Sinh thần của Thái hậu rơi vào một ngày đầu hạ. Huyền Lăng là người con hiếu thảo, hắn yêu cầu Nội vụ phủ phải tận tâm chuẩn bị. Khắp Di Ninh cung giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập nội điện.
Chu Nghi Tu bảo Tiễn Thu chuẩn bị lễ vật, nàng tự mình viết trăm chữ Thọ rồi sai Châm công cục thêu thành một bức bình phong để dâng lên Thái hậu. Tiễn Thu sau khi truyền lời cho đám người dưới thì quay lại, nói với chủ tử, “Ý của nương nương, nô tỳ đã dặn dò người của Châm công cục kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ hoàn thành trước ngày thọ yến của Thái hậu. Mặt khác, nô tỳ còn nghe nói, lần này vì muốn lấy lòng lão nhân gia người, Hoàng hậu nương nương hao tổn tâm tư không ít.”
“Lúc Thang Tiệp dư sảy thai, Thái hậu tuy ngoài miệng không có trách cứ tỷ tỷ nhưng thái độ đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Tỷ tỷ là người yếu đuối, có điều không phải kẻ ngốc, nàng ta chắc chắn nghĩ cách giành lại phần tình cảm đã mất này.” Chu Nghi Tu thản nhiên nói.
“Đúng vậy. Nương nương biết không, Hoàng hậu triệu biết bao nhiêu là nhạc công và vũ cơ đến Châu Quang điện đấy. Cam Tuyền cung ca múa rộn ràng, đàn sáo hòa nhạc ầm ĩ. Hoàng hậu nương nương còn sợ người ta không biết việc mình làm à...” Tiễn Thu cười nhạo.
Chu Nghi Tu cười, lắc đầu, “Đại phu nhân dạy tỷ tỷ cách lấy lòng nam nhân, lại không dạy nàng đạo lý của một đương gia chủ mẫu. Thái hậu hận nhất là nữ tử hồ ly mị chủ, tỷ tỷ còn chèo kéo Hoàng thượng để ứng phó với lão nhân gia người, chỉ sợ là công cốc mà thôi. Mặc kệ đi. Nàng là Hoàng hậu, dù sao đi nữa, Thái hậu cũng sẽ nể mặt nàng ba phần; huống hồ Hoàng thượng coi nàng như trân bảo, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”
“Nương nương anh minh.”
Mùng ba tháng bảy, các mệnh phụ bên ngoài đồng loạt vào cung, chúc thọ Thái hậu.
Giữa buổi, Chu Nhu Tắc đứng dậy, dáng điệu vô cùng uyển chuyển. Nàng ta cung kính, “Mẫu hậu, nhi thần vì ngày hôm nay đã soạn ra một điệu múa đèn hoa sen. Cung chúc mẫu hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Lời nói vừa dứt, mấy phu nhân cáo mệnh ngồi bên dưới đồng loạt nhìn về phía Hoàng hậu. Ánh mắt họ liên tục biến hóa, khe khẽ thì thầm với nhau, “Quả nhiên không sai. Hoàng hậu rất giỏi về âm luật, ca múa. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, khó trách được Hoàng thượng yêu thương như vậy.”
Thái hậu dịu dàng nói, “Hoàng hậu có lòng.”
Huyền Lăng vô cùng vui sướng, thốt lên, “Uyển Uyển có hiếu với mẫu hậu cũng là phúc khí của trẫm.”
“Nô tì không dám, đây là bổn phận của nô tì.” Nhu Tắc cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Huyền Lăng. Ánh mắt nàng ta tràn ngập tình ý.
Nhạc công bắt đầu tấu nhạc. Vài vũ cơ cầm đèn hoa sen, y phục rực rỡ bước ra. Khi điệu múa kết thúc, Thái hậu vuốt cằm rồi nói, “Được lắm.” Lời nói không có mấy phần cao hứng như Chu Nhu Tắc mong chờ, khiến nàng ta có hơi thất vọng.
Đến lượt Chu Nghi Tu. Nàng đứng dậy, hành lễ đâu đó xong xuôi với Thái hậu và Huyền Lăng mới cất tiếng, “Nô tì không giỏi về nhạc lý như Hoàng hậu, chỉ có thể tự tay viết trăm chữ thọ dâng lên Thái hậu, mong Thái hậu không ghét bỏ nô tì.” Vừa dứt lời, Tiễn Thu liền đưa đến một bức bình phong, trên mặt chi chít những chữ Thọ, mỗi chữ lại có một cách viết khác nhau, sắp xếp tạo thành một bài văn rất dài. Tâm ý quả thực tinh tế vô cùng.
Thái hậu lộ ra nét cười trên mặt, ôn tồn nói, “Thọ lễ của Quý phi nổi bật quá. Ai gia rất thích.”
“Có thể được Thái hậu để mắt đến chính là phúc khí của nô tì.” Chu Nghi Tu nói với giọng khiêm tốn.
“Viết ra trăm chữ này, tốn không ít thời gian. Vất vả cho Quý phi rồi.”
“Nô tì không dám nhận. Thái hậu là bậc trưởng bối, nô tì chỉ là vãn bối. Vì trưởng bối tận tâm là bổn phận của nô tì. Có điều, Châm công cục vì ý tưởng của nô tì mà ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm trễ sinh thần của Thái hậu, họ mới thực sự là những người vất vả.”
Thái hậu nói, “Như vậy đi. Truyền lời của ai gia, ban thưởng cho Châm công cục, coi như ai gia cảm ơn tâm ý của họ.”
“Thái hậu ân trạch, nô tì kính phục.”
Sau Chu Nghi Tu, Đoan phi và vài phi tần khác dâng lên hậu lễ. Xung quanh một mảnh ôn hòa.
Chu Nhu Tắc thấy Chu Nghi Tu lấy được lòng Thái hậu. Nàng ta thầm nghĩ, vật chết làm sao có thể so với điệu múa đi vào lòng người cơ chứ? Khuôn mặt nàng ta lộ ra nét không vui, ai nấy đều thấy rõ điều này. Mọi người nhìn đến người ngồi đầu chúng phi, chỉ thấy Chu Nghi Tu tràn đầy khí độ ung dung, đoan trang hòa nhã. Đem so với Hoàng hậu, người ta bất giác nghĩ đến, Chu gia này tám phần là lầm lẫn danh phận đích thứ rồi. Hoàng hậu hẹp hòi chẳng bằng Quý phi làm việc trầm ổn. Hoàng thượng đúng là người dễ bị dụ.
Yến hội quá nửa. Thái hậu thấy mệt, quay bước trở về Di Ninh cung.
Chu Nghi Tu thả lỏng người, ánh mắt nhìn ra xung quanh. Chu lão gia hôm nay tiến cung không có dẫn theo Chu phu nhân, thay vào đó là một nữ nhân trẻ tuổi. Nàng vẫy tay gọi Tiễn Thu, bảo nàng ta đi hỏi thăm một chút, xem người nọ là ai.
Một lát sau, Tiễn Thu trở về bẩm báo, “Nương nương, người đó là Như phu nhân mà Thái hậu tứ hôn cho lão gia. Hôm nay Đại phu nhân bị bệnh, lão gia liền dẫn nàng kia đến.”
“Nàng ta ăn mặc không hề phô trương, ngược lại có phần thanh nhã; lại thêm thông hiểu văn thơ, khó trách được phụ thân yêu thích. Biểu thúc công quả nhiên không chọn lầm người. Ngươi đi mời nàng đến đình viện trước đợi ta.” Chu Nghi Tu đối với nữ nhân kia ấn tượng không hề sai.
Huyền Lăng cùng Nhu Tắc ngọt ngào tình ái, căn bản không để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng không quan tâm về việc Nhàn Quý phi lấy cớ thay quần áo giữa chừng để rời đi. Chẳng hề mất chút thời gian nào, Chu Nghi Tu đã gặp được tân phu nhân của Chu lão gia, Hàn thị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 25-1
Chương 25-1