Edit: Sóc Là Ta
Bên trong hoàng cung Bắc Yến, hoàng đế ôm mỹ nhân thân mặc váy xoè màu nhạt, ống tay thêu hoa sen màu lam có chỉ bạc viền quanh, vạt áo màu mật kết hợp với màu xanh lam nước biển, trước ngực còn là một mảnh gấm vóc quấn ngang ngực, thân thể nàng nhẹ nhàng uyển chuyển di chuyển khiến vải mịn của chiếc quần dài tản ra di chuyển trong gió. Tua rua tùy ý bay lượn, mép tóc được quấn theo từng lọn đẹp tuyệt như ấm ngọc Phù Dung, ánh mắt như có chứa nét xuân, da dẻ mịn nhẵn như ôn ngọc nhu quang (miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp), môi anh đào nhỏ nhắn tinh tế ma sắc sảo, kiều diễm nhưng ướt át. Hai sợi tóc bên quai hàm rũ xuống theo gió khinh nhu lướt nhẹ qua mặt phấn càng gợi thêm mấy phần phong tình mê người, khuyên tai trân châu chập chờn, móng tay bảo thạch yêu diễm đến loá mắt, đôi hài mạ vàng có đính trang sức bằng bảo thạch linh hoạt chuyển động trên đôi chân uyển chuyển của nàng, con ngươi thông minh chuyển động qua lại, trên mặt lại xuất hiện một vết thương màu hồng nhợt nhạt nhưng không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng mà trái lại còn khiến người ta có một loại kích động muốn thương tiếc nàng. Người nữ nhân này chính là Uyển phi nương nương đang được hoàng đế sủng ái.
Đây cũng là một hình ảnh trái ngược với người nữ nhân đã hơn ba mươi tuổi đang phải quỳ trên đất, tóc ngổn ngang rối bời, mà bên cạnh nàng lại còn có một tên nam nhân dơ bẩn cũng đang quỳ cùng với nàng.
“Tiện nhân, xem ngươi làm chuyện tốt gì đây?” Hoàng đế hô lớn.
Hoàng hậu chỉ vào Uyển phi, nước mắt rơi như mưa nói: “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, thần thiếp thật sự bị oan uổng, chính là một tay tiện nhân này bày ra để hãm hại thần thiếp. Bệ hạ, thần thiếp đã cùng ngài làm phu thê nhiều năm rồi, lẽ nào người cũng không tin thần thiếp sao? Không tin tưởng thần thiếp mà lại tin một tiện nhân không rõ lai lịch sao?”
Uyển phi nhích thân thể mình sát gần hoàng đế giống như nàng đang bị hoàng hậu doạ sợ, sắc mặt nàng cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,càng lúc càng trắng bệch.
“Bệ hạ.....”
“Đừng sợ, đã có trẫm ở đây, sẽ không ai dám làm thương tổn nàng” Hoàng đế nhẹ giọng an ủi mỹ nhân trong lồng ngực mình.
Uyển phi cẩn thận gật gù, còn giả vờ không ló mặt ra ngoài, giống như nàng đang phải chịu một nỗi sợ hãi khó nói.
“Được rồi, trẫm cũng không có tâm tình nghe ngươi nguỵ biện.”
Hoàng hậu khó tin nhìn hoàng đế “Thiếp và bệ hạ đã là phu thê nhiều năm như vậy, bệ hạ còn không tin thần thiếp sao? Nữ nhân này có gì khác? À, còn có một người nữ nhân nữa chắc cũng khiến hoàng thượng suy nghĩ lại, đó là Thương hoàng hậu. Người của Thương gia đã trở về.”
Trong nháy mắt, hoàng hậu cũng nhận thấy sắc mặt của hoàng đế trở nên trắng bệch: “Nàng nói bậy gì vậy?”
“Hoàng thượng, hài tử kia nhất định là đến báo thù, tứ hoàng tử cũng không phải là hài tử của hoàng thượng mà, không phải sao? Vì lẽ đó Thương hoàng hậu mới hiểu ý lầm ý ngài như vậy.” Hoàng hậu căng thẳng nói.
Năm đó tất cả mọi chuyện đều do nàng tính kế, chỉ cần nhi tử của nàng được kế thừa vương vị thì nàng chết cũng an lòng.
“Câm miệng!” Hoàng đế buồn bực mất tập trung nói.
“Bệ hạ, ngài không nên bị tiện nhân này nói khích, thần thiếp mới chính là người yêu ngài nhất. Nhi tử của thiếp mới hiếu thuận với ngài nhất.”
Hoàng hậu quỳ gối run lẩy bẩy trên sàn nhà lạnh lẽo, nếu có thể nàng thật sự rất muốn tự tay làm thịt tiện nhân kia.
“Bệ hạ, có thể hoàng hậu nói lý.”
Vào lúc này cũng không ai mở miệng, nhị hoàng tử cũng đang đứng xem kịch vui. Nếu hoàng hậu ngã xuống, địa vị của đại hoàng tử sẽ tràn ngập nguy cơ, còn mình như ngư ông đắc lợi(1). Chính vì lẽ đó mẫu tử bọn họ chỉ cần lẳng lặng đứng ngoài nhìn là tốt rồi. Ngược lại lúc này Uyển phi bên cạnh hoàng đế đang mở miệng cầu xin khiến hoàng hậu cũng không hiểu sự tình diễn biến thế nào. Không phải tiện nhân này muốn trả thù sao? Vậy tại sao ả lại nói giúp nàng về chuyện của Thương hoàng hậu?
(1) xuất phát từ câu “trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”: một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau, trong khi chúng đánh nhau thì ông lão làm nghề chài lưới đã bắt được cả hai con mang về làm thịt một cách dễ dàng, qua đó nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau.
“Ái phi có ý gì?” Hoàng đế không rõ nhìn người nữ tử trong lồng ngực mình, từ trước đến giờ nàng vốn nhát gan, đi đến đâu cũng đều cẩn thận từng li từng tí, hành động e dè. chỉ cần nhìn nàng thì người ta cũng sẽ đoán biết nàng hẳn còn rất trẻ.
Uyển phi nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương hoài nghi cũng không phải không có lý, thần thiếp chỉ là một thôn phụ chất phác quê mùa được bệ hạ quan tâm. Vì vậy đến giờ này mới được ở lại hầu hạ bên cạnh bệ hạ, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Hoàng đế kéo tay nàng tay, hiếm thấy có lúc nàng cũng buồn rầu như thế.
“ Chỉ là khuôn mặt của người nam nhân này vừa dài lại vừa xấu xí như vậy, sao hoàng hậu nương nương lại cam chịu...” Nói xong, khuôn mặt nàng đỏ hồng nhìn hoàng đế. Vừa nãy bọn họ cũng bị dọa sợ, hoàng hậu trong trang phục áo rách quần manh lại đồng ý hầu hạ một tên nam nhân có khuôn mặt xấu xí như thế sao? Ngay cả nàng cũng không thể tin được.
“Điều tra kỹ lưỡng về tên nam nhân kia cho ta.”
“ Vâng, thưa bệ hạ.”
Công công bên cạnh hoàng đế liếc mắt nhìn Uyển phi, sau đó cũng nhanh chóng cúi đầu đi xử lý.
Hoàng Đế vừa muốn đứng lên, lại thấy đại hoàng tử hấp tấp đi vào, lại nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ của hoàng hậu. Ngược lại, ánh mắt đại hoàng tử đỏ rực nhìn mẫu hậu thương yêu của chính mình lại quỳ trên mặt đất. Hiện tại đã là mùa đông, khí trời lạnh giá như thế, những người này lại cứ để cho mẫu hậu mình quỳ lâu như vậy.
Đại hoàng tử cởi hoàng bào trên người mình khoác lên trên người cho hoàng hậu. giọng nói cũng khàn khán sắp tắt tiếng kêu lên “"Mẫu hậu!”
Nói xong, vành mắt hắn đều đỏ.
Hoàng hậu kéo tay đại hoàng tử, nước mắt nhỏ trên tay hắn, còn đại hoàng tử cảm động chăm chú ôm hoàng hậu.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế gật gù.
“Phụ hoàng, rốt cuộc mẫu hậu đã làm sai điều gì mà ngài lại đối xử với nàng như vậy? Phải biết nàng chính là thê tử của ngài.”
“Im miệng! Ngươi đang chất vấn phụ hoàng sao?”
Hoàng đế chỉ vào mặt đại hoàng tử nói: “Mẫu hậu ngươi là một người chẳng biết xấu hổ, lại cư nhiên làm ra những chuyện nhục nhã này, trẫm không giết nàng mà nàng vẫn muốn kêu oan sao?”
“Phụ hoàng, trước khi người nữ nhân này đến, chúng ta hoà thuận cỡ nào, tại sao ngài không nghi ngờ nữ nhân ngài sủng ái mà một mực hoài nghi mẫu hậu? Nàng cùng ngài hơn hai mươi năm tình nghĩa phu thê, lại là người từng dưỡng dục nhi thần.”
Hoàng đế nhìn người nhi tử này cảm thấy hắn có phần giống mình y đúc. Có lúc hắn thật sự muốn truyền ngôi cho nhi tử nhưng hiện tại mỗi tiếng nói cử động của đại hoàng tử khiến hắn thất vọng rồi.
“Mẫu hậu ngươi làm loại chuyện nhục nhã này sau lưng ta, ta chưa giết nàng đã là may rồi. Ta nói thật, nhìn thấy nàng trẫm cảm thấy buồn nôn rồi.”
Hoàng hậu nhìn hình ảnh mình xuyên thấu trong đôi mắt của hoàng đế, mái tóc loạn tung lên, nhìn hoàng đế căm phẫn sục sôi còn có chứa đựng căm ghét giống như chưa từng quen biết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thì cũng cảm thấy đau lòng. Nàng nhớ lại hình ảnh lúc trước, người nằm trong lồng ngực là nàng chứ không phải là nữ nhân nào khác.
“Mẫu hậu sẽ không làm thế, mẫu hậu bị người khác hãm hại.”
Đại hoàng tử không muốn tin một hoàng hậu đoan trang sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Dọc theo đường đi hắn cũng đã nghe nói rất nhiều nhưng đại hoàng tử không muốn tin hoàng hậu sẽ làm như thế.
“Phụ hoàng!” Đại hoàng tử muốn đứng lên.
Hoàng hậu kéo hắn lại, bên trong đôi mắt đều là nước mắt, lắc đầu một cái nói: “Hoàng nhi, trước khi chết mẫu hậu có thể nhìn thấy con một chút thì mẫu hậu cũng yên tâm rồi. Phụ hoàng con đã bị ả hồ ly tinh làm mê mẩn tâm trí, dù mẫu tử chúng ta nói gì cũng đều không có tác dụng. Mẫu hậu thật vô dụng, sau này không thể giúp đỡ con.”
“Mẫu hậu, người đừng nói như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ tin tưởng người.”
Hoàng hậu lắc đầu một cái, nàng cũng hiểu tình huống của mình lúc này. chỉ cần không liên lụy hoàng nhi, nàng chết cũng không tiếc. Lần này nàng bất cẩn mới rơi vào bẫy của nữ nhân này, chỉ là hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng đế nói: “Bệ hạ, có thể Thương tỷ tỷ quá nhớ nhung thần thiếp chăng? Chuyện năm đó, mấy ngày nay thần thiếp vẫn luôn mơ thấy Thương tỷ tỷ, nàng vẫn cười ôn nhu như vậy đối với thần thiếp, vẫn trẻ trung như vậy, chỉ khác là chúng ta đều già rồi. Chuyện năm đó, kể cả tứ hoàng tử, hôm nay tỷ tỷ tìm ta lấy mạng, mà năm đó người xử tử tỷ tỷ không phải thần thiếp mà chính là ngài đó. Thần thiếp sẽ chống mắt xem ngài làm sao đối mặt với Thương tỷ tỷ.”
Hết chương 383
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 383: Biến động nơi hoàng cung
Chương 383: Biến động nơi hoàng cung