“Gia Hân à, phiền cháu trông nhà hộ bác được không? Con bác bị ốm, bác muốn ở lại trông nom nó cho khỏe đã.” – Sáng hôm sau, vừa mở điện thoại, Gia Hân đã nhận được tin dữ đầu tiên.
“Xin lỗi cô, thông tin cô cung cấp về tên biến thái quá chung chung, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm kiếm kẻ khả nghi, tăng cường tuần tra. Nhưng tốt hơn hết, trong vòng 1 tháng tới, cô nên hạn chế ra ngoài ban đêm hay ở nhà một mình buổi tối, phòng trường hợp tên đó biết nhà cô.” – đến đồn cảnh sát trình báo, Gia Hân nhận được tin dữ thứ hai.
Trời, chẳng lẽ cô chạy không thoát được tên biến thái đó sao?
-[Cô thường xuyên phải về muộn, đúng không?]
- Đúng, sao anh biết?
-[Sáng nay bác Takao cũng nhắn tin cho tôi.]
- Vậy anh cũng biết bác đi vắng?
-[Cô có thể gọi bạn bè tới ở cùng được không?] – Khẽ gật đầu, người mèo tiếp tục hỏi.
- Có thể, nhưng tới 1 tháng thì… - Gia Hân do dự, phần lớn bạn của cô ở gần thành phố, chỉ có mình cô ở xa như vậy – Không sao, tôi sẽ tự xoay xở được.
-[Vậy, cô đi làm, tôi có chút chuyện cần đi trước.]
- Chào anh.
-[Chào cô.]
--- ------Ta là đường phân cách một ngày đi làm của Gia Hân---- ---------
Hôm nay vẫn phải lo nốt tài liệu cho hội thảo sắp tới, lúc hoàn thành đã là 6h30 tối.Hiện tại tiết trời đã sang đông, mặt trời lặn lúc 4h chiều. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mịt mùng chỉ một màu tối, Gia Hân thở dài. May mắn là cô rủ được Kyoko về cùng.
Không ngờ, đây là một ngày đầy tin dữ với cô. Vừa ra khỏi cổng, Kyoko đã bị một người đàn ông tiêu sái đường đường chính chính tới “bắt cóc”. Lúc đầu cô còn hốt hoảng, nhưng bình tĩnh nhìn lại, người đàn ông đó thập phần thân thiết với Kyoko, hơn nữa mấy ngày nay Kyoko cũng đang cãi nhau với bạn trai. Thấy bọn họ một phen tình cảm quên hết mọi người xung quanh, cô đột nhiên nhớ tới Minh Điền. Không biết giờ này anh đang làm gì?
Mới 6h30 tối ở đây, ở nhà đã là 1h30 chiều. Anh vẫn còn làm việc. Không được làm phiền anh bởi chuyện cỏn con thế này. Gia Hân tự nhủ, dù sao cô cũng không phải trẻ lên ba. Lần vừa rồi là cô bị bất ngờ. Cô chắc chắn không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Với tinh thần cảnh giác cao độ Gia Hân ngẩng cao đầu về nhà. Sáng nay tới đồn cảnh sát, cô cũng được phát một chiếc còi báo động, chỉ cần cô bấm nút, cảnh sát sẽ nhanh chóng xuất hiện. Vững tâm hơn chút xíu, cô tự trấn an.
Chỉ đến lúc gần về tới nơi cô bị sàm sỡ tối qua, Gia Hân mới hiểu, mình đã quá đề cao bản thân. Con đường cô quen thuộc hiện tại mọi thứ đều gợi mở ký ức của cô, khiến dạ dày cô đau thắt. Không tự chủ được, cô nắm chặt bàn tay lại, tránh cơ thể run lên bần bật. Cô cảm nhận được từng tế bào thần kinh đang căng ra, tự trách mình thần hồn nát thần tính, Gia Hân ép bản thân từng bước tiến về phía trước.
Chỉ có điều, từ trong bóng tối, một bàn tay bất thình lình chụp lấy vai của cô từ đằng sau.
- “Kyaaaaaaaaaa” – Gia Hân hét lên, liền bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chụp lấy miệng cô.
-[Là tôi đây] – Tiểu Miêu không hề bị tiếng hét của cô dọa, trong khoảnh khắc ánh mắt còn ánh lên tia đau lòng. Lực đạo dùng cũng vì đó mà giảm đi nhiều.
- Anh!!! Có cần phải làm tôi hú vía như vậy không? – Gia Hân thở hổn hển, như trút được mọi nỗi lo sợ, chân bỗng nhiên mất lực, cô ngồi thụp xuống.
Nhìn cô như vậy, người mèo cũng ngồi xuống cùng cô, lật đật lấy giấy bút trong túi lúi húi viết:
-[Bạn cô đâu?]
- Bạn tôi hôm nay có việc đột xuất không về cùng tôi được.
-[Từ giờ tới lúc bác Takao về, lúc tan tầm, gọi tôi ra đón.]
- … - Gia Hân vẫn còn ngạc nhiên trước lời đề nghị của Tiểu Miêu thì anh viết tiếp.
-[Tôi làm việc tại nhà, dù sao cũng tiện đường. Đổi lại, cô nấu ăn cho tôi, được không?]
- … Được – gặp ánh mắt kiên quyết của người mèo, người cô như có phản xạ vô điều kiện đồng ý.
-[Do hoàn cảnh bắt buộc thôi, cô không cần phải ngại.]
- Phải, là hoàn cảnh bắt buộc. Dù sao thì, cảm ơn anh, Tiểu Miêu. Anh thật sự tốt đó, người nào nói anh xấu xí thực sự là không có mắt mà – Gia Hân mỉm cười, người con trai này dường như luôn nhìn thấu tâm can cô.
-[Đi thôi. Hôm nay tôi muốn ăn curry.] - Người mèo quay đầu, tránh ánh mắt của Gia Hân, bàn tay không cầm giấy cũng vô thức nắm chặt lại.
- Nhà tôi không còn đồ nấu, để tôi đi mua.
- [Tôi đi cùng cô.]
Nói rồi, người mèo thản nhiên cùng cô đi siêu thị, vô cùng ngoan ngoãn sách đồ cho cô. Về nhà, anh ở phòng khách mở máy tính làm việc, để Gia Hân vào bếp nấu ăn.
“Kính coong! Kính coong! Kính coong!”
Đúng 6h, tiếng chuông cửa đều đặn vang lên. Ngước nhìn đồng hồ, Gia Hân không khỏi lắc đầu, anh ta đến thật đúng giờ a~.
- Anh vào đi, cửa không khóa đâu! – Gia Hân từ trong nhà gọi với ra.
Sau ngày đó, người mèo thường ở lại nhà cô tới tối muộn mới về. Dù sao nhà anh cũng ở ngay tầng trên, mang chút công việc xuống làm ở nhà Gia Hân hoàn toàn không có mấy khác biệt.
Anh cũng thú nhận, sau lần ăn tối tại nhà cô, người mèo bị nghiện đồ ăn do cô nấu. Ngày nào tới giờ liền ngoan ngoãn mang đồ tới cho cô chế biến, cô cũng không phải đi chợ nữa. Cô cũng không rõ từ lúc nào mình đã quen với nếp sinh hoạt mới. Nếu tan làm về sớm, cô sẽ gọi điện cho người mèo, đi chợ cùng anh. Ăn xong, người mèo rất chăm chỉ đi rửa bát, thỉnh thoảng nếu người mèo thuê đĩa về, hai người sẽ xem phim. Sau đó liền ai về nhà nấy. “Do hoàn cảnh bắt buộc thôi”, cả Gia Hân và người mèo không hẹn mà tự nhủ với bản thân.
Dù sao, chỉ vì tên biến thái vớ vẩn làm phiền tới Minh Điền cũng thật không phải. Anh là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, không thể nói nghỉ là nghỉ được. Hơn nữa, mô tả của Gia Hân cũng quá mơ hồ, khiến cảnh sát chỉ có thể hứa về chuyện tìm kẻ biến thái đó. Người mèo và cô, đơn thuần chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, vậy thôi.
Một tuần nhanh chóng kết thúc, bác Takao cuối cùng cũng trở về, thường xuyên qua ngủ với Gia Hân, lịch sinh hoạt kia cũng bị vứt vô sọt rác. Duy chỉ việc người mèo đưa cô từ trạm tàu về nhà vẫn không đổi. Bác Takao cũng có tuổi, hơn nữa người mèo thấy để hai bác cháu đi với nhau dù sao cũng nguy hiểm. Gia Hân cũng không có cơ hội từ chối, vì lần nào về cũng thấy Tiểu Miêu đang chờ cô ở cửa ra vào, tay luôn cầm vài đồ mua từ cửa hàng tiện lợi. Mà chính Gia Hân, dường như cũng không muốn từ chối, dù sao Tiểu Miêu khiến cô cảm thấy an toàn thậm chí có phần thoải mái.
Hai người thường xuyên đi bộ về nhà, thỉnh thoảng còn dùng kí hiệu trao đổi vài thông tin đơn giản. Sau 1 tuần, Gia Hân nhanh chóng học được giao tiếp cơ bản bằng kí hiệu. Dù không còn ăn tối cùng người mèo nữa, nhưng thời gian cùng nhau về nhà, cô luôn tranh thủ nói chuyện, hỏi Tiểu Miêu về ngôn ngữ kí hiệu, cũng luyện tập từ mới cô tự học.
- Nè, lúc nào anh cũng ăn đồ ăn sẵn từ cửa hàng tiện lợi vậy hả?
-[Cô còn hỏi hả?]
- Tôi… hay nấu thừa đồ lắm, nếu thích, tôi sẽ mang qua cho anh. - Hỏi điều này, cô cảm thấy thật may mắn mình đang nói chuyện bằng kí hiệu. Dù sao anh cũng giúp cô nhiều như vậy, chút việc cỏn con như vậy, cũng nên làm, phải không?
-[Thật không?]
- Ừm.
-[Thôi, không cần cô phải tốn công như vậy.]
- …Nếu anh nói vậy…
-[Tôi qua nhà cô ăn là được.]
- Hả, anh nói gì tôi chưa nhìn kịp? – Gia Hân tưởng mình nhìn nhầm.
-[Cô đã mời thì tôi qua. Hôm nay tôi muốn ăn sashimi.] – Khuôn mặt Tiểu Miêu bị che kín bởi mặt nạ, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không che giấu vẻ đắc ý. Không đợi Gia Hân phản ứng, người mèo lập tức kéo cô đến siêu thị.
Nhìn vẻ hớn hở của người mèo, Gia Hân không tự chủ được khẽ cong khóe miệng. Thực ra, từ lúc anh không còn qua nhà đều đặn, cô liền thấy trống trải. Chắc cô xa quê lâu ngày, nay lại gặp được đồng hương, quyến luyến cũng bình thường.
Hai người lại trở về nhịp sống trước đó. Qua điện thoại, Minh Điền dường như cũng cảm thấy an tâm hơn, anh còn rất muốn gặp người bạn đó của cô.
-[Hôm nay ăn bò nướng nha.]
- Là anh chi hả?
-[Hôm nay đặc biệt, cho cô trả đó.]
- Anh “tiện” ghê ha. Đừng hòng. Hôm nay tôi trả, mì udon.
- [Keo kiệt.]
- Anh trả thì sẽ có bò nướng ăn. – Gia Hân lè lưỡi nói.
-[Nhưng hôm nay đặc biệt thật mà. – Người mèo vừa nói, vừa đưa mắt “cún con” nhìn cô.]
- Kinh, hôm nay đặc biệt thật hả?
-[Hôm nay hoàn thành công việc tốt đẹp, đều nhờ vào tài trí của tôi á.]
- Thật không?
-[Tất nhiên rồi.]
- Được, hôm nay ăn mừng, tôi sẽ mua bò Kobe cho anh, được không?
-[Tiện mua luôn sò điệp được không, tôi thích cả sò điệp nướng nữa.]
- Một là bò, hai là sò điệp, chọn đi. – Trước những yêu cầu “dày mặt” của Tiểu Miêu, Gia Hân đã sớm quen với việc dứt khoát, không thể để đôi mắt long lanh kia làm cô động lòng được!
- [Bò, tôi thích thịt bò hơn!] – Dù sao cũng được ăn sang chảnh, người mèo không chút do dự trả lời.
- Công việc lần này khó lắm hả?
- [Tất nhiên, nếu rơi vào tay người khác, đảm bảo là thất bại! Tôi muốn ăn cả bánh trứng nữa!]
-Tiểu Miêu nhà ta thật giỏi nha, hôm nay ăn mừng là đúng rồi – Gia Hân đưa tay xoa đầu người mèo. Tên này thực sự giống mèo, đến tóc cũng mượt như lông mèo vậy, Gia Hân không nhịn được xoa xoa một lúc lâu.
- [Nè, tóc tôi xù lên hết rồi!] – người mèo phản đối, nhưng vô hiệu, rốt cuộc đành ngoan ngoãn đưa đầu cho Gia Hân “hành hạ”. Dù sao, anh cũng không ghét cô làm như vậy.
Với Gia Hân và người mèo, đây đã trở thành một ngày bình thường. Vui vẻ đi về phía siêu thị, cả hai không chú ý tới bóng người đứng im nhìn họ từ xa, ánh nhìn không rõ vui buồn dõi theo Gia Hân và Tiểu Miêu.
“Dường như ở bên anh, cô chưa bao giờ cười tươi như thế” - Một ý nghĩ thoáng qua bóng người kia, làm đậm thêm vẻ trầm ngâm trên khuôn mặt anh.
Tối đó, có hai bóng đen nho nhỏ gặp nhau trong hẻm tối:
- Tôi biết anh là ai – Một người lạnh lùng nói
- …
- Anh muốn cô ấy đau khổ sao?
- Tôi hiểu.
- Vậy anh chỉ nên là Tiểu Miêu thôi. Là bạn cùng nhà với cô ấy. Chấm hết.
- Chuyện này không cần cậu phải lo.
Người mèo gạt tay bóng đen kia, bỏ đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
Chương 32
Chương 32