụ yên tâm, Tuyết Nhi sẽ nể mặt sư phụ mà tha cho công chúa Vũ Dương một mạng nhưng nếu nàng còn không biết hối cải thì sư phụ cũng đừng trách muội nhẫn tâm. "
Lúc đó Sở Mộc Dương bất đắc dĩ không biết nói gì nên chỉ mỉm cười.
"Vũ Dương cũng là người đáng thương. Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, Vũ Dương đã lựa chọn điều đó và huynh chỉ không muốn có xung đột xảy ra."
Lúc đầu Bàng Lạc Tuyết không hiểu là nguyên nhân gì nhưng sau đó nàng cũng liền hiểu rõ ý của Sở Mộc Dương.
Bàng Lạc Tuyết trở về phủ Bàng Quốc Công, nhìn thấy đại phu nhân đã đứng chờ nàng trong sân.
Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn thấy đại phu nhân, lại thấy Tử Tước đang cầm bát canh đứng phía sau thì đột nhiên cảm giác ngọt ngào mất đi thay vào đó là cảm giác chán ghét chợt đến khiến nàng tê cả da đầu.
Triệu Chính Dương đứng che miệng cười trộm, Bàng Lạc Tuyết thấy cảnh đó nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Tuyết Nhi, sáng sớm hôm nay, sao con chưa uống mà đã ra ngoài? Mẫu thân đã sai người hâm nóng lại rồi, con mau uống đi. Xem con gầy gò thấy rõ, Dao nhi nói tối nay các con sẽ về dùng cơm nên mẫu thân đã sai người làm những món các con thích."
Đại phu nhân mới vừa nói xong, sắc mặt Bàng Lạc Tuyết trầm xuống, nàng sờ trên da thịt mình, nàng đúng là đang béo lên.
"Mẫu thân, con không ăn nữa, mẫu thân xem y phục đều chật hết rồi." Bàng Lạc Tuyết có chút oán giận nói.
Bàng Lạc Tuyết ai oán nhìn Triệu Chính Dương, còn Triệu Chính Dương cúi đầu đứng đó, không dám nói câu nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 255: Thiên tai
Chương 255: Thiên tai