TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Cưng Sủng Nhàn Thê
Chương 23-1: Tình cờ kết thù oán (1)

Phùng Lâm Lâm cứ thế điên cuồng, ngang ngược cười, qua một hồi lâu Trưởng Tôn Ngưng vẫn không hề mở miệng, những người xem náo nhiệt và Phùng Lâm Lâm đều đang cho rằng cô bị nói trúng tâm sự, không phản bác được, đang muốn tự mình rời khỏi, lại nghe cô nói: "Tôi nói rồi, tôi thực sự rất không vui."

Nghe được lời Trưởng Tôn Ngưng nói, ngay cả những người đang xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng cười ha hả, thầm nghĩ thì ra cô là người ngốc.

Trong lòng bọn họ còn chưa có cảm thán xong, Trưởng Tôn Ngưng lại dùng giọng điệu nhàn nhạt mở miệng nói: "Mẹ tôi từng nói, người nói lời thô tục sẽ bị rụng răng."

Vừa nói xong những lời này, mọi người lại càng cười vang, vừa rồi là cô nói, hiện tại lại là mẹ cô nói, làm như cô với mẹ cô đều là nhà bác học chắc!

Mọi người cười nhạo Trưởng Tôn Ngưng xong, hai mắt Phùng Lâm Lâm lại chạm phải đôi mắt yên lặng không gợn sóng của cô, đột nhiên cảm thấy cô khác hẳn với lời đồn đã , bộ dạng nhìn như yếu ớt dễ ức hiếp, nhưng đáy mắt lại cất giấu băng giá vô tận, nguy cơ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, vừa nhìn một cái lập tức có khí lạnh từ sau lưng tràn ra, khiến cô ta rùng mình, nhịn không được muốn trốn."Có bệnh."

Trong lòng Phùng Lâm Lâm run lên, vội vã đẩy xe rời khỏi, đúng lúc này, một chuyện làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi đã xảy ra.

Chỉ thấy cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đẩy xe đẩy đi nhanh lên trước. Đột nhiên, thân hình cô ta lay động mạnh mẽ, gót nhọn mà nhỏ dưới ủng da tự nhiên bị gãy, ngay sau đó lập tức nghe được một tiếng 'Rắc' cổ chân cũng bị trẹo theo. Cái này cũng chưa tính là xong, bởi vì đột nhiên cô ta bị trẹo chân, thân thể mất thăng bằng, dẫn tới ngã sấp xuống, mặt bên trái vừa lúc đập vào tay vịn ngang trên xe đẩy, thân thể khuỵu xuống, lực va đập đã làm gãy rời hai cái răng hàm, lập tức có máu chảy ra từ khóe miệng. Lúc này, Phùng Lâm Lâm không hề có chút hình tượng nào, bưng mặt trái, oa oa khóc rống.

Ánh mắt cô ta oán độc nhìn về phía Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Ngưng nhún nhún vai, cặp mắt to trong suốt giống như đang nói: Trời đất chứng giám, mọi người đều đang nhìn, tôi cũng không có động tay động chân, là cô tự mình ngã sấp xuống, không trách người khác được.

Nhân viên công tác của siêu thị nghe được tin tức lập tức chạy tới, ba chân bốn cẳng đưa Phùng Lâm Lâm đi bệnh viện, những người xem náo nhiệt cũng tản đi.

"Ài, không nghe lời người già dạy, chịu thiệt ngay trước mắt." Trưởng Tôn Ngưng lầm bầm nói thầm, nhặt quả bưởi đã bị Phùng Lâm Lâm cướp lên, trở về cần phải hưởng thụ thật tốt mùi vị của quả bưởi này mới được, diễn đàn lê quý đôn, cân xong cô lập tức đi tính tiền, tâm tình sảng khoái khác thường.

Từ đầu đến cuối, không ai chú ý tới ở nơi Phùng Lâm Lâm ngã xuống, dưới bánh xe của xe đẩy, có một cái kẹp tóc mảnh màu đen không hề đáng chú ý. Mặc dù bị nhân viên dọn dẹp vệ sinh phát hiện, cũng chỉ tưởng rằng một bác gái nào đó đi qua mua sắm không cẩn thận làm rơi mà thôi, tuyệt đối sẽ thể không liên tưởng đến nó chính là thủ phạm gây nên bi kịch của Phùng đại tiểu thư.

Trưởng Tôn Ngưng rõ ràng, cho dù Phùng Lâm Lâm có chứng cớ chứng minh là cô làm hay không, thì mối thù này của các cô xem như đã kết xuống, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.Nhưng mà, cô cũng không hề lo lắng, ngược lại cảm thấy sống như vậy thú vị hơn nhiều với so với thời gian động một tí là phóng hỏa giết người trước kia.

Trở lại xe, thả đồ trên tay xuống, bỗng nhiên Trưởng Tôn Ngưng cảm giác thấy bụng là lạ, vội vã cầm tiểu thiên sứ (bvs) đi vào buồng vệ sinh trong cửa hàng tổng hợp, kết quả đi hết 4 lầu, nhà vệ sinh đều bị tạm dừng sử dụng trong lúc tết âm lịch bởi vì ít người. Bất đắc dĩ, Trưởng Tôn Ngưng lại chạy đến tầng năm. Tầng năm là khu ăn uống nghĩ dưỡng, vẫn đang trong thời gian cơm chiều, có không ít người, phần lớn là người trẻ tuổi . Rất không dễ dàng mới đến phiên cô, bụng đã đau đến mức giống như bị dao đâm, ruột gan như muốn phá bụng mà ra, quả nhiên là dì cả đến.

Nhìn vào gương bên ngoài buồng vệ sinh, Trưởng Tôn Ngưng thấy mặt mình trắng bệch giống như thi thể bị hút khô máu. Chết tiệt! Sao thân thể lại còn có bệnh chết người như vậy, đau chết cô rồi.

Lái xe trở về lúc này có phần không chắc chắn, vốn là dùng một bàn tay cũng chỉ tạm đủ, bây giờ còn vì đau đớn mà phát run không thể khống chế. Suy xét cho mạng nhỏ của mình và người khác, Trưởng Tôn Ngưng quyết định nghỉ ngơi một lát trước. Vì thế, cô một mua ly sữa nóng, tìm một vị trí bên cạnh, uống từ từ.

Đọc truyện chữ Full