TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Cung Nghi Tu Truyện
Chương 36

Trọng Hoa điện lâm vào cảnh hỗn loạn. Trong Châu Quang điện, Chu Nhu Tắc nhàn nhã nằm trên giường, ngọn nến chỉ còn cháy phân nửa. Nàng ta đợi Thính Tuyết quay về, sau đó túm lấy áo nàng, kêu lên, “Sao rồi? Hai đứa nghiệt chủng đó đã chết chưa? Hả?!” 

Thính Tuyết mệt đến mức thở không nổi, khó khăn lắm mới trả lời được vài câu, "Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ đứng ở bên ngoài một lát, nhìn thấy Quý phi ngã xuống đất bất tỉnh, Hoàng thượng vội vàng truyền Thái y đi vào. Nô tỳ sợ quá nên vội chạy về đây...”

Chu Nhu Tắc nghe xong liền buông tay, Thính Tuyết lập tức ngã xuống mặt đất. Nàng ta nhìn vị chủ tử gầy yếu đã đỏ hết cả mặt, vui mừng quá sức. Chu Nhu Tắc cười ha ha, tiếng cười nghe mà sởn gai ốc. 

"Tốt! Ả ta chết rồi! Ả chết thì sẽ không một ai giành được vị trí Hoàng hậu của bản cungnữa ! Ha ha ha! Cuối cùng thì ả ta cũng chết rồi!” . 

Tiếng cười độc ác khiến Thính Tuyết lặng im. Nàng không hiểu vì sao Chu Nhu Tắc lại trở thành như vậy. Ánh mắt linh động sáng trong giờ đây còn đâu, thay vào đó là sự đen tối, thâm trầm đến mức đáng sợ.

Huyền Lăng ôm lấy Chu Nghi Tu, đưa nàng đến Noãn các phía sau điện. Thái hậu vẫn ngồi trên ghế cao, nhìn xuống  mọi người, trầm giọng nói, "Bắt hết tất cả người trong Trọng Hoa điện! Không cho phép kẻ nào bước ra ngoài một bước!”     

Ngồi ở bên dưới, mấy phi tần và các vị vương gia thân thích đều biết rõ sự tình nghiêm trọng, không ai dám mở miệng phản đối. Mới một khắc trước, nơi này còn ca múa cảnh thái bình, vậy mà bây giờ lại im lặng vô cùng, chỉ còn tiếng đinh đang của châu ngọc chạm vào nhau của mấy nữ nhân.

Dư phong được Thái hậu bảo vệ nghiêm ngặt. Vĩnh Thái vừa rồi bị dáng vẻ của Chu Nghi Tudọa tới mức khóc toáng lên. Nhũ mẫu phải dỗ dành mãi, tiểu cô nương mới im lặng một chút.

Trong chốc lát, Lý Trường dẫn đám người Thái y viện chạy tới. Văn Thế Thanh bắt mạch cho Chu Nghi Tu, nói, "Hoàng thượng, Quý phi nương nương e là trúng phải kịch độc.” 

"Trúng độc?!" Huyền Lăng tức giận đến mức tưởng như có thể vắt người ta ra nước. "Nàng sao lại trúng độc được?! Cung yến của trẫm sao có thể có kịch độc

Văn Thế Thanh toát cả mồ hôi, đáp, "Không biết vừa rồi nương nương nương nương đã ăn qua thứ gì? Xin hãy Hoàng thượng tránh đi một chút, vi thần sẽ dùng kim để ép độc trong người nương nương ra ngoài.” 

Huyền Lăng cùng một Thái y khác trở lại thiên điện. Kim bạc đã được chuẩn bị rất tốt, Tiễn Thu châm vào tất cả đồ ăn mà ban nãy Chu Nghi Tu nếm qua, kim bạc đều không có phản ứng gì. Trong lúc đó, Cam thị chợt thấp giọng nói, "Lúc nãy, Quý phi vì đút sữa bò cho Công chúa uống nên mới xảy ra chuyện này...” 

Chén sữa bò của Vĩnh Thái đã bị Chu Nghi Tu làm rơi mà bể nát, cũng may còn lại vài mảnh vỡ, kim bạc vừa đâm vào liền lập tức biến thành màu đen, ai nấy nhìn thấy đều hoảng sợ. Ánh mắt Thái hậu lộ ra một tia lạnh lẽo. 

"Thử cả chén của Dư Phong luôn đi.” 

Thái y thay kim bạc, lại châm vào chén sữa khác. Kết quả y hệt.

Đoan phi buồn bã, nói, "Xem ra kẻ hạ độc muốn hại Hoàng tử và Công chúa, không may là Quý phi lại phải gánh chịu..." Huyền Lăng thấy kim bạc đen thui, nghiến răng nghiến lợi, nói, "Tra ngay cho trẫm! Trẫm muốn biết kẻ nào muốn hại Hoàng tử và Công chúa của trẫm!”

Lý dài lập tức dẫn người đi Ngự Thiện phòng kiểm tra. Trọng Hoa điện rộng lớn, tiếng Vĩnh Thái khóc vang. Mọi người nhìn một bàn đồ ăn, nhất thời đều cảm thấy sợ hãi. Món ngon như vậy, đẹp đẽ như vậy, nào ngờ đều là sứ giả câu hồn.

Một thái giám bước ra từ trong Noãn các, bẩm báo, "Hoàng thượng, Quý phi nương nương tỉnh rồi.”

Sắc mặt vừa thoáng dịu đi của Thái hậu chợt xuất hiện một nét cau mày. Huyền Lăng lập tức chạy tới hậu điện. 

Chu Nghi Tu nằm ở trên giường, bên khóe miệng còn vương vài sợi tơ máu. Nàng cố hết sức, nói, "Hoàng thượng... Nô tì phúc mỏng, sợ là không thể lại..." 

Huyền Lăng cầm lấy tay nàng, vội la lên, "Tiểu Nghi, nàng đừng nói chuyện không may. Trẫm nhất định sẽ cứu nàng!" Sau đó, hắn quay đầu nói với Văn Thế Thanh, "Quý phi sao rồi?” 

"Hồi Hoàng thượng, Quý phi nương nương trúng phải độc của cỏ Đoạn Trường. Loại độc này sau khi ăn phải thì ruột sẽ biến thành màu đen và dính liền với nhau, dẫn tới đau bụng đến chết. May mà nương nương ăn không nhiều lắm, thần đã cho nương nương uống thuốc, phun ra hơn phân nửa, sau đó lại dùng kim ngân và cam thảo để giải độc."

Huyền Lăng nghe vậy thì không kiềm lòng được nữa! Ai mà lại tàn độc đến thế, âm mưu giết chết con của hắn! Sắc mặt Chu Nghi Tu trắng bệch. Nàng nói với giọng yếu ớt, "Hoàng thượng, Hoàng thượng... cứu Phong nhi với Nguyên An...” 

"Tiểu Nghi, nàng yên tâm. Có trẫm ở đây, xem kẻ nào dám đụng vào mẹ con!” Huyền Lăng không để ý thấy lòng bàn tay Chu Nghi đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nắm chặt tay nàng, phân phó Văn Thế Thanh, "Các ngươi phải dốc toàn lực chữa trị. Nếu ngọc thể của Quý phi gặp chuyện không hay, trẫm sẽ tru diệt gia tộc nhà các ngươi!”

Văn Thế Thanh liên tục quỳ xuống, dập đầu, nói, "Vi thần nhất định dốc hết toàn lực."

Huyền Lăng quay trở lại tiền điện. Người của Thận Hình ty làm việc rất nhanh, sớm tìm được thị nữ bưng sữa đến. Cả người ả ta run bần bật, đôi môi trắng bệch mấp máy, "Hoàng thượng, không liên quan đến nô tỳ! Là... là... Thính Tuyết ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ chỉ đi nhà xí một chút, những chuyện sau đó,  nô tỳ cái gì cũng không biết, xin hoàng thượng tha mạng!!!” 

Giọng nói tàn khốc lạnh lùng của Huyền Lăng hạ xuống, "Mang ả ta ra ngoài, trượng tễ! Bắt ả tiện tỳ kia đến đây cho trẫm!” 

"Hoàng thượng tha mạng...!!!" Thị vệ không chút lưu tình, kéo thị nữ kia ra khỏi đại điện. Tiếng ai oán khóc than hồi lâu vẫn không tan.

Quý phi đột ngột bất tỉnh, tất cả mọi người được một phen hoảng hốt. Nhữ Nam Vương phi Hạ thị bị kích động đến mức ôm bụng, đau không thở nổi. Huyền Tế rất thương thê tử, vội vàng đứng dậy, xin phép Thái hậu đưa Hạ thị ra ngoài.

Thái Hậu vuốt cằm, trầm ngâm, "Người đâu, gọi Thái y đến xem mạch cho Vương phi. Chư vị hôm nay bị sợ hãi, yến hội đành tạm dừng ở đây. Mọi người giải tán đi, Hoàng đế còn có chuyện nhà cần giải quyết.” 

Hoàng hậu độc hại Hoàng tử Công chúa, nói nặng là làm lung lay hoàng quyền, tàn sát hoàng tự; nói nhẹ cũng là đích mẫu hãm hại con của kế mẫu. Chuyện nhà, hai chữ này có ý cảnh cáo mọi người rằng đây là chuyện riêng của Hoàng đế, không liên quan đến quốc gia đại sự. Thái hậu xem ra có ý định bênh vực đây mà...

Mọi người đứng dậy, thưa dạ rời khỏi, chỉ còn lại Thái Hậu, Dư Phong, Vĩnh Thái và Đoan phi, Cam thị. Thang Tĩnh Ngôn vì đang mang thai, tránh phải nhìn thấy cảnh tượng không hay, nàng ta sớm đã cùng Vương phi Hạ thị ra ngoài.

Huyền Lăng ngồi ở trên cao, hai tay nắm chặt đến gắt gao, lộ ra cả gân xanh. Thính Tuyết mặt cắt không còn giọt máu, sau khi bị thị vệ kéo đến thì vội quỳ xuống đất, nói, "Nô tỳ... thỉnh an Hoàng thượng, Thái hậu...”

Có điều, Chu Nhu Tắc cũng cùng theo tới. Nàng ta bình tĩnh hành lễ với Thái hậu và Hoàng thượng. Sắc mặt nàng ta vàng như nến, tưởng chừng già đi mười mấy tuổi.

"Hoàng hậu sao không ở trong cung dưỡng bệnh, đêm khuya gió lạnh lại chạy tới đây làm gì?" Huyền Lăng cố gắng kìm nén, thốt ra câu hỏi lạnh lùng.

Nhu tắc rùng mình một cái, dùng hết sức để đứng vững, đáp, "Hoàng thượng không hỏi rõ ràng đã sai người bắt thị tỳ của nô tì. Nô tì lo lắng nên mới tới để xem

Huyền Lăng tức giận vô cùng, lớn tiếng quát Thính Tuyết, "Nói! Là ai ra lệnh cho ngươi hãm hại Hoàng tử và Công chúa?” Việc đã đến nước này, thái độ của Chu Nhu Tắc thật sự làm hắn thất vọng. 

"Nô tỳ oan quá... Nô tỳ chưa từng làm chuyện như vậy, Hoàng thượng minh giám..." Thính Tuyết cúi đầu, đầu hơi hơi hướng về bên người Chu Nhu Tắc ra hiệu. Chu Nhu Tắc lại làm ra vẻ hờ hững, thờ ơ. 

"Người đâu, kéo nàng ta tới Thận Hình ty, phải dùng mọi cách để nàng ta khai hết mọi chuyện!” Huyền Lăng không có kiên nhẫn để dài dòng tiếp, trực tiếp gọi người kéo nàng ta đi thẩm vấn.

Chu Nhu Tắc giống như một pho tượng đứng im, không hề tức giận, chỉ dùng cặp mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Huyền Lăng, sống lưng vẫn rất thẳng tắp.

Qua một tuần trà, Lý Trường trở về bẩm báo, "Hoàng thượng, Thính Tuyết đã thú nhận cả rồi. Ngoại trừ việc hạ độc vào sữa của Hoàng tử và Công chúa, cái chết của Điệu Tần tiểu chủ cũng do nàng ta gây ra. Kẻ đứng đằng sau sai khiến chính là...” 

Nói đến đây, Lý Trường ngừng lại.

"Nói mau!" Huyền Lăng cười lạnh, nói, "Có giấu kĩ đến mấy cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi. Ngươi nói chi tiết cho trẫm là được rồi.”

“Dạ.” Lý Trường khom người, tiếp tục bẩm báo, "Thính Tuyết nói, tất cả đều là âm mưu của Hoàng hậu nương nương.” 

Chu Nhu Tắc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, "Thận Hình ty xưa nay giỏi dùng khổ hình, vu oan giá hoạ, sao có thể chơi xấu bản cung như vậy chứ? Bản cung thân là hoàng hậu, chẳng lẽ lại đi hãm hại phi tần?” 

"Oa ——"

Vĩnh Thái vừa mới được nhũ mẫu dỗ nín đột ngột cất tiếng khóc lớn. Huyền Lăng thấy con khóc thì giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng, không nhịn được mà ôm nó vào lòng, nói, "Vĩnh Thái đừng sợ, có phụ hoàng ở đây, đừng sợ đừng sợ!" 

Cánh tay nhỏ của Vĩnh thái kéo lấy tay áo Huyền Lăng, vừa khóc vừa nói, "Phụ hoàng, phụ hoàng, đừng đưa Nguyên An cho người khác... Đừng bắt Nguyên An rời bỏ mẫu phi! 

"Đừng khóc, con đừng sợ, phụ hoàng sẽ không bắt con rời bỏ mẫu phi...” Huyền Lăng không hiểu tại sao con gái lại đột nhiên nói lời như vậy, không khỏi nghi ngờ, nói, "Nói phụ hoàng nghe, là ai bảo muốn đưa con cho người khác?”

Vĩnh Thái vừa khóc vừa chỉ vào Chu Nhu Tắc, nói, "Mẫu hậu... Mẫu hậu nói con không phải con ruột của mẫu phi, muốn con bỏ mẫu phi để làm con gái của bà ấy. Phụ hoàng, Nguyên An không muốn rời bỏ mẫu phi! Phụ hoàng đừng bắt Nguyên An rời bỏ mẫu phi mà!” 

Đôi mắt Thái hậu hết nhắm lại mở, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tựa băng lạnh. Lão nhân gia nàng chậm rãi đứng dậy, nói, "Hoàng đế, nơi này giao cho con, ai gia đau đầu cả đêm rồi.”

Chu Nhu Tắc nhìn Thái hậu rời đi, cảm thấy thân mình nhỏ bé của mình dường như vừa bị giáng cho một gậy thật đau.

Huyền Lăng ôm Vĩnh Thái vào lòng, "Phụ hoàng đồng ý với con, sẽ không bắt con phải rời bỏ mẫu phi. Đừng khóc nữa nhé, Vĩnh Thái...” Hắn dịu dàng an ủi con gái, lúc nhìn qua Chu Nhu Tắc thì ánh mắt tràn đầy căm giận.

“Chuyện đến nước này, nàng còn gì để nói?”

"Một lời khai của một con nô tỳ, một câu nói của một đứa nhỏ, Hoàng thượng chỉ bằng bấy nhiêu đó mà hỏi tội nô tì, đúng là không khỏi quá mức qua loa!" Chu Nhu Tắc cắn môi dưới, móng tay trở nên run rẩy.

Trong đại điện yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Đoan phi chợt vang lên, “Nô tì còn nhớ rất rõ. Năm đó, phế hậu Hạ thị của Tiên đế cũng từng hạ độc, hòng đưa Hoàng thượng và Thanh Hà vương vào chỗ chết, nào ngờ người bị trúng phải lại là Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử. Tiên đế cũng có thẩm vấn, nàng ta thề thốt phủ nhận.”

Những lời này tựa như đâm vào góc tối trong lòng Huyền Lăng. Năm xưa, vì ngôi vị Hoàng đế, hắn phải trải qua không biết bao lần bị ám sát. Vì vậy, hắn tuyệt không cho phép con của mình giẫm lên vết xe đổ đó. 

"Đúng là ngoan cố! Nàng cút ra ngoài mau! Trẫm không muốn nhìn... thấy nàng nữa!" Huyền Lăng trầm giọng, hạ chỉ, "Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng hậu lòng dạ độc ác, mưu hại hoàng tự, sát hại phi tần, bắt đầu từ hôm nay giam vào Cam Tuyền cung, không được bước ra ngoài, tất cả cung nhân nội thị có liên quan đều bị trượng tễ, đợi sau khi Quý phi tỉnh lại liền xử trí!”

"Tứ lang!"     

Chu Nhu Tắc gọi hắn một tiếng, giọng vô cùng thê lương, mang theo sự tuyệt vọng vô tận.

"Đừng có gọi trẫm như vậy! Nghe thật là kinh tởm! Lý Trường, mang nàng ta đi!!!” Huyền Lăng quay lưng lại, không muốn nhìn Chu Nhu Tắc một chút nào nữa.

"Nương nương, người tỉnh rồi." Tiễn Thu thấy Chu Nghi Tu đã mở mắt, nhất thời mừng rỡ không thôi, lập tức nói với Hội Xuân, "Mau đi bẩm báo Hoàng thượng, gọi cả Văn đại nhân đến bắt mạch nữa!”

"Nương nương, độc của người đã được giải trừ." Văn Thế Thanh bắt mạch cho Chu Nghi Tu, trả lời.

Chu Nghi Tu chậm rãi nói, "Làm phiền đại nhân." 

Văn Thế Thanh ngẩn ra, đáp lại, "Đều là việc vi thần nên làm, nương nương khách khí rồi." 

"Bản cung bị kẻ gian làm hại, tính mạng đều do đại nhân cứu lấy. Ân tình này bản cung ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định báo đáp đại nhân.”

Giọng nói dịu dàng rơi vào tai Văn Thế Thanh lập tức trở thành thanh kiếm lóe sáng trên đỉnh đầu hắn. Hắn vội đáp lại, "Thần không dám nhận. Nương nương được thần linh phù hộ, hóa nguy thành an. Vi thần chỉ là dốc toàn lực mà thôi.” 

"Đại nhân khách khí rồi. Bây giờ đại nhân là người đứng đầu Thái y viện, bản cung hi vọng, sau này đại nhân có thể trước sau như một, chiếu cố bản cung và Hoàng tử, Công chúa.” 

"Vi thần sẽ vì nương nương, dốc hết toàn bộ sức lực

Thái Hậu ngồi yên lặng trong Di Ninh cung. Sau khi Chu Nghi Tu tỉnh dậy, ba ngày sau, Huyền Lăng viết chiếu thư phế hậu, chiêu cáo thiên hạ.

"Hoàng hậu Chu thị hoài chấp oán đỗi, sổ vi giáo lệnh, bất năng phủ tuần tha tử, huấn trường dị thất. Cung vi chi nội, nhược kiến ưng chiên. Kí vô “Quan thư” chi đức, nhi hữu lữ, hoắc chi phong, khởi khả thác dĩ ấu cô, cung thừa minh tự. Kì thượng tỉ thụ, bãi thối cư Cam Tuyền cung."

(Đoạn này dài dòng quá, tóm lại là từ nay trở đi, giam Chu Nhu Tắc ở Cam Tuyền cung vĩnh viễn.)

Chu Nhu Tắc bị phế khỏi ngôi vị Hoàng hậu, cả đời này chỉ có thể giam mình trong Cam Tuyền cung mà năm xưa, Huyền Lăng đã vì nàng mà tu sửa.

Đọc truyện chữ Full