Thời gian chầm chậm trôi, thấm thoắt giờ mẹo đã điểm.
Nắng sớm chiếu qua Tử Cấm Thành, rải ánh vàng lên ngói lưu ly cam óng ánh, những bức tường đỏ trầm mặc, bờ lan can trắng màu bạch ngọc. Xa xa, đã có thể thấy rõ những ngọn núi uốn lượn trong nhàn nhạt sương mai.
Tia nắng vàng ấm áp lóe lên từ phía chân trời, Huyền Lăng khi ấy đang đứng ở cửa lớn Nghi Nguyên điện. Trong mắt hắn nhấp nháy bóng hình Chu Nhu Tắc. Cả đêm qua hắn không chợp mắt được, nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy khoan khoái khi nhớ đến nàng ta. Khoảnh khắc ngắn ngủi tương ngộ, nghĩ đến tình cảnh bây giờ, lòng hắn bỗng thấy trống rỗng.
Trăng tròn gặp gỡ, Nhu Tắc nhu tình, hắn làm sao quên được...
Mặt trời ngả về hướng Tây, sắc đỏ hoàng hôn càng tôn thêm sự huy hoàng của Tử Cấm Thành. Đêm xuống dần. Gió nhè nhẹ thổi, tiếng phong linh* vang lên thanh thúy vui tai, xung quanh thoảng qua mùi hoa cỏ thơm ngát. Huyền Lăng lúc ấy đang tản bộ dọc hành lang. Tình cờ, một giọng nói uyển chuyển ngọt ngào, thanh âm theo gió nhẹ cùng hương hoa hướng vào tai hắn,... “Trong cung tuy cảnh sắc tươi tốt, nhưng lại quá mức ngột ngạt, sao bằng Giang Nam, giữa thiên nhiên rộng lớn đầy khí trời trong lành. Ta từng đọc qua: “Đêm động phòng gió xuân phơi phới – Khuôn ngực mỹ nhân như dòng sông – Bên gối tưởng rằng giấc xuân nồng – Như đi Giang Nam tận nghìn dặm”, cũng từng nghĩ đến, nhưng không biết đến bao giờ mới có cơ hội đến Giang Nam...”
*Phong linh: Chuông gió
Phi tần trong cung am hiểu thơ văn không nhiều, cùng lắm Nghi Tu kia chỉ nhớ chút ít. Thi thoảng ngẫu nhiên cùng nàng ta đàm luận, Huyền Lăng cũng không có cao hứng. Chợt hôm nay nghe có người ngâm tụng câu thơ mới mẻ, hắn nhất thời vội vã hướng giọng nói kia mà bước đến, muốn xem xem là phi tần nào tài hoa như vậy.
“Đại Tiểu thư, chúng ta lần này đến thăm Nhị Tiểu thư, sao người lại nói như vậy, huống chi Phu nhân đã dặn chúng ta...”, một âm thanh nhỏ nhẹ khác vang lên, nhưng càng về sau càng nhỏ, Huyền Lăng rốt cuộc không nghe ra được gì.
“Mẫu thân... Nếu thực theo như ý mẫu thân, vậy Nghi Tu nàng...”, thanh âm kia lại lên tiếng, pha lẫn chút ưu sầu, Huyền Lăng chợt thấy lòng mình căng thẳng theo.
Hắn nhịn không được, đi rất nhanh tới phía trước. Bên hồ sen, hai thiếu nữ trẻ tuổi đang nói chuyện cùng nhau. Trong ánh chiều tà, người kia bóng dáng cũng mơ hồ, áo lụa lộng lẫy, xiêm y thêu phượng hoàng tung cánh, rạng rỡ xiết bao. Cánh chim tựa như sắp bay vào khung trời rộng lớn
Nghe động, hai thiếu nữ xoay người lại. Huyền Lăng đã gặp nàng. Trong chốc lát, tâm hắn như bị đóng băng, mặt hắn ửng hồng, lồng ngực liên hồi khiêu loạn, hai má đỏ bừng như có lửa đốt. Hơn nửa ngày, hắn không có cách nào khiến bản thân bình tĩnh được, đầu óc lâng lâng lên chín tầng mây phiêu đãng.
Hắn là Hoàng đế, thiên hạ là của hắn, hậu cung ba nghìn giai lệ. Nhưng hôm nay, hắn mới hiểu mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nữ tử trước mắt hắn, so với phi tần trong cung đẹp hơn bội phần, hắn chợt nghĩ, đám người kia sao mà ảm đạm nhàm chán...!!!
Nàng đẹp quá! Nàng không những đẹp như tiên, mà ánh mắt kia cũng kinh người, như biển sâu vạn trượng lấp lánh hai hòn ngọc minh châu sáng ngời, trong suốt, linh động hoạt bát. Cả người nàng toát ra khí chất của sự thông minh, tài hoa cùng chân thành, ấm áp. Phi tần hậu đình, ba nghìn giai lệ, nào có được mỹ nhân như nàng?
“To gan, nhìn thấy Hoàng thượng còn không mau quỳ xuống!”. Lý Trường quát lớn, đánh tan bầu không khí im lặng nhất thời.
“Hoàng thượng thứ tội, chúng thần phụng ý chỉ của Thái hậu, tiến cung thăm Nhàn phi nương nương”. Thị nữ mặc áo xanh kinh hoảng, vội quỳ xuống.
Giai nhân như tiên tử. Chu Nhu Tắc nàng còn đang định khuỵu gối, Huyền Lăng không muốn để váy áo nàng dính bụi đất, liền lên tiếng, “Không cần đa lễ, nàng đến thăm Nhàn phi, đều là người một nhà cả, là trẫm mạo muội. Nàng không biết, không có tội”.
“Đa tạ Hoàng thượng khoan dung, thần nữ Chu Nhu Tắc bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an”. Nàng dịu dàng thi lễ, giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh, một khắc này, Huyền Lăng không sao quên được.
Mặt trăng đã lên đến chân trời, vầng thái dương mỗi lúc một nhạt màu. Thời khắc Nhật Nguyệt giao hòa, cùng đem so sánh với nàng, hắn cảm thấy mọi thứ đều bé nhỏ xiết bao! Nàng khiến tâm hồn hắn như bị thiêu đốt, cả người hắn run rẩy cả lên mất rồi!
Nhu Tắc thấy Hoàng đế nhìn chằm chằm mình hồi lâu, gương mặt nàng đỏ bừng cả lên, liền vội vã cáo từ, “Xin Hoàng thượng thứ lỗi, thần nữ đi trước, còn phải đến thăm tiểu muội”.
“Lý Trường, phái người theo hộ tống Chu Tiểu thư”.
Nàng vừa rời đi, Huyền Lăng như bị nàng cướp mất hồn. Hắn đứng ngây ngốc hồi lâu bên hồ sen, mãi đến khi ánh trăng lên đỉnh đầu, sao trên trời chi chít. Nhưng hắn không để ý nữa. Còn ánh sáng nào sánh bằng nàng đâu, nàng đã lấy đi tất cả ánh sáng đẹp đẽ trên đời này rồi!
“Hoàng thượng, trời đã nổi gió, chúng ta nên trở về”. Lý Trường cúi người, cung kính thưa.
“Lý Trường, nàng là người thế nào bên Nhàn phi?”
Lý Trường sửng sốt, vội trả lời, “Hồi Hoàng thượng, Chu Tiểu thư là tỷ tỷ của Nhàn phi nương nương, trưởng nữ của Chu Đại nhân”.
Tỷ tỷ của Nhàn phi? Huyền Lăng nghe đến, bỗng chốc nhìn lên ánh trăng ngọt vàng, lại nghĩ qua Nghi Tu kia trong Phượng Nghi cung. Nàng ta tuy cũng là người dịu dàng hiền đức, nhưng so với Nhu Tắc vẫn là kém xa một trời một vực. Lúc này, hắn không khỏi trong lòng thầm trách Thái hậu, lúc trước vì sao lại không để Nhu Tắc nhập cung chứ? Hắn đã tìm được tri kỷ là nàng, nhưng vận mệnh quả thực trêu ngươi.
Từ ngày đó, Huyền Lăng thường xuyên tìm cơ hội đến Phượng Nghi cung, không lạnh không nhạt quan tâm một chút cái thai của Nhàn phi. Cũng từ lúc đó, đồ dùng ban thưởng không ngừng được đưa đến Chiêu Dương điện, mười phần thì có tám chín phần ban cho Nhu Tắc. Hắn cùng nàng thường đến hồ sen, ngự hoa viên bàn luận thi phú. Càng ngày, hắn càng yêu nàng sâu đậm, càng đối với Nghi Tu lạnh nhạt cực điểm.
Chu Nghi Tu là người khôn khéo, rất nhanh sau đó liền biết chuyện. Hoàng thượng cùng tỷ tỷ có tư tình, nàng không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, cuối cùng khiến thân thể bệnh không dậy nổi, liền sau đó, Nghi Tu kiếp trước trùng sinh.
Trở lại chuyện hiện tại, Huyền Lăng cố ý muốn đưa Nhu Tắc nhập cung, cùng Thái hậu giằng co gần một tháng trời. Thái hậu lâm bệnh phải gọi ngự y, hắn thân làm con không thể cứ ngồi yên mãi được. Rửa mặt qua bằng nước lạnh, thay đổi một thân thường phục, dùng xong bữa sáng, hắn liền đi Di Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.
Nội thị cùng tỳ nữ quỳ gối hành lễ nghênh đón hắn, hắn sải bước đến chánh điện của Di Ninh cung. Trong điện, mùi đàn hương thường ngày không còn nồng đậm, xen lẫn vào đó là mùi thảo dược nhàn nhạt. Sắc mặt Huyền Lăng trầm xuống, hắn lo lắng vô cùng.
Hắn bước vào tẩm cung của Thái hậu, âm thanh từ ái quen thuộc từ nhỏ vang lên, “Là Hoàng đế đến sao? Mau gọi hắn vào, ai gia thấy hắn cũng lo lắm rồi.”
Huyền Lăng tiến lên vài bước, thỉnh an Thái hậu, kính cẩn hỏi thăm bệnh tình, lại phân phó ngự y cẩn thận điều dưỡng, dặn Trúc Tức để ý nhiều hơn đến bữa ăn thường ngày. Tuy trước mặt Thái hậu hắn là một nhi tử hiếu thuận, nhưng vẫn toát ra khí chất uy nghiêm của đế vương.
Mẫu tử tình thâm, tưởng như tranh chấp cãi nhau chưa từng có.
Ngự y bắt mạch xong liền rời đi, trong tẩm điện chỉ còn lại Huyền Lăng cùng Thái hậu, cùng tâm phúc Trúc Tức cô cô. Lý Trường được lệnh ra ngoài.
Thái hậu nhìn con trai, lẳng lặng nói, “Ta xem Hoàng đế hôm nay khí sắc không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon sao?”
“Gần đây triều chính bận rộn, nhi thần không khỏi có chút thiếu ngủ.”
“Quốc sự đương nhiên trọng yếu, nhưng cũng phải bảo trọng long thể. Hoàng đế là phúc của vạn dân, tất phải chú ý nhiều.”
“Nhi thần cẩn tuân theo lời Mẫu hậu dạy bảo.”
Thái hậu gật đầu, rồi lại vòng vo, “Hoàng nhi thân là vua một nước, tất nhiên hiểu được cần lấy quốc sự làm trọng, ai gia nghe nói biên thùy Tây Nam có chút biến*, không biết Hoàng đế định phái ai đi?”
*sự biến, biến động
Huyền Lăng cười nói, “Chỉ là một lũ man di cướp của, hà tất mẫu hậu phải lo lắng? Uy Viễn Đại tướng quân đóng ở Tây Nam nhiều năm, tuổi tác đã cao, trẫm tính toán cho hắn về dưỡng lão, ngày khác để Mộ Dung Thế Bách đi bình định. Người này binh thư thành thục, trước đây cũng từng lập công lao, là một nhân tài có thể dùng được.”
“Nghe hoàng nhi nói như vậy, xem ra đã tuyển chọn được người tài... “ Thái hậu sau đó chỉ hàn huyên vài câu, giọng điệu trở nên ôn hòa, “Ai gia mệt rồi, hoàng nhi, con cũng hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Huyền Lăng không nhẫn nại hơn được nữa, nhíu mày. Thái hậu không đề cập chuyện kia, mà Nhu Tắc và con trai của Uy Viễn Tướng quân sắp sửa đến ngày thành hôn. Đợi đến khi đó, dù là Hoàng đế cũng không thể nói gì.
“Mẫu hậu, chuyện của Nhu Tắc...”
Thái hậu mỉm cười, dùng giọng nói dịu dàng đối với đứa con bướng bỉnh này. “Hoàng nhi, Nhu Tắc đã có hôn ước nhiều năm rồi. Đại trượng phu hà tất phải như vậy, cô nương tốt còn nhiều, bỏ qua nàng ta đi.”
Trầm mặc một lát, Huyền Lăng lại nói, “Mẫu hậu, trẫm chỉ cần nàng.”
“Hoàng nhi, ta làm sao mà không mong con vạn sự đều được thỏa lòng chứ? Nhưng hoàng thất chúng ta cũng không thể bỏ qua tôn ti lễ giáo, thanh danh của nữ nhi còn quý hơn so với cả tính mạng. Con cứ cố chấp như thế, mai này làm sao A Nhu ngẩng đầu làm người?” Thái hậu tận tình khuyên nhủ.
“Nếu như vậy, trẫm sẽ lập nàng làm hoàng hậu, lúc đó, ai còn có thể nói ra nói vào?” Huyền Lăng giận dữ, đứng lên.
“Con lớn rồi. Lời của mẫu hậu con cũng nghe không lọt rồi.” Giọng nói ôn hòa không giấu được vẻ xót xa, Thái hậu liền ho khan hai tiếng, cơn bệnh lại tái phát.
Huyền Lăng cúi đầu, ngồi xuống trước mặt Thái hậu, “Là hoàng nhi lỗ mãng, xin Mẫu hậu bớt giận.”
“Hoàng nhi, con có từng nghĩ tới chưa, nếu con đưa Nhu Tắc vào cung làm hoàng hậu, Nghi Tu nàng phải làm sao đây, con còn nhớ đã đáp ứng với nàng điều gì chứ?” Lời của Thái hậu lộ ra sự bất mãn vô cùng.
Huyền Lăng rầu rĩ nói, “Đến lúc đó, trẫm sẽ sách phong nàng làm quý phi, như vậy cũng không ủy khuất nàng. Huống chi nàng và Nhu Tắc là tỷ muội ruột thịt, khác biệt so với những phi tần khác, nếu hai người ở chung sẽ hòa thuận vô cùng.”
Nghe vậy, tâm tình của Thái hậu lại càng phức tạp, lo lắng lại càng nhiều hơn. Chu Nghi Tu là chính mình cho nàng vào cung, tính cách của nàng vô cùng phù hợp với nơi này, mà Nhu Tắc kia, Thái hậu nghĩ đến lần mẫu thân nàng ta đến thăm mà cười lạnh một tiếng. Có mẫu thân như thế, cho dù Nhu Tắc xinh đẹp thuận lòng người, chỉ sợ là cũng không rèn được thành vàng ngọc.Thái hậu thương con, nhất thời lâm vào thế khó xử, sầu càng thêm sầu.
“Nếu con thật lòng muốn đưa Nhu Tắc nhập cung, thì hôn sự của nàng phải làm sao?” Thái hậu tuyệt đối ủng hộ con, hắn là cửu ngũ chí tôn đứng đầu thiên hạ, là con trai duy nhất của Thái hậu, cửu tử nhất sinh mới ngồi được lên ngai vàng. Tâm tư của con không thoát nổi ánh mắt của nàng. Nàng thấy được Huyền Lăng đối với Nhu Tắc tình ý đã sâu đậm, nếu như mình chia rẽ hai người, con trai buồn bực không vui, sẽ cùng nàng sinh ra hiềm khích. Một người trí tuệ và nhạy cảm như nàng, lúc này đối với con chỉ có sự khoan dung nhân từ. Chỉ cần không chạm vào lợi ích của nàng, nàng sẽ nhắm một mắt mở một mắt lần này.
Từ nhỏ đã nương tựa vào mẫu hậu, nay nghe nàng nói ra, trong giọng nói có vài phần buông lỏng, Huyền Lăng vô cùng vui sướng liền nói, “Trẫm đã nghĩ xong rồi. Ngũ thúc Trung Hoằng vương, chính thê có thứ nữ là Ninh An quận chúa, nàng ta còn trẻ, cùng con trai của Uy Viễn Tướng quân vô cùng xứng đôi. Trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn, thành toàn cho họ.”
Nhìn vẻ mặt của con, Thái hậu biết trong lòng hắn sớm đã có chủ ý, bản thân mình cũng không cứu vãn được nữa. “Nếu đã như vậy, thìcứ theo ý của hoàng nhi mà làm đi. Nhưng mà chuyện phong hậu cho Nhu Tắc phải từ từ đã, chúng ta sẽ bàn lại sau.”
Biết Thái hậu đã đáp ứng, Huyền Lăng vội vã lấy lòng, “Đa tạ Mẫu hậu, nhi thần vô cùng cảm kích!”
Thấy Huyền Lăng đã rời khỏi Di Ninh cung, Trúc Tức cô cô liền lên tiếng, “Thái hậu, Hoàng thượng cứ như vậy, Nhàn phi nương nương...”
“Ta làm sao mà không biết chứ, Nghi Tu phải chi không phải chịu thiệt vì xuất thân... Nhắc đến đứa nhỏ này, cũng không phụ kỳ vọng của ta. Chỉ chờ cho đến khi nàng ta có con trai rồi, sẽ danh chính ngôn thuận bước lên ngôi vị hoàng hậu. Ai ngờ sự việc lại như thế này, đúng là người tính không bằng trời tính...”
Huyền Lăng và Nhu Tắc vừa gặp mặt đã tình sâu ý đậm đến thế này, ý trời không thoát được. Thái hậu thầm than trong lòng, Nghi Tu thực vô phúc, chỉ vì nàng mang thân phận thứ xuất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 4
Chương 4