Từ sau đêm phong lưu, La
Trường Khanh vẫn là La Trường Khanh, mỗi lần gặp nàng, thần sắc vẫn bất động,
nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như không nhớ rõ chuyện này.
Vốn tưởng rằng nàng leo lên giường vua, là tôi tớ bay lên đầu cành, nụ cười
khách khí trên mặt cũng dần mất, cho đến cuối cùng, dứt khoát không cười nữa.
Nghĩ đến cũng bình thường, chủ tử thỉnh thoảng cao hứng, lâm hạnh một hai nha
đầu có cái gì lớn lao đâu. Tuy nói La công tử đã thanh tâm quả dục hơn rất
nhiều con nhà giàu, nhưng tốt xấu cũng tuổi trẻ khí thịnh, tự nhiên không thiếu
được nhu cầu về phương diện kia, trùng hợp đụng phải đứa nha đầu quyến rũ, có
thể không thành chuyện tốt sao?
Trong phủ làm việc tỉ mỉ, Thần Quang bận rộn cả ngày, tựa hồ cũng không để ý
lắm, không phải Thần Quang, làm sao biết ý chí của Thần Quang.
Cho đến ngày đó, có hai vị hoàng tử tới phủ gặp công tử, Thụy cô nương bận tối
mắt, liền kéo nàng qua hầu rượu.
“Động tác lưu loát chút, đây chính là hoàng tử.”
“Vâng”
“Mặc áo gấm màu lam chính là Tứ hoàng tử Triêu Dực, con của Hiền phi, cũng là
cháu của La công tử chúng ta, ngươi biết Hiền phi chứ, ở trong lòng, tốt nhất tôn
kính nàng giống như tôn kính hoàng hậu.”
“Dạ, Thính Tuyết ghi nhớ.”
“Mặc áo gấm màu đen chính là Ngũ hoàng tử Triêu Mặc... Kỳ quái, hắn chạy đến la
phủ chúng ta xem náo nhiệt gì.” Thụy cô nương bĩu môi khinh thường. Không có
phát hiện tròng mắt trầm tĩnh của Thần Quang từ lúc đi vào buồng lò sưởi liền
không có rời đi Ngũ hoàng tử, thoáng chốc có ánh sáng tươi đẹp.
Tứ hoàng tử quả nhiên danh bất hư truyền, phong thái xinh đẹp, mặt mày có mấy
phần tương tự với La Trường Khanh, chẳng qua là hơi lộ ra khắc nghiệt. Quần áo
đẹp hợp với khí thế đặc biệt của hoàng gia, cũng coi như mỹ nam không tầm
thường.
Ngũ hoàng tử này... lúc Thần Quang còn rất nhỏ từng gặp hắn một lần, khi đó hắn
còn mặc quần yếm, ngồi ở trong ngực ma ma bú sữa. Thoáng một cái qua mười một
năm, hôm nay nên mười bốn tuổi rồi, không nghĩ tới nhìn qua lại không khác đứa
trẻ mười hai tuổi là mấy, gầy teo, đầu cũng không cao, ước chừng còn thấp hơn
Thần Quang một tấc, trong bữa tiệc chỉ lo ăn, hoặc là ra hiệu Thần Quang rót
rượu, cũng không ngẩng đầu.
Người này ăn uống không thể nói lịch sự, nhưng cũng rất thoải mái, không giả
bộ. Từ góc độ này có thể nhìn thấy lông mi dày của hắn chợt chớp lên chớp
xuống, không có gì đau thương. Ở trong lòng thiếu niên ngu dốt này, thống khổ
ngắn ngủi đi qua, đại khái còn chưa ý thức được mất đi hoàng hậu mẫu thân và
thái tử ca ca, thì chờ đợi hắn là cái gì?
Hắn có từng ý thức được Tứ ca trong bữa tiệc cuối cùng có một ngày đạp đầu của
hắn, cướp lấy giang sơn vốn là thuộc về hắn...
Lúc không người nào biết, Thần Quang thận trọng hầu hạ, gặp một viên hoành
thánh vàng oáng vào trong dĩa của Triêu Mặc, khẽ dùng sức, kẹp lại thành hai
mảnh, khí trắng trắng lại nóng người trong nháy mắt tản ra, ánh mắt không sao
cả của Triêu Mặc dừng lại trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm cổ tay trắng
dừng lại trước mắt kia, thời điểm dùng sức có gân xanh động đây...
Ánh mắt La Trường Khanh từ sớm đã xoay quanh trên người Thần Quang, giờ phút
này rốt cuộc cười ra tiếng, “Ngũ điện hạ thích nhất món ăn này, nhưng lại sợ
nóng, vẫn là tiểu Thính Tuyết huệ chất lan tâm (thông minh), biết làm sao khiến
chủ tử vui vẻ.”
Một câu “Tiểu Thính Tuyết” gọi rất là thân mật, người có lòng ước chừng hiểu
nàng đã sớm bò qua giường La Trường Khanh.
Triêu Mặc lơ đễnh, “Nô tỳ của Trường Khanh tự nhiên khác người, đều giống thần
tiên tỷ tỷ, Bổn cung vốn là đang buồn bực người này sao lại xấu xí, ai ngờ cũng
thông minh, không tệ, không tệ.”
“A, Thụy nhi, còn không đi phục vụ Ngũ hoàng tử. Xấu xí một chút cứ tới đây
phục vụ ta đi, có thể nào khiến điện hạ chịu uất ức.”
Đại khái là đạt tới mục đích, La Trường Khanh cười hớp một ngụm rượu, ý bảo
Thần Quang tới đây. Bàn rượu êm đẹp, nhưng thấy nàng ấy mặc mày ẩn tình phục vụ
Triêu Mặc, lại chợt mất khẩu vị, hiện tại thì tốt rồi, hắn có thể vui vẻ chè
chén.
“Ngũ đệ năm nay 14 rồi, bên cạnh cả một cơ thiếp cũng không có, cũng không thể
luôn dựa vào bọn nô tài chân tay vụng về phục vụ, mẫu hậu dưới suối vàng có
biết, nhất định trách tội Tứ ca. Như vậy đi, Trường Khanh, ngươi cũng chớ trách
Bổn cung độc đoán, liền tặng ‘tiểu Thính Tuyết’ cho Ngũ đệ, bình thường cùng để
ấm chăn, rửa chân xoa bóp cũng không tệ lắm, huống chi cũng thông minh.” Triêu
Dực tỏ vẻ thương yêu đệ đệ.
Thần Quang không nhúc nhích, ngược lại Thụy cô nương hít một hơi.
Ngũ hoàng tử ước chừng thật là một người ngu, đối mặt nhục nhã vô cùng như thế,
lại vẫn đứng lên, gắp viên thịt xa mình nhất, cắn một miếng lớn, ra hiệu Thụy
nhi rót rượu.
“Này... Phải xem ý tứ của Ngũ điện hạ.” Nụ cười của La Trường Khanh có chút
không tự nhiên, ánh mắt liếc liếc về Thần Quang, nàng lại không hoảng loạn,
chẳng lẽ thật cam lòng rời khỏi hắn? Nô tỳ ngu xuất! Đi theo Triêu Mặc, thì
đồng nghĩa với chỉ còn nửa bước là nhảy vào quan tài.
Nuốt xuống thức ăn trong miệng, Triêu Mặc mới ngẩng đầu lên, nói với Thần
Quang, “Ngươi biết làm gì?”
“...Nô... Nô tỳ biết ấm chăn, rửa chân xoa bóp... Búi tóc...”
Mọi người khinh bỉ cười to. Ngược lại Triêu Mặc xem thường, “Búi tóc, ừ, búi
cho đẹp, biết búi bao nhiêu loại.”
“Bẩm Ngũ điện hạ, nô tỳ biết búi... búi 88 loại.”
“Không tệ, Diệu Đảm thích nhất thắt bím tóc, ta muốn dẫn ngươi trở về, về sau
ngươi sẽ giúp ta dỗ nàng vui vẻ.”
Sắc mặt La Trường Khanh cương cứng.
Thần Quang thầm nghĩ, đần, quả nhiên là đần, chỗ nào có họng súng thì đụng vào
chỗ đó, tình thế này vẫn không quên đắc tội La Trường Khanh, Diệu Đảm há là tên
ngu ngốc như hắn có thể mơ ước.
Triêu Dực cười vỗ tay, “Tốt tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy. Bổn cung tự
chủ trương đoạt người, như vậy Ngũ đệ cũng không cần cô phụ ý tốt của Trường
Khanh tuy nói là nha đầu, dầu gì cũng cần cái kiệu nghênh về.”
“Ừ, chọn một ngày tốt, phong ngươi làm trắc phi, luyện tài nghệ thật tốt cho
ta, nếu Diệu Đảm không thích ngươi, ta cũng không thích ngươi.”
Thần Quang ra vẻ thẹn thùng, núp ở sau lưng La Trường Khanh không nói một lời.
Không hiểu sao lại phiền não, La Trường Khanh ăn không ngon, miễn cưỡng cười
cười. Lại dừng tỉnh hiểu ra, những năm này cái dạng nữ nhân gì chưa từng thấy,
có một loại kỹ xảo gọi lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt thật), phàm là nữ tử tự
giữ giá trị, luôn giả bộ không quan tâm để hấp dẫn nam nhân nhìn qua hai lần,
nghĩ đến chỗ này, hắn cảm thấy Thính Tuyết đang cố ý làm vẻ ta đây, giận hắn
mấy ngày nay hờ hững đối với nàng, nói không chừng buổi tối sẽ khóc cầu xin hắn
giữ lại mình, ai cũng biết cửa cung còn sâu hơn cửa quan, nhất là cửa của Ngũ
hoàng tử, đi theo hắn, căn bản không có hy vọng, khá một chút thì đày đi biên
cương, xấu một chút thì bị nhổ cỏ trừ tận gốc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc
Chương 4
Chương 4