“Nương nương, Đại Tiểu thư nói, Hoàng thượng hiện tại muốn dụng binh, hậu cung từ trước tới giờ quá xa hoa tốn kém, nên bắt đầu hôm nay, mọi thứ đều phải tiết kiệm để dành cho quân lương, tiền tiêu mỗi cung phải giảm hai phần.” Tiễn Thu vừa nói vừa xoa vai cho Chu Nghi Tu, không hề xưng Chu Nhu Tắc kia hai tiếng “Hoàng hậu”, chỉ gọi theo kiểu như khi còn ở Chu phủ.
Hội Xuân ngồi phía dưới, đang rửa chân cho chủ tử, nghe thấy thế thì vội xen mồm, “Trong cung có bấy nhiêu người đâu? Cùng lắm chỉ tầm mười vị được tấn phong làm phi tần, vị phân chẳng cao bao nhiêu, lấy đâu ra bạc ra tiền mà chi tiêu cho xa hoa tốn kém? Nô tỳ nghe nói, Hoàng thượng lúc nào cũng ban thưởng cho Cam Tuyền cung, món đồ gì cũng giá trị hơn vạn lượng hoàng kim! Hôm rồi là phượng hoàng phỉ thúy, hôm nay là ngọc bích trân quý. So với chỗ chúng ta, bọn họ chi tiền mỗi tháng còn nhiều hơn, thế mà lại chẳng nghe Đại Tiểu thư muốn sung mấy thứ đó làm quân lương kia đấy! Nàng ta chỉ giỏi ở trước mặt Hoàng thượng khoe mẽ lấy lòng thôi!”
“Những lời này chỉ cần biết, không cần phải nói ra, tránh để người ta bảo các ngươi gây chuyện, oán trách Hoàng hậu hiền đức.” Mấy thị tỳ tâm phúc còn quá non tuổi đời, hồn nhiên ngây thơ, nghĩ gì nói nấy. Chu Nghi Tu không thể không nhắc nhở.
Nàng tiếp tục nói, “Tỷ tỷ làm vậy, dĩ nhiên là muốn lấy lòng Hoàng thượng, nhưng một phần, nàng cũng thật tình muốn vì trượng phu phân ưu. Đáng tiếc, Đại Phu nhân bảo hộ nàng quá kỹ, khiến nàng không hiểu được lòng người hiểm ác trong cung. Nếu không lấy vàng lấy bạc ban cho chúng, chúng sẽ cam tâm tình nguyện làm việc cho nàng sao? Bằng mặt không bằng lòng, ắt chỉ có gây chuyện xấu.”
“Ý của nương nương, nô tỳ đã hiểu. Người có gì phân phó ạ?” Tiễn Thu vẫn là người nhanh trí nhất.
“Đợi đã chứ. Ta muốn xem mấy người khác đối với chuyện này phản ứng thế nào.” Chu Nghi Tu hắt hơi một cái.
Quả nhiên, mọi thứ đúng như nàng sở liệu. Chu Nhu Tắc mỗi ngày cùng Huyền Lăng phong hoa tuyết nguyệt, lại thêm quản lý cung vụ, khó tránh khỏi nhiều điểm sơ suất. Đám nô tài phía dưới bắt đầu giở trò gian trá, vì tiền mà bất chấp như con thiêu thân. Dẫu sao, bây giờ trong cung phải tiết kiệm, dẫn đến thiếu bạc, việc lại nhiều, bọn chúng lợi dụng khe hở này để moi móc ít vốn.
“Đây là cái gì hả?! Trà dở tới mức muốn vứt đi thế này cũng dám đưa tới cho các vị nương nương uống? Ngươi muốn phản rồi sao?! Ta trở về bẩm báo với nương nương, nhất định sẽ khiến ngươi phải đi Thận hình ty chịu khổ dịch!” Hội Xuân hung hăng quát lớn, suýt nữa thì hất đổ ly trà.
Tiểu thái giám bị Hội Xuân mắng liền sợ hãi, khắp người run lên, “Nô tài có mười lá gan cũng không dám động đến các vị nương nương! Gần đây, tiền tiêu trong cung giảm quá nhiều, trà đưa đến mỗi nơi đều không đủ, đành phải dùng trà cũ bù vào. Tỷ tỷ bớt giận. Có vị tiểu chủ còn không được khá như thế này đâu.”
Hội Xuân nghe vậy liền cười, “Ngươi đã nói vậy rồi, ta phải cảm ơn ngươi. Làm như ta không biết vậy ấy, ngươi dám đem thứ thế này đến Cam Tuyền cung không?! Ngươi nghĩ Quý phi nương nương hiền lành sẽ không thèm so đo tính toán chứ gì?”
“Hội Xuân tỷ tỷ đừng giận. Nô tài nhất thời hồ đồ. Nô tài sẽ đi lấy lá trà tươi đến!” Tiểu thái giám vội nói liên hồi.
“Ta tưởng ngươi chết ở đâu rồi chứ! Mấy vị nương nương còn đang chờ, sao ngươi không nhanh lên hả?” Tú Hạ được Chu Nghi Tu phái đi để thúc giục Hội Xuân, thấy nàng ta đang cãi nhau với tiểu thái giám liền lớn tiếng.
“Nhanh cái gì? Ngươi qua đây mà nhìn. Thứ trà này mà bảo ta đem dâng lên nương nương, ta không có dám đâu. Ngươi muốn thì cứ đi mà dâng.” Hội Xuân phủi tay, bực bội.
Tú Hạ tiến lên phía trước, cẩn thận xem qua nước trà rồi cười lạnh một tiếng, “Về nói với sư phụ của ngươi, lần sau nếu còn dám mang thứ rác rưởi này tới, đừng trách Phượng Nghi cung không giữ thể diện cho hắn. Chúng ta nể hắn là lão nhân ở trong cung lâu năm, coi như lần này hắn nhìn không kỹ.”
“Đa tạ hai vị tỷ tỷ khoan hồng độ lượng, nô tài lần sau không dám nữa.” Tiểu thái giám nói xong thì chạy nhanh một mạch, không dám ngoái đầu lại.
“Một đám hỗn tạp!” Hội Xuân bực bội, phun ra mấy câu.
Tú Hạ nói, “Nương nương bảo ta lấy chút trà Phong Lộ thượng đẳng, ngươi để ở chỗ nào vậy? Ta tìm mãi mà không thấy.” Giọng của nàng ta vô cùng nhẹ nhàng, so với khi nãy tưởng như hai người khác biệt.
Hội Xuân kéo nàng ta tới hầu phòng, phái một tiểu cung nữ mang trà tới, rồi tự mình pha qua ba lần nước, cuối cùng mới sắp ra khay, đưa cho Tú Hạ, “Vẫn là so không bằng ngươi, mỗi ngày tay đều cầm vàng bạc châu báu, ta chỉ nhúng tay vào mấy thứ này cũng chẳng đáng bao đồng.”
“Ngươi đấy, chỉ giỏi khoe mẽ. Ngươi lại muốn nói nương nương thưởng cho ngươi nhiều, nhưng ta nhiều hơn chứ gì?” Tú Hạ cười, mắng vui một câu rồi đi.
Tú Hạ bưng khay trà đến vườn hoa phía sau điện Chiêu Dương. Tháng chín, mẫu đơn chưa đến mùa, cúc vàng đã nở rộ, xinh đẹp vô vàn. Kim long, lăng vân, sáp tuyết, chu chu, đều là danh phẩm
Chu Nghi Tu mời các vị cung chủ đến thưởng cúc. Hầu hết mọi người đã tới đông đủ, chỉ có Miêu thị của Diên Hi cung là chưa có mặt. Có lẽ nàng ta ghi hận việc lần trước bị Nhàn Quý phi giáo huấn. Về phần Chu Nhu Tắc, do nhiễm phong hàn nên phải dưỡng bệnh.
“Nghe nói mẫu đơn ở chỗ Quý phi là đẹp nhất, không ngờ hôm nay được thấy hoa cúc cũng rạng ngời không kém. Nô tì thực sự mở rộng tầm mắt.” Cam Tu nghi dù không xinh đẹp bằng Miêu thị, nhưng gương mặt tròn đầy, tươi sáng, tỏa ra quý khí. Đáng tiếc, nàng ta là người hiền lành chất phác, Huyền Lăng không có để tâm đến, cả tháng cùng lắm chỉ được thị tẩm một hai lần.
“Cam muội muội quá khen. Hôm nay muội vận váy lụa vàng diễm lệ làm sao, cứ như là biết được tâm ý của bản cung, rằng sẽ thỉnh muội đến đây thưởng cúc ấy!”
Cam thị cười tươi rạng rỡ, nói, “Đây là váy nô tì may từ khi còn ở nhà, tình cờ làm sao, tỷ tỷ mời đến thưởng cúc, nô tì liền sai người lấy ra để mặc. Quý phi tỷ tỷ quả là hảo nhãn lực.”
Xác tần chen vào đôi lời, “Vừa nghe Quý phi nói, tần thiếp vừa nhìn sang, váy của Tu nghi quả là rực rỡ, dường như có kim tuyến đính vào những cánh hoa cúc vàng.”
Chu Nghi Tu thấy Đoan phi không nói gì cả, liền hỏi, “Muội thấy Đoan tỷ tỷ tinh thần tốt hẳn lên, có lẽ là bình phục rồi chăng?”
“Khỏe hơn rất nhiều là đằng khác. Văn Thái y y thuật cao minh, ta còn phải tạ ơn muội muội.” Đoan phi cười đáp.
“Sao lại khách khí vậy chứ? Chúng ta đều là tỷ muội mà. Tỷ tỷ có thích chậu hoa Hoà Đế kia không?” Chu Nghi Tu để ý thấy Đoan phi ngắm một chậu cúc tím nhiều lần.
Đoan phi hơi vuốt cằm, “Quả là hiếm thấy. Hai đóa hoa dính chặt vào nhau.”
Tiễn Thu thấy vậy liền nói, “Đoan phi nương nương quả là có mắt nhìn. Chậu hoa ấy còn có tên là Uyên Ương, ngay từ khi nở đã là một đôi, dính chặt không rời, bên Hoa phòng bảo là giống hiếm.”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người nhất thời im lặng. Đế Hậu gắn bó như keo sơn, những phi tần khác chỉ là “Tà ỷ huân lung tọa đáo minh”*, mấy tháng liền chẳng ai gặp qua long nhan. Tiễn Thu phát hiện mình nói sai, vội vàng thỉnh tội, “Nô tỳ lỡ lời, xin các vị nương nương thứ tội.”
*Câu thơ trong bài Hậu Cung Từ của Bạch Cư Dị thời Đường, có nghĩa là “Dựa vào lò hương ngồi chờ đến sáng”. Tiễn Thu vô tình nhắc tới sự gắn bó không rời, mấy phi tần khác liền liên tưởng đến việc mình ngồi chờ Hoàng thượng hằng đêm, trong khi hắn đang mải mê với vị Hoàng hậu Nhu Tắc, long phượng hòa hợp.
“Ngươi chỉ là vô tình, không có tội, đứng lên đi.” Đoan phi nhàn nhạt nói.
Xung quanh trở nên trầm lắng. Đúng lúc, Tú Hạ bưng trà tới, Chu Nghi Tu mới hóa giải bầu không khí u sầu, “Mọi người đều nếm thử đi. Đây là trà Phong Lộ thượng đẳng, pha qua ba bốn lần nước mới thành. Tiết trời mùa thu, uống cái này hợp nhất.”
“Quý phi nương nương mang đến thứ trân quý như vậy, tần thiếp thực có lộc ăn.” Xác tần nhanh miệng nói, mọi người vui vẻ trở lại. Ai nấy đua nhau phẩm trà. Cam thị khen lấy khen để, “Trà của nương nương vô cùng tốt. Gần đây, Nội vụ phủ đưa toàn những hạng thứ phẩm đến các cung. Chúng nô tì không thể nuốt nổi.”
Nghi Tu bình thản nhấp một ngụm trà rồi nói, “Chắc là bọn nô tài làm việc không để tâm, nhất thời sơ sót.”
Không khí lại trở nên im lặng. Cam thị không giỏi ăn nói, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi mới dám tiếp lời, “Quý phi tỷ tỷ thực khoan hồng độ lượng, nô tì không thể sánh bằng.”
Xác tần cúi đầu, nói ra, “Luận theo quy củ, tần thiếp không nên lắm miệng. Tần thiếp biết bản thân mình không bằng các vị nương nương là chủ vị một cung. Hiện tại, Thọ Kỳ cung chưa có chủ, so với các tỷ muội khác, tần thiếp phân vị cao hơn nên mới quản lý sự vụ. Nửa năm qua, Hoàng thượng không hề triệu bất kỳ ai của Thọ Kỳ cung đến thị tẩm, các tỷ muội chỉ có thể trông vào bổng lộc hàng tháng. Nhưng mà mấy hôm nay, đám nô tài đưa đến toàn là đồ thứ phẩm, còn hùng hồn nói là phải cắt giảm thu chi, hết thảy đều vì Hoàng thượng. Tần thiếp đành lấy của hồi môn ra dùng, mỗi lúc một nhiều, gần như đã hết sạch rồi...”
“Hoàng hậu nương nương nghĩ cho quốc sự, mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này. Chúng ta theo lý nên vâng theo, không được oán giận...” Đôi mắt Chu Nghi Tu hiển hiện chút ưu sầu, nhưng rất nhanh, nàng liền gạt đi.
Đoan phi vẫn như trước, im lặng không nói.
Sau một hồi thưởng cúc với bao câu chuyện vui, các phi tần ra về, trên mặt mỗi người đều mang vẻ sầu muộn.
Trở lại điện Chiêu Dương, ngồi xuống một lúc, Chu Nghi Tu suy ngẫm về biểu hiện của mỗi người ban nãy. Cam Tu nghi được giáo dưỡng quá kỹ, thành ra lệ thuộc vào Nữ tắc Nữ huấn, khô cứng nhạt nhẽo. Còn Xác tần, kiếp trước bị nàng nắm trong tay, nếu nàng ta có dùng mưu kế nàng cũng dễ dàng đoán được. Chỉ có Đoan phi, lặng lẽ mà xa cách, thâm hiểm khó dò.
Đoan phi vào cung sớm nhất, đối với thế sự nhìn rõ hơn người, không chừng nàng ta đã thấy có điểm đáng nghi nhưng lại không muốn nói, chẳng màng quan tâm. Chu Nghi Tu cố gắng giữ quan hệ tốt với nàng ta, cũng không dám trông cậy gì nhiều. Đoan phi là kiểu “Người không phạm ta ta không phạm người”. Năm xưa, nàng ta và nàng vô ân vô oán, quan hệ mờ nhạt. Bây giờ, nàng ta chỉ cần giữ im lặng, cũng là đang ngấm ngầm giúp nàng rồi.
Chu Nhu Tắc được Thái y chữa trị tận tình, sức khỏe dần tốt lên. Nàng ta chỉ bị nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại. Vốn được nuông chiều từ bé, lại thêm quản lý cung vụ nặng nề, bệnh mới nhất thời nặng thêm.
Một sáng nọ, chư phi đồng loạt đến Châu Quang điện thỉnh an Hoàng hậu. Chu Nhu Tắc ngồi trên ghế cao, thần sắc mệt mỏi.
Mọi người thấy khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt, cả thân gầy đi, tưởng như một cơn gió thôi cũng đủ thổi bay nàng ta, so với Nhàn Quý phi nở nụ cười nhẹ nhàng, phong thái đoan trang trầm ổn, đột nhiên đều nảy ra ý nghĩ. Chu Nghi Tu mới là người có phong độ thực sự của chính cung nương nương.
Chu Nhu Tắc nhìn lướt qua các phi tần, không thấy Miêu thị đâu, nàng ta mới quay qua hỏi Thái giám Tổng quản Trương Thọ Hải, “Ngươi đi hỏi xem Miêu Dung hoa vì sao đến trễ.”
Hoàng hậu mới đỡ bệnh, không ai dám huyên thuyên tự tiện, cười nói lớn tiếng. Châu Quang điện rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng ho khan của Chu Nhu Tắc.
“Miêu thị xưa nay thân thể yếu ớt, trời lại lạnh như vậy, chắc nàng ta không nỡ rời chăn ấm nệm êm.” Nghi Tu đùa vui một câu, khiến cho bầu không khí loãng ra chút ít.
Đợi qua một hồi lâu, Trương Thọ Hải dẫn Thải Ngọc từ Diên Hi cung tiến vào hành lễ. “Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“Đứng lên đi. Miêu Dung hoa sao giờ này còn chưa tới?” Giọng nói của Chu Nhu Tắc bị khàn đi.
“Hồi Hoàng hậu nương nương, Dung hoa bị trúng độc, nên không thể tới thỉnh an nương nương.”
Thải Ngọc vô cùng kích động. Chu Nhu Tắc nhất thời ho nhiều hơn, “Sao lại như vậy? Đang yên đang lành làm thế nào trúng độc được?” Cơn ho kéo tới dồn dập. Hoàng hậu ngất xỉu ngay tại Châu Quang điện, các phi tần thấy thế thì loạn cả lên.
Chu Nghi Tu thấy đám người ồn ào, lập tức đứng dậy, cất cao giọng với các cung nhân, “Hoảng hốt như thế còn ra thể thống gì?! Còn không mau đưa Hoàng hậu vào trong nghỉ ngơi?” rồi quay sang mấy phi tần, “Chư vị tỷ muội hồi cung trước đã, đợi Hoàng hậu hết bệnh, chúng ta sẽ lại đến thỉnh an.”
Mọi người vâng dạ rồi lui ra.
Sau khi đưa Hoàng hậu vào trong nội điện, Chu Nghi Tu liền phân phó Chưởng sự cô cô của Châu Quang điện, “Thính Tuyết, ngươi mau đi gọi Thái y đến bắt mạch; Thưởng Tinh, ngươi đợi khi nào bãi triều thì đến Nghi Nguyên điện ngay tức khắc để bẩm báo.”
Thính Tuyết và Thưởng Tinh là nha hoàn hồi môn của Chu Nhu Tắc, lúc nhỏ làm bạn với nàng ta, đối với Nhị Tiểu thư bị bỏ rơi trong phủ, họ chẳng thèm tôn trọng. So cùng đám hạ nhân, hai người các nàng giống với tiểu thư hơn. Có điều bây giờ, cả hai hoang mang, lo sợ tột độ, hoàn toàn quên đi ngày xưa bản thân khinh miệt Chu Nghi Tu ra sao, nhất nhất gật đầu nghe lời nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 15
Chương 15